Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 11: An Khánh công chúa



Hoàng hậu nghe nói như thế, phản ứng không lớn.

Vĩnh Gia công chúa liền nói chuyện vừa rồi cho Hoàng hậu nghe.

“Phụ hoàng cũng không gặp bà ta, lúc này nhất định là đang tức giận.” Nàng cười hì hì, “Hồ quý phi cho rằng mình là ai, dù phụ hoàng sủng bà ta thế nào, bà ta cũng chỉ là một phi tử, nhi tử bà ta lại thế nào cũng không đảm đương nổi Thái tử.”

Hoàng hậu thấy nàng mặt mày hớn hở, miễn cưỡng cười cười.

Bà đối Hoàng thượng đã chết tâm, Hồ quý phi được sủng ái hay không, bà không muốn biết.

Vĩnh Gia công chúa thấy bà như thế, không khỏi đau lòng.

Nàng trăm phương nghìn kế làm phụ hoàng yêu thích, cuối cùng là vì ai?

Nhưng là mẫu thân nàng, lại một chút ý chí chiến đấu cũng không có!

May mắn Hoàng Thái hậu không như Hoàng hậu, thưởng cho nàng, đưa nàng một hộp ngọc trai, nàng mới không còn khóc nhè.

“Là Chư Kỵ dâng lễ tới, từ nhỏ ngươi đã thích cái này, lấy làm đồ trang sức đi.”

Vĩnh Gia công chúa mở hộp, chỉ thấy hạt châu bên trong hạt nào cũng đều rất tròn, có hạt to bằng đầu ngón tay cái, có hạt nhỏ không kém đầu ngón út là bao, màu trắng, màu vàng nhạt, màu hồng đều có, nàng thật thích, cười nói: “Cám ơn tổ mẫu.”

Hoàng thái hậu ôn nhu nói: “Ngươi cũng đừng trách mẫu hậu ngươi, mẫu hậu ngươi vì ngươi, có thể tính là tận tâm.”

Vĩnh Gia công chúa dạ một tiếng.

Chính là sau khi nàng thành thân, mẫu hậu lại càng chưa gượng dậy nổi.

Nàng nhìn không nổi.

Nàng không muốn Hồ quý phi đời này đều đạt được!

Vĩnh gia công chúa đột nhiên cười tủm tỉm nói: “Hoàng tổ mẫu, có phải Nhị hoàng muội nên xuất giá rồi không?”

Hoàng thái hậu liếc xéo cháu gái mình một cái: “Năm nay mười sáu, ngươi nói như vậy, là nên xuất giá. Có điều Hồ quý phi xem nàng như bảo bối, bình thường cũng không hay đến chỗ ta, ngươi xem, nào có hiểu chuyện như ngươi.”

Vĩnh Gia công chúa cười nói: “Hoàng tổ mẫu, Nhị hoàng muội không biết hiếu kính ngài, nhưng ngài không thể cùng nàng so đo nha, hôn sự này của nàng vẫn cần ngài quan tâm đến.”

“Ta sẽ cân nhắc, có điều còn phải xem ý tứ của phụ hoàng ngươi.” Hoàng thái hậu biết Vĩnh Gia công chúa là tiểu quỷ, từ lúc nàng được sinh ra, liền cùng Hồ quý phi đấu không chết không ngừng, chính là cuối cùng cũng không thể phân ra thắng bại.

Muốn hỏi Hoàng thượng càng sủng người nào hơn, có lẽ chính hắn cũng không rõ ràng.

Vĩnh Gia công chúa vô cùng vui vẻ nói muốn đi xem Thái tử hoàng đệ của nàng.

Lúc này Phùng Liên Dung đang xem sách dạy đánh cờ.

Bảo Lan bày nước cờ cho nàng, làm đối thủ của nàng, nhưng đã thua hai ván rồi.

Thấy nàng cười tủm tỉm, dạo này Chung ma ma có chút không vừa lòng nàng tùy hứng, liền nói: “Bảo Lan biết chơi cờ gì đâu, chủ tử muốn lợi hại, không phải nô nói, thế nào cũng cần phải hơn hai ba năm mới được.” [đây là nữ chủ nhớ tình nghĩ kiếp trước của Chung ma ma nên mới nhịn bà ta, mỗi lần edit đến bà Chung ma ma này mình lại muốn đạp bà ta quá. Nô tài gì mà lại muốn nắm chủ tử trong tay, muốn chủ tử làm theo lời mình, không làm theo thì ko vừa lòng, còn nói kháy này nọ. Thấy bực]

Phùng Liên Dung khóe miệng giật giật.

Chung ma ma thù dai thật.

Sao nàng không biết chính mình đánh cờ không tốt, không phải chỉ giả vờ bản thân là cao thủ, vui vẻ một chút thôi sao, nàng ngày nào cũng nhàn rỗi như vậy, chính mình thoải mái vui vẻ dễ dàng sao?

Chung ma ma còn muốn nói mát.

Phùng Liên Dung nhất thời tức giận, quăng đổ bàn cờ.

Chung ma ma lại có chút hối hận, bồi cười nói: “Nô đang đùa thôi, chủ tử, chủ tử người ngày ngày xem sách dạy đánh cờ, sao lại không có tiến bộ chứ? Lần tới lại cùng Điện hạ chơi cờ, Điện hạ khẳng định sẽ khen chủ tử, đến đến, tiếp tục chơi đi.”

Phùng Liên Dung nhìn nhin bà, đây là đánh chửi người xong lại cho một quả táo?

Chung ma ma thật sự coi nàng là đứa nhỏ à.

Phùng Liên Dung nói: “Bảo Lan ngươi lui xuống đi, Chung ma ma ngươi tới bày nước cờ.”

Chung ma ma lập tức sững sờ, bà tốt xấu gì cũng là ma ma, đúng không.

“Lão nô, chuyện này...”

“Đến bày.” Phùng Liên Dung nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn.

Chung ma ma chỉ phải ngồi vào.

Chính là tay còn chưa động đến quân cờ, người của Thái tử phi đã đến truyền lời, nói gọi nàng cùng đi ngắm hoa.

Phùng Liên Dung giật mình.

Từ khi nàng sống lại đến nay, buối sáng Thái tử phi đều gặp các nàng, các canh giờ khác thì chưa bao giờ, chuyện này có chút quỷ dị a.

Chung ma ma cũng khó hiểu, hỏi: “Các vị quý nhân khác cũng gọi?”

Người tới nói vâng.

Chung ma ma thở nhẹ một hơi, đối Phùng Liên Dung nói: “May mắn không phải chỉ gọi một mình chủ tử, nô lo lắng lắm, đều nói cây to đón gió lớn, chủ tử liên tục được Điện hạ thưởng ba lần, trong lòng nương nương nhất định là không hài lòng. Chủ tử có thấy vậy không?”

Trong lòng Phùng Liên Dung nghĩ chuyện này còn phải hỏi sao.

Thích mới gọi mới là lạ đấy.

Chẳng qua, làm chính thất của Thái tử, lại có biện pháp gì? Giống như nàng, nàng cũng không cam tâm làm thiếp thất của người khác, ai biết lại bị chọn trúng, cho dù đã chết đi sống lại một lần, vẫn là thiếp thất, nàng đầy một bụng oan cũng không có chỗ nói.

Phùng Liên Dung thở dài.

Nàng lười biếng đứng lên: “Lấy cho ta bộ quần áo.”

Bảo Lan đi lấy.

Chung ma ma nghĩ nghĩ, không quá yên tâm, cũng đi qua giúp nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một cái áo màu xanh nhạt thêu hoa, một cái váy xanh nhạt đơn giản, giày cũng không dễ làm người khác chú ý, màu vàng thêu hoa văn hình lá trúc.

Phùng Liên Dung nhìn, bộ này so với bộ nàng đang mặc còn đơn giản hơn.

Tốt xấu gì cũng là đi ngắm hoa, sao lại biến bản thân mình giống như người có tội, có tật giật mình vậy? Nàng cũng không cảm thấy bản thân mình phạm vào tội lớn gì.

“Ma ma, ta đây là cung nhân hay là quý nhân hả? Đừng để qua đó nương nương cũng không nhận ra ta.”

Chung ma ma nghe được liền nở nụ cười: “Cũng đúng, cũng đúng, là nô quá cẩn thận rồi.”

Bà đổi cho Phùng Liên Dung một cái váy dài màu điều xòe ra.

Phùng Liên Dung mặc vào, Châu Lan bới cho nàng búi tóc hình linh hư, trái phải mỗi bên cắm một cây trâm liền xong rồi.

Mấy người đi ra ngoài.

Vừa khéo Tiểu Chung ma ma và Tôn quý nhân cũng đi ra.

Bà ta thấy Chung ma ma liền lôi kéo làm quen.

Hai người nói qua nói lại, âm thành càng ngày càng nhỏ.

Tiểu Chung ma ma nói: “Lần trước là ta tự tìm, thế nào cũng phải nói cái gì đó, này không vận mệnh của chủ tử đều bị hỏng. Đại tỷ ơi, chúng ta tốt xấu gì cũng cùng tổ tông, ngươi nói một chút, Phùng quý nhân của các ngươi làm sao để được Thái tử điện hạ thích vậy?”

Chung ma ma không để ý tới bà ta.

Cho dù bà biết cũng sẽ không nói cho Tiểu Chung ma ma, chẳng lẽ để Tôn quý nhân giành mất nổi bật của quý nhân nhà mình?

Lại nói, bà cũng quả thật không biết.

Giống như chuyện xem nhật thực, nếu không phải Phùng Liên Dung muốn xem, cũng sẽ không thể được Thái tử gọi đi cùng nhau xem.

Tuy rằng Chung ma ma không muốn thừa nhận, nhưng cũng thấy bản thân mình đã không còn tác dụng gì, chủ tử này của bà ngày càng giống Nguyễn quý nhân cách vách, căn bản cũng không nghe lời bà.

Thấy Chung ma ma ngậm chặt miệng, Tiểu Chung ma ma cầu xin nói: “Chủ tử của ta đến bây giờ còn chưa thị tẩm đâu, ngươi nói phương pháp đi.”

“Phương pháp?” Chung ma ma cười cười.

“Đúng vậy.” Tiểu Chung ma ma mắt đầy chờ mong, chủ tử của bà ta không được thị tẩm, ma ma như bà ta cũng không có tiền đồ gì.

Ai ngờ Chung ma ma nói: “Ngày ngày cầu Bồ Tát, thành tâm một chút!”

Tiểu Chung ma ma tức giận đến thiếu chút ngã ngửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuổi trẻ qua mau, đại tỷ, ngươi cũng đừng quá đắc ý, về sau cũng không biết sẽ như thế nào đâu.”

Chung ma ma nói: “Ta chưa từng đắc ý, cho dù trong lòng đắc ý, cũng từng trước mặt ngươi khoe khoang bao giờ chưa? Aiz, người a, phải biết chừng mực đúng không.”

Tiểu Chung ma ma bị bà châm biếm, mặt đều đỏ.

Chung ma ma cũng không lại để ý đến bà ta.

Phùng Liên Dung và Tôn Tú đi cạnh nhau.

Tôn Tú hỏi nàng: “Chậu vàng Điện hạ đưa ngươi dùng có quen không?”

Sáng sớm nghe nói Thái tử thưởng cái chậu vàng, Tôn Tú đã sớm đến chiêm ngưỡng qua, đương nhiên, trong lòng tràn đầy chua xót.

Sớm biết vậy, ngày đó nàng cũng đi xem nhật thực, này không, Phùng quý nhân xem nhật thực, cũng không có gì không tốt.

Phùng Liên Dung nói: “Rất sáng.”

Nàng cũng không còn ý tưởng nào khác.

Tôn Tú ở trong lòng chậc chậc hai tiếng.

Xem ra Phùng quý nhân cũng có dáng vẻ của sủng phi, vật Thái tử đưa, chỉ đánh giá một câu như vậy, không nói mang ơn, nhiều lời hay. Cũng không cung lên (ý bảo vệ hay để bày 1 chỗ chiêm ngưỡng tỏ vẻ quý trọng, vinh quang khi đc Điện hạ thưởng), còn lấy ra rửa chân, thật không biết nàng có phải thật sự vĩnh viễn được sủng ái hay không, nàng nghĩ đến chính mình, lại ưu thương.

Lần trước thật vất vả Thái tử mới gặp nàng, lại bị chính mình làm hỏng, lần tới cũng không biết là khi nào.

Một đám người mới ra khỏi Phù Ngọc điện, chưa đi được mấy bước, cũng không biết từ đâu nhảy ra một con mèo, tốc độ quá nhanh, trắng xanh xẹt qua, dọa kinh mấy cung nhân không nhịn được đều phát ra tiếng kinh hô.

Con mèo này cũng bị dọa, kêu meo meo.

Đằng sau còn có một thiếu nữ bước nhanh chạy tới, ngồi xổm xuống, dịu dàng gọi con mèo này, sau lưng nàng còn có hai cung nhân đi theo.

Mèo con nhìn thấy chủ nhân, xoay người lại chạy về, nhẹ nhàng nhảy vào trong ngực nàng, dùng đầu lưỡi liếm láp trên mu bàn tay nàng.

Thiếu nữ này toàn thân quý khí bức người, đúng là Khánh An công chúa, Nhị nữ nhi của Hoàng thượng, bộ dạng nàng và Hồ quý phi mười phần tương tự, mặt mày như vẽ.

Nàng ngoảnh mặt về phía mấy người liếc mắt một cái, nhận ra là hai quý nhân của Thái tử, ánh mắt lập tức có chút không tốt.

“Vừa rồi là người nào đạp phải mèo của ta?” Nàng ta lạnh lùng hỏi. [Bên trên xưng nàng vì chưa biết nàng ta tốt hay xấu, xuống dưới này bắt đầu thay đổi cách gọi.]

Giọng nói như hoàng oanh thanh thúy động lòng người.

Chung ma ma dẫn đầu nói: “Bẩm Nhị công chúa, không ai đạp phải con mèo này, chính nó từ phía trước nhảy tới, ngược lại chúng ta đều bị dọa hoảng.”

Đây là ăn ngay nói thật, nếu thật đạp vào nó, con mèo này phải kêu thảm thiết đúng không.

An Khánh công chúa nhìn về phía bà, nhíu mày khiển trách: “Ngươi là ai, ai hỏi ngươi đâu? Gọi chủ tử ngươi đến trả lời.”

Chung ma ma tức giận đến ngực đều đau, nhưng An Khánh công chúa này cũng được Hoàng thượng yêu thích, bà nào dám phản bác.

Chủ tử của bà chính là Phùng Liên Dung rồi.

Phùng Liên Dung khẽ nhíu mày.

Đời trước tuy nàng không được vinh sủng, nhưng cũng thấy qua không ít chuyện. An Khánh công chúa này, khi nàng còn sống chưa từng cùng nàng ta xuất hiện lần nào, đời này sao lại gặp phải nàng ta đây? Con mèo này chính là mệnh căn của An Khánh công chúa, nàng ta xuất giá cũng mang theo đi, còn có bốn nô tì chuyên chăm nuôi, không kém với chủ tử.

Nàng tiến lên nói: “Vừa rồi Chung ma ma cũng đã nói, Nhị công chúa, thiếp thân quả thật cũng không nhìn thấy ai đạp con mèo.”

An Khánh công chúa đánh giá nàng, thấy nàng tuy có một gương mặt trắng trong mộc mạc, nhưng lông mày, ánh mắt, cái mũi không có một cái nào không đẹp, cũng là mỹ nhân, liền hỏi: “Ngươi là vị quý nhân nào?”

“Thiếp thân họ Phùng.”

“Phùng quý nhân.” An Khánh công chúa nhíu mày, lại nhìn nhìn Tôn quý nhân bên cạnh, liền biết Phùng Liên Dung nhất định là người cùng Thái tử xem nhật thực.

Hiện tại trong cung đều biết đến chuyện này, Thái tử xem nhật thực, lửa trời rơi xuống, vốn nên bị phế đúng không? Kết quả không biết vì sao mẫu thân lại bị liên lụy, phụ hoàng không muốn thấy bà.

An Khánh công chúa trong lòng tức giận, khinh thường nhìn nàng nói: “Ta thấy chính là ngươi đạp đúng không? Ngươi qua đây, chải lông cho Tuyết Đoàn, không chừng ta còn có thể bỏ qua cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.