Tề Thần đã bị loại, rõ ràng, cũng chỉ còn lại Chu cô nương.
Phùng Liên Dung lại hỏi qua Triệu Thừa Diễn, hắn cũng không phản đối, lập tức liền cùng Triệu Hữu Đường thương lượng, sau đó liền định hôn.
Tới đầu tháng chín, Triệu Hữu Đường phong Triệu Thừa Diễn làm Tề vương, cũng ban cho Tề vương phủ, mắt thấy Triệu Thừa Diễn sắp cưới thê, Phùng Liên Dung lại không bỏ được.
Đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn, nháy mắt đã sắp thành thân.
Sau này không còn ngày ngày nhìn thấy, sống ở bên ngoài, Phùng Liên Dung buổi tối đều ngủ không ngon.
Triệu Hữu Đường thấy nàng lăn qua lộn lại liền ngồi dậy khoác áo, hỏi: "Có phải Trẫm nên hạ thánh chỉ kêu Chu gia cô nương đừng gả không? Nàng đỡ phải không cách nào ngủ được."
Phùng Liên Dung cười, cũng ngồi dậy, gác đầu lên vai hắn, nói đùa: "Hoàng thượng thật đồng ý?"
"Nàng nguyện ý, Trẫm liền đồng ý." Triệu Hữu Đường vươn tay xẹt qua ngực nàng, chỉ cảm thấy trắng mịn đẫy đà, tay không chịu buông, bên tai nàng nói: "Chuyện Trẫm làm cho nàng còn thiếu à? Bây giờ nàng vì chuyện của con mà đặt Trẫm sang một bên."
Mặt Phùng Liên Dung đỏ lên: "Còn không phải là sợ Hoàng thượng mệt mỏi."
Triệu Hữu Đường nói: "Ta không mệt mỏi."
Làm chuyện này há có thể mệt mỏi.
Lúc này thân mình Phùng Liên Dung cũng mềm nhũn, thuận thế liền ngả vào trong lòng hắn, ôm lấy cô hắn, đưa môi mình hai, hai người hơn nửa đêm bắt đầu lăn qua lăn lại.
Chung ma ma lớn tuổi, đã sớm không trực đêm, Bảo Lan ở bên ngoài nghe được vội xỏ giày đi ra ngoài kêu người chuẩn bị nước ấm, chỉ là vô ích, hai người kia triền miên xong liền ôm nhau đi ngủ.
Khi Phùng Liên Dung tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người ướt nhẹp khó chịu, lại thấy Triệu Hữu Đường vẫn chưa đi lâm triều, lập tức liền muốn cười.
Còn nói không mệt, hắn hiện tại đã không còn trẻ, ban ngày có nhiều chính sự cần xử lý, còn phải phê tấu chương, buổi tối còn phải cùng nàng, cũng không phải bằng sắt.
Nàng không đánh thức hắn, nhẹ tay nhẹ chân muốn xuống dưới, nhưng Triệu Hữu Đường vẫn là tỉnh, bắt lấy tay nàng kéo lại vào trong ngực: "Đi đâu, không cùng Trẫm ngủ?"
Phùng Liên Dung nói: "Mặt trời đều đã lên cao, Hoàng thượng."
Triệu Hữu Đường mở choàng mắt, quả nhiên xung quanh sáng trưng, lập tức cũng có chút xấu hổ, hôm qua còn khen mình dũng mãnh, kết quả lâm triều cũng chưa.
Hắn tằng hắng một cái: "Ngủ tiếp, vốn cũng không có ý định đi, dù sao có ca ca nàng xem."
Phùng Liên Dung cũng không vạch trần hắn, tức thời lại nằm xuống.
Triệu Hữu Đường ôm nàng ngủ tiếp.
Giấc ngủ này trực tiếp ngủ đến chiều.
Buổi trưa Triệu Huy Nghiên đến bồi Phùng Liên Dung dùng bữa, ai biết vừa tới cửa liền thấy Bảo Lan canh ở đó, nàng tự nhiên biết chuyện gì, mặt lập tức đỏ lên xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại âm thầm cao hứng.
Làm nữ nhi, ai mà không hy vọng cha nương mình ân ái đâu.
Nàng cười đi đến trên đường, kết quả đối diện thấy Lô Thành đi tới, mặt nàng lập tức căng lên, từ lúc nàng bị hắn chạm qua, không biết sao lại vậy, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, cố tình bản thân ở trong cung còn luôn thấy hắn.
Nhưng là hắn trấn định tự nhiên, nhìn thấy nàng không có gì khác thường, coi như chuyện đó cho đến bây giờ chưa từng xảy ra.
Vậy chẳng phải chỉ có mình nàng đặt ở trong lòng.
Triệu Huy Nghiên giận, giơ tay ra chặn lại nói: "Hôm nay ta muốn thanh lý thư phòng, không đủ người, ngươi cũng tới."
Lô Thành thản nhiên nói: "Việc này không trong phạm vi phụ trách của hạ quan."
Triệu Huy Nghiên nhíu mày: "Sao lại không phải, ta nói phải, là phải!"
Công chúa bắt đầu điêu ngoa, ai cũng không có cách nào.
Lô Thành có chút buồn cười, thật ra Triệu Huy Nghiên bình thường không phải như vậy, tuy có chút kiêu căng, nhưng công việc bình thường trong cung nàng quản rất tốt, cũng không biết sao lại cố tình gây sự.
Hắn vuốt cằm nói: "Công chúa đã cố ý yêu cầu, vậy hạ quan sẽ nghe theo." Hắn quay đầu phân phó hộ vệ, các nơi đều nói một lần, cực kì cẩn thận.
Hắn giọng điệu trầm ổn, dáng người như tùng, so với nhóm ca ca của nàng càng lộ vẻ anh khí, nhìn nghiêng càng thêm anh tuấn, ngũ quan như là từ đao khắc ra.
Triệu Huy Nghiên bỗng cảm thấy tim đập nhanh.
Nàng bĩu môi một cái, đi đến thư phòng trước.
Thư phòng này không phải chỗ của Triệu Hữu Đường, mà là sau này sửa lại chuyên cấp cho mấy đứa nhỏ, đương nhiên, hoàng thân quốc thích được phê chuẩn cũng có thể tới đây mượn đọc.
Triệu Huy Nghiên nói: "Ta thấy có chút sách đã xuất hiện mối, các ngươi ôm ra ngoài phơi, còn lại cũng lấy xuống, quét dọn thư các một lần."
Bọn hộ vệ nghe theo.
Lô thành là thống lĩnh, vốn không cần tự mình ra tay.
Nhưng Triệu Huy Nghiên nhìn hắn chỉ biết chỉ huy, trong lòng vô danh lên cơn giận, nói: "Ngươi cũng đi!"
Lô Thành ngẩn ra, ngoái đầu lại nhìn nàng.
Triệu Huy Nghiên bỗng có chút chột dạ, lui về sau một bước, kết quả dưới chân vừa vặn có một đồng sách, mắt cá chân nàng đụng phải, thân thể đảo một cái liền nghiêng về phía bên cạnh.
Lô Thành vội vươn tay ra giữ chặt nàng: "Công chúa xin cẩn thận."
Hắn vẫn rất bình tĩnh, không chút cảm giác bó tay bó chân.
Triệu Huy Nghiên không biết sao đột nhiên lại cảm thấy rất ủy khuất, nàng là thiên chi chiêu nữ, đã xinh đẹp lại thông minh, ban đầu ai nhìn thấy nàng mà không thích, nàng ở trước mặt bất cứ ai đều thành thạo. Nhưng người này, êm đẹp lại đỡ nàng, nắm lấy cổ tay nàng, lại thường xuất hiện trước mắt nàng, khiến lòng nàng không yên.
Nàng nghĩ, đôi mắt long lanh như nước liền đầy nước mắt.
Cung nhân phía sau đều sợ ngây người.
Đã bao lâu các nàng chưa từng thấy qua Triệu Huy Nghiên khóc.
Nhưng Triệu Huy Nghiên chỉ thấy Lô Thành, hận nghiến răng nghiến lợi.
Thấy nàng giống một con mèo nhỏ lộ ra móng vuốt sắc nhọn, Lô Thành đột nhiên cười. Lúc hắn cười, rất ôn nhu, không chút lạnh lùng, ai thấy đều sẽ sa vào, không bao giờ muốn ra.
"Thuộc hạ lập tức đi chuyển sách, công chúa chớ khóc." Hắn nói khẽ.
Triệu Huy Nghiên càng tủi thân.
Ai ngờ Lô Thành đột nhiên vươn tay ra, từ trong tay cung nhân lấy khăn đưa đến trước mặt nàng.
Triệu Huy Nghiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, giờ phút này trong mắt hắn tràn đầy tình cảm.
Ai nói hắn không thích nàng chứ, chỉ là không nghĩ tới nàng sẽ mong đợi hắn thích nàng.
Lúc chuyện này truyền tới trong tai Phùng Liên Dung, nàng trợn to hai mắt, giật mình nói: "Chuyện này là thật à? Lô Thành kia lớn mật như thế!"
Đó là nữ nhi bảo bối của nàng, làm sao có thể để người ta chọc khóc.
Bên này trức giận, bên kia Triệu Hữu Đường càng thêm tức giận, quát: "Người tới, bắt Lô Thành đến đây!"
Kết quả Triệu Huy Nghiên vội vàng đi qua ngăn cản.
Nàng đã biết tâm ý của Lô Thành, sao có thể để cha nương trị tội Lô Thành, nàng thích hắn, nàng muốn gả cho hắn!
Phùng Liên Dung gấp muốn chết: "Huy Nghiên, sao con lại tùy hứng như vậy? Chuyện lớn cả đời của con, dù thế nào cũng phải từ cha nương con tới hỏi chứ, nào có ai như con..."
Vừa định chính là tư định chung thân.
Nhưng Triệu Huy Nghiên cũng không sợ, nói: "Mẫu thân để Đại ca tự mình chọn, vì sao đến lượt nữ nhi lại không được?"
Lời này khiến Phùng Liên Dung lâm vào khó, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường vẫn đang tức giận, trách mắng: "Lô Thành là thống lĩnh cấm quân, hắn không biết nặng nhẹ sao? Cho dù là có thích con, cũng nên đến nói với Trẫm, làm sao có thể động tay động chân?"
"Chỉ là đưa khăn cho con, sao lại truyền thành như vậy?" Triệu Huy Nghiên kêu lên, "Hơn nữa phụ hoàng, nào có ai dám đến cùng người cầu hôn công chúa!"
Quả nhiên là nữ nhi hướng ngoại, Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, uổng công thương mười mấy năm, một khi thích ai, sớm quên mất phụ thân là hắn.
Triệu Huy Nghiên quỳ xuống: "Xem như nữ nhi cầu phụ hoàng cùng mẫu hậu."
Đang nói, bên ngoài Lô Thành cũng tới, nếu đã làm rõ, hắn không thể để Triệu Huy Nghiên một mình đối mặt với vấn đề này.
Hai người cùng nhau quỳ xuống.
Lần này đến lượt Triệu Hữu Đường không ngủ được.
Phùng Liên Dung khoác áo ngồi dậy: "Bây giờ Hoàng thượng đã biết rõ tâm tình của thiếp rồi chứ?"
"Biết rõ cái gì?" Triệu Hữu Đường nói, "Ngày khác đuổi hết bọn chúng đi ra ngoài, cưới thì cưới, gả thì gả, chỉ còn lại hai người chúng ta là tốt nhất."
Vừa nghe liền biết là đang tức giận, rõ ràng là hoàng đế, còn có thể nói ra những lời này, Phùng Liên Dung vừa bực mình vừa buồn cười, gọi người bưng đĩa điểm tâm tới, chính mình ăn, chậm rãi nói: "Ta thấy cứ như nguyện của Huy Nghiên đi, đứa nhỏ ngốc đó ban đầu sống chết nói không thành thân, lúc này nhất định là thật lòng thích Lô Thành kia, ta thấy bộ dạng cũng rất tuấn tú."
Triệu Hữu Đường nói: "Có tuấn tú hơn ta à?"
Phùng Liên Dung bị nghẹn ho khan.
Triệu Hữu Đường vội vỗ lưng cho nàng, lại nhíu mày nói: "Sao, Trẫm hỏi sai rồi?"
Phùng Liên Dung uống hớp nước nói: "Đương nhiên là sai rồi, hoàng thượng tướng mạo bậc đó, thế nhân không có ai hơn, hoàng thượng căn bản không cần hỏi, danh hào đệ nhất mỹ nam không ai có thể cớp được."
Triệu Hữu Đường nhịn không được bật cười, cũng cầm điểm tâm lên ăn.
Quá một lát, hắn nói: "Thực gả Huy Nghiên cho à?"
"Đương nhiên, dù sao là nàng tự tìm, cũng đỡ thiếp phải quan tâm." Phùng Liên Dung đương nhiên nghĩ thông, thậm chí có chút hâm mộ nữ nhi, nàng năm đó không có loại vận khí này, dù là Triệu Hữu Đường cũng không trải qua những năm đó, nào giống hai người bọn họ, ngay từ đầu liền thích nhau."
"Lô gia vốn cũng không kém, xem như xứng đôi."
Triệu Hữu Đường trầm ngâm một lát, đột nhiên trách cứ Phùng Liên Dung: "Đều là nàng sủng bọn họ!"
Phùng Liên Dung oan uổng: "Huy Nghiên cũng không phải ta sủng."
Triệu Hữu Đường hừ một tiếng, nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, không có lại muốn trách cứ Lô Thành, Triệu Huy Nghiên mỗi ngày cảnh xuân đầy mặt, giống một cô nương đợi gả.
Đến ngày đã sớm chọn tốt, Triệu Thừa Diễn rốt cục thành thân, lúc này Triệu Thừa Dục cũng quay về, so với trước khi đi thành thục hơn không ít, giữa huynh đệ thoạt nhìn cũng không có khúc mắc."
Chỉ có Phùng Liên Dung ngay từ đầu vẫn rất lo lắng, sợ phu thê son hai người tình cảm không tốt, ai biết, tới tân hôn ngày đầu tiên, nhi tử của nàng như là trong một đêm trưởng thành, cùng Chu thị thân thân mật mật, ngọt ngào vô cùng.
Phùng Liên Dung cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Có thể thấy được Chu thị vẫn phù hợp Triệu Thừa Diễn yêu thích, tính cách hai người một động một tĩnh, quả thật hợp.
Con lớn nhất an định rồi, giờ liền đến phiên Triệu Thừa Dục.
Kết quả đứa nhỏ này càng thêm bớt lo, lúc du lịch ở ngoài đã có ý trung nhân, nghe nói là nữ nhi nhỏ nhất của Đào đại nhân tri phủ Tô Châu.
Triệu Hữu Đường đương nhiên là biết người này, Tô Châu lại là nơi giàu có đông đúc, xưa nay dễ ra tham quan ô lại, nhưng từ khi Đào đại nhân điều nhiệm đến Tô Châu, thanh liêm, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, là một viên quan gương mẫu.
Triệu Hữu Đường lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Thừa Dục.
Hôn sự của ba đứa nhỏ đều đã định, chỉ có Triệu Thừa Mô còn chưa có tin gì, có điều hắn tuổi không lớn, ngược lại không gấp, Triệu Huy Nghiên lén nói với Phùng Liên Dung: "Tam ca cùng Tề cô nương kia rất tốt."
Phùng Liên Dung chấn động: "Tề cô nương đó không phải là nói năng tùy tiện sao?"
"Giả đấy, nàng chỉ là không muốn gả vào hoàng thất." Triệu Huy Nghiên nói, "Cũng không phải người ham phú quý, không biết Tam ca nghĩ như thế nào."
Phùng Liên Dung nhíu mày, Triệu Thừa Mô từ nhỏ đã rất có chủ ý, nhìn vô thanh vô tức, thật ra trong bụng sớm đã định sẵn, nói vậy thê tử tương lai của hắn, sợ là sẽ tự mình chọn.
Theo sự thông tuệ của hắn, nhất định sẽ nhận rõ tốt xấu, Phùng Liên Dung trầm ngâm một lát, khoát tay nói: "Mặc kệ hắn, chờ hắn có quyết định thì sẽ nói với chúng ta."
Hắn là... Đứa làm người không phải bận tâm nhất.
Bọn nhỏ một đám cưới thê hoặc gả ra ngoài, trong cung dần dần quạnh quẽ, hiện tại Phùng Liên Dung cảm thấy may mắn vì sinh nhiều thêm mấy đứa, còn có ba bé cùng nàng.
Đông Lang đã có thể nhảy nhảy nhót nhót, hai đứa khác cũng đã biết gọi cha nương, nam hài kêu Thu Sinh, nữ hài kêu Yêu Nhi, nàng là nhỏ nhất cũng có thể là đứa nhỏ cuối cùng.
Từ lúc Triệu Huy Nghiên xuất giá, Yêu Nhi chính là đứa nhỏ được Triệu Hữu Đường thương yêu nhất, được phong làm công chúa Sùng Ngọc, mỗi ngày hắn đến, người đầu tiên muốn ôm là nàng.
Đông Lang lại dính người, cho nên thường là ôm hai đứa, Phùng Liên Dung nhìn liền buồn cười, hỏi: "Dạo này hoàng thượng có nhiều thời gian rảnh hơn, là kêu Thừa Mô cùng xem tấu chương à?"
Mấy đứa nhỏ đều lớn, chỉ còn Triệu Thừa Mô ở trong cung, đương nhiên, hắn vốn chính là Thái tử, dù là thành thân cũng phải ở nơi này.
Triệu Hữu Đường nói: "Kêu hắn học tập thêm chút."
Triệu Thừa Mô chỉ xem, sau đó sẽ nghĩ câu trả lời thuyết phục, cuối cùng vẫn phải là từ Triệu Hữu Đường đến quyết định.
Trên sách sử quan hệ cha con giống bọn họ như vậy không nhiều lắm, Triệu Hữu Đường cũng không phòng bị đứa con này, mà Triệu Thừa Mô cũng luôn giữ khuôn phép, chưa bao giờ lộ ra dã tâm muốn vượt quá chức phận.
Vì vậy, hắn càng trưởng thành, tình cảm hai cha con ngược lại càng tốt.
Phùng Liên Dung cười nói: "Hoàng thượng đúng là biết lười biếng, thiếp thân thấy, không bằng hãy nghỉ ngơi nhiều chút." Nàng chớp mắt, "Hay là chúng ta cũng đi ra ngoài chơi? Cha nương thiếp thân đi chơi rất cao hứng đấy."
Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật.
Mặc kệ nàng mấy tuổi, ý niệm này chưa từng biến mất, hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
"Chỗ nào cũng muốn đi!" Phùng Liên Dung cho rằng hắn chịu, lại gần nói: "Vậy chút sơn sơn thủy thủy đi, thiếp thân đều muốn đi xem, còn có biển, nương ta kể biển rất to, nhìn không thấy bờ, ngày ngày nhìn ngư dân bắt cá cũng rất thú vị."
Triệu Hữu Đường ồ một tiếng: "Vậy nàng cứ nghĩ đi, Trẫm cũng không có nhiều thời gian như vậy."
Phùng Liên Dung tức giận, mừng hụt một hồi, buồn rầu nói: "Vì sao làm hoàng thượng lại mệt vậy chứ, quan viên còn có thể về hưu mà."
Triệu Hữu Đường nở nụ cười: "Thật thật đúng là khờ, hoàng đế có thể so sánh với quan viên bình thường sao? Nếu cho bọn họ làm hoàng đế, nhất định cướp đến vỡ đầu, dù là làm đến chết, ai mà không muốn?"
Đây là hắn thật lòng.
Quyền lợi luôn luôn là thứ mà người ta muốn theo đuổi nhất trên đời này, một khi nắm rồi, có bao nhiêu người có thể buông ra?
Phùng Liên Dung nói: "Vậy tự thiếp thân đi chơi, hoàng thượng ở trong cung bận đi."
Triệu Hữu Đường một tiếng cự tuyệt: "Không cho!"
Hắn ở đâu, nàng phải ở đó.
Hôm nay Phùng Liên Dung nghe hắn nói, biết hắn là không muốn đi xa, lập tức cũng thất vọng, hai người chí hướng bất đồng, hóa ra chính là như vậy.
Nàng ở trong cung bồi hắn nhiều năm như vậy, nhưng bảo hắn dành chút thời gian cùng nàng đi chơi cũng khó khăn.
Cũng đúng, hắn dù sao cũng là hoàng đế.
Hắn đối nàng tốt, nàng còn có thể cầu cái gì?
Phùng Liên Dung mở sổ sách ra xem: "Thật ra thiếp thân cũng bận, nào có thời gian rảnh, chẳng qua là thấy thời gian trôi nhanh, sau này muốn ra ngoài chơi, không chừng cũng đi không nổi."
Triệu Hữu Đường nghe được lời này giật mình, nửa ngày mới cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, nói: "Con đều còn nhỏ, nàng đi ra ngoài thế nào, dù là đi ra ngoài cũng phải đợi đến..."
"Hoàng thượng!" Phùng Liên Dung bỗng nhiên nhảy lên, "Hoàng thượng đồng ý?"
Nàng mặt mày hớn hở, giống như được thưởng rất lớn, nếu sau lưng nàng có cái đuôi, nhất định sẽ lắc loạn lên.
Triệu Hữu Đường xoa xoa mi tâm: "Trẫm chỉ cho nàng thời gian một tháng."
"Một tháng!" Phùng Liên Dung trợn to mắt, kêu lên nói: "Đủ đủ, có thể chơi rất nhiều đấy."
"Rất nhiều?" Triệu Hữu Đường nhíu mày nói: "Nàng muốn xem biển, chỉ riêng đi đi về về thôi cũng phải hơn nửa tháng."
Phụ cận Kinh đô cũng không có biển.
Phùng Liên Dung lại trợn tròn mắt, cúi đầu, xòe tay ra đếm đếm ngày, giống một đứa nhỏ tham ăn, vốn là lòng tràn đầy vui mừng cho rằng được nhiều cái ăn, kết quả mới biết không mấy cái ăn được.
Nhưng là lại không thể so với ăn.
Triệu Hữu Đường thấy nàng ngẹo đầu, bộ dáng nghiêm túc liền muốn cười.
Người sao có thể lâu như vậy vẫn giữ vững nguyên dạng, không một chút thay đổi? Hắn cũng không biết mình thích nàng cái gì, rõ ràng ngốc đòi mạng.
Thế nhưng lúc nhìn thấy nàng, lòng hắn liền tràn đầy ấm áp, chỉ cảm thấy đây chính là thứ trong cuộc sống làm hắn lưu luyến.
Có lẽ, quyền lợi cũng chỉ có thể xếp ở phía sau?
Hắn càng luyến tiếc làm nàng thất vọng, làm nàng không vui, thật ra nàng nói không sai, bọn họ đều không còn trẻ tuổi, hắn mấy ngày trước mới phát hiện trên đầu nhiều hơn một cọng tóc bạc.
Người luôn biết về già sẽ chết, chẳng sợ hắn là hoàng đế.
Vậy thời gian bọn họ ở chung với nhau lại còn thừa lại bao lâu đây? Mặc dù có một ngày sẽ chôn xương chung với nhau, nhưng sống cùng chết luôn khác nhau.
Hắn nghĩ, đột nhiên có chút đau lòng, vì tương lai biệt ly.
Phùng Liên Dung còn đang xoắn xuýt, chợt nghe bên tai Triệu Hữu Đường nói: "Qua hai ngày nữa chúng ta liền đi đi, nàng muốn đi đâu chơi thì chúng ta đi chỗ đó, không chỉ biển, chỗ nào cũng được."
Phùng Liên Dung mừng đến mức nói lắp: "Chỗ nào, chỗ nào cũng được? Nhưng, không phải là chỉ đi một tháng sao?"
"Hai tháng đi." Triệu Hữu Đường vươn tay kéo nàng lại, "Hàng năm Trẫm đều rút hai tháng ra cho nàng, được không?"
Ánh mắt của hắn ôn như như ánh mặt trời, để cho nàng sống ở trong thiên đường của nhân gian.
Phùng Liên Dung nhịn không được khóc lên, vùi đầu vào trong lòng hắn nói: "Thật ra thiếp thân cũng không muốn đi đến như vậy, chỉ là muốn cùng hoàng thượng hai người thôi, bất kể là nơi này, chỉ cần có thời gian, chúng ta từ sáng đến tối đều ở cùng nhau là được."
Khi ánh sáng lướt qua, nàng chỉ muốn nắm lấy mỗi giây mỗi phút ở chung với hắn, hận không thể hắn ngày ngày đều cùng nàng chung một chỗ, không nửa phần ly biệt.
Triệu Hữu Đường nở nụ cười, vươn tay sờ sờ đầu nàng: "À, được, vậy chúng ta vẫn là không đi nữa."
Phùng Liên Dung mạnh ngẩng đầu lên: "Vậy không được, có thể đi chơi tự nhiên tốt hơn."
Trên mặt còn kèm nước mắt nước mũi, giống như con mèo vằn, buồn cười vô cùng.
Triệu Hữu Đường cười lên ha ha.
Phùng Liên Dung biết mình lại bị hắn trêu cợt, cúi đầu lau hết nước mắt nước mũi lên long bào của hắn.
Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật: "Nàng có biết long bào đắt thế nào không?"
"Mặc kệ." Phùng Liên Dung tiếp tục lau.
Triệu Hữu Đường liên tục búng mấy cái lên trán nàng.
Hai người một bó tuổi còn ầm ĩ.
Qua nửa năm, đứa nhỏ cũng dễ mang theo, không lại khiến người quan tâm như xưa, hai người liền chuẩn bị xuất phát.
Lữ trình tuyệt vời bắt đầu rồi!
HOÀN.
8h45, Ngày 28/2/2017.
Lời cuối sách: Văn này viết đến đây, xem như hoàn toàn kết thúc. Về Triệu Thừa Mô, tác giả cảm thấy hắn hoàn toàn có thể làm nam chủ của một bộ khác, cũng không muốn cứ vậy quyết định chuyện lớn cả đời của hắn, để cho mọi người một ít không gian tưởng tượng, khà khà.
Dù sao, nhân vậy chính của truyện này thủy chung đều là Triệu Hữu Đường cùng Phùng Liên Dung. Tác giả viết lên chuyện xưa của bọn họ mới thấy thuận tay, trên mặt cũng sẽ không tự giác được có ý cười, quả nhiên tình yêu đối bọn họ là sâu nhất, lúc viết cũng rất vui vẻ, đây là bộ truyện ngọt nhất mà ta viết qua.
Nhưng nhân sinh không có bữa tiệc nào không tàn, chuyện xưa cũng vậy, dù sao cũng sẽ phải kết thúc, tin tưởng không có bút chương của tác giả, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục luôn hạnh phúc như vậy.