Tử Việt Lan San

Chương 25: Đường về



25, Đường về

Sáng sớm hôm sau, Hoa Thiên Lang vừa mới lâm triều về đã nhìn thấy Lâm Hạo Phong ở Ngự thư phòng.

“Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến gặp ta?” Hoa Thiên Lang cười nói.

Lâm Hạo Phong do dự một chút, vẫn là mở miệng nói:“Ta muốn thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ…… Lưu lại Gia Cát.”

“Tại sao?” Hoa Thiên Lang nhíu mày, này không giống tính tình Lâm Hạo Phong.

“Y ở lại, đối với ta và Hoàng Thượng đều là chuyện tốt.” Lâm Hạo Phong ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Lang:“Ta thừa nhận ta có tư tâm, ta thích y, muốn y ở lại bên cạnh ta. Hơn nữa y là Thần toán, còn là thần y học sâu hiểu rộng, để y ở lại Hoàng cung đối với Hoàng Thượng chỉ có trăm lợi mà không hại.” Lâm Hạo Phong suy nghĩ cả đêm, vẫn không muốn cứ như vậy buông tha Gia Cát, việc đã đến nước này cũng không quan trọng tiểu nhân hay không tiểu nhân. Mặc kệ dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể để y ở lại Hoàng cung thì mình vẫn còn cơ hội.

Hoa Thiên Lang lắc đầu:“Ngươi nếu thật sự thích Gia Cát thì không nên dùng bản tính lỗ mãng của mình, loại chuyện ỷ thế hiếp người này trẫm tuyệt đối sẽ không giúp ngươi làm.”

Lâm Hạo Phong sắc mặt tái xanh, nói:“Hoàng Thượng chẳng lẽ không muốn giữ y ở bên người? Y là một nhân tài.”

Hoa Thiên Lang ngồi xuống lật xem tấu chương, nói:“Đúng vậy, Gia Cát là một nhân tài, trẫm xác thực cũng cần nhân tài, nhưng y vô tâm làm quan, trẫm tuyệt đối sẽ không cường ép y ở lại. Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này ngươi luôn biết đi?”

Lâm Hạo Phong nghẹn lời, đen mặt cáo lui, Hoa Thiên Lang nhìn bóng dáng y lắc đầu, nói:“Xuất hiện đi.”

Lâm Hạo Dương từ sau bình phong đi ra —– Phía sau bức bình phong Hoa Thiên Lang cho đặt một ghế dựa, bình thường lúc mình phê duyệt tấu chương Lâm Hạo Dương sẽ nghỉ ngơi ở phía sau.

“Ngươi thấy thế nào?” Hoa Thiên Lang hỏi.

Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Đại ca không phải là người có tính tình này, lần này sợ là thực để bụng mới có thể không từ thủ đoạn như vậy.”

“Ngươi cảm thấy ta nên đáp ứng hay không đáp ứng giúp y?” Hoa Thiên Lang cười nói:“Nói không chừng ta còn có thể bán cho ngươi một nhân tình.”

Lâm Hạo Dương lắc đầu, giúp y rót ly nước nói:“Ngươi sẽ không lưu lại Gia Cát.”

“Tại sao?” Hoa Thiên Lang chọn mi.

Lâm Hạo Dương nhìn Hoa Thiên Lang, chân thành nói:“Bởi vì y và Đoạn Tinh là người Vân Sát Bảo, một khi ngươi hạ chỉ cưỡng bức lưu lại Gia Cát, Vân Sát Bảo bên kia có thể sẽ nổi dậy đắc tội, mà hiện tại đầu kia Tây Bắc lại không yên, đến lúc đó nếu Gia Luật Thanh làm phản, nói không chừng Vân Sát Bảo lúc giận dữ sẽ giúp Mạc Bắc, như vậy chỉ có mất nhiều hơn được.”

“Cho nên nói, đều là vũ phu nhưng ngươi lại thông minh hơn đại ca ngươi.” Hoa Thiên Lang tán dương nhìn Lâm Hạo Dương:“Ngốc tử như đại ca ngươi mới có thể nghĩ tới ý nghĩ ngu xuẩn như vậy, cường thế có thể bắt được người nhưng không giữ được tâm.”

“Ngươi nói cái gì đó, dù thế nào y cũng là đại ca của ta!” Lâm Hạo Dương bất mãn.

“A, ngươi còn muốn bao che khuyết điểm.” Hoa Thiên Lang bị hắn chọc cười, kéo tay hắn thấp giọng nói:“Ta không muốn gây hấn với Vân Sát Bảo thật đúng là có lý do, nhưng trừ bỏ việc này ta còn có một lý do khác, Gia Cát và Đoạn Tinh là thật sự thích nhau. Từ trong ánh mắt bọn họ ngày hôm qua ở cửa cung có thể nhìn ra được. Nếu là mất đi ngươi ta chắc chắn sống không bằng chết, suy bụng ta ra bụng người, ta cũng sẽ không hạ chỉ đi chia rẽ bọn họ.”

Lâm Hạo Dương nghe vậy có chút giật mình ngẩng đầu, Hoa Thiên Lang bị hắn làm mất hứng, nhíu mày nói:“Thế nào? Ở trong lòng ngươi ta ngay cả điểm cảm tình ấy cũng không có?”

“Không phải.” Lâm Hạo Dương biện giải:“Chỉ là có chút…… Ngoài ý muốn.”

“Quân tử thành nhân chi mỹ, tiểu nhân đoạt nhân sở hảo*! Này có cái gì tốt? Ta là người nhỏ mọn như vậy?” Hoa Thiên Lang trừng hắn, xoay người ngồi xuống tức giận phê tấu chương.

*người quân tử giúp người khác được việc tốt; kẻ tiểu nhân đoạt việc tốt của người khác

Lâm Hạo Dương thấy y bức bối, nghĩ rằng hay là làm chút chuyện chọc cho y vui một chút? Nghĩ nghĩ, Lâm Hạo Dương đi lên học bộ dáng vụng trộm của Hoa Thiên Lang lúc hay hôn hắn, sau đó lui về nhìn y.

Hoa Thiên Lang ngốc đơ.

“Hoàng Thượng……” Lâm Hạo Dương nóng nảy, nghĩ rằng y sẽ vui vẻ sáng mắt, nhưng lúc này người này sao lại giống như đầu gỗ ngồi trên ghế bất động?

Hoa Thiên Lang từ trong kinh ngạc phản ứng lại, xoay người một phen ôm lấy Lâm Hạo Dương dựa vào trên bình phong.

“Hoàng Thượng ngươi làm gì!” Lâm Hạo Dương hoảng sợ.

“Ngươi nói ta muốn làm gì!” Hoa Thiên Lang nhấn Lâm Hạo Dương ngồi xuống ghế cúi đầu hôn lên, ngốc tử này rốt cục đã chủ động hôn mình, bình thường đều là mình chủ động, còn hắn cứ như đầu gỗ ngốc hồ hồ, lần này vất vả lắm hắn mới chủ động một lần, Hoa Thiên Lang đương nhiên kích động hận không thể thả ra Hoàng bảng chọn ngày khánh chúc.

“Hoàng Thượng!“Lâm Hạo Dương tránh trái tránh phải hối hận không thôi, nghĩ rằng người này sao muốn động dục liền động dục, dục vọng cứ như cất trong tay áo tùy thời muốn lấy ra là có, đang lúc giãy dụa hết sức đột nhiên nghe công công ngoài cửa truyền lời:“Thừa tướng Lưu Thông cầu kiến Hoàng Thượng!”

Lâm Hạo Dương vui mừng quá đỗi, nghĩ rằng sau khi về nhà nhất định phải làm một cái điện thờ Thừa tướng trước cửa cung.

Hoa Thiên Lang không cam lòng nhìn Lâm Hạo Dương mặt đầy vẻ vui mừng, thở hổn hển từ trên ghế đi xuống chỉnh lại y phục, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài ngồi phịch lên ghế:“Tuyên hắn tiến vào!”

Một chén trà nhỏ sau, Lưu Thông mang Lạc Cẩm xám xịt từ trong Ngự thư phòng đi ra.

“Thừa tướng.” Lạc Cẩm lòng còn sợ hãi xoa xoa ngực:“Hoàng Thượng hôm nay sao lại phát hỏa lớn như vậy?”

Lưu Thừa tướng ở trong lòng bấm bấm ngón tay, nghĩ rằng chờ Mạc Bắc Lang yên tĩnh rồi sẽ tìm một cơ hội nhanh chóng cáo lão hồi hương hưởng thanh phúc, chức Thừa Tướng này sống quá đòi mạng ……

Sau khi đuổi Lưu Thông đi, Hoa Thiên Lang đi ra phía sau bức bình phong thấy Lâm Hạo Dương đang ngồi đọc sách, vì vậy cũng ngồi bên cạnh hắn hỏi:“Vừa rồi Lưu Thừa tướng đến ngươi hình như thật cao hứng?”

Lâm Hạo Dương ngẩng đầu, nhìn y cũng không đặc biệt sinh khí vì vậy thành thành thật thật gật gật đầu.

“Ngươi không muốn?” Hoa Thiên Lang nhíu mày.

“Ân……” Lâm Hạo Dương thanh âm nhỏ đến mức không nghe được.

“Ngươi chẳng lẽ đối với ta không có dục vọng?” Hoa Thiên Lang vẻ mặt nghi hoặc: “Ta nhưng mỗi lần nhìn thấy ngươi đều muốn.”

“Phốc……” Lâm Hạo Dương bị chọc cười.

“Ngươi cười cái gì?” Hoa Thiên Lang ảo não.

Lâm Hạo Dương nghĩ nghĩ, bỏ sách xuống chủ động đi qua ôm lấy y nói:“Ta cũng thích ngươi, ta biết tâm ý ngươi đối với ta, chỉ là ta có chút khẩn trương, chưa chuẩn bị tâm lý mà thôi, Thiên Lang, ngươi cho ta một chút thời gian được không?”

“Ngươi vừa gọi ta là gì?!” Hoa Thiên Lang mừng rỡ, trước đây hắn gọi mình là Thái tử điện hạ, sau lại gọi Hoàng Thượng, đây chính là lần đầu tiên hắn gọi tên mình, vì thế ôm hắn gắt gao không ngừng đáp ứng:“Được được được, ta chờ, bao lâu ta cũng chờ.”

Lâm Hạo Dương cười, ngẩng lên hôn Hoa Thiên Lang. Răng môi tương hỗ, Hoa Thiên Lang kinh hỉ phát hiện lần này hắn rốt cục không tránh né, ngược lại chủ động vươn đầu lưỡi đáp lại mình, mặc dù có điểm ngốc thậm chí răng nanh cắn vào môi mình có chút đau, nhưng Hoa Thiên Lang vẫn vui sướng đến hít thở không thông……

Hai người triền miên xong một trận, Hoa Thiên Lang mới lưu luyến buông Lâm Hạo Dương ra, thỏa mãn nhìn hắn cười, đột nhiên lại nghe công công truyền lời:“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Gia Cát tiên sinh, Đoạn thiếu hiệp cầu kiến —-”

Hoa Thiên Lang cười cười, thấp giọng nói:“Ngươi ở đây chờ ta, xong rồi cùng đi ăn trưa.”

Lâm Hạo Dương ngoan ngoãn gật đầu.

Hoa Thiên Lang tâm tình rất tốt đi ra, tuyên Gia Cát và Đoạn Tinh.

“Ngươi chính là Vân Sát Bảo Phó bảo chủ?” Hoa Thiên Lang đánh giá Đoạn Tinh, nghĩ rằng Vân Sát Bảo này quả thật là địa phương đào tạo ra nhân tài, Đoạn Tinh lúc mới bước vào y đã cảm giác được nội lực người này tuyệt đối không tầm thường……

“Vâng.” Đoạn Tinh thản nhiên đáp, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Hoàng Thượng, chúng ta là tới chào từ biệt .” Gia Cát nói:“Chúng ta phải về nhà.”

“Ngô……” Hoa Thiên Lang gật gật đầu:“Tiên sinh xin cứ tự nhiên.”

“Chúng ta có thể đi rồi?” Gia Cát ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Lang có chút nghi hoặc.

“Đương nhiên.” Hoa Thiên Lang gật đầu.

“Tạ Hoàng Thượng!” Đoạn Tinh cười cười. Kéo Gia Cát cáo lui rời đi.

Ra khỏi cửa Gia Cát cau mày nhìn Đoạn Tinh:“Lúc nãy gặp Lạc Cẩm không phải nói Hoàng Thượng hôm nay ăn thuốc nổ, nói cái gì bác bỏ cái đó sao? Sao vừa rồi thuận miệng cho chúng ta như vậy.”

Đoạn Tinh chọn chọn mi, nói:“Ai biết, chúng ta cũng không phải thần tử của y…… Quản y cái gì, chúng ta về nhà đi!”

“Ân.” Gia Cát vui vẻ đi theo Đoạn Tình, hai người nhanh nhẹn quay về.

Phía sau hành lang, Lâm Hạo Phong đứng đó vẻ mặt âm lãnh.

Đoạn Tinh và Gia Cát thu thập một chút hành lý đơn giản, cũng không cùng những người khác nói lời từ biệt cưỡi ngựa ra Hoàng cung một đường rong đuổi về Tây Bắc.

Năm ngày sau, hai người vừa vặn lúc mặt trời lặn đã đến Lạc Thủy Thành.

“Nơi này là nguyên quán của Lạc Cẩm!” Gia Cát cười nói:“Hiếm khi nào thấy được đất phương bắc có một trấn nhỏ thanh tú như vậy, chúng ta ở lại đây hai ngày được không?”

“Ân.” Đoạn Tinh gật đầu đáp ứng, dắt ngựa chậm rãi đi về phía trước.

“Di? Ngươi đã từng tới nơi này?” Đi đi đi, Gia Cát đột nhiên cảm thấy Đoạn Tinh dường như rất quen thuộc với nơi này.

Đoạn Tinh bất đắc dĩ nhìn y:“Ngươi thật đúng là một chút chuyện trong bảo cũng không quản, Lạc Thủy Trấn là nơi có Cẩm Đoạn Trang lớn nhất*, chính là khúc cua phía trước, ta thị sát sinh ý hiệu buôn tính tới thời điểm này đã tới hơn mười lần.”

*cẩm đoạn : gấm vóc lụa là

“Nga.” Gia Cát le lưỡi, nghĩ rằng Đoạn Đoạn nhà ta rất giỏi kiếm tiền nga……

“Ngươi lần này sao không nói ta tục ?” Đoạn Tinh kỳ quái nhìn y:“Lúc trước ta nói chuyện hiệu buôn với ngươi ngươi liền nói ta tục!”

Gia Cát trừng mắt:“Ta lúc trước độc miệng như vậy?”

Đoạn Tinh gật đầu:“Đương nhiên, có đôi khi ngươi mở miệng ra là lời nói có thể đem người chết dựng sống lại.”

Gia Cát không nói gì, bắt đầu chậm rãi nhớ lại mình lúc trước như thế nào, càng nghĩ càng nhíu mày —– Hình như cũng giống thật……

“Nè.” Thấy Gia Cát cúi đầu giống như mất hứng, Đoạn Tinh vội vàng đẩy đẩy y:“Chọc ngươi thôi không có gì đâu, ta da mặt dày mắng thế nào cũng không sinh khí!”

Gia Cát cười, sắc trời đã tối muộn, quay đầu nhìn xung quanh đường cũng không có ai, vì vậy chủ động nhón chân lên hôn hắn một cái.

Đoạn Tinh vui sướng, cái đuôi vẫy a vẫy……

Đến Lạc Vân Cẩm Đoạn Trang, Đoạn Tinh đi lên gõ cửa, tiểu nhị mở cửa ra nhìn thấy là Phó bảo chủ đến liền nhanh chóng gọi chưởng quầy tới giúp bọn họ chuẩn bị phòng, Gia Cát là lần đầu tiên đến vì vậy ở trong trang đổi tới đổi lui, cảm thấy rất mới lạ.

“A……” Đoạn Tinh cười nói: “Sớm bảo ngươi theo ta ra ngoài đi dạo, chính là không chịu.”

“Ta lúc trước không biết.” Gia Cát sờ sờ gấm vóc bao quanh cây cột:“Còn tưởng rằng ngươi chỉ đến kiểm tra sổ sách thu tiền, không nghĩ tới nơi này xinh đẹp như vậy.”

“Này coi là cái gì, sản nghiệp của Vân Sát Bảo ở địa phương khác so với nơi này còn đẹp hơn nhiều.” Đoạn Tinh không cho là đúng.

“A?” Gia Cát nghe vậy uể oải, giống như mình đã bỏ lỡ thật nhiều cơ hội vui chơi.

Đoạn Tinh từ phía sau ôm lấy y:“Bất quá không sao, về sau ta còn đi mà, Thiên Nam Hải Bắc đi đâu ta cũng đưa ngươi theo.”

Gia Cát khóe miệng cong lên, cảm thấy ở trong lòng Đoạn Đoạn thật ấm áp, cả đời cũng không muốn rời đi.

“Đúng rồi.” Gia Cát quay đầu nói:“Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì hay không, để y đừng đi theo chúng ta nữa.”

Đoạn Tinh lắc đầu, kéo Gia Cát chậm rãi đi về phòng:“Từ trong Hoàng cung y đã đi theo chúng ta, chúng ta đi nhanh y cũng nhanh, chúng ta đi chậm y cũng chậm, ngươi lại không cho ta đả thương y thì còn có thể có biện pháp nào?”

Gia Cát nhíu mày: “Chẳng lẽ để y theo chúng ta về Vân Sát Bảo? Nếu y đăng môn cầu kiến thì làm sao bây giờ?”

“Muốn thì tới, sao hả, ngươi sợ chúng ta không nuôi nổi y?” Đoạn Tinh đẩy cửa vào phòng, trêu chọc nói.

Gia Cát trừng hắn:“Không được ba hoa!”

Đoạn Tinh chỉnh lại sắc mặt, thành thật hỏi:“Ngươi không hoan nghênh y đến Vân Sát Bảo?”

“Ân.” Gia Cát thành thành thật thật gật đầu:“Lâm đại ca là người tốt, y nếu là lấy thân phận bằng hữu đến ta đương nhiên rất hoan nghênh. Nhưng bộ dáng hiện tại của y ta có chút sợ, không biết nên đối mặt như thế nào, cảm thấy áy náy nhưng lại không giúp được gì.”

Đoạn Tinh ôm y lại, nói:“Đi, trước cứ để cho y mấy ngày nay yên tĩnh một mình, đến lúc chúng ta về tới Vân Sát Bảo nếu y thật sự muốn đến ta sẽ đi khuyên y, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi khó xử .”

Gia Cát gật đầu, cảm thấy an tâm không ít.

“Đúng rồi.” Đoạn Tinh đột nhiên nhớ tới đến một sự kiện, từ trong lòng lấy ra một vòng tay bằng ngọc đưa cho Gia Cát. �

“Làm gì?” Gia Cát mạc danh kỳ diệu.

Đoạn Tinh nhức đầu:“Đồ gia truyền, trước đây nhà ta rất nghèo, đây là thứ đánh giá nhất khi đó, mẹ ta muốn giữ lại cho con dâu mình.”

“Không cần!” Gia Cát nhảy dựng lên:“Vừa thấy đã biết là nữ trang! Ta mới không đeo!”

Đoạn Tinh dở khóc dở cười:“Nghĩ cái gì đâu, ai cho ngươi đeo, ta còn không nỡ để ngươi bị người ta chê cười, ngươi nhận là được.”

Gia Cát cầm lấy vòng ngọc nhìn nhìn, ngoan ngoãn cất lại bỏ vào trong ngực.

“Gia Cát.” Đoạn Tinh sáp lại cười xấu xa:“Nhận đồ gia truyền đã nói lên ngươi nguyện ý theo ta .”

“Ân.” Gia Cát gật đầu.

“Chúng ta đêm nay động phòng?” Đoạn Tinh vẻ mặt chân chó chờ mong.

Gia Cát tạc mao:“Không cần!!”

“Tại sao?” Đoạn Tinh buồn bực.

“Qua một thời gian rồi nói sau!” Gia Cát lập trường kiên định.

Đoạn Tinh muốn tiếp tục tranh thủ:“Nhưng là……”

“Ngươi câm miệng!” Gia Cát đỏ mặt nhào tới bịt cái miệng của hắn:“Nói nữa ta sinh khí!”

Đoạn Tinh kinh ngạc, ngoan ngoãn gật đầu.

Trên một cành cây ngoài Cẩm Đoạn Trang, Lâm Hạo Phong một mình uống rượu, bóng cây loang lổ, không say không nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.