Sáng sớm, Dạ Lan San mở mắt ra, nhìn Thần Tử Việt trong lòng như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, muốn để cho hắn ngủ nhiều thêm một chút, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay xuống giường rửa mặt.
Nghe được động tĩnh, lông mi Thần Tử Việt run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ngủ nhiều thêm chút đi.” Dạ Lan San ngồi lại bên giường, đem cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn bỏ vào trong chăn, nhìn hắn:“Ta rất nhanh sẽ trở lại, không cho ngươi chạy loạn!”
“Ân!” Thần Tử Việt gật gật đầu, từ trong chăn chui ra tiến vào trong lòng Dạ Lan San cọ cọ:“Ngươi phải cẩn thận!”
Dạ Lan San cười xoa quai hàm hắn, cúi đầu hôn nhẹ, sau đó đem hắn ấn trở lại chăn, có chút không muốn rời đi.
Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái, xoay người rời giường —– Tiểu Hắc không có ở đây, một mình ngủ không được!!
Dạ Lan San đến đại trướng Hoa Thiên Lang lĩnh chiến kỳ, xoay người đi ra ngoài.
“Dạ Bảo chủ!” Hoa Thiên Lang gọi y lại, chân thành nói:“Cám ơn ngươi.”
Dạ Lan San có chút kinh ngạc, chợt lại phản ứng lại, nói:“Có cái gì mà cảm ơn, về công ngươi là Hoàng đế tốt, Vân Sát Bảo đương nhiên sẽ vì nước xuất lực, về tư ngươi là đại ca Tiểu Việt, cho dù không vì hắn, ta cũng sẽ giúp ngươi.” Dạ Lan San do dự một chút, lại nói:“Hơn nữa, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta vẫn xem ngươi là bằng hữu.”
Hoa Thiên Lang mỉm cười, gật đầu nói:“Ta cũng vậy.”
“Hảo! Đánh Mạc Bắc lang xong, chúng ta lại đến Vân Sát Bảo uống rượu!” Dạ Lan San nhướng mày cười nói.
“Một lời đã định!” Hoa Thiên Lang vươn tay phải cùng y vỗ tay, ánh mắt kiên định, cười vui vẻ.
Từ nay về sau, là quân thần, lại càng là huynh đệ.
Dạ Lan San đi vào trong quân đội, vỗ vỗ Ô Vân Đạp Tuyết có chút hưng phấn, nói:“Hôm nay biểu hiện tốt một chút, xong rồi sẽ có thưởng!”
“Dạ Bảo Chủ.” Một sĩ quan phụ tá đi lên:“Quân đội đã chuẩn bị tốt, khi nào thì xuất phát?”
“Hiện tại!” Dạ Lan San xoay người lên ngựa, nhìn đại quân phía sau đông nghịt vung tay lên:“Xuất chiến!”
“Thiên Lang tất thắng!!” Các tướng sĩ tiếng la vang tận trời xanh.
Đến dưới Cô Dương Thành, nhìn trên tường thành sắp hàng chi chít cung thủ, Dạ Lan San quay đầu, cao giọng hỏi đội quân tiên phong phía sau:“Có sợ chết không?”
“Thấy chết không sờn!” Trên gương mặt các tướng sĩ trẻ tuổi phát sáng, là trung thành kiên cường nhất.
“Chính là ta sẽ không để các ngươi chết!” Dạ Lan San khiêu mi cười một tiếng, lập tức tung người nhảy lên, Ám Đao dưới ánh nắng sớm xuất một đạo ô sắc, nội lực âm hàn mạnh mẽ cùng sắc bén thẳng hướng tiền phương, một loạt cung thủ đứng trên tường thành thậm chí còn không kịp phản ứng liền cảm thấy cổ lạnh lẽo, đầu bay khỏi thân thể rơi thật mạnh trên mặt đất, vung lên một trận tro bụi, lại vẫn là không thể tin trừng to mắt.
“Xông lên!” Dạ Lan San lập tức trở lại, thừa dịp quân địch rối loạn, dẫn theo quân tiên phong tinh nhuệ nhất Thiên Lang quốc hùng dũng tiến vào Cô Dương vương thành, từng chút một xông phá cửa thành, tuyên cáo ai mới là chân chính đế vương, mưu toan nghịch thiên sửa mệnh, chỉ có vĩnh đọa luân hồi.
Dạ Lan San phi thân nhảy lên thành lâu, Ám Đao trong tay nghe được mùi máu tươi, hưng phấn mà ẩn ẩn run rẩy, ma tính bị áp chế trăm năm lại một lần nữa phá xác mà ra, người đao hợp nhất, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Dưới thành, cửa thành rốt cục bị phá vỡ, đoàn quân Thiên Lang trào ra cùng kỵ binh Mạc Bắc xông ra kịch chiến, vì trung thành, vì tín ngưỡng, vì tự do, cũng vì kiêu ngạo.
Cánh phải Cô Dương Vương thành, Ngô Uy giục ngựa đón gió mà đứng, nắm chặt Bát Lăng Tử Kim Chùy trong tay, nâng mắt nhìn hướng chân trời, mơ hồ có chút hưng phấn —– Nương, con rốt cục đợi được ngày hôm nay, con muốn dùng vinh quang của mình, để rửa sạch khuất nhục cho người.
Một khói pháo màu xanh ở phía trước nổ tung, Ngô Uy trong lòng vui vẻ —– Dạ Lan San đã muốn dẹp xong chính diện, cơ hội chờ lâu, lần này rốt cục có thể thổ khí nhướng mày, vì thế vung tay giơ roi, giục ngựa xông về thành lũy phía trước, mang theo quân đội chủ lực, mênh mông, không thể nghịch chuyển.
Trong Cô Dương Thành, Gia Luật Khuyết sắc mặt bi thương, bên ngoài chiến hỏa ĐỊA ùn ùn kéo đến, quan tiền phương truyền lệnh lần lượt mang về đều là tin tức tán loạn, kế hoạch chiến tranh mấy mươi năm, cư nhiên vì khinh địch như vậy mà chấm dứt, Mạc Bắc Vương nhắm lại hai mắt, cảm thấy một mảnh tuyệt vọng.
“Vương.” Có mưu sĩ tiến lên khuyên giải an ủi:“Không bằng rút lui trước…..” Còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt lạnh như băng của Gia Luật Khuyết cản trở.
“Còn lại bao nhiêu nhân mã?” Gia Luật Khuyết nhận lấy chiến giáp mặc lên người.
“…… Không đến một vạn, người phái đi mật thám đã trở về, viện binh Tây Đằng đại khái một canh giờ sau sẽ đến.” Để Hạ cẩn thận đáp.
Gia Luật Khuyết bước nhanh ra cửa —– Chỉ cần kiên trì thêm một canh giờ, sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Cách vài chục dặm ngoài hoang mạc, hơn mười vạn binh mã đang ở cấp tốc đi, Tây Đằng Lâm dẫn quân nhíu mày, cũng không biết phụ vương rốt cuộc trúng tà gì, thế nhưng lại tin lời tiên đoán của Vu sư rắm thúi kia, bắt mình mang binh đi trợ giúp Gia Luật Khuyết, Tây Đằng gia tộc luôn luôn đạm mạc vô tranh, nếu không phụ mệnh nan vi, Tây Đằng Lâm thật sự là không muốn cuốn vào trận chiến mạc danh kỳ diệu này.
Đang lúc do dự, đột nhiên cảm thấy trước mắt chợt lóe, một bạch y thiếu niên vững vàng thả người xuống mặt đất, đang giương mắt nhìn mình, vẻ mặt tươi cười. Tây Đằng Lâm thấy chiến mã bị kinh dưới thân mình cất vó mấy bước nữa sẽ đạp phải thiếu niên trước mắt, hoảng hốt lập tức buộc chặt dây cương, lòng bàn tay bị xiết ra máu vẫn như trước không buông tay, chiến mã bất mãn phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, cuối cùng không cam lòng bình tĩnh lại.
“Ngươi là ai?” Tây Đằng Lâm căm tức nhìn bạch y thiếu niên trước mắt này không biết sống chết bạch.
“Ta là tới cứu ngươi.” Thiếu niên nhướng mày.
Tây Đằng Lâm cười nhạo:“Ngươi? Cứu ta cái gì?”
Thiếu niên không nói lời nào, phi thân nhảy theo lên lưng ngựa nắm Tây Đằng Lâm, dưới chân mượn lực hướng đỉnh núi đối diện lao đi, Tây Đằng Lâm chấn động, muốn giãy dụa lại cảm thấy thiếu niên lực cánh tay kinh người, mình căn bản là không có năng lực phản kháng.
“Ta muốn nói với ngươi mấy câu, cho bọn họ chờ ở đó!” Thiếu niên trầm giọng nói.
Tây Đằng Lâm nhíu mày, vẫn là phất tay ngăn lại đội quân đang muốn xông lên.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Tây Đằng Lâm nhìn thiếu niên trước mắt, rõ ràng chỉ có bộ dáng mười mấy tuổi, sao lại có công phu cao cường như vậy?
Thiếu niên cười nhẹ:“Rất đơn giản, mang theo binh mã của ngươi trở về Tây Xuyên.”
Tây Đằng Lâm vẻ mặt khinh thường:“Ngươi cho rằng ta nguyện ý đi đánh giặc? Bất quá nếu phụ vương ra lệnh, ta đây nhất định phải giúp. Tây Đằng gia tộc cho tới bây giờ không xảy chuyện lật lọng, đây là việc làm bản Thần Minh.”
Thiếu niên nhướng mày:“Hay là Phụ vương ngươi đầu óc không tốt? Hoa Thiên Lang có năm mươi vạn đại quân, ngươi chỉ dẫn theo mười vạn nhân, loại trận này cũng đánh?”
Tây Đằng Lâm sửng sốt:“Năm mươi vạn? Không phải nói Thiên Lang quốc chỉ có mười lăm vạn quân sao?”
“Hmm?” Thiếu niên mở to hai mắt:“Ngươi ngốc a, ngay cả đối thủ có bao nhiêu cũng không biết, cho dù là ngươi muốn chịu chết, cũng đừng để mười vạn thủ hạ mất mạng a, bọn họ theo ngươi thật đúng là xui xẻo.”
Bị vẻ mặt kinh ngạc thiếu niên kích thích, Tây Đằng Lâm cũng có chút tức giận:“Ta tại sao phải tin tưởng ngươi?”
Thiếu niên buông tay:“Ngươi thích tin hay không, có rút binh hay không?”
“Mơ tưởng!” Tây Đằng Lâm quay đầu đi xuống, lại bị thiếu niên một phen gắt gao chế trụ, trên vai nhất thời truyền đến một trận đau nhức.
“Ngươi……” Tây Đằng Lâm đau sắc mặt tái nhợt.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ta là tốt cho ngươi.” Thiếu niên nhướng mày cười, một tay lấy khớp cánh tay bị niết trật khớp nắn lại cho hắn:“Ta có lòng tốt khuyên ngươi, bởi vì ngươi cha và cha ta từng là bạn cũ, nếu ngươi còn muốn đi chịu chết, ta đây đành phải đánh ngươi hôn mê rồi đem ngươi tùy tiện vứt ở đâu đó một năm rưỡi sau thả ngươi trở về.”
“Ngươi có thể giam giữ mười vạn đại quân của ta sao?” Tây Đằng Lâm cắn răng nói.
Thiếu niên lắc đầu, nói:“Ngay cả tướng quân là ngươi đã mất, còn đi đánh giặc như thế nào? Tây Đằng gia tộc mấy năm nay vẫn trọng thương khinh võ, ngươi thật đúng là nghĩ nhân số nhiều là có thể đánh giặc?”
Tây Đằng Lâm có chút nghẹn lời, trong lòng lại như trước không cam lòng.
“Gia Luật Khuyết trước đây lừa gạt, nếu Phụ vương ngươi biết Hoa Thiên Lang có năm mươi vạn đại quân, còn có thể để ngươi đến sao?” Thiếu niên hỏi.
Tây Đằng Lâm không nói lời nào, nghĩ rằng đồ ngu mới đến.
“A……” Thiếu niên cười khẽ ra tiếng:“Trở về đi, ta thật là tốt cho ngươi.”
Tây Đằng Lâm ngẩng đầu, bạch y thiếu niên trước mắt tươi cười, so với đại mạc nắng gắt nóng cháy còn muốn rực rỡ hơn.
“Ngươi lui binh, chúng ta là bằng hữu; Ngươi nếu không lui binh, ta đây đành phải tạm thời trói ngươi lại, ngày khác sẽ đăng môn giải thích. Một lời nói đáng giá ngàn vàng là quân tử, không phải loại tiểu nhân như Gia Luật Khuyết, nếu ngươi còn không tin, ít nhất đi theo ta nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu binh mã, rồi quyết định muốn xuất binh hay không.” Thiếu niên vẻ mặt thành thật, lại duỗi đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái Dạ Quang Bôi đưa cho Tây Đằng Lâm:“Cái chén này, là cha ta năm đó từ Tây Xuyên lấy đi , giúp ta mang về trả cho phụ vương ngươi đi.”
Trong lòng Tây Đằng Lâm biết mình không phải đối thủ thiếu niên, huống hồ vốn không muốn đánh trận, hơn nữa Gia Luật Khuyết thật sự là rất tiểu nhân, vì vậy gật gật đầu đáp ứng, lúc rời đi thời nhịn không được quay đầu hỏi:“Ngươi là ai?”
Thiếu niên cười, nhướng mày nói:“Cầm cái đó trở về hỏi phụ thân ngươi, sẽ biết.”
Tây Đằng Lâm cũng cười cười, quay đầu rời đi, mang theo quân đội đường cũ quay về.
Thê lương đại mạc gió mạnh gào thét, bạch y thiếu niên y phục bay theo gió, hai mắt khép hờ:“Cha, như vậy cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi rồi, nếu người trên trời có linh thiên, cũng có thể yên nghỉ đi.”
Đã không có viện quân, Cô Dương Thành phòng ngự so với Ngọc Lưu Ly còn muốn yếu ớt hơn.
Không đến ba canh giờ, cả người Gia Luật Khuyết đều là máu bị người đưa đến trước mặt Hoa Thiên Lang.
Hoa Thiên Lang lạnh lùng nhìn hắn, nói:“Gia Luật Thanh đâu?”
Gia Luật Khuyết cố nén đau nhức trên người cùng Hoa Thiên Lang đối diện:“Giết ta đi.”
Hoa Thiên Lang nguyên bản cũng không muốn từ miệng hắn hỏi ra cái gì, mưu nghịch là tội, chết một vạn lần không đủ, vì thế thản nhiên mở miệng:“Giết hắn.”
“Dừng tay!” Xa xa truyền đến một tiếng gào to, Gia Luật Khuyết quay đầu, trong mắt một mảnh lo âu:“Ngươi tới làm gì!!”
“Phụ vương.” Gia Luật Thanh nhìn Gia Luật Khuyết:“Ta đánh hôn mê thị vệ trông cửa ta, ngươi đã dạy của ta, nam nhi Mạc Bắc chết phải có ý nghĩa, ta sao lại có thể ở mật đạo sống tạm bợ.”
Gia Luật Khuyết ngửa mặt lên trời thở dài, bi thương nhắm mắt lại.
“Hạo Dương, chúng ta lại gặp mặt.” Gia Luật Thanh nhìn Lâm Hạo Dương phía sau Hoa Thiên Lang, cười nhẹ:“Y quả nhiên có thể cứu ngươi. Chúc mừng ngươi, lại thắng ta một lần.”
Hoa Thiên Lang trợn mắt nhìn, đưa tay rút kiếm, lại bị Lâm Hạo Dương chế trụ.
“Dương?” Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy khó hiểu.
“Mưu nghịch là trọng phạm, theo lý nên áp tải lên Thịnh Kinh ở trước mặt mọi người trảm thủ.” Lâm Hạo Dương né tránh ánh mắt Hoa Thiên Lang:“Dẫn đi đi, trông coi cho tốt.”
“Dạ!” Thị vệ áp giải phụ tử Gia Luật Khuyết rời đi, Lâm Hạo Dương cúi đầu:“Ta đi xem nơi khác.” Quay đầu muốn chạy, lại bị Hoa Thiên Lang chế trụ.
“Cùng trẫm đi!” Hoa Thiên Lang đen nghiêm mặt trầm giọng nói.
Thấy chung quanh đều là binh lính đi qua đi lại, Lâm Hạo Dương gật gật đầu, đi theo Hoa Thiên Lang đến một phòng trống.
Vào phòng, Hoa Thiên Lang liền đem Lâm Hạo Dương ấn ở trên tường hung hăng hôn lên, không có ôn nhu, không có dò xét, dùng phương thức thô bạo nhất mút cắn xé, như hả giận bình thường.
“Ngươi làm gì!” Lâm Hạo Dương thật vất vả đẩy Hoa Thiên Lang ra, quệt môi bị y cắn ra máu tươi, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tại sao không cho ta giết y?” Hoa Thiên Lang trong mắt đầy lửa giận, tay gắt gao chế trụ bờ vai của hắn.
“Ta nói, bọn họ là trọng phạm.” Trên vai truyền đến một trận đau nhức, Lâm Hạo Dương nhíu mày cúi đầu, không dám nhìn hai mắt Hoa Thiên Lang.
“A……” Hoa Thiên Lang nhưng lại cười ra tiếng, một bàn tay nâng cằm tinh xảo của hắn bắt hắn đối diện với mình:“Trọng phạm? Ta đây vừa rồi muốn giết Gia Luật Khuyết ngươi tại sao không ngăn cản ?”
“Trả lời ta!” Hoa Thiên Lang ánh mắt tàn nhẫn, trong thanh âm không thể che dấu lửa giận:“Là không muốn để trẫm giết người, hay là luyến tiếc Gia Luật Thanh?”
“Ngươi nói lung tung.” Lâm Hạo Dương đưa tay muốn đẩy y ra, lại cảm thấy gông cùm xiềng xiếc trên người càng ngày càng chặt.
“Bị trẫm nói trúng rồi? Ngươi và y, rốt cuộc đã phát sinh qua chuyện gì?” Hoa Thiên Lang thấp giọng rít gào, như con thú bị thương.
“Ngươi buông tay!!!!” Lâm Hạo Dương trong lòng cũng có chút sinh khí y hồ ngôn loạn ngữ, vì vậy ngẩng đầu cùng y trợn mắt.
Hoa Thiên Lang sửng sốt, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Hạo Dương đối với mình chỉ có ôn nhu cùng bao dung, tại sao hiện tại lại xuất hiện chán ghét?
Thừa dịp y ngây người, Lâm Hạo Dương một phen đẩy y ra chỉnh lại y phục đi ra ngoài —– Thật không biết Hoàng đế này suốt ngày trong đầu suy nghĩ cái gì! Nếu muốn hỏi mình lý do, mình liền nói cho y, cần gì hung như vậy, không thể nói lý!
Hoa Thiên Lang nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Lâm Hạo Dương, hai mắt dần dần bị tàn nhẫn che lấp.