Tử Việt Lan San

Chương 53: Phản tặc



53, Phản tặc

Lâm Hạo Dương kéo Lãnh Tịch Chiếu xuất môn, đi tới đi lui dưới đỉnh thái dương hồi lâu, đầu đầy là mồ hôi.

“Này, sao không có ai đến đùa giỡn ngươi?” Lâm Hạo Dương nhíu mày, đẩy đẩy Lãnh Tịch Chiếu:“Không phải nói mỗi ngày đều có chó săn núi Ngọc Diện đến trấn này tìm tiểu bạch kiểm cướp về sao?

Lãnh Tịch Chiếu bị nắng trời chiếu làm cho chóng cả mặt, lườm hắn một cái:“Nói cái gì đó? Ngươi mới là tiểu bạch kiểm!! Có ngươi ở bên cạnh ai dám đến đùa giỡn ta?”

“Đúng vậy!” Lâm Hạo Dương bừng tỉnh đại ngộ:“Không nói sớm, một mình ngươi đi dạo đi, ta sẽ lén đi theo ngươi!”

“Uy!” Lãnh Tịch Chiếu câm nín nhìn bóng dáng hắn biến mất giữa dòng người, đành phải tiếp tục lắc lắc đầu ở trên đường làm con mồi, càng đi càng cảm thấy mình giống như một miếng thịt nướng, nóng hôi hổi bị Lâm Hạo Dương cột lên cây chờ chó mắc câu, từ phố đông chạy đến phố tây, đi một vòng luẩn quẩn mãi không thấy lưu manh xuất hiện, Lãnh Tịch Chiếu vừa mệt vừa đói lại chóng mặt, trong lòng vô cùng nghẹn khuất. Đi theo phía sau Lâm Hạo Dương cũng lo lắng, nếu không thì đổi kế hoạch? Mình trực tiếp chạy lên núi Ngọc Diện là được, Lãnh Tịch Chiếu khỏi phải ỉu xìu mệt mỏi thế này, định đuổi theo dẫn hắn về, thì thấy có hai người lén lút đi theo, trong lòng nhất thời kích động —– Mắc câu rồi?

Lãnh Tịch Chiếu đang vừa đi vừa nổi giận, thì cảm thấy bả vai bị người ta vỗ một cái, tâm nói ông trời, Lâm Hạo Dương cuối cùng buông tha mình, quay đầu lại định mắng hắn hai câu thì đập vào mắt là hai gương mặt xa lạ lại đáng khinh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không tự chủ được thốt ra:“Thật sự dẫn được cẩu?”

“Cái gì cẩu không cẩu.” Hai người kia nhe răng cười đến gần Lãnh Tịch Chiếu:“Ngoan, theo chúng ta về làm thiếu nãi nãi đi.”

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy sắc mặt tái xanh, thiếu nãi nãi? Thiếu ngươi muội a!!

“Bộ dáng thật sự là tươi ngon mọng nước, trách không được thiếu chủ nhà ta thích nam nhân, là ta ta cũng thích ngươi.” Trong đó có một kẻ mặt dâm đãng lấy tay sờ soạng mặt Lãnh Tịch Chiếu, mọt sách tránh né không kịp, bị nam nhân đáng khinh sờ loạn, vì vậy giận dữ:“Họ Lâm! Ta bị người ta ăn đậu hủ! Mau đi ra báo thù!!”

Lâm Hạo Dương ôm bụng cười, chậm rãi đi ra:“Thiếu nãi nãi, la cái gì.”

Lãnh Tịch Chiếu tức vô cùng, hai người bên cạnh sửng sốt, chợt nhìn chằm chằm Lâm Hạo Dương cười:“Ngươi cũng không tệ, thôi dứt khoát cùng bọn ta về làm di thái thái* đi.”

*di thái thái : vợ bé

“Phốc……” Lãnh Tịch Chiếu không nhịn được, cười phun cả nước bọt:“Thân thân a, kết quả là ngươi còn không bằng ta, phải làm bà nhỏ.”

Lâm Hạo Dương vẫn duy trì nét tươi cười trên mặt, tay phải lại nhẹ nhàng khoát lên chuôi Ngư Trường Kiếm, ánh mắt dần dần biến lãnh, hai người kia bị khí thế của hắn làm cho hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều biết tên này không dễ chọc, xoay người muốn chạy lại bị Lâm Hạo Dương tung người cản lại, kiếm chưa ra khỏi vỏ hai tên kia đã bị đánh cho nằm bẹp trên đất.

“Đại…… Đại hiệp tha mạng a.” Hai người trong lòng kêu khổ không ngừng.

Lâm Hạo Dương lôi hai người bọn họ tới một ngõ nhỏ yên tĩnh, dựa vào tường chậm rãi nói:“Nói đi, biết cái gì nói cái đó, đương gia nhà các ngươi đã làm chuyện xấu gì, nói hết cho ta, dấu một chuyện chặt một ngón tay.”

“Không a!” Hai người kinh hãi, liều mạng lắc đầu.

Lâm Hạo Dương chọn mi:“Trung thành như vậy? Vậy được rồi, nếu không hài lòng mười ngón tay của mình thì, chặt đi.”

“Không phải a!” Hai người kia ôm chặt tay bảo vệ, sợ trở thành kẻ không tay:“Đương gia nhà chúng ta làm quá nhiều chuyện xấu, nhất thời nhớ không hết a……”

Lãnh Tịch Chiếu ở một bên mắt trợn trắng —– Đúng là chủ nào tớ nấy, chủ tử dâm đãng hạ lưu, thuộc hạ thì là bao cỏ, thật sự là tuyệt phối.

Hơn một canh giờ sau, nhìn hai người trên mặt đất còn đang lải nhải không yên, Lâm Hạo Dương không kiên nhẫn bảo bọn họ ngừng:“Đủ đủ, ta biết rồi.”

Lãnh Tịch Chiếu cũng nhíu mày:“Nhị đương gia Tu Hòe trên núi Ngọc Diện rốt cuộc có bối cảnh gì, sao lại kiêu ngạo như vậy? Ngay cả Tri Phủ nơi này cũng không dám quản, Tri Phủ có thể diện thánh, quản không được thì tại sao không đem chuyện này nói cho Hoàng Thượng?”

“Ầy, nói cho Hoàng Thượng có ích lợi gì a, chất nữ của nhị đương gia chúng ta, chính là Hoàng hậu nương nương tương lai của Thiên Lang quốc!” Một tên nghe được Lãnh Tịch Chiếu lầm bầm lầu bầu, nhịn không được đắc ý nói.

“A?” Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy há to miệng, quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương xanh mặt, tay chọt chọt hắn, nhịn cười dùng khẩu hình miệng nói ra ba chữ — Nhĩ cữu cữu!!!

Lâm Hạo Dương tức đến lệch mũi, hung hăng đạp tên đó một cước:“ Chuyện gì xảy ra?Nói!”

Tên kia bị Lâm Hạo Dương đạp kêu oai oái, ôm xương sườn đau nói không ra lời, nghĩ rằng xong rồi xong rồi, khẳng định gãy xương, tên khác thấy thế liền lập tức ngoan ngoãn cung khai:“Nhị đương gia chúng ta có một huynh đệ bái kết, là đại quan triều đình, y có một khuê nữ trưởng thành như hoa như ngọc, nghe nói đã sớm được Hoàng Thượng coi trọng, chờ đủ mười tám tuổi sẽ tiến cung làm nương nương.”

“Nhịn nhịn a.” Lãnh Tịch Chiếu vỗ vỗ lưng Lâm Hạo Dương giúp hắn thuận khí, ngồi xổm xuống chọt chọt tên đó:“Uy, đại quan đó tên gọi là gì?”

“Dư Phương.” Nói xong hai chữ này, vừa lòng nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu biến sắc, trong lòng có chút đắc ý:“Dư đại nhân là đại quan, sủng thần của Hoàng Thượng!”

Lãnh Tịch Chiếu mắt trợn trắng, tâm nói vị bên cạnh ta mới gọi là sủng thần, Dư Phương tính là thứ đồ chơi gì.

Lâm Hạo Dương nghe được tên Dư Phương trong lòng cũng thắt một cái, nhìn hai người trên mặt đất, đang do dự xử trí như thế nào thì nghe phía trước truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thì thấy một đống nha dịch vội vàng chạy tới, nhìn thấy người nằm trên mặt đất, hoảng sợ —– Người núi Ngọc Diện? Lại nhìn hai người Lâm Hạo Dương, không quen!! Nha dịch cầm đầu không nói hai lời, cầm xích sắt muốn bắt người, Lâm Hạo Dương một tay kéo Lãnh Tịch Chiếu ra phía sau mình bảo hộ, nhíu mày nói:“ Làm sao, cũng không hỏi một tiếng đã bắt người?”

“Đến nha môn tự nhiên có đại nhân hỏi ngươi, ta chỉ quản việc bắt người, đi!!” Người nọ hung thần ác sát. Lâm Hạo Dương lắc đầu, âm thầm phiền lòng thay Hoa Thiên Lang, bao cỏ như thế nào làm sao có thể quản được dân chúng?

“Chúng ta đi theo ngươi tới nha môn.” Lãnh Tịch Chiếu chớp mắt mấy cái.

“Ai.” Nha dịch vừa thấy bộ dạng Lãnh Tịch Chiếu, liền hiểu được tại sao hai người này xảy ra xung đột với người núi Ngọc Diện, cũng không lấy gông xiềng bọn họ nữa, dẫn bốn người trở về nha môn. Vừa vào cửa chính phủ nha, đã thấy từ bên trong đi ra hai người, một người mặc quan phục, bộ dáng ước chừng ba bốn mươi tuổi, một người mặt dài như mặt lừa, chính là thiếu đương gia Tu Ngọc núi Ngọc Diện, mắt không to lại sáng dị thường, quay tròn loạn chuyển, chuyển tới trên mặt Lâm Hạo Dương một lúc, nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn sang bên cạnh, yêu, càng đẹp mắt! Vì thế vỗ vỗ ống tay áo, giả vờ giả vịt tiến lên hỏi nha dịch:“Tiêu lão nhị a, hai người đó phạm tội gì ?”

“Thiếu đương gia, bọn họ đánh ta a.” Không đợi nha dịch mở miệng, hai tên bị Lâm Hạo Dương tấu một trận nước mắt nước mũi kể lể, Tu Ngọc nhìn mặt mũi hai thủ hạ bầm dập, cười khà khà, mỹ nhân thật là mạnh bạo a, không tệ.

Trong lòng Lâm Hạo Dương cùng Lãnh Tịch Chiếu đầy lửa giận, rõ như ban ngày mà sơn tặc lại công khai xuất nhập phủ nha, Đồng La Trấn này rốt cuộc đã loạn đến trình độ gì?

“Đại nhân, hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, không ngại đem này hai người bắt giam trước, ngày mai tái thẩm được không?” Tu Ngọc là đang nói với huyện quan, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Lãnh Tịch Chiếu không tha, tiểu mỹ nhân này trắng trắng mềm mềm, nhất định rất mất hồn.

“Đến, đem này hai người áp giải địa lao!” Huyện quan phất tay, trong lòng đã biết Tu Ngọc đánh chủ ý.

Lâm Hạo Dương cũng lười mở miệng, cùng Lãnh Tịch Chiếu đến địa lao, ngồi dưới đất nhỏ giọng thương lượng một chút. Hai người vào địa lao không bao lâu thì có người đưa đồ ăn tới, đồ ăn có thịt có rượu, chờ người đưa đồ ăn đi rồi, Lãnh Tịch Chiếu mới chớp mắt nhìn nhìn, nhỏ giọng nói:“Có Mông Hãn Dược, Hóa Công Tán, còn có…… Phù Dung Sát.”

Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười, bình sinh lần đầu tiên thấy có người kê đơn như vậy, mục đích cũng thật sáng tỏ.

“Này.” Lãnh Tịch Chiếu từ bên hông lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc cho Lâm Hạo Dương:“Cái này có thể giải độc, dư sức đối phó những thứ này.”

Lâm Hạo Dương nhận lấy nuốt xuống, thấy Lãnh Tịch Chiếu đem bình nhỏ cất đi, hỏi:“Sao ngươi không ăn giải dược?”

Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:“Khi còn nhỏ phụ thân đã từng cho ta ăn linh chi ngàn năm, bách độc bất xâm .”

Lâm Hạo Dương khiêu mi —– Sư phụ bất công……

Hai người lập xong kế hoạch, ra vẻ gắp vài món thức ăn rồi gục lên bàn giả vờ hôn mê, quả nhiên không sau có người tới, đem hai người nhét vào trong xe ngựa lắc lư chạy lên núi, ném vào một gian phòng.

Cảm giác xung quanh không còn ai, Lâm Hạo Dương thật cẩn thận mở mắt, cọ cọ Lãnh Tịch Chiếu, nhỏ giọng nói:“Còn nhớ rõ phải làm như thế nào đi?”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, vẻ mặt chán ghét. Lúc hai người đang nói chuyện, thì thấy cửa phòng bị mở ra, Tu Ngọc thản nhiên vào cửa, thấy hai người tỉnh đầu tiên là sửng sốt —– Chẳng lẽ dược bỏ quá ít liều lượng? Rồi lại nhe răng cười, ngồi xỗm trước mặt hai người nhìn nhìn, đều là mỹ nhân, ăn ai trước mới tốt đây?

Lãnh Tịch Chiếu khịt mũi, nghĩ thầm chọn Lâm Hạo Dương a Lâm Hạo Dương, ai ngờ không như mong muốn, Tu Ngọc bế Lãnh Tịch Chiếu lên đi ra ngoài, Lâm Hạo Dương nhìn sắc mặt tái xanh của Lãnh Tịch Chiếu mà cười trộm trong lòng.

Ra ngoài cửa, Lãnh Tịch Chiếu đi hai bước liền đứng lại không chịu đi nữa, Tu Ngọc xoay mặt nâng cằm hắn lên cười dâm đãng:“Tiểu mỹ nhân, nhận mệnh đi, trốn không thoát đâu.”

Lãnh Tịch Chiếu muốn ói đến bất tỉnh, nhưng mặt vẫn giả bộ ngây thơ:“ Thiếu đương gia, chúng ta ở gian trong phòng này cũng được mà, đi không nỗi.” Tâm nói ngươi đừng mang ta đi xa quá, đến lúc đó Hạo Dương tìm không thấy thì chết ta.

“Hảo a!” Tu Ngọc mừng rỡ, tiểu mỹ nhân này thật sự là cực phẩm, không những đẹp mà còn thật chủ động, vì thế ôm hắn đá văng cửa phòng ném lên giường.

Lãnh Tịch Chiếu bị ném đến chóng mặt, trong lòng chửi thẳng con mẹ nó, mắt thấy Tu Ngọc cởi áo khoác đè lên, vội vàng trốn vào góc tường, tận lực làm cho mình nhìn qua đáng thương một chút:“ Thiếu đương gia, gia đình ta là phú hộ ở Thịnh Kinh, đã đính thân, nếu cha ta biết sợ là sẽ liên lụy đến ngươi a.”

Tu Ngọc bị thanh âm mềm mại của Lãnh Tịch Chiếu câu mất ba hồn hai phách, vỗ ngực cam đoan:“Cha ngươi dù có lớn hơn nữa, cũng không lớn bằng Hoàng Thượng? Yên tâm đi, trở về nói cho cha ngươi biết ngươi đã là người của lão tử, đảm bảo ông ta sẽ không làm khó ngươi.”

“Ngươi quen Hoàng Thượng?” Lãnh Tịch Chiếu mở to hai mắt.

Tu Ngọc thật vừa lòng sự ngạc nhiên trong mắt Lãnh Tịch Chiếu, tự hào nói:“Đó là đương nhiên, nghĩa phụ ta là Dư Phương là sủng thần của Hoàng Thượng, muội muội kết nghĩa ta rất nhanh sẽ là Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó ta chính là Quốc cữu gia!”

Lãnh Tịch Chiếu chớp mắt mấy cái:“Nhưng nghe nói đương kim Thiên Tử chỉ thích một người là Trấn quốc Đại tướng quân, thích đến thần hồn điên đảo, hai người đã sớm ước định chung thân, sao lại thành muội muội kết nghĩa của ngươi?” Bạn đang �

Lâm Hạo Dương vốn ở cách vách cười đến ruột muốn thắt lại, lúc này nghe Lãnh Tịch Chiếu nói thì cười không nổi nữa, âm thầm tốn hơi thừa lời —– Con mọt sách! Ta cho ngươi bị y khi dễ, không đến cứu ngươi!!

Tu Ngọc “Thiết” một tiếng, khinh thường nói:“Không nói đến là thật hay giả, cho dù là thật, đương kim Thiên Tử sao có khả năng thú một nam nhân làm Hoàng hậu, truyền ra ngoài, sợ là y không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, muội muội ta, y là yêu cũng phải thú, không yêu cũng phải thú!”

Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày, người này khẩu khí thật lớn.

Cách vách Lâm Hạo Dương sửng sốt, chợt lại nghe Lãnh Tịch Chiếu nói:“Nam nhân thì sao? Chỉ cần hai người thật tâm muốn ở cùng nhau, là không thẹn với lương tâm.”

Lâm Hạo Dương chọn mi, tiểu ngốc tử này là đang an ủi mình……

“Đúng rồi, nghĩa phụ ngươi nếu là đại quan, sao còn để các ngươi ở chỗ này làm sơn tặc a?” Lãnh Tịch Chiếu tận lực nói lời khách sáo, thanh âm nhão a nhão, bản thân nghe thấy còn muốn nổi da gà.

“Chúng ta ở đây, là thay nghĩa phụ làm đại sự !” Tu Ngọc nuốt nuốt nước miếng:“Bảo bối nhi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta, ta cũng phong ngươi làm Hoàng hậu nương nương.”

“Cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu sợ hãi:“Lời này ngươi cũng dám nói?”

Tu Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tịch Chiếu tái nhợt, ảo não mình nhất thời xúc động nói sai, vừa định có lệ hai câu, thì thấy Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt sùng bái cọ bên người túm túm tay áo mình, nhỏ giọng nói:“Ngươi có thể làm Hoàng Thượng?”

Tu Ngọc lại kích động, tiểu yêu tinh này âm thanh thật ngọt a…… Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, ý muốn bảo hộ đột nhiên nảy sinh:“Nhiều nhất năm năm, năm năm sau, ta cam đoan giang sơn này đổi họ!”

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy có chút ngất —– Không chỉ là sắc lang, còn là phản tặc…… Hoa Thiên Lang đã sớm hoài nghi Dư Phương, bất đắc dĩ nhiều năm qua không tìm được chứng cớ, không ngờ mình và Lâm Hạo Dương đánh bừa lại đụng trúng.

“Sợ đến choáng váng?” Tu Ngọc ở trước mặt Lãnh Tịch Chiếu quơ quơ tay, thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn trong lòng lại ngứa ngáy, nhịn không được kéo ngã lên giường, Lãnh Tịch Chiếu phản ứng kịp, đại kinh thất sắc, chuyện nên hỏi cũng hỏi xong rồi, vì thế dắt cổ họng rống:“Cứu mạng nha!”

Tu Ngọc hoảng sợ, vừa rồi còn dịu ngoan, nói tạc mao liền tạc mao, không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đã thấy tường gỗ đối diện bị đạp ngã một cái, Lâm Hạo Dương một tay chấp kiếm, mặt đầy lửa giận đứng ở đó.

. : .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.