Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 22-2: Hôn hôn môi nhỏ (2)



Hai người lại trở về tú trang, Lâm Trạm cùng chưởng quỹ kia nói một tiếng rồi chạy xe ngựa về phía võ quán ở ngoại ô.

Võ quán chiếm diện tích rất lớn, xe ngựa dừng trước cửa chính, chỉ nhìn đến được tường vây hướng hai đầu dọc vươn rất xa.

Nghe Lâm Trạm nói võ quán này lúc đầu chỉ là một gian nho nhỏ, học đồ bên trong cũng chỉ mười mấy người, sau này thanh danh nổ ra, từng đời từng đời kinh doanh ra, xây dựng thêm thành môn quy như bây giờ, học đồ bên trong cũng có hơn trăm người. Không chỉ có người bản huyện, còn có rấy nhiều người ở ngoài mộ danh mà đến.

Ngoài cửa chính võ quán có hai đầu sư tử đá cực kỳ cao to uy vũ, mấy người mặc quần áo hộ vệ đứng ngoài cửa. Một người trong đó thấy Lâm Trạm liền cháo đón nói: “Đại công tử.”

Lâm Trạm gật gật đầu, nhảy xuống nói: “Bên trong có học không?”

Hộ vệ nói: “Đang làm bài học buổi trưa.”

Lâm Trạm nghĩ nghĩ, lại nhảy lên ngựa, “Ta đi từ cửa sau, ngươi tiếp tục trông coi đi.”

Hộ vệ kia hành lễ, một đường chạy chậm về.

Thanh Liễu phát hiện xe ngựa lại đi không khỏi xốc mành lên hỏi: “Chúng ta không đi vào à?”

Lâm Trạm nói: “Sân trước đang làm bài buổi trưa, chúng ta vào từ cửa sau.”

Thanh Liễu gật gật đầu, học đồ đó đều ở đây tập võ, bọn họ đi vào như vậy quả thật quấy nhiễu người khác.

Lâm Trạm lại nghĩ lúc làm bài buổi trưa, đám người đó khẳng định đều là lộ cánh tay, bộ dáng ở trần của chính hắn vợ cũng chưa từng thấy, làm sao có thể để nàng xem người khác?

Xe ngựa vòng quanh tường vây đi về phía trước một hồi lâu mới đến cửa sau. Nói là cửa sau, nhưng còn khí phái hơn cửa chính nhà phú hộ bình thường, hai bên cũng có hai đầu sư tử đá hơi nhỏ, còn có hai hộ vệ đứng canh.

Hai người thấy Lâm Trạm đều tiến lên hành lễ,

Lâm Trạm vứt dây cương cho một người trong đó sau đó quay đầu đỡ Thanh Liễu xuống, nói với hai người kia: “Đây là vợ ta.”

Hai người hộ vệ kia cũng vội vàng hành lễ, miệng hô đại nãi nãi.

Thanh Liễu đỏ mặt khoát tay.

Lâm Trạm kéo tay nàng đi vào bên trong, vừa vào cửa chính là khu vườn hoa nhỏ, ra cửa hình trăng khuyết của vườn hoa hai bên là hành lang gấp khúc kéo dài theo hai đầu một cái thông hướng sân trước, cái khác thì thông hướng một cái sân.

Lâm Trạm dẫn Thanh Liễu đến sương phòng đông viện, dọc thường thấy hạ nhân làm việc đều sai bọn họ hành lễ với Thanh Liễu. Hắn bảo Thanh Liễu ở đây nghỉ một lát còn mình thì qua đằng trước xem, trước khi đi lại giao đãi Thanh Liễu có thể đi lại trong hậu viện, đừng đi lên đằng trước.

Hắn chỉ sợ vợ mình nhìn thấy cơ thể trần truồng của học đồ, cay con mắt.

Thanh Liễu lại cho rằng sân trước có vật gì quan trọng, người ngoài không thể đi cho nên trong lòng tuy tò mò nhưng cũng chỉ ngồi trong phòng, không ra ngoài đi lại.

Nàng nhàn rỗi không có việc gì, lại lấy tờ giấy mang theo ra luyện chữ.

Sân sau của võ quán do nàng đến, cũng nổi lên một đợt sóng nho nhỏ.

Ở phía sau làm việc đều là phụ nhân ba bốn mươi tuổi, lúc này đang vừa lựa chọn đồ ăn cho buổi tối vừa buôn dưa.

Một phụ nhân dáng người đầy đặn trong đó nói: “Trước kia chỉ nghe qua Nhị nãi nãi, chưa từng nghe qua Đại nãi nãi, chẳng lẽ là Đại công tử từ bên ngoài mang về?”

Một phụ nhân khác tuổi còn trẻ hơn chút nói: “Xem không giống, nghe giọng nói là người bản xứ.”

Có một phụ nhân gầy nhom mặt hiện vẻ tự mãn, “Chuyện này các ngươi đều không biết rõ bằng ta, ta có một thân thích là người trấn Thanh Bình, nói đại nãi nãi của nhà đông gia chúng ta là lúc trước cưới về kết minh hôn cho đại công tử. Nhà mẹ đẻ điều kiện không tốt, chỉ là một cô nương nhà nông bình thường, do vận khí tốt gả cho đại công tử mới bay lên đầu cành.”

Phụ nhân trẻ kia nói: “Ta thấy đại nãi nãi này tuổi không lớn, nhìn chỉ mười mấy, trong nhà làm sao lại bỏ được cho nàng kết minh hôn?”

Phụ nhân gầy nói: “Có gì mà bỏ được với không bỏ được, cô nương nhà nông có thể gả vào nhà giàu đều là tổ tiên đốt hương thơm. Ở trong nhà đông gia chúng ta ăn thơm uống cay, không tốt hơn ở nhà mình ăn trấu nuốt cải hay sao? Còn có thể đề bạt huynh đệ nhà mẹ đẻ, chân chính là một người đắc đạo gà chó lên trời đấy!”

Phụ nữ trẻ lắc đầu không nói thêm gì nữa.

Phụ nhân đầy đặn ban đầu nói: “Nghe ngươi nói như vậy nàng là do kết minh hôn vào, không phải bản thân đại công tử cưới, đại công tử vậy mà cũng nguyện ý à?”

Phụ nhân gầy nói: “Cho nên mới nói tổ tiên nhà nàng đốt hương thơm, đại công tử nhân phẩm ra sao? Nhưng lại cho không nàng như nhặt được, chẳng những không ghét bỏ, nghe nói ngày hôm qua còn cùng nàng về nhà mẹ đẻ, vị trí đại nãi nãi sợ là để nàng ngồi thật.”

Vừa nói còn vừa lắc đầu, xem có chút tiếc hận. Trong lòng bà ta cũng đang cảm thấy đáng tiếc, sớm biết đông gia muốn kết minh thân bà ta sẽ đưa con gái nhỏ lên, bây giờ chẳng những có thể cùng đông gia làm thông gia, con gái nhỏ làm thiếu phu nhân, ngay cả con cũng có thể tiến vào cửa hàng Lâm gia làm quản sự.

Thanh Liễu ở trong phòng tập viết, chờ nàng học xong tất cả mấy chữ đó cũng chưa thấy Lâm Trạm trở về.

Nàng ngáp một cái, có chút buồn ngủ. Tối hôm qua do lo lắng không biết Lâm Trạm có giận hay không, ngủ không ngon, hôm nay lại ngồi xe ngựa cả một ngày, lúc ngồi không cảm thấy gì, bây giờ rảnh rỗi mới cảm thấy thân thể có chút bủn rủn.

Nàng đứng lên kéo ra một khe cửa nhìn ra ngoài, thấy vẫn không thấy bóng Lâm Trạm lại đi về ngồi lại cạnh bàn, nghĩ nghĩ quyết định ngủ tạm một giấc.

Lúc Lâm Trạm trở về người đầy mồ hôi, trước hắn đến sân trước kiểm tra gặp hai học đồ đang đối luyện nhất thời xem ngứa tay cũng vào trận, chỉ dùng công phu bên ngoài đánh mấy trận.

Đang đánh thoải mái đột nhiên nghĩ đến vợ còn bị mình quăng ở phía sau, vì thế nhanh chóng bỏ lại mọi người trở về sân sau.

Thanh Liễu đã ngủ say, Lâm Trạm động tác chậm lại, ngồi bên cạnh bàn nhìn nàng.

Vợ hắn ngay cả lúc ngủ cũng là bộ dáng nhu thuận an tĩnh. Hai tay đặt trên bàn, hai chân quy quy củ củ khép vào nhau, nghiêng đầu nằm sấp trên cánh tay, môi bị chen hơi vểnh lên.

Lâm Trạm ngắm một hồi, ánh mắt không tự chủ được chăm chú vào đôi môi kia.

Hắn còn nhớ rõ xác cảm vừa mềm vừa non khi chạm vào nó, khi đó đã muốn gặm một cái nhưng lại sợ vợ sẽ khóc, bây giờ nàng đang ngủ, đụng một cái hẳn là không sao đâu nhỉ?

Lâm Trạm vươn một đầu ngón tay thử thăm dò dừng ở trên môi Thanh Liễu, thấy nàng không phản ứng, nhẹ nhàng ép xuống, sau đó trái phải nhẹ vỗ về.

Thanh Liễu nhíu nhíu mày nhưng không tỉnh lại.

Lâm Trạm gia tăng lực, lòng ngón tay thô ráp vân vê qua lại trên môi non mềm của vợ mình, thẳng đến khi vê cặp môi kia đỏ tươi ướt át, hơi hơi sưng lên.

Thanh Liễu là bị cảm giác khác thường trên môi đánh thức, nàng cảm giác môi mình nóng rát, giống bị bị rất nhiều muỗi cắn cùng lúc.

Nàng nhập nhèm mở mắt bị cái đầu phóng to trước mắt làm phát hoảng, đợi thấy rõ là Lâm Trạm mới thở nhẹ ra, nói: “Huynh vào lúc nào vậy? Chúng ta muốn đi về sao?”

Vừa nói vừa đụng vào môi, nhẹ cau mày nói: “Môi ta có phải bị sưng không? Giống như bị con sâu gì cắn vậy.”

Lâm Trạm chăm chú vào trên đôi môi sưng đỏ của nàng, nói: “Là ta làm.”

Thanh Liễu trợn to mắt, không biết nên nói gì mới phải. Bây giờ nàng cũng có chút biết, người này có tính hay đùa, không có việc gì thích véo mặt nàng, bây giờ lại muốn đùa môi của nàng.

Nàng thấy bên cạnh có gương vội đi qua soi, quả nhiên đỏ rực, còn hơi sưng, không khỏi khổ não liếc Lâm Trạm một cái, nói: “Giờ phải làm sao?” Cứ vậy đi ra ngoài không biết chừng còn tưởng rằng nàng tham ăn, ăn cái gì không nên ăn miệng mới thành như vậy.

Lâm Trạm đi qua nâng cằm nàng lên nhìn kỹ.

Hai người đến gần gần Thanh Liễu mới phát hiện không biết hắn đã cởi áo khoác ngoài ra từ lúc nào, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trên người đầy là mồ hôi, giọt mồ hôi theo hai bên tóc trượt xuống cằm, lại theo chuyển động cao thấp của cổ họng rơi vào trong vạt áo. Phần áo trước ngực đã ướt đẫm, dính sát vào ngực phô bày ra cơ ngực bền chắc của hắn.

Thanh Liễu đột nhiên cảm thấy hơi không được tự nhiên, hai người dựa gần như vậy, phảng phất như hô hấp đều có thể rơi xuống trên người đối phương. Trước mặt là hơi thở nam nhân nồng đậm, nàng cụp mắt muốn lùi lại một bước, cằm lại bị hắn gắt gao cầm lấy.

Lâm Trạm thấy lông mi nàng run rẩy, ánh mắt thấp thỏm, biết là vợ của hắn bây giờ mới bắt đầu sợ. Đáng tiếc đã quá chậm.

Hắn chậm rãi cúi đầu, ghé đến gần bên tai nàng, giọng trầm thấp, “Không sao, sưng thêm chút nữa là được rồi.”

Thanh Liễu trợn to mắt, nhìn hắn chậm rãi tiến lại gần, sau đó trên môi rơi xuống một vật thể nóng bỏng.

Trước kia nghe đến hắn từ trong miệng Tiết thị nàng cảm thấy hắn thời niên thiếu sinh động nghịch ngợm, sau đó nhìn tranh lại cảm thấy tùy ý phô trương của hắn đều vừa đúng. Đến lần đầu tiên gặp gỡ, nghe hắn ở trước mặt Lâm lão gia kể lại những trải qua trong mười năm nàng cũng cảm động với quyết tâm và nghị lực của hắn. Sau này hắn cùng nàng về nhà mẹ đẻ lại có mấy phần săn sóc. Chờ lại ở chung, hắn vừa yêu thương thỉnh thoảng hay trêu cợt nàng.

Nhưng không có lần nào Lâm Trạm cho nàng cảm giác nguy hiểm như lúc này.

Nàng có chút sợ.

Lâm Trạm lại từ từ tiến lên, tiếng thở dốc nặng nề nổ tung bên tai, áp lực bức người hơn bất cứ lần nào trước đó.

Thanh Liễu tâm hoảng ý loạn ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo mấy phần khẩn cầu nói: “Huynh đừng cắn… Sưng thành như vậy lát nữa ta phải ra ngoài thế nào? Người khác nhất định sẽ cười nhạo ta.”

Lại không biết bộ dáng mắt chứa sương mù, mày cau chặt, mặt lộ sắc bi thương của nàng càng làm người khác muốn bắt nạt nàng hơn.

Lâm Trạm nâng tay véo một cái lên mặt nàng, giọng khàn khàn nói: “Nói với các nàng đều là lỗi của ta.”

Vừa nói vừa cúi đầu.

Ưm…

Chạng vạng, cửa sương phòng ở đông viện két một tiếng mở ra.

Lâm Trạm bước ra trước, bước đi nhẹ nhàng, “Đi, chúng ta lại đi dạo thêm mấy vòng.”

Thanh Liễu che miệng, hốc mắt đỏ bừng, trong mắt vẫn còn mấy phần khiếp sợ, nghe Lâm Trạm nói như vậy chỉ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta muốn trở về.”

Lâm Trạm vừa rồi bắt nạt vui sướng, bây giờ thấy nàng dáng vẻ đáng thương cũng không lỡ lại trêu cợt, nói: “Được, vậy chúng ta trở về.”

Nói xong muốn qua dắt tay vợ mình.

Thanh Liễu tránh qua một bên, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.

Tay Lâm Trạm vươn ra dừng giữa không trung, chậc một tiếng. Dáng vẻ này có điểm giống với tình huống sáng sớm ngày thứ hai hai người gặp nhau, nàng cũng như một con thỏ tránh hắn không kịp, chạy nhanh.

Hai người lúc đến nắm tay đi vào, lúc rời đi lại một trước một sau, hơn nữa Thanh Liễu còn che miệng mắt ửng đỏ, khiến người nhìn thấy khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.

Phụ nhân gầy nhom kia nhón mũi chân lên nhìn bọn hắn đi xa mới nói: “Xem bộ dáng này là gây gổ?” Trong lời nói có mấy phần vui sướng khi người gặp họa, bà ta đã nói vào bộ dáng của cô nương nhà nông kia làm sao có thể khép lại được trái tim đại công tử. Cũng chỉ có đông gia của bọn họ tốt bụng, thật cho người như vậy làm đại nãi nãi.

Phụ nhân trẻ nhìn bà ta một cái không nói chuyện. Vưu tẩu tử này trong lòng không biết là định làm gì, chỉ nhìn chằm chằm đại nãi nãi xem náo nhiệt, chẳng lẽ tẩu ta không nhìn ra đại công tử không hề có chút nào là không thoải mái, ngược lại vẻ mặt rất sung sướng sao? Bộ dạng này sao có thể là gây gổ, chỉ sợ tình cảm rất tốt!

Thanh Liễu một đường nhanh chóng rời khỏi sân sau, thẳng đến khi ngồi trong xe ngựa trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ bàn tay vẫn luôn che miệng xuống.

Miệng của nàng vốn là có chút thịt, bây giờ càng thêm sưng phồng lên, màu sắc đỏ tươi kiều diễm, bên khóe môi có vết cắn, dấu răng màu đỏ trải rộng cao thấp hai bên khóe môi, nàng lấy tay chạm nhẹ vào cũng cảm thấy đau.

Quan trọng nhất là, bộ dáng vừa rồi của Lâm Trạm dọa đến nàng.

Giờ phút này ở một nơi xa lạ, người quen thuộc duy nhất lại lộ ra một mặt làm nàng sợ hãi, bây giờ nàng chỉ muốn về.

Lâm Trạm thấy nàng không rên một tiếng chui vào trong cũng không nói gì, chào hỏi hai người hộ vệ sân sau, đánh xe ngựa rời đi.

Xe ngựa đi xa, hai người hộ vệ nhìn nhau một cái, một người trong đó nói: “Nhà mẹ đẻ của đại nãi nãi ở đâu vậy? Dáng vẻ thật là lớn, đại công tử thế nhưng tự mình đánh xe cho nàng.”

Một người khác lắc đầu nói: “Không rõ lắm. Có điều đại công tử đánh xe không phải rất bình thường à, nhị công tử thỉnh thoảng vẫn vậy mà.” Nói xong hắn nhìn trái phải một cái, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói trước kia lão gia cũng thường làm xa phu cho phu nhân đấy.”

Hai người liếc nhau, cười trộm nói: “Hóa ra là trong nhà đông gia chúng ta có truyền thống như vậy.”

Truyền thống gì cơ?

Sợ vợ.

Xe ngựa chạy ra khỏi thành, chạy về hướng trấn Thanh Bình, lúc trên xe hai người đều không nói chuyện.

Lúc đi qua một mảnh rừng cây nhỏ, xe đột nhiên dừng lại.

Thanh Liễu ngồi ở trong xe, cho rằng Lâm Trạm muốn đi vệ sinh nên chỉ yên tĩnh chờ. Không nghĩ tới một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, nàng không khỏi vén một khe nhỏ lên nhìn ra bên ngoài, Lâm Trạm căn bản không có chuyện gì, đang yên lành ngồi ở đầu xe.

Trong miệng hắn còn ngậm một cọng cỏ, nhàn nhã tự đắc.

Thanh Liễu cảm thấy kỳ quái, mặc dù bây giờ không muốn nói chuyện với hắn lắm, lại không thể không nói: “Sao không đi?”

Lâm Trạm mắt điếc tai ngơ, còn thổ sáo.

Thanh Liễu có chút khó chịu nổi, thầm nghĩ xuống xe tự mình đi bộ về, nhưng trước mắt nơi này hoang tàn vắng vẻ, trước không thôn sau không cửa hàng, tiếp lát nữa trời sắp tối, nàng lại không biết đường đi, một người phụ nhân độc thân đi trên đường, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng muốn nàng đáp lời với Lâm Trạm nàng lại cảm thấy không có mặt mũi. Người ta cố ý không để ý ngươi, cần gì dính đến gần. Nghĩ đến đây nàng lại ngồi về chỗ.

Lỗ tai Lâm Trạm hơi động, hơi chuyển qua nhìn, vợ hắn lại chui về. Hắn còn muốn nghe nàng kêu một tiếng A Trạm mà, sao lại không gọi? Chẳng lẽ còn đang tức giận.

Hắn nghe thấy trong xe có chút động tĩnh, sắc mặt hơi đổi, lập tức vén rèm lên.

Thanh Liễu đang dùng khăn lau khóe mắt, bị sự xuất hiện của hắn dọa sửng sốt, mở to cặp mắt đỏ lên nhìn hắn.

Lâm Trạm có chút đau lòng. Hình như lại làm vợ khóc.

Thanh Liễu phản ứng kịp, mím môi cúi đầu.

Lâm Trạm chui vào trong xe ngựa, có chút không biết làm sao, cha dỗ nương thế nào nhỉ? Dù sao bây giờ đang ở nơi hoang vu, hắn dỗ dành tí cũng không sợ bị người nghe thấy mất mặt.

Hắn thử thăm dò nắm tay vợ, cảm giác được nàng hơi giãy nhưng không tránh ra liền dùng thêm chút sức nắm chặt hơn.

Thanh Liễu quay đầu, hốc mắt ướt hơn vừa rồi.

Lâm Trạm vội nói: “Đừng khóc.”

Nói chưa dứt lời đã thấy nước mắt vợ mình rơi xuống.

Lâm Trạm đau đầu, nhưng một con gấu xồm phiền muộn.

Hắn cho đến bây giờ chỉ biết trêu người chưa từng dỗ dành ai, trước mắt đây nếu là người khác hắn đã sớm quay đầu đi rồi, nhưng đây là vợ hắn, hắn lại không thể mặc kệ.

Vừa rồi khi ở võ quán thấy nàng nước mắt lưng tròng chỉ muốn làm nàng khóc nhiều hơn, nhưng lúc này thấy nàng mím môi không tiếng động rơi nước mắt hắn lại đau lòng, ngực chua xót, giống như bị nhét một khối vải lớn ngấm đầy dấm, cực kỳ buồn phiền.

Thanh Liễu không phải người vừa khóc liền nhất quyết không tha cho người khác, trước kia bị Dương gia lui thân cũng không thấy nàng rơi một giọt nước mắt. Nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy ủy khuất, nàng lại không làm gì sai, hắn thích trêu cợt thì trêu, muốn véo mặt cho hắn véo, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng vừa rồi khi ở võ quán bộ dáng của hắn thật sự dọa đến nàng, bây giờ nàng chỉ muốn trở về hắn lại cố tình dừng ở chỗ này không đi. Nàng không biết trong lòng hắn đến cùng nghĩ như thế nào, bây giờ cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu suy nghĩ của hắn.

Lâm Trạm hơi hoảng, dứt khoát ngồi xuống dưới sàn xe, ôm vợ mình vào trong lòng, hai tay vòng chặt, đàng hoàng nói: “Ta sai rồi, nàng đánh ta đi.”

Thanh Liễu lười đánh hắn, nàng rơi mấy giọt nước mắt, trong lòng thư thái hơn chút, hiểu được bên ngoài rất nhanh sẽ tối sầm, không nghĩ tiếp tục cùng hắn dừng ở đây, chỉ nói: “Chúng ta trở về đi.”

Lâm Trạm thấy nàng nguyện ý nói chuyện, vội nói: “Được được, lần này về thật.”

Sau không dám lại ra thiêu thân gì, đáng hoàng tử tế chạy xe về Lí gia câu.

Thanh Liễu về đến nhà trái tim mới buông hẳn xuống, nghĩ đi gặp Tiết thị, có điều nàng môi sưng đỏ, gặp rồi không biết nên giải thích thế nào, nghĩ nghĩ liền theo hành lang gấp khúc trở về đông viện; lại gọi Hứa tẩu tử, ngăn cách bằng một cánh cửa nhờ nàng đến sân chính nói với Tiết thị một tiếng, chính mình hôm nay ở trong huyện tham ăn ăn nhiều, không ăn cơm chiều, lại nói mình mệt mỏi muốn ngủ sớm.

Lâm Trạm đỗ xe ngựa xong trở lại sân chính, mới từ chỗ nương mình biết được vợ không ăn cơm.

Tiết thị hoài nghi nhìn hắn, “Có phải con làm gì không? Thanh Liễu không phải người không đúng mực, làm sao có thể tham ăn ăn nhiều? Hơn nữa nghe nói nàng ngay cả cửa phòng cũng không mở, chuyện này càng kỳ quái.”

Lâm Trạm ấp úng, hắn cho là đã dỗ được vợ, không nghĩ tới vẫn chưa.

Tiết thị thấy hắn như vậy liền biết có nội tình, liên tục truy hỏi Lâm Trạm mới che che lấp lấp nói: “Ta… Ta cắn sưng môi nàng lên, ta cho rằng nàng không giận…”

Tiết thị nghe xong dở khóc dở cười. Con trai mình tính tình thế nào bà biết, chỉ cho là hắn ham chơi chút, không nghĩ đến cưới vợ rồi lại càn rỡ như vậy, còn ở bên ngoài cắn sưng miệng người ta lên. Đứa bé Thanh Liễu kia da mặt lại mỏng, còn không bị hắn làm sợ hãi?

Biết được nguyên nhân Tiết thị cũng không có ý định kêu Thanh Liễu ăn cơm nữa, chỉ bảo phòng bếp làm một bát mì, chờ Lâm Trạm ăn xong để hắn bưng đi cho Thanh Liễu.

Lâm Trạm bây giờ cũng không để ý có thể bị người giễu cợt hay không, lúc nay đang bưng khay đứng ngoài cửa, gõ cửa một cái.

Thanh Liễu ở bên trong cửa hỏi: “Là ai?”

Lâm Trạm nói: “Là ta, vợ, mở cửa đi.”

Thanh Liễu nói: “Ta ngủ.”

Lâm Trạm mặt mày ủ dột nghĩ nghĩ, đột nhiên nhanh trí, nói: “Nàng không đi ăn cơm nương rất lo lắng, bảo ta đưa cơm đến cho nàng, nếu nàng không ăn lát nữa bà sẽ tự mình đưa đến.”

Vừa nói ra lời này trong phòng liền có động tĩnh, Thanh Liễu đi đến cạnh cửa, vừa thấy ngoài cửa mơ hồ có thể thấy được bóng dáng cao lớn của hắn lại rụt tay về, không muốn cho hắn tiến vào.

Nàng nghĩ nghĩ, nói khẽ: “Huynh đặt cái khay bên cửa, lát nữa ta đi ra bưng vào.”

Đây là không muốn gặp hắn. Lâm Trạm thế này mới ý thức được chuyện hình như hơi rắc rối rồi.

Tính hắn luôn là nghĩ gì làm đó, trước kia thích trêu chọc đệ đệ, bây giờ lại thích trêu vợ, chưa từng nghĩ đến trêu xong rồi phải thế nào.

Bây giờ hắn phát hiện, trêu vợ dễ, dỗ vợ khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.