Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 34: Đàn ông xấu có người thích



Thanh Liễu chỉ nhìn thoáng qua, trên sách kia hai người ôm nhau thành một thể, quần áo rơi tán loạn trên đất, đây rõ ràng là sách hôm đó Lâm Trạm cho nàng xem.

Nàng ngay lập tức quay mặt đi, “Huynh, sao huynh lại đặt sách này ngay dưới gối vậy?”

Chẳng lẽ vẫn luôn đặt ở chỗ này? Nàng vừa nghĩ đến tối qua mình gối trên sách này ngủ, cả người đều nóng ran.

Lâm Trạm nghiêm túc nói: “Chúng ta phải xem nhiều luyện nhiều mới được.”

Thanh Liễu xấu hổ ngượng ngùng liếc nhìn hắn, “Tự huynh luyện đi, ta, ta không cần đâu.”

Lâm Trạm lập tức gấp thư lại gần, ôm ghì nàng vào lòng, tức thì xoa bóp, “Vợ, nàng không đến một minh ta luyện kiểu gì? Chúng ta bắt đầu ngay đi.”

Nói xong tay chân lập tức hành động cởi quần áo Thanh Liễu.

Thanh Liễu hô nhỏ, bảo vệ được bên trên không bảo vệ được bên dưới, cuối cùng nóng nảy che mặt đi, cả người chôn vào trong lòng hắn.

Lâm Trạm cúi đầu cười, cúi đầu hôn lên lỗ tai lộ ra ngoài của nàng, ngậm trong miệng cắn nhẹ.

Thanh Liễu run lên, túm lấy vạt áo hắn, thấp giọng nói: “Huynh tắt nến đi được không?”

Lâm Trạm mơ hồ nói: “Không được, như vậy không nhìn rõ được.”

“… Huynh muốn nhìn cái gì?”

“Nhìn nàng đấy.”

Mặt Thanh Liễu đỏ bừng, “Hôm qua không phải đã, đã nhìn hết rồi à?’

Lâm Trạm nói: “Không nhìn rõ, ta muốn nhìn lại, không sao, của ta cũng cho nàng xem.”

Thanh Liễu cắn môi, “Ai muốn nhìn huynh…”

Lâm Trạm cười hắc hắc, “Vậy chúng ta cùng nhau nhìn nàng.”

Thanh Liễu thật sự nhịn không được đánh nhẹ hắn một cái, nhỏ giọng lầu bầu, “Sao huynh lại xấu xa vậy chứ.”

Lâm Trạm đắc ý quơ quơ đầu, “Đàn ông xấu mới có người thích.”

Thanh Liễu không biết nên nói gì mới phải, người vô lại như vậy, nàng thật sự nói không lại.

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Chỉ trong thời gian mấy câu đó Lâm Trạm đã cởi sạch quần áo nàng.

Lần trước của hai người chính là ngày hôm trước, dấu vết trên người Thanh Liễu vẫn chưa biến mất, dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ in trên làn da nõn nà, nhưng từng đóa hồng mai nở rộ trong tuyết, Lâm Trạm mắt không chớp nhìn chằm chằm.

Thanh Liễu bị hắn nhìn cả người đỏ bừng, túm góc chăn muốn che Lâm Trạm ngăn nàng lại, dùng lòng ngón tay mơn trớn những dấu vết đó, lại cúi đầu, rơi thêm một đóa hồng mai mới.

Đôi tay hắn cũng không thành thực, trêu chọc từ trên xuống dưới, động tác thong dong thành thạo hơn lần trước, xem ra hai ngày nay thật sự không thiếu ‘luyện tập’.

Thanh Liễu cau mày, hơi hơi thở dốc.

Lâm Trạm cắn một vòng, lại quay lại hôn môi nàng, nụ hôn của hắn luôn mang theo chút tàn bạo, nửa hôn nửa cắn, môi Thanh Liễu rất nhanh trở nên vừa đỏ vừa sưng.

Lâm Trạm nhìn chằm chằm nó một hồi, ánh mắt càng thêm u ám.

Thanh Liễu bị hắn nhìn trong lòng phát run, co lại thân mình, kéo ống tay áo hắn nhẹ lắc, “Huynh nhanh chút…”

Lâm Trạm nghe được liếc nhìn nàng, ánh mắt đã không khác mấy với ngày thường, chỉ xấu xa nhếch miệng cười, “Không nhanh được, phải cả đêm. Vợ, tư thế vừa rồi nàng còn nhớ rõ không?”

Thanh Liễu không dám nhìn hắn, đỏ mặt khổ não nói: “Tư, tư thế… Giống như lần trước không được à?”

Lâm Trạm liền giơ một đầu ngón tay lắc lắc, “Trong sách dạy nhiều như vậy chúng ta nhất định phải nghe theo. Nàng xem nàng viết chữ, có phải phải viết theo giống y hệt như trong sách không?”

Hắn đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, cố tình Thanh Liễu không thể phản bác, chỉ lí nhí nói: “Đều là sinh con, tư thế nào không phải cũng giống nhau à?”

Lâm Trạm lại gần hôn nàng, bắt lấy tay nàng ấn lên thắt lưng của mình, “Biết đâu tư thế này có thể lập tức sinh mấy đứa liền thì sao? Vợ, chúng ta đừng lãng phí thời gian, nàng mau giúp ta cởi áo đi.”

Tay Thanh Liễu như là bị bỏng lập tức rụt tay về, lại bị hắn nắm lại, có xu thế từ thắt lưng dời xuống dưới, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng, “Sao huynh không tự mình cởi?”

Lâm Trạm nói: “Đêm nay sẽ phải ở trên, đương nhiên nàng phải giúp ta cởi.”

“Ta không đồng ý mà.”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di;Hương Viện; Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Lâm Trạm cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, dù sao hắn đã đồng ý thay nàng. Kéo tay nàng sờ xuống phía bên dưới của mình.

Thanh Liễu thẹn nước mắt cũng sắp rơi xuống, người này quần áo vẫn mặc chỉnh tề trên người, chỉ nhìn bên trên không nhìn ra nửa phần manh mối, cố tình chếch xuống dưới nổi lên một cái cột to, hắn còn không biết xấu hổ muốn kéo tay nàng xuống sờ hắn, cho rằng da mặt người khác cũng dày như da mặt hắn không bằng.

Lâm Trạm thấy vợ mình cực lực giãy giũa chỉ đành phải nới tay, trong lòng có chút luyến tiếc, vợ vẫn còn xấu hổ lắm, xem ra còn phải luyện nhiều hơn mới được.

Hắn vừa thả ra, Thanh Liễu lập tức nhanh như thỏ dịch vào giữa giường, kéo chăn bọc mình lại.

Lâm Trạm thoắt cái cởi hết quần áo nhảy lên giường nhào qua, cách chăn vừa hôn loạn vừa vê loạn.

Thanh Liễu cả kinh liên tục kêu a a.

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện )

Lâm Trạm từ trong đống chăn đào nàng ra, hôn chụt chụt hai cái, nằm xuống bên cạnh, tứ chi dang rộng ra nằm ngửa, lòng tràn đầy mong đợi nói: “Vợ nàng mau tới đi.”

Thanh Liễu chậm rì rì chui ra khỏi chăn, ánh mắt né tránh không dám nhìn thân thể hắn, cúi đầu xoắn ngón tay, “Huynh làm không được à? Ta nằm yên, huynh đến được không?”

Lâm Trạm vừa định nói không được thì thấy vợ ngẩng đầu nhìn mình, hai gò má đỏ rực, con mắt ngậm nước, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, “A Trạm… Huynh, huynh đừng bắt nạt ta…”

Hắn vừa rồi ý chí còn kiên định lập tức sụp đổ hơn phân nửa, một nửa khác lung lay sắp sụp bị hắn mạnh mẽ chống lấy, cảm thấy mình vẫn còn cứu được một nửa, lẩm bẩm nói: “Tư thế kia nói không chừng có thể một lần sinh ba đấy, nếu ta tới, ít nhất phải làm ba lần mới được.”

Mặt Thanh Liễu đỏ như sắp lấy máu, cực nhẹ gật đầu, dù sao, dù sao lần trước hắn cũng làm rất lâu.

Lâm Trạm nuốt nước miếng, lại nói: “Nàng còn phải nói mấy lời dễ nghe, van cầu ta.”

Người này thật đúng là xấu xa.

Thanh Liễu cắn cắn môi, rặng mây đỏ lan đến tận sau tai, mắc cỡ ngại ngùng nói: “… A Trạm, van cầu huynh.”

Lâm Trạm cảm thấy trong lỗ mũi hơi ngứa, hắn hít hít, vẫn lắc đầu, “Còn chưa đủ.”

Cả người Thanh Liễu sắp bốc cháy ra lửa, mang theo mấy phần đập nồi dìm thuyền, nhắm hai mắt lại, miệng nhỏ phun ra từng chữ một, “Tướng, tướng công… Van cầu chàng…”

Đầu Lâm Trạm oanh một tiếng nổ tung, thuận tay quẹt qua mũi, như mãnh hổ xuống núi, thoắt cái nhào về phía nàng.

Trăng lên đỉnh đầu, các nơi trong đại trạch Lâm gia đã ngủ say.

Ngọn nến trong đông viện cũng đã tắt, chính là trong viện lại không yên tĩnh, nghiêng tai cẩn thận nghe, phòng chính truyền đến chút động tĩnh.

Một thanh âm nức nở nói: “Chàng nói chỉ làm ba lần…”

Một thanh âm khác nói: “Ta nói ít nhất ba lần, vợ ngoan đừng khóc, làm xong lần này nữa là tốt rồi.”

“Vừa rồi chàng cũng nói như vậy…”

“Ạch… Vừa rồi không tính, bây giờ mới tính.”

Lại qua hồi lâu.

“Đồ lừa đảo … Hu hu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.