Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 41: Hồng Nhạn đưa tình



Ngày hôm đó Thanh Liễu vừa làm xong giày đang cầm nhìn trái nhìn phải xem có chỗ nào cần sửa lại không thì một vị đại tẩu ở sân trước đến truyền lời, nói Thanh Hà ở cửa đằng trước tìm nàng.

Thanh Liễu gả đến lâu như vậy chỉ có Thanh Tùng từng đến, những người khác trong nhà chưa bao giờ đến cửa, bây giờ nghe nói Thanh Hà đến đây nàng vừa ngoài ý muốn lại cảm thấy lo lắng, đừng là trong nhà xảy ra chuyện gì.

Nàng vội vã đi theo tẩu tử đó ra ngoài, đến sân trước thấy Thanh Hà ngồi đó, đi qua nghênh tiếp hỏi: “Thanh Hà, sao muội lại đến đây? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”

Thanh Hà đang ngồi chân tay gò bó, thấy nàng nhanh chóng đứng lên lắc đầu nói: “Trong nhà tốt lắm, a tỷ, ta đến tìm tỷ là vì chuyện quyên hoa.”

Thanh Liễu cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt như thường mới yên lòng, “Không có việc gì là tốt rồi, muội là lần đầu tiên đến chỗ tỷ đúng không? Đi, theo ta đi gặp phu nhân trước đã.”

Thanh Hà gật đầu, xoay người cầm rổ trên đất lên.

Thanh Liễu đưa tay cầm hộ nàng, nhìn thoáng qua, “Nhiều đồ ăn vậy, muội lại lên núi rồi hả?”

Thanh Hà nói: “Vâng, sáng nay đi, mảng núi phía nam có rất nhiều.”

Thanh Liễu dẫn theo nàng đi về phía chính viện, vừa đi vừa nói: “Lâm gia ở trên núi trồng một mảnh dâu, kết không ít quả, mấy ngày nay đều dần chín hết, muội nhìn thấy chưa?”

Thanh Hà lắc lắc đầu, “Ta không để ý.”

Thanh Liễu liền nói: “Hôm trước phu nhân mới nói với ta, mảnh dâu đó không có vây lại, cũng không có người trông, trái trên cây ai muốn ăn đều có thể đi hái một ít, lần sau muội thấy thì hái chút về nhà, ăn ngon lắm.”

Thanh Hà gật gật đầu, nàng đi theo bên cạnh Thanh Liễu cũng không dám nhìn lung tung, chỉ cảm thấy từ ngoài cổng chính vào đây đã rất xa, hàng lang gấp khúc vòng qua vòng lại vẫn chưa đi đến chính viện, không khỏi nói: “A tỷ, nơi này rộng thật đấy.”

Thanh Liễu cười nói: “Hồi ta mới đến cũng vậy, từ sân của ta đi đến chính viện còn phải đi theo người khác đi hai lần mới nhớ được đường.”

Thanh Hà nhịn không được hỏi: “Ở đây tổng cộng có mấy sân?”

Thanh Liễu nói: ” Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết cái sân đằng trước kia là dùng để đã khách, nếu có khachs đến thì cũng ngủ ở sân đó. Bây giờ chúng ta đang đi đến chính viện, đó là nơi lão gia phu nhân ở. Mặt sau còn có hai cái sân đông và tây, ta và tỷ phu muội ở tại đông viện, tây viện là nơi gia đình nhị công tử ở. Tiếp sau nữa còn có một cái sân luyện võ rất lớn, cộng thêm sân cho người làm ở, còn các nơi khác thì ta cũng chưa đi qua bao giờ.”

Thanh Hà nghe vậy hơi líu lưỡi, tòa nhà lớn như vậy chỉ sợ toàn bộ Lí gia câu vào ở cũng đủ.

Trong lúc nói chuyện đã đến phòng chính, Thanh Liễu mang Thanh Hà chào hỏi Tiết thị rồi mới dẫn nàng về sân của mình.

Đông viện ba gian phòng chính, sáu gian nhà kề, tổng cộng chín gia, còn to hơn nhà thôn trưởng mà Thanh Hà nhìn thấy trước đó.

Nàng nói: “A tỷ, sân to như vậy chỉ có tỷ và tỷ phu hai người ở thôi à?”

Thanh Liễu gật đầu: “Hứa tẩu tử là quản sự trong viện này, có điều bình thường tẩu ấy cũng không ở đây.”

Thanh Hà nhẹ giọng cảm thán: “Vậy cũng quạnh quẽ quá đi.”

Đã mấy ngày nay Thanh Liễu cũng có loại cảm giác đó, Lâm gia thật sự quá lớn, mà người lại quá ít, bình thường có việc để làm còn tốt, khi nào rảnh rỗi là cảm thấy cả cái sân lạnh tanh, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Nàng vốn cũng không phải người thích náo nhiệt, nhưng trước đó có Lâm Trạm ở bên cạnh hai người như hình với bóng quen rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình nàng, quả thật có chút không quen.

Nàng lại ngại đi quấy rầy Cẩm nương, mà chỗ Tiết thị lại có việc nhà phải lo liệu, nàng lại càng không dám tùy ý quấy rầy, cho nên hai hôm nay nếu có rảnh là nàng lại vùi đầu làm giày hoặc là khâu quyên hoa.

Hai tỷ muội ngồi bên bàn đá, Thanh Liễu bưng đĩa điểm tâm hôm nay phòng bếp đưa đến ra, lại rót cho Thanh Hà chén trà, hỏi chút tình huống trong nhà, liền nói: “Vừa rồi muội nói đến đây là vì chuyện quyên hoa, sao vậy, đã nói với đại ca rồi sao?”

Thanh Hà gật đầu, “Nói rồi, ta đưa quyên hoa của chúng ta cho huynh ấy xem, huynh ấy nói tinh xảo hơn của người bán hàng rong khác, cùng bán 20 văn một đóa khẳng định có rất nhiều người mua.”

Thanh Liễu cười nói: “Vậy là tốt rồi, đại ca có nói khi nào thì mở hàng không?”

Thanh Hà nói: “Quần áo và đồ đạc huynh ấy đều đã chuẩn bị xong, vốn định hôm nay sẽ bắt đầu, đại nương nói hôm nay không được đẹp ngày nên bảo huynh ấy ngày kia hãy đi.”

Thanh Liễu liền nói: “Đúng là phải chọn ngày lành, dù sao cũng là ngày đầu tiên, có kết quả tốt.”(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

“Đúng vậy. Vốn đại nương không đồng ý cho đại ca làm nghề này, nói quá mệt, phải gánh hàng đi khắp nơi, gió thổi nắng chiếu không có cái che. Nhưng mà đại ca quyết tâm muốn làm, đại nương thấy ngăn cản không được liền cùng nãi nãi giúp huynh ấy thu xếp, hàng hóa của đại ca có rất nhiều túi lưới mũi hài đều là đại nương và nãi nãi làm.

Đúng rồi a tỷ, hôm trước ta theo ý của tỷ thương lượng với đại ca, một đóa quyên hoa huynh ấy trả cho chúng ta 15 văn, huynh ấy bán 20 văn. Hôm qua huynh ấy đưa ta 300 văn, nói chờ chúng ta là xong quyên hoa thì đưa cho huynh ấy. Tiền ấy ta vốn không định lấy sớm hư vậy, nhưng đại ca nói chúng ta mua lụa cũng cần tiền vốn bảo chúng ta thu trước, ta không lấy được chủ ý, tỷ cảm thấy thế nào?”

Trước đó Thanh Liễu đã tính qua, phí tổn cho một đóa quyên hoa là 10 văn, giá bán 20 văn, trong đó có 10 văn tiền lãi, các nàng và đại ca chia đều. Các nàng làm một đóa quyên hoa, đại ca dùng 15 văn mua lại, đôi bên mỗi người kiếm 5 văn.

Mà bây giờ Lý Thanh Du giao trước 300 văn đặt cọc, do là sợ tỷ muội các nàng không có tiền mua vải lụa.

Thanh Liễu nghĩ nghĩ, nói: “Cứ làm theo đại ca nói đi, huynh đệ ruột còn phải tính toán rõ, bây giờ chúng ta nói rõ thì sau này mới không có khúc mắc. Tiểu Hà, a tỷ cần muội đi lên trấn trên một chuyến mua chút tơ lụa về, ngày kia đại ca sẽ mở hàng, chúng ta gấp một hôm, ngày mai làm xong quyên hoa giao cho huynh ấy. Chỗ này của ta vẫn còn ít bạc muội cầm hết đi, chọn vải màu hồng đào, hồng mai, hồng, vàng nhạt, mấy màu sáng ấy. Mỗi loại mua khoảng ba thước (3m), tổng cộng mua năm loại là được.”

Một cuộn vải lụa là 1 lạng rưỡi, ba thước (3m) chính là tầm 115 văn, mười loại màu sẽ là 550 văn, trừ 300 văn của Lý Thanh Du vẫn cần 250 văn.

Hai tỷ muội xòe ngón tay tính lại tính, sau khi tính ra kết quả Thanh Liễu liền về phòng lấy bạc.

Thanh Hà vội kéo nàng lại, nói: “A tỷ, không cần lấy đâu, nương nghe nói chúng ta muốn làm quyên hoa bán đã nói muốn bỏ vốn ra giúp chúng ta rồi.”

Thanh Liễu nói: “Muội về nói với nương, bây giờ ở nhà còn nhiều cái cần dùng đến tiền, bạc đó không cần động đến nữa. Chúng ta đây là làm ăn nhỏ, cũng chỉ thiếu hơn hai trăm văn, nào cần nương bỏ bạc?”

Thanh Hà mấp máy môi, nói: “Như vậy cũng không thể chỉ để tỷ ra tiền vốn được, tiền là hai người chúng ta cùng nhau kiếm, ta cũng phải bỏ ra.”

Thanh Liễu cười nói: “Muội còn tính toán rõ ràng với ta như vậy sao? Như vậy đi, số tiền nay coi như là mượn từ chỗ ta, khi nào lấy lại được vốn thì trả lại cho ta, lần sau lại mua tơ lụa, hai chúng ta cùng bỏ tiền, được không?”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Thanh Hà mặc dù ngày thường cũng bện dây bán, nhưng tiền kiếm được đều dùng trợ cấp cho gia đình, chính mình không thừa lại bao nhiêu. Trước mắt tuy nói ra tiền vốn nhưng lấy ra không được bao nhiêu, thấy a tỷ nói như vậy, biết nàng là chăm sóc mình chỉ phải mím môi gật đầu.”

Thanh Liễu lại nói: “Muội cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta là tỷ muội ruột, từ nhỏ chung một ổ chăn lớn lên, cần gì cứ phải tranh với ta mấy đồng tiền, ai ra mà không nhua nhau? Hơn nữa cũng không phải là không trả lại ta, đúng không?”

Thanh Hà sợ mình làm không rõ, sau này đại tỷ ngầm trợ cấp bọn họ lại không biết, bèn nói: “A tỷ, bây giờ tỷ biết biết chữ rồi, chúng ta viết giấy nợ đi, đỡ phải sau này tính không rõ ràng.”

Thanh Liễu đành phải nói: “Được, vậy ta thử làm một lần.”

Hai người còn nói chuyện về quyên hoa thêm một lát, Thanh Liễu nhớ đến chuyện ngày đó về nhà, nghĩ nghĩ, hỏi thử: “Hai hôm nay còn có bà mối đến cửa không?”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di-Hương-Viện )

Thanh Hà nhẹ lắc đầu, “Không có, hôm đó nương từ chối hết mấy nhà đó, chỉ nói hai nhà không môn đăng hậu đối, không phải lương phối, hai hôm nay nhà mình thanh tịnh rồi.”

“Vậy… Người hôm đó muội nói với tỷ thì sao?”

Thanh Hà nhìn nàng, rũ mắt xuống, lại lắc lắc đầu.

Thanh Liễu truy hỏi: “Sao lại như vậy, muội không đến hỏi hắn à?”

Thanh Hà cắn môi, có chút mê mạng, “Ta cũng không biết sao lại như vậy, a tỷ, ta chắc chắn hắn cũng có ý với ta, nhưng… Nhưng chỉ là không tỏ thái độ…”

Lòng Thanh Liễu trầm xuống, nếu đã nói rõ ràng, nam nữ hai bên đều có ý, nhưng đằng trai lại chậm chạp không có ý kết thân, vậy chỉ có một khả năng chính là trong nhà trai không đồng ý — có lẽ là cảm thấy nhà nàng quá nghèo, có lẽ là trưởng bối cho rằng Thanh Hà không tốt, không xứng với đằng trai.

Mặc kệ như thế nào, nếu đối phương đã không vừa ý, vậy thì ngày sau Thanh Hà có thật sự qua cửa chỉ sợ cuộc sống cũng không dễ chịu, sẽ bị nhà chồng khinh thị.

Nàng kéo tay Thanh Hà, trấn an vỗ vỗ, khẽ thở dài: “Tiểu Hà, nghe a tỷ một câu, nếu hắn vẫn mãi không tỏ vẻ vậy sau này muội đừng lại cùng hắn lui tới nữa, bằng không người khác thấy, truyền ra không tốt cho thanh danh của muội.”

Thanh Hà cúi đầu, thắt góc áo, hồi lâu mới nói: “Ta biết, a tỷ.”

Thanh Liễu ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, “Bé ngốc, đừng buồn, hắn không vừa mắt nhà chúng ta, chúng ta còn không vừa mắt hắn đâu. Muội muội của ta tốt như vậy bao nhiêu người cướp đến cầu hôn, ai hiếm lạ tiểu tử nghèo không có mắt như hắn?”

Thanh Hà tựa đầu lên vai nàng, hốc mắt ửng đỏ.

Không bao lâu sau Thanh Hà liền cáo từ, nàng còn muốn đi lên trấn trên mua tơ lụa.

Thanh Liễu đưa nàng đến ngoài cửa, lần nữa dặn dò nàng phải cẩn thận, đừng luyến tiếc 2 văn tiền, bảo nàng ngồi xe bò lên trấn trên.

Mắt thấy muội muội đi xa nàng mới quay lại sân mình, vừa ngồi xuống thì thấy Cẩm nương đến tìm nàng, nàng ngạc nhiên nói: “Hôm nay mặt trời cũng không mọc từ phía tây, muội lại chịu chuyển tổ vậy?”

Cẩm nương lại ngó trước ngó sau một lần, xác định trong sân không có ai khác mới hỏi: “Không phải nói muội muội của tẩu đến đây à, người đâu rồi?”

Thanh Liễu nói: “Ta vừa tiễn nàng về rồi, muội tìm nàng có việc gì à?”

“Tiếc quá,” Cẩm nương ngồi xuống, tiếc hận nói: “Ta vừa nghe nói nàng đến đây liền vội vàng chạy qua, không nghĩ đến vẫn không gặp được.”

Thanh Liễu càng thấy khó hiểu hơn, “Muội biết Tiểu Hà à?”

Cẩm nương nhìn trái phải, ghé sát vào thấp giọng nói: “Tẩu tử, ta hỏi tẩu một chuyện này.”

Nàng xưa nay lịch sự, làm việc đoan trang trầm ổn, ít có lúc khác thường giống hôm nay, Thanh Liễu không khỏi cảm thấy căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Muội nói đi.”

Cẩm nương hỏi: “Tẩu tử, muội muội tỷ đã hứa ai chưa?”

Thanh Liễu sửng sốt, chi tiết nói: “Vẫn chưa.”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện )

Cẩm nương lập tức nắm lấy tay nàng, vui vẻ nói: “Tẩu tử thấy đệ đệ nhà ta thế nào? Hắn năm nay 17, cũng chưa từng hôn phối, vừa vặn xứng với muội muội nhà tẩu!”

Thanh Liễu ngây người chốc lát, hơn nửa ngày mới lấy lại được thần, “Đệ muội, không phải muội đang nói giỡn đấy chứ?”

Đệ đệ của Cẩm nương nàng đã gặp qua, đúng hôm hát hí khúc ấy, là một thiếu niên rất sôi nổi. Mà nhà mẹ Cẩm nương gia cảnh tốt, không chỉ có một tòa nhà ở trấn trên, còn có mấy gian cửa hàng mặt tiền.

Đệ đệ của nàng, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn cửa cải có của cải, là lương phối đốt đèn lồng cũng khó tìm, mà lại coi trọng muội muội của nàng?

Cũng không phải nàng cho rằng Thanh Hà không tốt, mà quả thật là hai nhà kém quá nhiều, nhà mẹ Cẩm nương còn giàu hơn mấy nhà đến cửa trước đó, hai nhà căn bản không thể đánh đồng, chẳng trách nàng sẽ hoài nghi.

Cẩm nương vội nói: “Ta làm sao dám lấy loại chuyện này ra đùa? Nói thật với tẩu tử vậy, ngày hôm đó xem diễn về, hôm sau đệ đệ này của ta liền cho người đến truyền tin cho ta, bảo ta giúp hỏi thăm muội muội của tẩu. Ta cũng từng nói với hắn loại chuyện này không thể đùa, hắn lại cho người đến nói hắn không đùa. Ta lại hỏi ý của cha mẹ ta, hai lão bọn họ vẫn luôn khai sáng, nói rõ chỉ cần gia cảnh trong sạch, cô nương hiểu chuyện là được. Vậy nên ta mới dám đến nói với tẩu tử chuyện này đấy.”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Thanh Liễu nghe nàng nói như vậy, trong lòng chuyển qua rất nhiều ý niệm.

Nói thật, tuy ngày đó chỉ gặp mặt một lần, nhưng nhân phẩm của nhà Cẩm nương nàng là tin tưởng, nếu Thanh Hà thật có thể gả đến nhà nàng, ít nhất không cần vì áo cơm mà lo lắng, cũng không phải sợ nhà chồng không tốt.

Vấn đề bây giờ chính là không biết đệ đệ của nàng vì sao lại coi trọng Thanh Hà, mà Thanh Hà lại có đồng ý hay không?

Nàng nhìn Cẩm nương, cân nhắc nói: “Đệ muội, ta tin thành ý của nhà muội, chính là việc này một mình ta cũng không làm chủ được, còn phải về hỏi ý kiến người trong nhà.”

Cẩm nương liên tục gật đầu, “Đúng rồi, loại chuyện này không thể qua loa vội vàng, chỉ là hi vọng tẩu tử ở trước mặt muội muội tẩu giúp đệ đệ ta nói mấy lời hay. Hắn mặc dù còn trẻ tuổi, còn có mấy phần trẻ con nhưng bản tính là tốt, cũng không giống mấy người khác uống rượu gây chuyện. Nếu tẩu tử lo lắng thì cứ đi hỏi thăm.”

Thanh Liễu nói: “Được, muội cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nói tốt với Thanh Hà.”

Mặt Cẩm nương mang theo nụ cười, “Hai nhà chúng ta có thể thân càng thêm thân không toàn bộ dựa vào tẩu tử đấy, nếu chuyện của hai người bọn họ thành, bà mối sẽ để tẩu tử làm.”

Ấn tập tục của người bản địa, khi thành thân đằng trai phải cho bà mối một cái hồng bao dày.

Thanh Liễu cũng cười nói: “Đến lúc đó ta cũng không khách sáo với muội.”

Chạng vạng, Tiết thị lại giao cho Thanh Liễu một phong thư.

Nàng đội chế nhạo của mọi người trở về phòng, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa phiền não.

Thư đương nhiên vẫn là Lâm Trạm kí gửi đến, trên phong thư vẫn là mấy chữ đoan chính ‘Gửi vợ thân yêu’, mở ra, trên giấy viết thư vẫn là tranh vẽ.

Tấm thứ nhất là một nhà lầu cao ngất, tọa lạc trong mấy đỉnh núi, bên trên là mấy chữ to Thượng Thanh Tông.

Nghĩ rằng đây là sư môn của Lâm Trạm, Thanh Liễu nhìn kỹ mấy lần mới lật sang tấm tiếp theo.

Tấm là vẽ một cái đại điện, trên điện có một trung niên nam tử thân hình vĩ ngạn đang đứng, Lâm Trạm quỳ gối dưới điện, đứng phía sau hắn là một đám nam thanh niên.

Hẳn là cảnh tượng Lâm Trạm và người trong sư môn gặp nhau, Thanh Liễu nhìn xem cẩn thận mới phát hiện trong đám người có mấy người âm thầm gạt nước mắt, trong lòng nàng cũng cảm động, hốc mắt nóng lên.

Cẩn thận nhìn nửa ngày mới lật đến tấm tiếp theo, nào biết cảnh tượng đột ngột chuyển biến, đám người vừa rồi còn nước mắt như mưa, bây giờ đang vây quanh Lâm Trạm đánh!

Thanh Liễu nóng nảy vội lật sang tờ tiếp theo, kết quả không phòng bị lại nhìn đến cái không nên xem, nàng đỏ mặt rút tờ đó ra úp xuống mặt bàn, bên dưới còn một tờ cuối cùng, trên giấy không vẽ gì mà là một đoạn thư.

“Vợ, thấy không, đám độc thân này ghen tị ta lấy vợ, đê tiện quần ẩu ta, nếu từng người một lên bọn họ đều không phải đối thủ của ta.

Vợ, ta đau quá, nàng không ở bên cạnh không thể thổi thổi cho ta, chờ ta về nàng phải bồi thường ta.

Tranh vẽ cho nàng nàng cẩn thận xem hết chưa? Đều là kiểu dáng ta mới nghĩ ra, chờ ta về rồi chúng ta theo đó lần lượt làm hết đi, như vậy mới có thể mau chóng sinh được con.

Vợ, bây giờ ta một ngày nghĩ nàng rất nhiều lần, nàng có nhớ ta không? Phải nhớ hồi âm cho ta đấy.”

Ngắn ngủi mấy câu, Thanh Liễu đọc đi đọc lại nhiều lần.

Tuy thẹn thùng hắn ở trong thư cũng không đứng đắn, nhưng thấy hắn nói nhớ nàng, trong thẹn thùng xen lẫn rất nhiều vui sướng.

Nàng còn lật lại mấy bức tranh đó xem thêm lần nữa mới bày giấy bút, suy xét một hồi lâu mới do do dự dự đặt bút.

“A Trạm, vết thương trên người chàng còn đau không? Nhớ phải bôi thuốc.

Ở sư môn phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, đừng chọc giận ông ấy. Ở chung với sư huynh đệ cũng phải hòa thuận, không nên bắt nạt người khác.”

Viết đến đây nàng dừng lại, đọc lại đọc, cảm thấy giọng điệu hình như có chút cứng rắn, sợ hắn đọc rồi không vui, lại viết lại: “Quần áo mang theo có đủ mặc không? Lạnh nóng nhớ phải thêm bớt quần áo, một ngày ba bữa phải ăn cơm đúng giờ.”

Ta làm cho chàng một đôi giày mới, chờ chàng về thử xem, không biết có vừa chân không.

Ở nhà tất cả đều tốt, dâu trên núi cũng chín, sơn trà trong sân cũng gần chín, Thụy nhi một ngày đến xem mấy chuyến, hắn còn hỏi ta đại bá khi nào thì về.”

Viết đến đây dừng lại, nhẩm lại đoạn cuối cùng mấy lần, mặt đỏ ửng nghĩ, không biết hắn có hiểu được ý nàng không.

Nghĩ lại nghĩ, giống như là làm trộm, lén lút viết thêm một hàng chữ nhỏ ở đoạn cuối cùng, “Ta cũng nhớ chàng.”

Viết xong mấy chữ này cả người nàng liền hồng như tôm luộc. Cũng không dám tỉ mỉ đọc thêm lần nữa, nhanh chóng gấp lại nhét vào trong phong thư.

Sáng sớm hôm sau Thanh Liễu đi chính viện, do do dự dự hồi lâu mới giao thư cho Tiết thị, nhờ bà cho người đi gửi cho Lâm Trạm.

Tiết thị nhìn dáng vẻ không dám ngẩng đầu, hai tai đỏ rực của nàng, trên mặt là nụ cười tươi.

Mấy ngày sau Lâm Trạm nhận được một phong thư mỏng manh, hắn vừa nhìn thấy chữ viết trái tim đã bay lên. Khẩn cấp mở ra đọc, đọc nhanh như gió, nhìn đến mấy chữ cuối cùng tầm mắt liền nhìn thẳng không động, sắp nhìn tờ giấy thư ra một cái lỗ thủng.

Hắn toét miệng, cảm thấy mỹ mãn còn đọc lại thêm lần nữa. Mặc dù không biết vợ viết thư lại nhắc đến dâu rồi sơn trà làm gì, nhưng chỉ cần có bốn chữ cuối cùng cũng đủ hắn khoe ra với đám huynh đệ.

Hắn một khác cũng không ngồi yên, gấp gáp đi giày đi ra ngoài, vừa vặn nghênh diện nhìn thấy Phan Lê liền chặn người lại, một tay cầm tờ giấy thư lắc qua lắc lại trước mặt người ta, chống nạnh buồn rầu nói: “Tiểu Lê Tử đệ xem tẩu tử đệ này, ta mới đi có mấy ngày đã nói nhớ ta, aiz, thật là làm người ta chịu không nổi mà.”

Phan Lê nhìn khóe miệng sắp toét đến mang tai của hắn, im lặng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.