Dâng hương xong, thêm tiền nhang đèn, canh giờ cũng không còn sớm, bây giờ xuống núi lại chạy về Lí gia câu sợ rằng trời cũng đã tối.
Buổi sáng lúc ra cửa Tiết thị đã tính đến tình huống không về kịp nên đã cho người thu thập đồ dùng dinh hoạt thường ngày, lại thu xếp võ quán trên huyện, tính toán đêm nay sẽ ngủ lại ở đó.
Vân Hải tự ở ngay ngoài thành, mấy người xuống núi, xe ngựa trực tiếp chạy về phía võ quán.
Lâm gia mấy đời kinh doanh cũng thích lũy được một gia nghiệp không nhỏ, trừ đất đai ruộng vườn ở Lý gia câu, cạnh đó còn có một điền trang bồi gả của Tiết thị, ngoài ra ở trấn trên, trong huyện còn gần mười cửa hàng như tơ lụa trang, thêu trang, phường son phấn, cửa hàng bạc…
Chẳng qua Lâm gia tuy rằng buôn bán nhưng cũng không ăn lãi nặng, cũng không có nhiều dã tâm, nhiều năm trôi qua chỉ an bình coi giữ trong huyện Bình Dương, không có ý định mở rộng ra ngoài. Ngày thường cẩn thận kinh doanh, hơn phân nửa cũng là vì bảo vệ gia nghiệp ông cha để lại. Chân chính làm nam nhân Lâm gia cảm thấy hứng thú vẫn là võ quán có lịch sử hơn trăm năm của nhà.
Võ quán này ban đầu cũng chỉ là một viện nhỏ ba sân, mười mấy học sinh, sau danh tiếng dần lan ra ngoài cùng với nhiều đời kinh doanh, bây giờ đã có tiếng tăm không nhỏ khắp toàn bộ tỉnh Đông Giang, học sinh trong quán hơn phân nửa đều là người ở châu huyện khác đến bái sư học nghệ.
Sân trước của võ quán là nơi học sinh tập võ, sân sau có phòng bếp, phòng giặt quần áo, hạ nhân thì ở mái hiên, cùng với một cái sân nhỏ có nhà đơn dành cho người Lâm gia ngẫu nhiên ở lại.
Như là lần trước Thanh Liễu đến đây vậy, lần này xe ngựa vẫn không đi vào từ sân trước, mọi người đang xuống xe ở ngoài cửa sau, sớm đã có gia đinh hộ viện đến an trí xe ngựa.
Từ cửa xe vào trong, xuyên qua vườn hoa nhỏ cùng cửa hình bán nguyệt, vòng quanh hành lang uốn khúc đi vào sân nhỏ phía sau, người làm trong võ quán được tin đều đã đợi ở trong sân.
Tiết thị Lâm lão gia vừa bước vào trong liền truyền đến tiếng xột xoạt hành lễ, vấn an.
Lâm lão gia gật đầu, Tiết thị cười nói: “Lý quản sự, bảo bọn họ mau đứng lên hết đi, chúng ta chỉ thuận đường đến đây ở tạm một đêm, không cần hưng sư động chúng vậy.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Bọn người làm lui ra, Tiết thị cũng kêu nhóm con trai con dâu đi nghỉ trước, lát nữa được cơm thì đến phòng chính.
Vì sân không lớn, Lâm lão gia cùng Tiết thị ở phòng chính, Lâm Trạm Thanh Liễu ở đông sương phòng, Lâm Hồng mang vợ và con trai ở tây sương phòng.
Chủ nhà đột nhiên đến, không khí trong đám người làm trong võ quán lập tức dâng lên.
Đây là lần đầu tiên toàn bộ người trong nhà chủ nhà đều đến, không khỏi có người trong tối phán đoán ý đồ của bọn họ hay đúng như thái thái nói chỉ là thuận đường đi qua?
Chuyện được tán gẫu nhiều nhất vây quanh đại công tử Lâm Trạm cùng đại thiếu nãi nãi Thanh Liễu.
Lần trước Lâm Trạm cùng Thanh Liễu đến Thanh Liễu trốn ở trong phòng không ra cửa, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy nàng, chỉ nghe nói nàng là cô nương xuất thân nhà nghèo một mai chim sẻ bay lên đầu cành, rất nhiều người trong tối không ngừng hâm mộ.
Hôm nay thấy, quả nhiên không có điểm nào quá xuất chúng, tuy nói mi thanh mục tú, đoan trang nhã nhặn lịch sự, phối với một gia đình khá giả là dư dật. Thế nhưng Lâm gia gia thế đặt ở đó, đại công tử lại là người có nhân phẩm, nàng ngồi vào vị trí đại thiếu nãi nãi liền khó tránh khiến người ta cảm thấy không xứng lắm.
Không ít gia đình lấy nữ nhi hoặc cháu gái mình ra so sánh với Thanh Liễu đều âm thầm thở dài, khuê nữ nhà mình cũng không kém, sao lại không có được vận khí tốt vậy đâu?
Vì đến đột nhiên nên người phòng bếp không kịp chuẩn bị, Tiết thị liền cho người đến tửu lâu gọi một bàn cơm về, sau khi ăn xong bà kêu Lâm Trạm Lâm Hồng mang vợ mình ra cửa đi dạo một lát.
Khó được cùng vợ đến huyện một lần, Lâm Trạm vốn không có ý lãng phí, được nương đồng ý lập tức kéo Thanh Liễu chạy ra ngoài.
Lúc này trời đã tối, nếu là ở Lý gia câu thì lúc này mọi người đã tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, nhưng ở Dương thành vẫn còn náo nhiệt, cửa hàng hai bên đường treo đèn lồng, chiếu cả con phố sáng rực như ban ngày.
Lâm Trạm gắt gao nắm chặt tay Thanh Liễu, vốn muốn vào cửa hàng mua mua mua, chỉ là Thanh Liễu biết tính tình của hắn nên kéo tay không cho hắn đi.
Lâm Trạm không thể làm gì chỉ phải không mục đích đi lang thang trên đường, trong lòng hơi chút lo âu, không biết vợ có cảm thấy ở chung với hắn quá nhàm chán hay không?
Trên một quầy hàng bình thường ở góc đường đầy ắp người, Lâm Trạm dựa vào thân cao ngước cổ lên nhìn vào, hóa ra là bán dây đỏ.
Tất cả dây đều được bán có đôi có cặp, mỗi đôi dây được bện thành một kiểu dáng khác nhau, chủ quán đang nói nước miếng tung bay, còn lấy cho hai cái dây không được xem là đặc thù đó tên là dây tơ hồng của Nguyệt Lão, một đôi dây bán hai mươi văn.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di!Hương!Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Lâm Trạm bĩu môi, đang định kéo Thanh Liễu đi thì lại thấy trước quầy có một nam tử trẻ tuổi bỏ tiền mua một đôi, còn đeo lên cho cô nương ở bên cạnh, lại thấp giọng nói một câu gì đó, cô nương kia ngượng ngùng nhìn hắn, vợ chồng hai người nắm tay dính dính dán dán bước đi.
Lâm Trạm quay đầu nhìn Thanh Liễu, con ngươi xoay một vòng rồi cũng mạnh mẽ chen vào mua một đôi, ngay tại chỗ muốn đeo lên cho Thanh Liễu.
Thanh Liễu dùng sức rụt tay một cái, nhỏ giọng nói: “Đây là cái gì vậy?”
Lâm Trạm học câu nói của nam tử vừa rồi, nói: “Đây là dây tơ hồng của Nguyệt Lão, hai người buộc lên cả đời này sẽ thắt chung một chỗ.
Thanh Liễu đỏ mặt không giãy dụa nữa, mặc cho hắn đeo lên cho mình.
Lâm Trạm trong lòng gật đầu, xem ra biện pháp của người khác còn rất hữu dụng.
Hắn hướng về phía trước nhìn thoáng qua, thấy hai người kia sắp đi xa liền vội vàng dắt Thanh Liễu đuổi kịp.
Trước mặt có một người bán hàng nhỏ gánh mứt quả đi đến, cô nương phía trước kéo ống tay áo của nam tử, chỉ chỉ vào mứt quả đỏ rực.
Người nam tử kia dung túng nhìn qua nàng, ngăn người bán hàng lại, mua một chuỗi to nhất, nữ tử vui mừng cười rực rỡ với hắn.
Lâm Trạm thấy tình cảnh đó, lại nhìn sang Thanh Liễu.
Thanh Liễu đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng mới lạ ở bên cạnh, cảm giác được tay đang nắm tay mình của Lâm Trạm siết chặt, nàng quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Trạm nói: “Vợ, nàng muốn ăn mứt quả không?”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại (Di)Hương -Viện )
Thanh Liễu không hiểu gì cả, “Ta không muốn ăn.”
Lâm Trạm lại nói: “Người khác thích ăn, sao nàng lại không thích ăn?”
Lâm Trạm nghe hai chữ mua thôi, như nguyện cũng ngăn người bán hàng lại, móc 5 văn tiền mua một chuỗi.
Hắn đưa mứt quả cho Thanh Liễu, Thanh Liễu vốn lắc đầu không muốn, có điều thấy hắn kiên trì không thể làm gì khác đành phải nhận lấy. Trong lòng nói thầm, rõ ràng đã nói không muốn sao hắn cứ nhất định phải mua? Đồ trong huyện đắt như vậy, giá một chuỗi mứt quả này ở trên trấn đủ mua được hai chuỗi.
Lâm Trạm lại nhìn hai người kia, khi thấy bọn họ đang đứng trước gian hàng nặn đồ chơi bằng đường cũng nhanh chóng đi đến.
Chủ quán là một ông lão, đôi tay đen thu thô ráp nhưng lại rất linh hoạt thành thạo, chỉ thấy ông véo một miếng đường nhỏ, trái bóp một cái phải thổi một cái, rất nhanh một hình người bé tí sống động đã xuất hiện.
Lâm Trạm nghe thấy nữ tử kia thấp giọng làm nũng với nam tử, “Thú vị quá, chúng ta cũng nặn một đôi được không?”
Hắn nhìn Thanh Liễu, mở miệng nói với chủ quán trước người nam tử đó: “Ông lão, giúp ta nặn một đôi, nặn ta với vợ ta ấy.”
Chủ quán vội nói được, ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát Lâm Trạm cùng Thanh Liễu.
Nữ tử kia hụt hẫng a lên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chờ một lát đi.”
Nam tử kia nhẹ giọng an ủi nàng, nói: “Chúng ta đi chỗ khác xem trước, lát nữa lại đến.”
Thấy bọn họ muốn đi, Lâm Trạm trả tiến cho chủ quán rồi lại kéo Thanh Liễu đuổi kịp.
Lúc này Thanh Liễu cũng đã nhìn ra Lâm Trạm vẫn đi theo đôi vợ chồng trước mặt. Nàng ngạc nhiên nói: “A Trạm, chàng biết bọn họ à? Sao không lên tiếng gọi?”
Lâm Trạm lắc lắc đầu, “Không quen biết.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di#Hương Viện#)
“Vậy chàng đi theo người ta làm gì?”
Lâm Trạm thành thật nói: “Ta xem bọn họ muốn làm gì.”
Thanh Liễu há miệng, bất đắc dĩ nói: “Đừng theo nữa, bị người ta phát hiện lại cho rằng chúng ta có ý xấu gì thì sao?”
Lâm Trạm nói: “Không sợ, hắn đánh không lại ta.”
Thanh Liễu không biết nên nói cái gì cho phải.
Cặp vợ chồng đối diện lại đừng trước một gian hàng bán bánh gạo nếp.
Thấy Lâm Trạm định đi, Thanh Liễu vội nói: “Không phải cũng mua cái này nữa đấy chứ? Ta không thích ăn.”
Lâm Trạm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Phải mua, phải học giống hệt vậy.”
Thanh Liễu rất muốn hỏi hắn học cái này làm gì, đáng tiếc Lâm Trạm đã xông đến trước quầy trả tiền.
Tiếp theo, bọn họ đi theo đôi vợ chồng kia, mua hạt dẻ xào, đậu hoa lan, đường phù dung, sơn trà…
Sau khi mua xong Lâm Trạm cũng cảm thấy có chút vi diệu, những thứ bọn hắn mua lúc này vẫn còn xách trên tay, hai người đều ăn không hết, mà đôi vợ chồng đằng trước mua đã vào hết trong bụng nữ tử.
Lâm Trạm không khỏi nhìn qua bụng nữ tử kia, nơi đó hơi gồ lên, hắn lại quay đầu nhìn Thanh Liễu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Vợ, bụng nàng quá nhỏ, khó trách không ăn được như người ta.”
Thanh Liễu xấu hổ nói: “Chàng nói linh tinh gì đấy, người ta đó là mang thai.”
Lâm Trạm hơi trợn mắt, “Mang thai? Trong bụng có trẻ con á?”
Thanh Liễu gật đầu.
Lâm Trạm lại hỏi: “Vợ, trong bụng nàng có trẻ con sao?”
Mặt Thanh Liễu lập tức đỏ bừng. “Nào, nào có nhanh như vậy…”
Trước Tiết thị nói cho nàng biết chuyện vợ chồng, lại đặc biệt nhấn mạnh chuyện con cái cho nên bây giờ nàng biết, đại khái phải có thai hơn một tháng mới có bệnh trạng nôn ọe. Mà nàng và Lâm Trạm từ lúc cùng phòng đến bây giờ tổng cộng cũng chưa được một tháng.
Lâm Trạm à một tiếng, nói: “Khi nào mới có?”
Thanh Liễu vặn vặn khăn, cắn môi nhỏ giọng nói: “Vợ chồng mới cưới, phần lớn trong vòng nửa năm liền có tin mừng đến thăm.”
Nếu sau nửa năm thành thân mà trong bụng nữ tử còn không có động tĩnh gì, lúc này nhà chồng sẽ bắt đầu nóng nảy.
Nàng thấy Lâm Trạm còn định hỏi nữa, vội kéo hắn, nói: “Bọn họ đi rồi.”
Lâm Trạm nhìn một cái, vợ chồng hai người kia quả nhiên đi vào trong một ngõ nhỏ, hắn dắt Thanh Liễu đuổi kịp.
Hai người đi càng đi càng chếch càng đi càng nhanh, Lâm Tạm và Thanh Liễu cũng không khỏi bước nhanh hơn.
Đến một góc ngõ, đôi vợ chồng đằng trước bước vào một cái sân nhỏ, lạch cạch đóng cửa.
Lâm Trạm nhìn cánh cửa đóng chặt sửng sốt.
Thanh Liễu cũng sửng sốt một lúc, sau đó cười phá lên.
Hóa ra người ta đây là muốn về nhà, hai người bọn họ còn đuổi hăng say như vậy chỉ sợ đã sớm bị coi là người xấu. Hơn nữa đuổi theo cả tối nàng vẫn còn không biết rốt cuộc Lâm Trạm muốn làm cái gì!