Thanh Liễu còn tưởng rằng là chuyện gì, sợ bóng sợ gió một hồi, “Con đều lớn như vậy đã sớm biết đá, chỉ là trước kia tương đối nhã nhặn, động tĩnh cũng nhỏ, vừa rồi chắc là xoay người đấy.”
Lâm Trạm càng thêm ngạc nhiên, vây quanh nhìn bụng vợ như đang xem một vật hi hữu gì đó, “Sao con có thể động nhỉ? Còn có thể xoay người? Quả nhiên giống ta!”
Thanh Liễu nói: “Nương nói đợi con lớn thêm chút nữa sẽ động càng nhiều hơn.”
Lâm Trạm dè dặt cẩn trọng vươn tay sờ, cảm giác bụng vợ cứng rắn như là được làm ra, liền hỏi: “Vợ, con đá nàng, nàng có đau không?”
Thanh Liễu nói: “Đau thì chưa đến, con tay nhỏ chân nhỏ có thể có bao nhiêu sức chứ? Ngay cả có thì cũng chỉ bị giật mình thôi.”
Lâm Trạm đổi sờ thành an ủi, vuốt ve qua lại trên bụng nàng, “Vừa rồi có phải cũng bị giật mình không? Vợ, vất vả cho nàng.”
Lâm Trạm lần nữa nằm xuống ôm lấy nàng, cảm giác cái bụng lại động, không nhịn được thở dài nói: “Thật sự là kỳ diệu, con vậy mà biết động.”
Thanh Liễu buồn cười hỏi lại: “Nếu không vậy thì sao? Chàng cho rằng con chỉ là một quả bóng thịt, cái gì cũng không biết hả? Nương nói đứa nhỏ ở trong bụng còn có thể nghe cha mẹ nói chuyện đấy.”
Lâm Trạm nằm ở trên giường, tâm tư không biết bay đi đâu.
Hắn vẫn cho rằng trước khi đứa nhỏ được sinh ra, lúc còn ở trong bụng mẹ thật ra không được coi là một sinh mệnh, nhưng hôm nay hắn phát hiện đứa nhỏ bé tẹo như vậy mà đã biết động, điều này có hơi vượt qua ngoài nhận thức của hắn.
Hắn đột nhiên nghĩ, nếu đứa nhỏ đã biết động, lại có thể nghe thấy, vậy ngày thường hắn quấn quít vợ, lời lấy lòng vợ có phải đều bị con biết hết rồi không?
Ầy, vậy thì không thể được, chờ đứa nhỏ này ra ngoài hắn phải dạy dỗ cẩn thận mới được, không thể để hắn lôi gốc gác của cha hắn ra cho người khác biết.
Hắn cũng không thể như cha hắn, trở thành vợ quản nghiêm ai ai cũng biết.
Thấm thoắt đã bước vào tháng chín, xuống mấy trận mưa thời tiết dần chuyển sang mát.
Tiết thị lại mời Diêu sư phụ đến nhà làm váy mùa thu, lần này trừ mấy người lớn ra còn đặt trước hơn mười bộ quần áo trẻ con, nam nữ đều có.
Thanh Liễu thì hỏi Diêu sư phụ rồi bắt tay vào làm giày trẻ con.
Ngày hôm đó sau giữa trưa, lúc đó nàng đang ngồi trong sân thêu một chiếc giày đầu hổ thì Thanh Hà đến nhà tìm nàng.
Do có thai nên từ khi từ tỉnh thành về Thanh Liễu cực ít đi ra ngoài, Thanh Hà ở trong nhà đợi mấy ngày cũng không thấy nàng về chỉ phải tự mình đến cửa.
Nàng cũng mang đến hai đôi giày đầu hổ, là Chu thị tự mình làm cho cháu ngoại.
Thanh Liễu cầm trong tay lật qua lật lại xem, nói: “Ta đang có một bước không biết phải khâu như thế nào, nương làm hai cái này vừa vặn cho ta học.”
Thanh Hà nói: “Nương nói bảo tỷ đừng để người mệt, quần áo với giày chúng ta cũng đang làm rồi.”
Thanh Liễu nói: “Ta ở nhà cả ngày không động đậy có gì đâu mà mệt? Lời này muội phải nói với nương mới đúng.”
Nàng lại giảm thấp giọng xuống, nói: “Chỗ ta không thiếu quần áo với giày trẻ con, muội nói với nương nếu trong nhà có vải tốt thì giữ lại làm cho bà với cha bộ quần áo, đừng lãng phí hết trên người ta.”
Thanh Hà nói: “Làm cho cháu ngoại trai thì sao có thể gọi là lãng phí được? Tỷ cứ yên tâm nhận đi, tính của cha mẹ tỷ cũng biết rồi đấy, nếu không cho bọn họ làm ta sợ bọn họ ngủ cũng ngủ không ngon.”
Thanh Liễu than nhẹ, “Nhà chúng ta điều kiện lại không tốt, cần gì phải làm vậy? Lão gia phu nhân đều là người hiểu lẽ, sẽ không so đo.”
Thanh Hà vỗ tay nàng, nói: “A tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều, trong lòng cha mẹ đều có tính toán cả.”
Thanh Liễu biết nói không được, cũng chỉ phải gật đầu.
Nàng lại hỏi Thanh Hà tình huống trong nhà dạo này, Thanh Hà trả lời toàn bộ.
Hai tỷ muội nói chuyện một hồi lâu Thanh Hà mới lắp bắp nói: “A tỷ, tỷ có biết… Bện búa thế nào không?”
Thanh Liễu ngạc nhiên hỏi: “Bện búa làm gì?”
Thanh Hà cúi mặt xuống, vặn vặn ngón tay, “Là hắn, hắn bảo ta bện cho hắn một cái.”
Thanh Liễu hơi sửng sốt một chốc mới ngỡ ra hắn trong miệng nàng là ai, lập tức vui vẻ nói: “Muội bện cho hắn con ngỗng hắn còn không biết đủ, còn muốn một cây búa nữa hả? Hắn ngày ngày vung búa làm đồ rèn còn chưa vung đủ sao? Có phải hắn định treo cái búa muội bện ở trước cửa tiệm không?”
Thanh Hà đỏ mặt, mím môi nhẹ sẵng giọng: “Ai biết được hắn nghĩ gì, hay là không bện cho hắn nữa?”
Thanh Liễu nói: “Đừng đừng đừng, hắn đã nhắc đến thì bện cho hắn một cái là được. Muội gặp hắn rồi hả?”
Thanh Hà gật đầu.
Hai hôm trước, Thanh Hà mang hoa lụa đã làm xong lên trấn bán, lúc về đi ngang qua lò rèn thì bị cản lại.
Mỗi lần nàng đi qua lò rèn đều cảm thấy bị ai nhìn chằm chằm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài ngăn đón.
Nàng nhớ kỹ lời của a tỷ, hai người đã đính hôn, cho dù có gặp mặt cũng không sợ người khác lắm miệng, vì thế chịu đựng ngượng ngùng, chờ hắn nói chuyện.
Nhưng là đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn động đậy, lại càng không thấy hắn nói chuyện.
Hai người đứng ở ven đường, người đến người đi, cứ đứng vậy cho người ta nhìn Thanh Hà có chút chịu không nổi, cắn môi nhấc chân muốn đi.
Trịnh thợ rèn lại nghiêng người, thật sự ngăn ở trước mặt nàng.
Thanh Hà vội la lên: “Ta, ta phải về nhà.”
Trịnh thợ rèn lúc này như là mới lấy lại được hồn, lấy từ trong lồng ngực ra một cái vòng bạc đưa đến.
Đó là một chiếc vòng bạc mẫu đơn tường vân cửu liên hoàn, hình thức tuy tốt nhưng thợ khéo lại không tinh xảo cho lắm, trên thân vòng tay vẫn còn vết mài.
Thanh Hà lập tức sửng sốt, không dám nhận.
Trịnh thợ rèn nín thở một lúc lâu, mặt biến sang màu đỏ sậm mới nói ra được một câu, “Đánh không được đẹp lắm.”
Từ sau khi hắn đính hôn liền thường xuyên có hàng xóm đến cửa, nói mấy câu vui đùa có thiện ý.
Hắn nghe người ta nói mới biết đưa tín vật cho vợ tương lai, vì thế suy nghĩ đến gần trọc đầu mới nghĩ ra được đánh cho nàng cái vòng bạc.
Có điều hắn xưa nay chỉ vung búa đập sắt, việc tỉ mỉ như đánh bạc đó hắn không biết làm, khối bạc này bị hắn đánh đi đánh lại, nung chảy rất nhiều lần mới làm được một cái ra dáng.
Vốn nghĩ mài thêm hai ngày nữa cho bóng rồi đưa nàng, nhưng hôm nay vừa thấy nàng đi qua trước cửa hắn liền không nhịn được.
Thanh Hà mặt cúi xuống thấp hơn, tay nắm chặt lấy giỏ — cái túi lưới kia nàng đã bện xong rồi, đang được đặt trong cái giỏ này nhưng nàng không biết nên đưa cho hắn kiểu gì, cho nên vẫn luôn không lấy ra.
Trịnh thợ rèn thấy nàng không nhận, trong lòng quýnh lên, chỉ hận bản thân ăn nói vụng về không nói được câu nào dễ nghe, lắp bắp một lúc lâu mới nói: “Lần sau… Đánh cái đẹp hơn.”
Thanh Hà vội nói: “Không cần, ta, ta rất thích, không cần đánh nữa.”
Trịnh thợ rèn nghe vậy lập tức bỏ vòng vào trong giỏ của nàng, lại nhìn kỹ nàng một cái rồi chuẩn bị quay về tiếp tục làm việc.
Thanh Hà gọi hắn lại, cọ xát một lúc lâu mới lấy cái túi lưới đó ra, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ biết bện cái này.”
Trịnh thợ rèn nhận lấy, cẩn thận cầm trong tay, nghĩ nghĩ, nói: “Ta còn muốn một cái búa.”
Thanh Hà không ngờ tới hắn sẽ đưa ra yêu cầu, sững sờ gật đầu, đến lúc về nhà thử bện mấy lần mới phát hiện không bện được, chỉ phải đến mời Thanh Liễu cùng nhau suy nghĩ.
Thanh Liễu thầm nghĩ, thợ rèn kia nhìn ít lời còn rất ngay thẳng, nghĩ sao nói vậy, nói ra cũng là chuyện tốt, không giữ trong lòng, sau này hai người cũng không cần đoán tới đoán lui.
Hai tỷ muội chụm đầu nghĩ một buổi chiều cuối cùng cũng nghĩ ra được cách bện búa.
Chốc lát sau Thanh Hà liền cầm nửa cái búa đi về.
Chạng vạng lúc Lâm Trạm trở về còn mang theo hai phong thư về, một phong là sư đệ viết cho hắn, một phong là Vương Yên Nhiên viết cho Thanh Liễu.
Hai người ngồi đối diện nhau, ai mở thư của người nấy.
Thư Vương Yên Nhiên viết không dài, chỉ nói một ít hiểu biết của nàng về Thượng Thanh tông, về phần chính nàng như thế nào, cùng Hổ Đầu hai người như thế nào thì một chữ cũng không biết.
Trong thư nàng viết thoải mái nhưng Thanh Liễu xem lại nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Thanh Liễu nhịn không được hỏi: “Các sư đệ nói gì?”
Lâm Trạm vui sướng khi người gặp họa, “Bọn họ lại bị sư phụ đánh!”
Thanh Liễu sẵng giọng: “Chàng là đại sư huynh đấy, sư đệ bị phạt chàng vui vẻ vậy à?
Lâm Trạm chỉ cười khằng khặc, sư môn bọn họ xưa nay là vậy, ai bị sư phụ phạt chẳng những không được đồng tình mà còn bị chê cười.
Chính là thiên đạo luân hồi, lần này cười người khác, không chừng lần sau chính mình sẽ nằm sấp trên giường cho người ta cười.
Chính vì vậy, lúc nào có người bị phạt, người may mắn tránh được một kiếp sẽ đi cười nhạo một hồi, dù sao lần sau sẽ đến lượt mình bị người khác cười, vậy không bằng bây giờ cười đủ trước đã.
Có điều lần này tình huống đặc thù, tất cả người trong sư môn không một ai tránh khỏi, đều bị Lệ Đông Quân đánh.
Nguyên nhân nhắc đến cũng đơn giản, lần trước bọn họ nhận được thư của Lâm Trạm cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, vẫn là phải đón sư nương vào cửa sớm thì chuyện lớn cả đời của mình mới có người thu xếp. Hơn nữa sư phụ cưới sư nương rồi sẽ không còn tinh lực ngày ngày phạt bọn họ.
Bởi vậy mấy người chụm đầu thảo luận một hồi lâu, cảm thấy trong thư của Lâm Trạm có một biện pháp được nhất – Gạo nấu thành cơm.
Đương nhiên, không phải bọn họ muốn nấu giúp sư phụ, bọn họ còn thương tiếc mạng nhỏ của mình lắm.
Bọn họ là muốn định chuyện bà chủ quán mì thành sư nương của mình xuống cho chắc.
Định thế nào?
Nhóm người nhiệt huyết đó cùng xuống núi, đến trước quán mì đồng loạn gọi bà chủ quán bà là sư nương.
Kết quả không được chết tử tế, Lệ Đông Quân ngày đó vốn không phải ngày xuống núi, lúc này lại ở đằng sau bọn họ.
Có lẽ là bà chủ chưa phản ứng kịp, bà còn chưa nói chuyện thì Lệ Đông Quân đã đen mặt, đá đám nghịch đồ đó về sư môn, sau đó đánh cho một trận.
Trong thư các sư đệ vô cùng lo lắng nói, vì chuyện này mà sư phụ mấy hôm nay ngày nào cũng xuống núi, mắt thấy sư nương sắp đến phải bay, mời Lâm Trạm nghĩ biện pháp khác.