[Vampire Knight] Cách (Quy Luật)

Chương 43



Cách [KanZe]

Tác giả: Thanh Trúc Diệp

Edit: Bét Leader

**

*



Trong buổi đêm yên tĩnh lại dấy lên chiến tranh, có buồn bã lúc chi lìa, cũng có mơ tưởng đến tương lai, ta chỉ muốn nắm lấy tay của em, đi thẳng xuống dưới...

***

“Theo hướng dẫn của ta, học sinh khối Ngày chuẩn bị xong lập tức đi tới phòng tập trung tránh nạn.” Kurosu Kaien nhìn phía xa dần nồng lên vị máu, gió lốc ngày một lớn dần. Dù là Nguyên Lão Viện của Vampire, hay là Hiệp Hội Hunter thì cùng đều đã thò nanh múa vuốt vào trong học viện này rồi, dù có liều mạng cũng nhất định phải giữ mọi chuyện phát triển trong tầm kiểm soát... Ta đã quyết định không dính tới máu tanh, nhưng giờ phút này không thể không làm trái lời thề này được... Vì bảo vệ các con của ta.

Kurosu Kaien tháo dây buộc tóc, để những lọn tóc dài tung bay. Phía sau, Toga ngậm tẩu thuốc đi tới, ánh vàng kim của chiều tà chiếu lên mặt đất, hiện lên cái bóng tím nhạt của Kurosu.

“Sợ rằng sau lần này, chúng ta sẽ trở thành nhân vật hàng đầu bị hiệp hội truy nã. A... Thật sự là tổn thất nghiêm trọng nha. Có điều, tôi lo cho Zero nhiều hơn, thân thể thằng bé không giống vampire bình thường, ngoài lo lắng từ hiệp hội thì Nguyên Lão Viện cũng phải đề phòng, huyết thống vampire mạnh mẽ như vậy, nếu không sử dụng được thì dĩ nhiên là muốn tiêu diệt.”

“À... Cái này thì khỏi lo, Kaname Kuran sẽ không để thằng bé gặp nguy hiểm... Ha ha, Toga, vẻ mặt ông bây giờ giống như người cha đang chuẩn bị gả con gái đi, còn là gả cho một thằng con rể mình ghét nhất nữa.”

“Hừ! Cái tên kia thì có cái gì tốt?” Toga cau mày, vừa nghĩ tới Zero chọn một đối tượng như vậy... Cùng giới không phải vấn đề quá lớn, cái ông để ý nhất là Zero có được vui vẻ hay không, nếu kẻ kia không phải là một vampire thuẩn chủng, cũng không phải vương công quý tộc kiêu ngạo... Nhưng Zero chọn rồi, ông chỉ có thể chấp nhận thôi.

“Thay vì lo lắng vấn đề này, sao ông không nghĩ đến ngày mai chúng ta sẽ có một trận chiến khốc liệt. Người của hiệp hội phái đến giao cho ông nhé.”

Toga liếc Kurosu một cái, xoay người, “Tôi làm vì Zero, không phải vì lũ vampire kia...”

Kurosu Kaien không quay lại, chỉ thở dài nói: “Sau khi tất cả rời đi, nơi này sẽ trở nên lạnh lẽo... Toga, ông có muốn ở lại không?”

Toga dừng bước, lâu sau mới nhả một hơi khói thuốc, “Sao ông lại nói ngu đến vậy? Chẳng phải tôi vẫn luôn ở đây à?...”

“À... Thế hả? Vậy thì tốt rồi.”

***

“Ichijou, cảm phiền mang Shiki đến chỗ của Rima, bên cạnh có hơi thở thì sẽ yên tâm hơn một chút.” Zero đem Shiki còn đang bất tỉnh trên vai ném qua cho Ichijou đang ngơ ngác, cậu xoa xoa bả vai đau nhức hướng tới một gian phòng khác.

“Zero Kiryuu, Kaname sama...”

“Tôi biết rồi. Chắc là hắn đã làm đó. Có vẻ như là dùng máu mình đánh thức thân thể của Rido Kuran, chẳng qua cũng không quan trọng đâu, tôi sẽ không để Kaname sama của mấy người xảy ra chuyện... Rido Kuran không đủ sức làm hắn bị thương. Ngược lại, mấy người phải chú ý an toàn của bản thân, bị thương thì sẽ rất phiền toái. Rido Kuran không phải một kẻ ngốc, ông ta sẽ không một mình xuất hiện, những thứ vampire kia... Hi vọng mấy người cho bọn chúng cái chết thoả mãn.”

“...” Nghe cậu nói như vậy, đột nhiên lại cảm thấy rất dễ chịu...

Kaname sama là một đế vương chân chính, khiến người khác phải thần phục vì uy nghiêm và trí tuệ, song không tránh khỏi cảm giác khó gần không biết phải làm sao để chạm đến. Nhưng Zero Kiryuu thì khác, nhu hoà hơn, có thể bổ khuyết tốt cho Kaname sama. Mặc dù mình luôn không hiểu, cũng muốn Kaname sama kéo dài huyết thống thuần chủng, nhưng đôi lúc lại nghĩ, hai người họ ở chúng một chỗ mới là đúng đắn, rất xứng đôi. “Kaname sama, giao cho cậu đấy.”

Zero sửng sốt, giọng điệu này... Ông của Ichijou chính là đầu não của Nguyên Lão Viện, cậu đã gặp ông ta hai lần, ở ký túc xá Mặt Trăng và trong dạ vũ. Thoạt nhìn, ông ta không phải một kẻ tình cảm, có thể vì lợi mà vứt bỏ những thứ yếu đuối dây dưa như thế.

“Ichijou, cái vòng này cho cậu.” Zero tháo chiếc vòng hổ phách ra, nhét vào tay Ichijou, “Tôi có nghiên cứu một chút sách cổ của vampire, làm được thứ này, vốn muốn đưa cho Yuuki nhưng giờ cứ để ở chỗ cậu cũng được. Hổ phách bọc bên trong một giọt máu của tôi, thông qua nó tôi có thể tìm được cậu. Mặc dù không biết cậu muốn làm gì... Nhưng phải sống, sau đó hãy đưa nó cho Yuuki.”

Ichiru nhận lấy cái vòng bỏ vào túi, “Sau khi trở về, tôi sẽ tự tay giao cho Yuuki.

“Đấy là việc của cậu, tôi không quan tâm.”

“Gió mải miết đi xa, khiến người ta có cảm giác ưu thương...” Aido nhìn về phía chân trời dần biến thành màu xanh đen, giác quan thứ sáu nhạy bén đã cảm nhận được những điềm báo không tốt đẹp... Giấc mộng hồng hoa sắp tan biến, hoảng hốt, nhưng không cách nào phản kháng.

Những vampire như họ, tụ tập quanh Kaname sama ở nơi này, tuy bị nhiều thứ hạn chế nhưng lại giống như một giấc mơ đẹp. Vampire đều luôn cô độc, bạn thân cũng hiếm khi gặp gỡ, nếu không vì kế hoạch này của Kaname sama, bọn họ sẽ mỗi người một phường trời, lâu lâu gặp nhau thì khách sáo hỏi thăm một câu, hệt đời cha họ cũng thế. Mà sinh mạng vampire lại dài đằng đẵng, tình cảm cũng dễ lãng quên, so với con người càng lãnh khốc vô tình hơn, không phải vì lợi ích sẽ không bao giờ ở chung một chỗ làm gì... Đâu có thừa thời gian?

Aido... Akatsuki tiến lên phía trước, đứng bên cạnh Aido, “Dù kết quả cuối cùng như thế nào, tương lai cuộc sống thế này sẽ không còn nữa... Nhưng anh nghĩ rằng, chúng ta sẽ không quên được nó. Có một ít chuyện sẽ luôn được giữ lại, dù có là thời gian cũng không cuốn đi được.”

“Vậy anh sẽ vẫn ở bên cạnh em chứ?” Aido ngẩng đầu nhìn Kain, nhưng Kain chỉ đưa tay vuốt lấy mái tóc của hắn, tặng cho Aido một biểu cảm yên tâm.

“Mọi người trong nhà phải làm sao đây? Hai chúng ta, là người thừa kế gia tộc... Cứ cho là có việc của Kaname sama tiếp thêm dũng khí thì em vẫn hơi sợ. Chắc chắn là em đã sống trong sung sướng nhiều quá rồi, bị nuông chiều quen mất tiêu, cho nên lúc này ngay cả dũng khí đối diện với tương lai cũng không có.”

“Anh sẽ cho em mượn dũng khí của anh, em không cần lo lắng, mọi chuyện đều có anh giải quyết.”

“Ừm, em có nghĩ tới một chuyện... Sau này, Kaname sama cùng Zero nhất định sẽ mua nhà, chúng ta cũng mua một căn kế bên họ đi. Dù mọi người muốn tìm cũng sẽ không dám động tới thuần chủng ~”

“...” Nếu thật sự có ngày đó... Kaname sama sẽ giải quyết em trước đấy... Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Aido, Kain quyết định không nói ra đáp án đả kích tinh thần hắn nữa.

Đứng bên cạnh họ, Ruka nhìn về một phía khác, tình yêu của cô vừa phải chịu thương tổn nghiêm trọng, chưa kịp nở đã vội phai tàn, mặc dù biết là kết thúc nhưng cô vẫn cần một khoảng thời gian để khôi phục bình tĩnh khi xưa.

Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn, tuy chưa thể bắt trái tim mình yên ổn nhưng chí ít thì Kaname sama đã rất nhân từ, không cho cô bất kì lưu luyến ảo tưởng gì nữa... Dù cho kết cục là gì, cô sẽ tiếp tục đuổi theo bóng của Kaname sama, với vai trò là một thủ hạ.

***

Zero vào phòng ngủ của Kaname Kuran, cậu biết cơ thể Rido ở trong phòng ngủ của Shiki nhưng đối phó với một thuần chủng, dù có cổ động cho phá phách cũng không cần làm theo ý ông ta chứ... Tên này, đúng là làm loạn, không biết dùng hết bao nhiêu máu nữa, làm bị thương chính mình thế này mà còn hay trách cứ người khác.

“Kaname Kuran, có trong đó không? Tôi vào được chứ.”

“Vào đi.” Kuran ngồi trên cái giường màu đỏ, hắn không quay đầu lại, “Em đến rồi à? Ta còn tưởng em sẽ tức giận... Ta đã không bàn bạc mà tự ý dùng cách này đánh thức Rido Kuran.”

“A, thì ra anh cũng biết mình làm như thế là mạo hiểm hả? Nhưng... Rido Kuran rồi cũng sẽ sống lại hoàn toàn, vấn đề chỉ là sớm hay muộn. Hiện tại có thể chúng ta chưa đủ sức giết chết ông ta, nhưng có thể không rơi vào thế bị động là được rồi. Lần này coi như tha cho ông ta, nhân tiện phá một chút thế lực đằng sau.” Zero đi tới, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Kaname Kuran, “Bây giờ là mấy giờ rồi? Mặt trời đã xuống núi... Cả ngày hôm nay chưa được ngủ chút nào.”

“Vậy sao? Thế thì nghỉ ngơi một lát đi... Tới sáng là Rido Kuran sống lại hoàn toàn, ta không hi vọng em sẽ vác tấm thân mệt mỏi đi đối đầu với ông ta.” Vừa nói, Kaname Kuran vừa ôm eo Zero, kéo cậu ôm vào lòng, “Trời sáng ta gọi em dậy.”

Quả thật là hơi mệt, cho dù tinh thần vẫn tốt... Zero không nói gì nằm im trên giường, đầu gối lên đùi Kaname, chậm rãi nhắm mắt lại, “Bảo các thành viên khác tạm thời tránh xa ký túc xá Mặt Trăng một chút... Khi Rido Kuran sống lại sẽ cần rất nhiều máu...”

“Những thứ này cứ giao cho ta, em ngủ đi.” Tình tế dùng ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn mái tóc bạc hơi dài kia, Kaname thư thái hưởng thụ nhìn Zero dịu ngoan đi vào giấc ngủ. Ở cạnh cậu, có một loại cảm xúc không cách nào diễn tả hết được, yên tĩnh, bình thản, thoải mái... Đây là thứ trước kia hắn luôn muốn tìm nhưng lại tìm không được. Đổi huyên náo lấy tĩnh lặng, đổi phù hoa lấy đơn thuần, đổi sắc bén lấy hoà nhã, mặc dù cũng có lúc khiến người khác bất lực vì sự cố chấp, ôn nhu đến làm hại chính mình, nhưng vì là cậu cho nên ưu điểm cũng được, khuyết điểm cũng thế, cái gì mặt nào hắn cũng thích.

Có lẽ ta không nên tự tiện chen vào thế giới của em, mang đến biết bao nhiêu máu tươi cùng chiến tranh không hồi kết. Cảm ơn em, Zero Kiryuu, cảm ơn em đã đến bên ta lúc mà ta chán nản, tuyệt vọng vì sinh mệnh lê thê này, dùng sự tồn tại của em để nói cho ta biết cái cuộc sống này còn có điều đáng giá để lưu luyến.

“Sau khi giải quyết xong Rido Kuran, có lẽ chúng ta nên tìm một chỗ yên bình, nơi mà cuộc sống chỉ có hai người...”

Suy nghĩ cái gì chứ, thời khắc này lại ao ước những thứ thế kia, chưa gì đã muốn cùng tôi ở chung rồi sao?... Khiến tôi rung động thì phải trả giá đắt đấy, bồi thường cả đời đi... Zero còn chưa ngủ hắn, đôi mắt nửa khép nửa mở, bàn tay lồng vào tay của Kaname Kuran, mười ngón quấn quýt không rời.

“Hai bên trồng đầy hoa anh đào... Có một vườn hoa rộng lớn, cây cối bốn mùa đều có...” Zero thấp giọng bổ sung, trong một thoáng tựa như trí óc bị che phủ bởi màu hồng phớt của những cánh hoa bay khắp đào nguyên... Sinh mệnh vampire dài như vậy, người bên cạnh sẽ từng chút một rời xa, thật xa... Kaname Kuran, anh thực sự nghiêm túc muốn giữ một lời cam kết trọn đời sao? Nếu anh nghiêm túc...

Zero Kiryuu, em có biết mình đang miêu tả cuộc sống tương lai của chúng ta không? Em đã quyết định ở bên ta, sống một cuộc sống chỉ có hai người bình lặng ư? Nếu như em nghiêm túc...

Ánh mắt tím biếc đối diện với màu đỏ thâm tình kia, thời gian giờ phút này ngừng lại... Zero dùng cánh tay bên kia chống lên ngồi dậy, Kaname mỉm cười cúi xuống, không có gì gọi là chủ động hay bị động, chỉ đơn thuần muốn gần nhau hơn, muốn xây dựng nên sự tin tưởng dành cho nhau... Hơi thở cả hai ôm ấp hoà quyện, thế giới, rốt cuộc bị lãng quên ở một xó...

Nếu như nghiêm túc...

Sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.



E/N: Ấm quá ngọt quá má ơi;______;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.