Du Uyển muốn cười, nàng quả thật liền cười, trong mắt vẫn mang theo khuất nhục. Nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt trào phúng nhìn Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn liền bị ánh mắt của nàng làm cho kinh ngạc.
Một người trào phúng, một người nghi hoặc, hai người cứ như vậy im lặng nhìn đối phương, thẳng đến khi Lục Vi thử xong quần áo liền đi ra ngoài.
" Nàng không tin ta? " Lục Quý Hàn nhíu mày hỏi.
Du Uyển nhìn hắn chằm chằm: " Thế nào là sung sướng? Tứ gia đây là muốn thay đại thiếu gia cùng ta làm vợ chồng sao? "
Cổ họng Lục Quý Hàn khẽ động, nói: " Tất nhiên, hắn không thích nàng, nàng vì cái gì muốn sống cùng hắn ? "
Du Uyển lập tức nói: " Cho nên ở trong mắt Tứ thiếu gia, ta đường đường chính chính bị trượng phu xa lánh nên cùng Tứ đệ thông dâm, cả đời sống trong lo sợ, lén lút, tùy thời còn có thể bị người phát hiện, bị người lăng mạ, như vậy gọi là sung sướng? "
Lục Quý Hàn minh bạch vì sao nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng.
Lục Quý Hàn lại nắm lấy tay của nàng, thấp giọng nói: " Ở cùng với ta, ít nhất nàng còn có thể có được cuộc sống sung sướng, trừ bỏ danh phận, nàng muốn thứ gì ta cũng sẽ cho nàng, ta cũng có thể bảo đảm mối quan hệ của chúng ta sẽ không bị phát hiện."
Du Uyển dùng thanh âm lạnh lẽo nói: " Ta không cần."
" Vậy nàng muốn như thế nào? Từ bỏ cả thanh xuân để sống bên cạnh người không yêu mình? " Lục Quý Hàn nắm chặt cổ tay nàng, ép nàng nhìn thẳng hắn.
Du Uyển muốn ly hôn, nhưng nàng không nắm chắc được việc này, vì vậy nàng không muốn nói chuyện sẽ ly hôm với đại thiếu gia cho hắn biết, cho dù có nắm chắc nàng cũng không nghĩ nói cho hắn biết. Ở trong lòng nàng, Lục Quý Hàn chỉ là ông chủ của cửa hàng thời trang Đông Gia, nơi nàng sẽ làm việc trong một năm tới. Sau khi rời khỏi Lục gia, cả đời này nàng cũng không nghĩ muốn gặp lại Tứ thiếu gia của Lục gia.
" Ta muốn đường đường chính chính mà sống, người khác có lỗi với ta là họ sai, ta không thể làm ra việc khiến thanh danh nhà mẹ đẻ bị bôi đen, mong Tứ thiếu gia có thể thành toàn." Du Uyển tận lực dùng thanh âm nhẹ nhàng nói, nghĩ đến đời trước Lục Quý Hàn không có ép nàng tới bước đường cùng, thần sắc của Du Uyển dần bình tĩnh lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: " Tứ thiếu gia xuất thân phú quý, có tài có sắc, bên ngoài có biết bao nhiêu nữ nhân tốt, Tứ thiếu gia vì cớ gì lại luôn muốn làm khó một người đã kết hôn."
Cánh tay Lục Quý Hàn vẫn còn đang nắm lấy eo của Du Uyển, nghe nàng nói vậy, bàn tay lại dùng thêm lực, kéo nàng lại gần, nhìn thấy nàng nhíu mày, tâm tình của hắn trở nên sung sướng. Cúi đầu lại gần, nhìn thấy hai hàng lông mi nàng nhẹ nhàng run rẩy nói: " Bên ngoài nữ nhân tốt còn rất nhiều, nhưng ta sống đến hai mươi tuổi, chỉ đối với nàng động tâm."
Nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ, thanh âm trầm thấp, lời ngon tiếng ngọt mang theo sự dụ dỗ khiến bất kỳ thiếu nữ đơn thuần nào cũng không thể kìm lòng.
Nhưng Du Uyển là người đã chết một lần, là bị chính trượng phụ của mình cô phụ một mảnh thâm tình, đối với lời ngon tiếng ngọt của Lục Quý Hàn, nàng chỉ cảm thấy đầy dối trá.
Lục Quý Hàn biết nàng không tin, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, hắn không thể để nàng ở đây lâu.
" Uyển Uyển, ta muốn nàng suy nghĩ thật kĩ, sống cùng với ta, nàng sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều" Lục Quý Hàn cuối cùng dừng ở bên tai nàng nói: " Giống như lúc nãy ta hôn nàng, nàng thật sự một chút cảm giác cũng không có? "
Nàng không muốn nhớ lại, nàng có cảm giác, cảm giác kia như có một con rắn quấn lấy mình, trượt ở phía trên da thịt.
Lục Quý Hàn cười cười, ngay sau đó liền buông Du Uyển ra, đem nàng kéo về phía trước, thẳng thắn mở khóa, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Thẳng đến giờ phút này, thân thể Du Uyển mới chính thức thả lỏng.
Nàng vô lực dựa vào cửa phòng thử đồ, vừa nhấc đầu liền thấy thân ảnh của nàng trong gương, tấm gương hiện lên rõ bộ dáng hiện tại của nàng, sợi tóc hơi loạn, đôi mắt rưng rưng, gò má tái nhợt, mà đôi môi lại hồng nộn đến dị thường hồng giống như vừa mới uống nước.
Dạ dày đau thắt một trận, Du Uyển nhanh chóng lấy khăn tay ra lau miệng, từ nơi xa truyền đến tiếng nói chuyện của huynh muội Lục Quý Hàn, Du Uyển nghe thấy Lục Quý Hàn nói thấy nàng đi về hướng bên này, trong lòng Du Uyển hoảng hốt, nhanh chóng sửa sang lại búi tóc, thở một hơi thật sâu, nàng nỗ lực làm như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời khỏi phòng thử đồ.
Đến khi Lục Vi tới tìm, Du Uyển đang đứng ở phía trước một bộ âu phục, làm bộ như đang quan sát.
" Đại tẩu, người vừa rồi đi đâu, làm ta tìm thật vất vả" Lục Vi thân mật ôm lấy cánh tay của nàng.
Du Uyển ngượng ngùng cười nói: " Nơi này quá lớn, ta đi dạo một lúc liền lạc đường, Tam muội thấy thế nào, bộ quần áo kia có hợp với muội không? "
Lục Vi là một cô nương ngây thơ, nhanh chóng bị Du Uyển dời đi đề tài.
Lục Quý Hàn ở nơi xa xa lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt tựa như một con sói đang nhìn con mồi yêu thích của mình.
Du Uyển, nàng không chạy thoát được ta đâu, nàng ở Lục gia chịu được nửa năm, một năm nhưng thời gian càng dài, nàng nhất định không chịu nổi được sự tịch mịch, một ngày nào đó, nàng sẽ không cự tuyệt hắn.
Giữa tháng 7, Lục Tử Khiêm lại cùng Lục Vinh đi công tác, dự tính tháng mười mới trở về.
Thiếu Lục Tử Khiêm, Thúy Trúc Hiên càng trở nên thanh tịnh, Du Uyển sợ hãi Lục Quý Hàn, trừ lúc Lục thái thái gọi nàng đi đánh bài, thời gian còn lại của nàng đều ở tại Thúy Trúc Hiên. Tứ nhi cảm thấy cuộc sống của đại thiếu nãi nãi thật buồn tẻ, Du Uyển lại thập phần bình tĩnh, mỗi ngày không phải tự học tiếng nước ngoài thì lại tiếp tục thiết kế thời trang.
Hợp đồng đã ghi rõ, yêu cầu mỗi tháng nàng phải hoàn thành ít nhất hai bản thiết kế. Du Uyển không thể bởi vì Lục Quý Hàn gây khó dễ liền từ bỏ bản hợp đồng này, hơn nữa, nàng cần tiền.
Đến cuối tháng, Du Uyển làm hai bộ sườn xám, không biết vì cái gì, tháng này nàng lại không hứng thú với âu phục.
Bản thiết kế cùng sườn xám đều đã làm tốt, nàng sai Tú Nhi đem đưa qua cho Lục Vi, Lục Vi lại chuyển sang cho Lục Quý Hàn.
Lục Vi thật vui khi đảm nhiệm chức vụ đưa tin cho Tứ ca cùng đại tẩu.
Lục Quý Hàn nhìn thấy người đưa tin lại không cao hứng. Suốt một tháng, trừ lúc ở bên Lục thái thái gặp qua nàng, Lục Quý Hàn thế nhưng không tìm được một cơ hội cùng nàng đơn độc nói chuyện. Nàng tựa như một con thỏ bị hoảng sợ, trốn ở trong hang sâu không tình nguyện ra ngoài.
Lục Quý Hàn muốn gặp nàng, cho dù không thể chạm đến bàn tay nhỏ nhắn của nàng, không thể buông lời trêu chọc nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng, hắn cũng cảm thấy thoả mãn.
Lục Quý Hàn nhìn bản thiết kế của Du Uyển, sau đó đi đến phía Lục Vi, bảo Lục Vi sai nha hoàn đi mời Dư Uyển lại đây, lấy lý do là hắn đối với bản thiết kế có nghi hoặc, muốn cùng Du Uyển thảo luận.
Lý do như vậy, cho dù là giả, Du Uyển cũng không thể từ chối được. Cũng may nơi gặp là ở chỗ của Lục Vi, nàng liền yên tâm một chút.
Du Uyển rốt cục cũng đã đi ra khỏi Thúy Trúc Hiên, rốt cuộc lại một lần nữa đi đến trước mặt Lục Quý Hàn.
Nàng mặc bộ váy màu lam, trang phục kia mang màu sắc của người già, nếu nhìn từ phía sau, thật sự rất giống một vú nuôi trẻ tuổi.
Nữ vi duyệt kỷ giả dung*, tới gặp người mình không thích, tự nhiên muốn làm cách ăn mặc xấu đi, chỉ chờ mong giảm bớt hứng thú của đối phương.
* Nữ vi duyệt kỷ giả dung: nữ nhân trang điểm vì người mình yêu.
" Đại tẩu như thế nào lại ăn mặc như vậy?"
Lục Vi khiếp sợ hỏi.
Du Uyển cười nói: " Ta với muội không giống nhau, ta đã lấy chồng, không cần mặc đồ quá lộng lẫy"
Lục Vi vừa muốn nói chuyện, Lục Quý Hàn luôn dựa vào sô pha bỗng phát ra tiếng cười khẽ, dùng ánh mắt trào phúng nhìn Du Uyển, ngoài miệng hài hước nói : " Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu là phải. Đại ca đi xa, tâm của đại tẩu cũng đi theo đại ca, tự nhiên không có tâm tình mà trang điểm, ngươi chờ đến khi đại ca trở về, đại tẩu ngươi trang điểm đẹp giống như hoa hồ điệp vậy."
Lục Vi minh bạch, cười hắc cười hai tiếng.
Du Uyển cam chịu bị Lục Quý Hàn cười nhạo, nghiêm mặt nói: " Vậy hai bản thiết kế kia, Tứ thiếu gia cảm thấy chỗ nào không ổn? "
Lục Quý Hàn lấy bản thiết kế ra, đặt lên bàn trà, lại vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình: " Đại tẩu ngồi "
Du Uyển muốn trốn hắn còn không kịp, làm sao có thể ngồi bên cạnh hắn, liền đứng ở phía trước bàn trà, ý nói nàng có thể đứng nghe.
Lục Quý Hàn nhìn nàng mặc bộ váy không thể nào xấu hơn, khóe môi giương lên.
Nàng cho rằng chỉ cần làm mình xấu đi là được sao?
Vô dụng, cho dù nàng có ăn mặc thật xấu, hắn đều biết phía dưới lớp váy xấu xí kia cất giấu một vòng eo nhỏ nhắn, hắn vẫn còn nhớ rõ làn da của nàng mềm mại biết bao nhiêu.
"Bút đâu? Làm phiền Tam muội lấy cho ta một cây bút." Lục Quý Hàn giả bộ muốn ở trên bản thiết kế vẽ ký hiệu, liền phân phó muội muội rời đi.
Bởi vì bản thiết kế là bí mật thương nghiệp nên tất cả nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài, Lục Vi đành phải tự mình đi thư phòng tìm bút cho Tứ ca.
Lục Vi vừa đi, Dư Uyển theo bản năng mà lùi hai bước, giống như lo lắng Lục Quý Hàn sẽ nhảy qua bàn trà hướng tới nàng bắt lấy.
Nàng vừa động, Lục Quý Hàn liền quay đầu lại.
Du Uyển rũ mắt, trên mặt không mang bất cứ biểu tình gì.
" Đại tẩu mặc như vậy, người không biết còn tưởng rằng đại tẩu đang thủ tiết chờ đại ca đâu. " Lục Quý Hàn thấp thấp giọng nói.
Du Uyển thờ ơ làm như không nghe thấy.
Lục Quý Hàn nhìn nàng vài lần, bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một phong thư, đưa qua: " Đây là tiền lương tháng bảy của đại tẩu, đại tẩu xem lại, có gì thắc mắc cứ hỏi ta."
Ánh mắt Du Uyển lúc này mới có một tia sinh khí, tiền lương là công sức của nàng, Du Uyển tiến lên hai bước, duỗi tay đưa lấy.
Lúc nàng sắp đụng vào phong thư, Lục Quý Hàn đột nhiên làm ra động tác muốn ôm lấy nàng.
Du Uyển sợ đến mức lập tức lui lại phía sau.
Lục Quý Hàn nhìn bộ dáng nàng như gặp quỷ, tâm tình tự nhiên tốt lên, lười nhác mà dựa lên sô pha, thấp giọng với nàng: " Đùa nàng chơi"
Du Uyển bị lời nói của Lục Quý Hàn làm tức đến đỏ mặt.