Vân Tấn Y Hương

Chương 2-2: Gương mặt trắng nõn, mắt hạnh buông xuống sợ hãi 2



Converter: Lacmaitrang.

Editor: Aki Re.

Du Uyển đi theo mẫu thân học tốt việc thêu, sau khi lớn lên bắt đầu chia sẻ việc làm giúp mẫu thân, năm ngoái nàng thay mẫu thân giao hàng, đem y phục đã làm xong đưa đến nhà một vị khách hàng cũ, trùng hợp Lục thái thái đang ở nhà người khách đó đánh bài. Lục thái thái trước mặt mọi người khen dung mạo, tài thêu của nàng, sau đó cũng không lâu lắm, Lục gia liền đến nhà cầu hôn.

Du Uyển cùng mẫu thân đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, coi như Lục Tử Khiêm là con nuôi, nàng Hàn môn nhà nghèo cũng không xứng với hắn.

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Nhưng Lục gia cầu hôn thái độ vô cùng thành khẩn, hai mẹ con cũng không có lý do cự tuyệt.

Du Uyển mang theo ước mơ tốt đẹp gả vào Lục gia, lại không nghĩ rằng, ngắn ngủi ba năm sau, nàng liền chết tại phòng ngủ của nàng cùng Lục Tử Khiêm.

Hôm qua khóc đủ rồi, hiện tại nhớ lại chuyện xưa, Du Uyển trong lòng coi như bình tĩnh.

Cửa hàng đóng cửa, Du Uyển tiến lên đẩy ra.

Tống thị đang ngồi ở sau quầy may y phục, cửa mở ánh sáng truyền vào, đứng ở cửa là hai cô nương. Mắt Tống thị không tốt, dùng lực híp híp mới nhận ra người tới chính là nữ nhi mình.

"Uyển Uyển!" Tống thị kinh hỉ đứng lên.

Du Uyển trông thấy cơ thể mẫu thân gầy gò, trong lòng chua chua, cố nén xúc động mới không có khóc che giấu oán giận nói: "Nương tại sao lại ở đây làm rồi?"

Nàng cùng Lục Tử Khiêm kết hôn, Lục gia cho sinh lễ phong phú đủ để mẫu thân an độ lúc tuổi già.

Tống thị lôi kéo tay của nữ nhi cười: "Nương bận bịu đã quen, không chịu nổi ngồi yên, Uyển Uyển yên tâm, nương nhận việc không nhiều."

Du Uyển vậy mới không tin.

Tống thị đóng lại cửa cửa hàng, nhiệt tình dẫn nữ nhi cùng nha hoàn đi đến hậu viện.

Du Uyển có hai đệ đệ, đại đệ đệ năm nay mười ba tuổi ở trường học đọc sách, nhị đệ vừa mới tám tuổi cũng đi trường học, tất cả đều nhờ vào hôn sự của Du Uyển, nếu không Tống thị căn bản không có cách đồng thời cho hai đứa con trai đọc sách. Cũng chính bởi vì hai đứa con trai đọc sách tốn hao một số tiền lớn, Tống thị mới không nỡ nghỉ ngơi, có thể kiếm thêm một chút tiền nào thì kiếm.

Tú Nhi dọn dẹp phòng, Tống thị trong phòng cùng nữ nhi thân mật nói: "Làm sao đột nhiên trở về rồi?"

Du Uyển tựa vào trong ngực mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Nhớ mẹ."

Tống thị cười, ôm nữ nhi lung lay một lát, thở dài nói: "Nghĩ thì nghĩ, con bây giờ là con dâu Lục gia, trở về nhiều thật không thích hợp, Tử Khiêm đối với con như vậy, vừa thành thân liền đi xa nhà, hắn có viết thư cho con không?"

Trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Tử Khiêm ôn nhuận như ngọc lại chỉ làm cho mặt nàng càng trở nên lạnh lùng, Du Uyển ngoài ý muốn phát hiện, lại nghĩ tới nam nhân kia, nàng dĩ nhiên cảm giác gì cũng bị mất, không hận không oán, càng vô tư niệm, giữa hai người còn lại chỉ có chuyện bí ẩn kia.

"Hắn đối với con rất tốt, hôm trước mới gửi tin trở về, còn đưa đặc sản Quảng Châu tới, bảo con mang đến cho nương." Con cái phải hiểu chuyện, Du Uyển chỉ tốt khoe xấu che. Nàng muốn cùng Lục Tử Khiêm ly hôn, nhưng việc này liên quan đến Lục Tử Khiêm, vợ chồng Lục lão gia mở miệng đồng ý, mẫu thân nói cũng vô dụng.

Du Uyển mở ra lễ vật trên bàn, cao hứng giới thiệu cho mẫu thân.

Buổi trưa hai huynh đệ trở về, nhìn thấy tỷ tỷ, hai đứa bé trai đều rất vui vẻ.

Mười ba tuổi đã có khí độ ổn trọng của thiếu niên, lặng lẽ hỏi tỷ tỷ: "Tỷ, ngươi ở Lục gia có khỏe hay không?"

Du Uyển cười: "Rất tốt a, ngươi nhìn tỷ tỷ cả người đều mập."

Nhưng nàng không nhìn ra, hắn ở trường học đều bị bạn học nhà giàu châm chọc khiêu khích, ánh mắt hắn kiên định đối với tỷ tỷ nói: "Nếu có người khinh bạc tỷ, tỷ nói cho ta, ta sẽ làm chỗ dựa cho tỷ."

Du Uyển suýt nữa rơi lệ, tốt bao nhiêu a, nàng cũng không phải lẻ loi trơ trọi một mình, nàng còn có mẫu thân cùng nhóm đệ đệ.

Sau bữa ăn hai đệ đệ lại đi trường học, Du Uyển kiên trì giúp mẫu thân làm quần áo, bất tri bất giác đã đến bốn giờ chiều.

Xa phu Lục gia đúng hẹn tới đón nàng.

Tống thị lưu luyến không rời đưa nữ nhi lên xe, xe kéo đi ra khỏi ngõ hẻm Vĩnh Bình, Du Uyển quay đầu trông thấy mẫu thân còn đứng trước cửa nhà, Tịch Dương* đem thân ảnh nhỏ bé mềm mại của mẫu thân kéo rất dài rất dài.

*Tịch Dương: Mặt trời lặn.

Tường trắng ngói xám xâm nhập tầm mắt, mẫu thân dần không thấy.

Du Uyển rũ tầm mắt xuống.

Lục Tử Khiêm tính là gì, trong lòng của hắn không có nàng, nàng cũng không cưỡng cầu nữa, vì người nhà, đời này nàng nhất định phải cố gắng sống sót.

Xe kéo dần dần đi tới đường lớn Nam Thành, nhiều người nhiều xe, con đường dần trở nên hẹp.

Du Uyển đang còn nghĩ tới người nhà, hai tay đang để trên đầu gối, đột nhiên, đằng sau truyền đến tiếng ô tô dừng lại, không đợi Du Uyển kịp phản ứng, thân xe kéo bỗng nhiên nghiêng về một phía, nàng cùng Tú Nhi theo xe kéo ngã xuống. Tú Nhi rắn chắc ngã xuống đất, Du Uyển ngã ở trên thân Tú Nhi, lau chùi lòng bàn tay cảm giác hơi nhói đau.

Người chung quanh nói chuyện ồn ào, Tú Nhi không lo được mình, luống cuống tay chân đỡ Du Uyển: "Đại thiếu nãi nãi, người không sao chứ?"

Du Uyển lắc đầu, Tú Nhi nâng đỡ miễn cưỡng đứng lên.

Cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, Du Uyển nhíu mày hướng trong xe nhìn, đột nhiên đối mặt với một gương mặt quen thuộc, lông mày phong như kiếm*, mắt đen lăng lệ*, cơ hồ ngay lúc Du Uyển nhận ra hắn, cùng một giây ánh mắt của hắn cũng từ xe kéo ngã xuống đất chuyển qua trên mặt nàng.

*Phong như kiếm: Lông mày như kiếm rút khỏi bao.

*Lăng lệ: Đẹp đẽ, lạnh lùng

Du Uyển theo bản năng cúi thấp đầu, lôi kéo Tú Nhi lui qua một bên.

Tú Nhi cũng muốn mắng chủ xe một trận, có thể nàng cũng nhận ra trong xe là người nam nhân kia, khiếp sợ nói: "Tứ.. Tứ Gia?"

Lục Quý Hàn không nhận ra Tú Nhi, cũng không nghe thấy Tú Nhi nói cái gì.

"Lái xe." Hắn lạnh lùng phân phó lái xe.

Lái xe thấy hai chủ tớ Tú Nhi không có việc gì, yên tâm thoải mái khởi động ô tô.

Ô tô màu đen đi qua trước mặt Du Uyển được một lúc, Lục Quý Hàn hững hờ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tiểu nữ nhân kia chải búi tóc của phụ nhân, nhưng thấy thế nào bộ dạng đều chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt trắng nõn, mắt hạnh buông xuống sợ hãi.

Cắm vào phiếu tên sách, tác giả có lời muốn nói:

Đổi mới a, về sau cơ bản đều là chạng vạng tối sáu giờ gặp a~

Hôm qua đào hố tương đối gấp, đã quên phát hồng bao, sách mới lệ cũ, chương này phát 100 cái đi, thương các ngươi!

Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi~

Re: Sắp thi cuối học kỳ rồi, Edit xong chương 6 mình sẽ drop một tháng nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.