Vân Tấn Y Hương

Chương 32: Đời này, ta chỉ chấp nhận mình nàng



Editor: @huyennn

Beta: @Tranh Tử

Lục Vinh chết rồi.

Tin tức truyền ra, Lục gia đại loạn. Cha ruột đột nhiên chết ở một nơi xa lạ, Lục Huyên, Lục Phù, Lục Vi ba tỷ muội đều khóc hết nước mắt, hai huynh đệ Lục Bá Xương, Lục Trọng Dương lúc xuất hiện trước mặt người khác vành mắt cũng là đỏ hoe. Đại di thái, Nhị di thái đương nhiên cũng đều khóc, nhưng các nàng kỳ thật quan tâm nhiều hơn đến việc tài sản Lục gia sẽ chia như thế nào.

Cả một nhà, chỉ có Lục thái thái, Lục Quý Hàn là mặt không có biểu tình.

"Các ngươi đều về trước đi." Tiếng khóc làm lòng người phiền muộn, Lục thái thái nghiêm mặt với hai di thái thái ra lệnh, đồng thời cũng để ba nữ tử trở về phòng.

Lúc này, ba tỷ muội Lục Vi đều rất ngoan, Đại di thái Nhị di thái chùi chùi con mắt, nhìn về phía con trai mình.

Lục thái thái sầm mặt lại.

Lục Bá Xương nghe vậy trước tiên khuyên Đại di thái đi, Lục Trọng Dương lập tức cũng đi theo khuyên mẹ đẻ hắn Nhị di thái, hai vị di thái thái lúc này mới hai ba bước quay đầu rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn Lục thái thái cùng ba vị thiếu gia.

Lục thái thái nhìn ba vị thiếu gia đều đã lớn lên trưởng thành, tỉnh táo hỏi: "Lão gia chết tại Nam Dương, các con thấy thế nào?"

Lục Bá Xương thần sắc bi thống, nói: "Sau khi phát điện báo, để Đại ca hộ tống di hài phụ thân về nước, sớm ngày để phụ thân nhập thổ vi an đi."

Lục Trọng Dương phụ họa gật đầu.

Lục thái thái nhìn về phía Lục Quý Hàn trẻ tuổi nhất.

Lục Quý Hàn một mực buông thõng tầm mắt, giống như đang nhìn đạo vết thương cũ trên cổ tay trái hắn, nghe được Lục thái thái hỏi thăm, Lục Quý Hàn mí mắt cũng không ngẩng, dừng một chút, âm thanh lạnh lùng nói: "Phụ thân chết không minh bạch, ta phải đi qua xem sao, nếu như phụ thân thật sự là bị lưu manh giết chết, ta sẽ giết những tên lưu manh kia."

Hắn không thích những phe phái của lão gia tử, nhưng dù không thích, đó cũng là phụ thân của hắn, không ai có thể tùy tiện giết người Lục gia.

Lục Bá Xương, Lục Trọng Dương đều tính tình thư sinh, nghe vậy đồng thời hít một hơi hơi lạnh, kinh ngạc nhìn về phía đệ đệ nhỏ tuổi nhất của bọn họ.

Lục Quý Hàn rốt cục cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.

Lục thái thái trong lòng an tâm một chút. Lục gia có thể đặt chân tại Nam Thành, không chỉ là mối kinh doanh tổ tiên nhiều đời truyền lại, nếu chỉ kế thừa không thì khó mà lập nghiệp, chính là bởi vì Lục Vinh bên ngoài ân uy cùng làm, đã kết giao bằng hữu lại có đầy đủ thủ đoạn tàn nhẫn đánh bại đối thủ, sự nghiệp Lục gia mới trường thịnh không suy. Bây giờ Lục Vinh chết, nếu như Lục gia không có người thừa kế phù hợp, thì Lục gia suy bại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Lão Nhị, lão Tam đều quá văn nhược quân tử (thư sinh, yếu đuối), Cứu Tử Phù Thương, giáo thư dục nhân dư xài, lại không đảm đương nổi cái nhà này. (theo như mình tìm hiểu được thì đại khái là nhân cách, đạo đức thì đủ nhưng không đủ bản lĩnh để gánh gồng cả gia tộc)

Lục thái thái đã sớm đem hi vọng ký thác vào Lục Quý Hàn, mà lời vừa mới nói của Lục Quý Hàn, liền không làm cho bà thất vọng.

"Lão Tứ chuẩn bị khi nào khởi hành?" Lục thái thái bình tĩnh hỏi.

Lục Quý Hàn bình tĩnh nói: "Sáng mai liền đi, sau đó ta sẽ triệu tập các quản lý cửa hàng sắp xếp công việc, trong nhà còn xin thái thái trông chừng, chớ sinh loạn."

Lục thái thái gật đầu: "Con yên tâm, có ta ở đây, cái nhà này ai cũng đừng nghĩ làm loạn."

Lục Quý Hàn liền đứng lên, đi thẳng ra cửa.

Hắn đi rồi, Lục thái thái thấm thía nhìn huynh đệ Lục Bá Xương nói: "Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, bây giờ phụ thân các con đi rồi, Nam Thành ít nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm chúng ta, hận không thể nuốt sản nghiệp giàu sang của nhà chúng ta. Hai người các con từ nhỏ đã không quan tâm việc ở cửa hàng, mọi việc trên phương diện làm ăn ta chỉ có thể trông cậy vào Lão Tứ, nhưng Lão Tứ tuổi nhỏ, bên ngoài chỉ dựa vào nó cũng không được, các con làm ca ca hãy thay nó ổn định đại cục, tuyệt đối đừng cho người ta châm ngòi lợi dụng cơ hội, hiểu không?"

Lục Bá Xương, Lục Trọng Dương đều gật đầu, cùng nói: "Thái thái yên tâm, chúng con đều hiểu."

Lục thái thái bỗng nhiên thở dài, lau trán nói: "Đều là đứa trẻ ta tận mắt thấy lớn lên, ta có thể không hiểu rõ các con sao? Ta đối với các con tuyệt đối yên tâm, chỉ là Đại di thái, Nhị di thái từ trước đến nay tự cho là thông minh đã quen, các con cố gắng trở về khuyên các nàng, có ý kiến gì chờ Lão Tứ trở lại hẵng nói, trước khi Lão Tứ về đến, ai dám châm ngòi, cũng đừng trách ta không khách khí."

Thần sắc Lục Bá Xương, Lục Trọng Dương lập tức ngưng trọng.

Tin Lục Vinh qua đời cấp tốc lên báo, giữa trưa Du Uyển cùng Trần Dung đi ra bên ngoài ăn cơm, trên đường đứa nhỏ phát báo đã gào to tin tức khiếp sợ này.

Du Uyển đứng yên ở bên đường, Trần Dung thì chạy trước đi mua một tờ báo trở về cùng Du Uyển xem.

Nhìn thấy tựa đề lớn màu đen kia, Du Uyển đầu tiên là khiếp sợ, đáy lòng dâng lên một tia khoái ý không thể kiểm soát.

Kiếp trước người rót cho nàng bát canh độc hại chết nàng là Lục Vinh, kiếp này người có ý đồ cưỡng gian nàng cũng là Lục Vinh, Du Uyển hận thấu người đàn ông này, chỉ là nàng không có bản lĩnh báo thù, nàng không thể không ép buộc mình buông xuống thù hận, tự khuyên nhủ mình cẩn thận mà sống yên ổn qua ngày, nhưng nàng không bỏ xuống được. Bây giờ Lục Vinh chết rồi cũng là ác giả ác báo, Du Uyển cảm thấy rất thống khoái, tựa như tháo bỏ tảng đá lớn trong lòng.

"Lục gia sắp thay người lãnh đạo rồi." Trần Dung thấp giọng thổn thức.

Du Uyển bỗng nhiên nghĩ đến Lục Quý Hàn.

Phụ thân chết, hắn hiện tại...

Suy nghĩ cùng một chỗ, Du Uyển từ trên báo chí dời ánh mắt, không muốn suy nghĩ, Lục Quý Hàn khổ sở hay không cùng nàng không có liên can gì, nếu như Lục Quý Hàn gặp những phiền phức khác, nàng có thể sẽ đồng tình, duy chỉ có mất cha, Du Uyển sẽ không sinh ra bất kỳ thương hại nào.

Chỉ là, buổi chiều này, Du Uyển cuối cùng không cách nào tập trung tinh thần, kiếp trước kiếp này hiển hiện lật qua lật lại trong đầu, sau đó, nàng cũng có chút lo lắng Lục Tử Khiêm, trên báo chí không có nhắc đến Lục Tử Khiêm, Lục Vinh bị lưu manh bắt cóc sát hại, Lục Tử Khiêm một mực đi theo bên người Lục Vinh, hắn có bị liên lụy không?

Ban đêm Du Uyển mất ngủ, lật qua lật lại, chẳng biết lúc nào mới ngủ được.

Buổi sáng hôm sau, Du Uyển giống như thường ngày, buổi sáng tám giờ đi ra ngoài, kêu xe kéo đi làm.

Xe kéo ra khỏi ngõ Vĩnh Bình, Du Uyển liếc mắt liền thấy một chiếc xe hơi màu đen ngừng ven đường, nhưng không thấy rõ người trong xe, lái xe mặc áo đen đứng ở bên cạnh đột nhiên dừng lại giữa đường. Xe kéo nghi hoặc mà dừng lại, cùng lúc đó, Du Uyển cũng nhận ra nam nhân ngồi ghế sau xe, Lục Quý Hàn toàn thân áo đen, hôm nay tựa hồ so với bình thường càng lạnh hơn.

Không đợi lái xe thúc giục, Du Uyển thức thời đi xuống xe kéo, để xa phu đi.

Lái xe thay nàng kéo cửa xe ở chỗ ngồi phía sau ra.

Du Uyển bước nhanh tới, miễn cho lề mà lề mề, bị đám láng giềng gặp được.

Du Uyển ngồi ở bên cạnh Lục Quý Hàn, cửa sổ xe bằng thủy tinh ngăn không được tầm mắt của người đi đường, Du Uyển theo bản năng dịch vào phía bên trong, sau đó, tầm mắt của nàng không thể tránh khỏi quét qua Lục Quý Hàn. Hắn dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, gương mặt lãnh tuấn trắng bệch hiện ra một loại tiều tụy mỏi mệt, giống như tối hôm qua một đêm không ngủ.

Sau đó, Du Uyển lần đầu tiên chú ý tới, Lục Quý Hàn lông mi rất dài.

Xe đột nhiên khởi động, Lục Quý Hàn mở mắt.

Du Uyển vội vàng né tránh.

Sau một lát, Du Uyển phát hiện hướng đi của ô tô không phải là đi tiệm bán quần áo, nàng không khỏi bất an, thấp giọng hỏi hắn: "Tứ Gia, chúng ta đi chỗ nào?"

Lục Quý Hàn mắt nhìn phía trước nói: "Nhà ga, ta muốn đi Quảng Châu, yên tâm, đến nhà ga, lái xe sẽ đưa nàng đi tiệm bán quần áo."

Du Uyển rất rõ, Lục Quý Hàn là nghĩ trước lúc rời đi nhìn nàng một cái.

Hắn đi Quảng Châu làm cái gì?

Nên hỏi hay không?

Du Uyển nắm nắm ngón tay, khóe mắt liếc qua hắn, là đôi chân thon dài của Lục Quý Hàn, tay trái đặt lên trên đầu gối.

"Lão gia tử chết rồi." Nàng trầm mặc, Lục Quý Hàn ánh mắt đưa tới, chủ động mở miệng.

Du Uyển thấp giọng nói: "Ta có nghe nói, Tứ Gia, nén bi thương."

Lục Quý Hàn khóe môi giương lên, cười đến châm chọc, châm chọc nàng dối trá khách khí, cũng châm chọc Lão gia tử gieo gió gặt bão, trước khi chết khi dễ người, sau khi chết tự nhiên không chiếm được sự cảm thông của nàng.

"Nghe nói là bị đạo tặc bắn chết, ta đến Quảng Châu rồi sẽ ngồi thuyền đi Nam Dương, báo thù cho Lão gia tử." Lục Quý Hàn nhìn chằm chằm một bên mặt trắng nõn của nàng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu tình biến hóa gì từ nàng.

Đầu lông mày tinh tế của Du Uyển khó mà phát hiện nhíu lên, đạo tặc, báo thù, Lục Quý Hàn đi chuyến này, có thể bị nguy hiểm hay không?

"Sợ hãi sao?" Lục Quý Hàn bỗng nhiên lật úp tới, chế trụ bả vai nàng nhấn một cái về sau, liền ép nàng cực kỳ chặt chẽ đặt ở trên ghế dựa.

Du Uyển luống cuống, đây không phải văn phòng, lái xe ngay ở phía trước.

"Hắn nhìn không thấy, cũng không dám nhìn." Giống như là biết nàng đang kiêng kị cái gì, Lục Quý Hàn dán vào trán nàng, thấp giọng nói.

Khoảng cách quá gần, Du Uyển ngửi thấy trên người hắn có mùi khói, không thể nói là khó ngửi, hơn nữa, nàng đã có chút quen thuộc hương vị này của hắn.

Du Uyển ngước lên nhìn con mắt hắn, đáy mắt thanh lãnh, nàng khẩn trương trốn tránh.

Lục Quý Hàn cọ xát chóp mũi nàng, hỏi nàng: "Nếu như ta ở bên kia xảy ra chuyện, nàng có khóc không?"

Sẽ khóc sao?

Chỉ là suy nghĩ trong đầu, Du Uyển trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện rất nhiều hình ảnh, Lục Quý Hàn cười vô lại, hắn vụng trộm nhét vào trong lòng bàn tay nàng nước hoa, hắn trước mặt mọi người giáo huấn Lục Phù thay nàng làm chỗ dựa, bên trong tiệm sách hắn cố ý bắt nàng không hiểu tiếng nước ngoài, đêm trung thu tay hắn bá đạo mà ấm áp, lúc nàng tuyệt vọng nhất, hắn phá cửa mà vào.

Nếu như Lục Quý Hàn không về được, nàng có khóc hay không?

Du Uyển không biết, nhưng chẳng biết tại sao, trên mặt giống như có cái gì trượt xuống.

Lục Tử Khiêm, Lục Quý Hàn là hai nam nhân đồng thời xuất hiện ở cả kiếp trước và kiếp này của nàng, người trước nàng thật sâu hâm mộ, cũng bị hắn thật sâu làm tổn thương tâm, nhưng lại không hận nổi. Người sau nàng sợ hãi nàng trốn tránh, có thể mỗi lần nàng bị người ta bắt nạt, đều là hắn đứng ra giúp.

Du Uyển không hiểu mình đang suy nghĩ gì.

Lục Quý Hàn lại bị nước mắt nàng làm ngạc nhiên, kinh ngạc qua đi, vui mừng ập tới, hắn bưng lấy gương mặt hơi lạnh của nàng, hôn lên thật sâu.

Du Uyển nhắm mắt lại.

Ô tô bỗng nhiên xóc nảy, Lục Quý Hàn cánh tay ôm ở bên hông nàng càng chặt, tựa hồ muốn ép nàng vào trong cơ thể, cùng nhau đi.

Hắn cảm thấy cũng không lâu lắm, ô tô chợt ngừng lại, phía trước truyền đến tiếng lái xe tẫn chức tẫn trách nhắc nhở: "Tứ Gia, đến nơi rồi."

Lục Quý Hàn chậm rãi kết thúc nụ hôn dài dằng dặc này

Du Uyển thở gấp. Nàng mở to mắt, đối diện chính là tròng mắt đen nhánh của hắn, nhưng khác với lúc trước thanh lãnh yên lặng, lúc này mắt Lục Quý Hàn sống động, trong mắt như bầu trời sao đêm đông sáng ngời. Ánh mắt thay đổi, tiều tụy cùng mỏi mệt trên mặt hắn giống như cũng không thấy, hắn chuyên chú nhìn chăm chú nàng, ánh mắt kia vô cùng ôn nhu.

"Đừng sợ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại." Lục Quý Hàn nhẹ nhàng hôn một chút khóe mắt nàng, lại hôn một chút lỗ tai của nàng.

Du Uyển cái gì cũng nói không nên lời.

Lục Quý Hàn từ trong túi móc ra một tấm khăn, mở ra, lộ ra một vòng tay Phỉ Thúy xanh biếc.

Hắn tìm đến tay nhỏ của Du Uyển, chậm rãi đem vòng tay đeo vào, thấp giọng nói: "Đây là mẹ ta lưu lại, để cho ta chuyển giao cho con dâu tương lai của bà." Nói đến đây, vòng tay cũng đeo xong, Lục Quý Hàn nắm chặt tay Du Uyển để lên ngực mình, sau đó nhìn đôi mắt của nàng nói: "Uyển Uyển, đời này, ta chỉ chấp nhận mình nàng."

Du Uyển nhìn vòng tay bên trên cổ tay, bờ môi rung động, cuối cùng chỉ nói ra năm chữ: "Tứ gia, về sớm một chút."

Lục Quý Hàn cười, hôn mu bàn tay của nàng: "Được."

Lái xe lại bắt đầu nhắc nhở hắn thời gian, Lục Quý Hàn không thể lại trì hoãn, thật sâu nhìn Du Uyển một chút, hắn đẩy cửa xe ra, nhảy xuống.

Du Uyển ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Quý Hàn cách cửa sổ xe hướng nàng cười cười, lập tức nhanh chân hướng xe đứng bên trong đi đến, bóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo.

Du Uyển một mực chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, cho đến khi cái bóng kia bị mọi người che khuất đến khi không nhìn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.