Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 20



Bởi vì bác sĩ dặn phải để thoáng, Viên Thụy mấy ngày nay nghỉ ở nhà ngay cả cửa cũng không bước ra, chỉ mặc quần pyjama rộng, quần lót cũng không thèm mặc.

Nghe đâu gay cách mỗi bảy giây liền nghĩ tới tính thú, không còn quần áo trói buộc, cũng không có việc làm quấy nhiễu, tần suất Viên tiên sinh tựa hồ cao hơn một chút.

Liên tiếp mấy ngày, cậu vượt qua khá mệt mỏi, tuy rằng cũng rất sảng khoái.

Tuần sau cậu đến đài truyền hình, làm khách mời của một chương trình.

Triệu Chính Nghĩa tới đón cậu, vừa thấy mặt đã hỏi: “Không phải ở nhà ngủ bốn ngày sao? Ngủ kiểu gì còn ra vành mắt đen?”

Viên Thụy ấp úng nói: “Quá…quá rãnh rỗi, trái lại ngủ không ngon.”

Triệu Chính Nghĩa nhìn cậu, ánh mắt hơi dâm đãng.

Viên Thụy cũng biết mình lại bị nhìn thấu, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, cảm giác hông càng đau.

Bên này Trịnh Thu Dương đang cúi đầu thiết kế thì mẹ hắn gọi điện tới, ngữ khí vô cùng lo lắng gọi hắn tới trung tâm thương mại một chuyến, nói rằng thời điểm tính tiền thẻ tín dụng bị cắt. Trước đây chuyện này không phải chưa từng xảy ra, bà lớn không lọt mắt bà nhỏ, chung quy cũng sẽ phải tìm cách xả tâm tình.

Trịnh Thu Dương không thể làm gì khác hơn là dừng tay chạy tới.

Kết quả mẹ của hắn ở trong điện thoại chỉ huy hắn đi đến tiệm cà phê, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, vừa vào cửa, quả nhiên. Trừ mẹ hắn ra còn có một dì trung niên và một cô gái khá trẻ, ba người trò chuyện vui vẻ, căn bản không có vẻ khốn cùng khi thẻ bị cắt.

Hắn giả ngu nói: “Mẹ, đi chơi với bạn? Lấy thẻ của con đi, đi dạo một hồi nhớ về sớm.”

Hắn bỏ thẻ lại liền muốn đi, mẹ hắn kéo lại nói: “Gấp cái gì? Mau ngồi xuống, đây là dì Trương, là hàng xóm cũ của chúng ta, đây là cháu gái dì Trương tên Thiến Thiến, các con khi còn nhỏ từng chơi chung với nhau.”

Cô gái có chút xấu hổ vấn an, mẹ Trịnh và dì Trương ở bên cạnh khen cô các loại.

Trịnh Thu Dương không nói gì.

Mẹ Trịnh đẩy hắn một cái, nói: “Dì Trương đang nói chuyện với con, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì?”

Dì Trương vội hỏi: “Không sao không sao. Thu Dương, công việc rất bận sao? Thời gian rãnh con làm gì? Thiến Thiến xinh đẹp nhà chúng ta là nhân viên công chức, công việc không quá bận, sau khi tan tầm thì thích đọc sách, rất thục nữ.”

Trịnh Thu Dương nhìn mẹ hắn, nói rằng: “Cháu cũng không bận lắm, thời gian rảnh liền làm đối tượng.”

Dì Trương: “…”

Mẹ Trịnh vội la lên: “Nói nhăng gì đấy? Lớn vậy rồi mà cũng không nói chuyện cẩn thận.”

Trịnh Thu Dương không để ý tới bà, nói: “Dì Trương, không sợ dì cười, thật ra đối tượng của cháu điều kiện gia đình không tốt, không cha không mẹ, mẹ cháu luôn cảm thấy không xứng với cháu nên muốn tìm người có điều kiện tốt hơn cho cháu. Dì nói xem, đường đường là nam nhân, tìm điều kiện tốt có ích lợi gì, chuẩn bị bám váy đàn bà sao?”

Dì Trương: “…”

Ngược lại cô gái kia nói: “Kỳ thực điều kiện gia đình cũng không quan trọng, mấu chốt là phải có tình cảm.”

Trịnh Thu Dương như gặp tri kỷ nói: “Nói chí phải, em gái vừa nhìn đã biết có tri thức hiểu lễ nghĩa, thế hệ chúng ta không giống bọn họ, yêu thương cần gì nghĩ nhiều như vậy. Nhà tôi tình huống thế nào hai người cũng biết, mẹ tôi kỳ thực cũng là một ngoại lệ, người năm đó phỏng chừng cũng không nghĩ tới.”

Mẹ Trịnh mặt mũi trắng bệch.

Dì Trương thấy tình huống này, không thể làm gì khác hơn là dẫn cháu ngoại vội vã tạm biệt ra về.

Người vừa đi, mẹ Trịnh tức giận mắng: “Mẹ còn không phải vì tốt cho con sao? Cô gái đó có chỗ nào không tốt? Mẹ trăm người chọn một, chọn người ổn thỏa nhất cho con, còn con thì hay lắm, vì người ngoài mà trào phúng luôn cả mẹ?”

Trịnh Thu Dương lạnh mặt nói: “Con cũng không muốn như vậy, chẳng lẽ mẹ không biết con đã có đối tượng sao?”

Mẹ Trịnh ghét bỏ nói: “Đối tượng của con là ai? Có thể lấy về nhà sinh con sao? Nói ra mẹ còn thấy mất mặt, ba con hỏi mẹ không còn mặt mũi để trả lời.”

Trịnh Thu Dương càng tức giận, nói: “Ba hỏi mẹ cứ ăn ngay nói thật, tình huống này rõ ràng là con trèo cao nhà người ta, con còn hận không thể dâng em ấy lên cung phụng, mẹ ngược lại còn… Con không mong mẹ chấp nhận em ấy, chỉ cần mẹ đừng cả ngày bắt con ra cái sân khấu này, không nói không rằng với con liền sắp xếp xem mắt? Có phải nếu con không sinh được cháu cho mẹ, mẹ sẽ không nhận đứa con trai này?”

Câu cuối cùng hung hăng chạm vào vảy ngược mẹ Trịnh, lập tức khóc rống lên.

Trịnh Thu Dương cuối cùng cũng xem như trấn an được bà đưa về nhà, buổi chiều cũng không cần lên công ty, tâm tình hỏng bét gọi điện thoại cho Viên Thụy, Triệu Chính Nghĩa nhận, nói: “Ghi hình xong rồi, lúc đi ra Viên Ca gặp người quen, hai người đang nói chuyện.”

Trịnh Thu Dương nghĩ thầm có thể là nghệ sĩ nào đó, nhân tiện nói: “Tôi sắp tới đài truyền hình rồi, cậu nói với em ấy một tiếng, tôi tới đón, cậu đừng để ý.”

Có thể tan tầm sớm Triệu Chính Nghĩa đương nhiên không có ý kiến.

Cúp điện thoại, hắn định quay lại nói cho Viên Thụy thì thấy Viên Thụy đang cùng người quen kia đứng đối mặt, bầu không khí có chút quái lạ.

Hắn gọi: “Viên Ca, lại đây, có chút việc nói cho anh.”

Viên Thụy đáp ứng, nói với người nọ: “Cái kia, tôi có chuyện…”

Người nọ lại nói: “Cậu đi đi, tôi ở chỗ này chờ.”

Viên Thụy đành phải bước lại, Triệu Chính Nghĩa nhỏ giọng nói: “Trịnh tiên sinh nói sắp tới đón anh. Người này ai vậy?”

Viên Thụy biệt nữu nói: “Bạn học trước kia. Vậy cậu đi trước đi, tôi chờ ảnh đến.”

Người kia vóc dáng rất cao, không chừng so với Viên Thụy còn cao hơn, Triệu Chính Nghĩa lanh chanh cho rằng cũng là người mẫu, đưa di động cho Viên Thụy, nói: “Vậy tôi đi đây, ngày mai gặp lại.”

Hắn đi ra ngoài không xa, lại không yên lòng quay đầu lại nhìn Viên Thụy, không biết tại sao, cảm thấy Viên Thụy có chút quái lạ.

Viên Thụy cùng người bạn học kia đứng đối diện, bạn học ngẩng đầu xoa xoa đầu Viên Thụy, Viên Thụy rõ ràng co rúm một cái.

“Cậu cao lên rồi.” Người đó nói, “Tóc ngược lại vẫn mềm giống như trước đây.”

Viên Thụy hết sức khó xử, nói: “Hàng Nhật, có hương hoa, dùng rất tốt.”

Đối phương: “… Cái gì?”

Viên Thụy nói: “Dầu gội đầu a.”

Bạn học của cậu cười rộ lên, nói: “Cậu thực sự là chẳng khác gì lúc trước.”

Viên Thụy nói: “Cậu mới vừa rồi còn nói tôi cao lên, không giống nhau.”

Hai người lại trầm mặc.

Nửa ngày sau, người kia nói: “Tớ có xem chương trình của cậu, mỗi một kỳ đều xem.”

Viên Thụy: “… Cảm ơn.”

Người kia còn nói: “Cậu không hỏi tôi mấy năm nay làm gì sao?”

Viên Thụy đành phải hỏi: “Cậu làm gì?”

Người kia nói: “Nhớ cậu.”

Viên Thụy: “…”

Người kia cười cười, nói: “Tôi đùa thôi, rất bận, cả ngày bay tới bay lui, tiền đúng là kiếm lời không xong.”

Viên Thụy phụ họa: “Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy.”

Người kia thu lại nụ cười, nói: “Thế nhưng, cũng thật sự luôn nhớ cậu.”

Viên Thụy mặt đỏ bừng lên, tầm mắt cúi thấp xuống, tựa hồ không dám nhìn thẳng ánh mắt đối phương.

Di động cầm trong tay kêu lên, cậu có chút hốt hoảng nhận lấy, Trịnh Thu Dương bên đầu kia nói: “Viên Tiểu Thụy, anh đang ở cửa bắc đài truyền hình, mua kem chờ em đến liếm đây, nhanh nhanh nhanh.”

Viên Thụy khó khăn nói: “Được, tới ngay.”

Người kia đứng đối diện nhìn cậu ấn nút kết thúc cuộc gọi, nói: “Bạn trai?”

Viên Thụy nói: “Ừm. Tôi phải đi, anh ấy đang chờ.”

Cậu rốt cục lấy hết dũng khí nhìn đối phương, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ, ngữ khí lại rất kiên quyết: “Mạnh Lai, tôi đã không còn thích cậu nữa, thật sự.”

Trịnh Thu Dương quả thật đang cầm cây kem ở ngoài cửa chờ cậu, thấy cậu đi ra, cười hì hì nói: “Vị trà xanh, trước tiên liếm một cái cho anh xem.”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương đem cây kem nhét vào trong tay cậu, đẩy cậu lên xe, nói: “Đùa em thôi, người đến người đi, nói không chừng có tên biến thái nào đang rình xem.”

Mạnh Lai theo đuôi Viên Thụy ra tới: “…”

Trên đường, Trịnh Thu Dương đem chuyện hôm nay bị hại “Đi” xem mắt thẳng thắn với cậu.

Viên Thụy nhíu mày, nói: “Thật ra anh không nói em cũng sẽ không biết.”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Cũng không phải chuyện không thể nói, lại nói thà để anh nói trước, đỡ phải sau này em nghe được từ người khác, vạn nhất châm dầu vào lửa.”

Viên Thụy: “…”

Cậu hít một hơi, nói: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Trịnh Thu Dương nói: “Cái gì?”

Viên Thụy nghẹn họng hồi lâu mới nói: “Hôm nay ở đài truyền hình, em gặp được mối tình đầu của mình.”

Trịnh Thu Dương: “… Không phải em chưa từng yêu đương sao? Mối tình đầu không phải là anh?”

Viên Thụy cúi đầu, nói: “Không phải chuyện đó a, là em thích người ta.”

Trịnh Thu Dương ngây ngốc trong chốc lát, nói: “Thời kỳ trưởng thành chuyện như vậy rất nhiều, sau đó thì sao?”

Viên Thụy nói: “Sau đó em bày tỏ với cậu ta, cậu ta từ chối em, bày tỏ hai lần, đều bị từ chối.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Hắn giả vờ phóng khoáng nói: “Vậy cũng không có gì, sau đó cũng không có gì đi?”

Viên Thụy đầu cúi càng thấp hơn, nói: “Sau đó em thổ lộ lần thứ ba, cậu ta hôn em, là nụ hôn đầu, không biết có phải là cậu ta hay không, nhưng ngày hôm sau khi hôn xong, vẫn nói không thích em.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy nói: “Em cho rằng đã sớm không còn nhớ rõ, lúc nhớ tới cũng không nhớ dung mạo ra sao, tên gọi là gì. Nhưng hôm nay gặp lại, em phát hiện em còn nhớ rất rõ ràng.”

Trịnh Thu Dương đột ngột giẫm phanh.

Viên Thụy ngẩn ra, nhìn xung quanh kinh hãi nói: “Ở đây không thể dừng xe, sẽ bị phạt tiền đó!”

Trịnh Thu Dương tức giận: “Phạt tiền của anh thì anh trả, anh tình nguyện!”

Viên Thụy càng giật mình thêm, nói: “Anh với em khác nhau chỗ nào?”

Trịnh Thu Dương: “…”

Hắn yên lặng khởi động xe một lần nữa.

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.