Triệu Chính Nghĩa sáng sớm đến đón Viên Thụy, ở trong nhà cậu nhìn thấy Trịnh Thu Dương đang ăn sáng, hai người quan sát đối phương vài giây, không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi chỗ khác.
Trịnh Thu Dương nghĩ thầm, bộ dạng xem như an toàn.
Anh không thể không lo lắng đa nghi về Viên Thụy, Viên Thụy chính là kiểu vừa nhìn thấy ai đẹp trai là bệnh cũ tái phát, tuổi không còn nhỏ, người từng yêu cũng không ít, mặc dù người yêu chân chính chỉ có Trịnh Thu Dương anh, hai người hiện tại cũng gắn bó như keo như sơn điềm điềm mật mật, nhưng Viên Thụy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể động tâm với trai đẹp, thật sự là khiến người ta không có cách nào gỡ xuống cảm giác nguy hiểm.
Hơn nữa bản thân lại ngốc như vậy, người tốt người xấu cũng chả phân biệt được, vạn nhất có gã nào đó nguyện ý tốn chút tâm tư lên người cậu, chốc chốc cũng có thể bị lừa đi.
Viên Thụy đương nhiên không biết Trịnh Thu Dương nghĩ cậu như vậy, ngược lại có thể nhìn ra Trịnh Thu Dương đối với trợ lý mới này khá hài lòng, không giống lần trước, vừa mới nhìn thấy liền dựng râu trợn mắt.
Cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, đỡ phải lại mặt dày về công ty tìm Lý Linh Linh trả hàng, khẳng định lại bị mắng một trận.
Trước mặt Triệu Chính Nghĩa, cậu cũng không phải không biết ngượng nói nhiều với Trịnh Thu Dương, vội vàng tạm biệt ra cửa.
Trên đường, cậu tìm đủ cách giải thích: “Đó là bạn tốt của tôi, tôi ở một mình mà nhà lớn như vậy có hơi sợ, nên mời anh ấy đến ở cùng.”
Triệu Chính Nghĩa mặt không đổi sắc lái xe, nói: “Viên Ca, tôi rất kín miệng, sẽ không đi nói lung tung.”
Viên Thụy: “…”
Cậu lén lút nhìn nửa gương mặt trợ lý, cảm giác đối phương dường như đã nhìn thấu tất cả.
Kỳ thực cậu không có cố ý giấu diếm tính hướng của mình, lúc ở cùng anh, cậu cũng đã thông báo cho người đại diện, Lý Linh Linh nổ oanh tạc ngay tại chỗ, mắng cậu cẩu huyết lâm đầu, sau khi nỗ lực làm gậy đánh uyên ương không thành, đành phải dặn đi dặn lại không thể tùy tiện đem bốn chữ “Bạn trai của tôi” nói ra khỏi miệng, bị người khác phát hiện trong nhà có đàn ông khác cắn chết cũng phải nói là bạn cùng phòng.
Bị tước đoạt quyền show ân ái, Viên Thụy nhịn rất khó chịu.
Công ty giúp cậu đăng ký lớp kỹ năng diễn xuất cấp tốc này, là phòng làm việc trên danh nghĩa của đạo diễn, mời giáo viên từ trường điện ảnh lên lớp, chuyên môn huấn luyện những nhóm “thịt tươi” xuất thân không chính quy nhưng có khí tràng kéo doanh thu thị trường và suất bán vé.
Thành tích như thế nào thì khoan nói tới, nhưng học phí đặc biệt đắt, đắt đến mức Viên Thụy lên lớp liền ngay cả chớp mắt cũng không dám, vừa hết tiết liền điên cuồng xoa xoa đôi mắt, còn nhờ Triệu Chính Nghĩa lát nữa tới đón mua giúp cậu thuốc nhỏ mắt.
Triệu Chính Nghĩa khuyên nhủ: “Viên Ca, tiền công ty sẽ đóng, anh không cần khổ như vậy.”
Viên Thụy đau buồn nói: “Tiền của công ty cũng là tiền a.”
Triệu Chính Nghĩa: “… Vâng vâng vâng.”
Hắn cầm balo cho Viên Thụy, hai người cùng bước ra ngoài.
“Triệu Chính Nghĩa!” Có người ở phía sau gọi hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “A? Mày cũng học ở đây?”
Viên Thụy đi được hai bước mới cảm giác được trợ lý đang tụt lại phía sau, vừa dụi mắt vừa xoay người, sau đó bất chấp đôi mắt đang khô khốc, hai mắt mở thật to, OA A A A A A anh đẹp trai, sao lại đẹp trai như vậy!!
Đại soái ca kia và Triệu Chính Nghĩa hình như rất thân thiết, cười ha hả hỏi thăm tình hình gần đây của nhau, nói xong còn đạp lẫn nhau một cước.
Viên Thụy chậm rãi bước trở về cọ a cọ.
Triệu Chính Nghĩa chú ý tới cậu, vội vàng giới thiệu: “Viên Ca, đây là giọng ca chính của IceDream.”
Viên Thụy sốt sắng nói: “Xin chào, tôi là Viên Thụy.”
Chàng đẹp trai khách khí đáp trả: “Chào anh”.
Triệu Chính Nghĩa nói: “Tomas cũng học ở đây, nhưng khác lớp, sau này có chúng ta có thể sẽ thường xuyên gặp nhau.” Thị trường ca hát xuống thấp, Thiên Vương Thiên Hậu đều phải dựa vào làm giám khảo kiếm tiền, nhóm thần tượng chỉ dựa vào ca hát sao có thể sống, vị này chính là đã lên kế hoạch khai thác thị trường phim truyền hình.
Viên Thụy còn muốn cùng trai đẹp nói chuyện, thì người ta nói: “Có người đang chờ tôi, tôi phải đi trước, hẹn gặp lại.”
Hắn lịch sự gật đầu chào Viên Thụy một cái, lại thân thiết giơ nắm đấm với Triệu Chính Nghĩa, sau đó sải bước đi mất.
Viên Thụy có chút lưu luyến, thật sự rất đẹp trai nha, mỗi một động tác vô tình làm ra cũng đẹp trai như vậy.
Triệu Chính Nghĩa ở một bên: “…”
Hắn và Tomas là bạn tốt, đương nhiên nhìn ra Tomas cố ý lạnh nhạt xa cách Viên Thụy. Nguyên nhân cũng không khó đoán, tuổi tác không chênh lệch lắm, lại cùng một kiểu ngoại hình, cũng không phải phái diễn xuất, đều dựa vào gương mặt mà lang bạt trong giới phim ảnh, hai người rõ ràng là đối thủ cạnh tranh ngầm.
Viên Thụy lại hiển nhiên không nghĩ tới điểm này.
Sau khi tiếp xúc được một hai ngày, Triệu Chính Nghĩa cảm thấy một vài tin đồn trước kia nghe được nửa điểm cũng không sai, Viên Thụy quả thật là… rất ngu ngốc.
Hắn đưa Viên Thụy đến dưới lầu nhà, không có ý đi lên, nói: “Viên Ca, ngày mai 3h30 chiều có lớp, có thể ngủ trưa nhưng đừng ngủ nhiều quá, ngày mai trước khi tới tôi điện thoại cho anh.”
Bạn đang �
Viên Thụy gật gật đầu.
Triệu Chính Nghĩa lại nhắc: “Đừng quên xem kịch bản nha, chị Linh Linh trở về sẽ kiểm tra.”
“Ừ, nhớ rồi.” Viên Thụy từ trong túi lấy ra một món đồ nhỏ đưa cho hắn, nói, “Cái này cho cậu.”
Triệu Chính Nghĩa: “???”
Hắn nhận lấy xem, là một cây son.
Viên Thụy cười nói: “Hôm qua lúc thấy cậu, nhìn môi cậu khô đến rách da, nhớ tới cây son dưỡng lần trước tôi mua có khuyến mãi mua một tặng một, tôi dùng một cái, cái này còn chưa bóc tem đâu, cậu thử xem, dùng rất tốt.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy nói: “Tôi đi lên đây, ngày mai gặp.” Cậu nhảy xuống xe đóng cửa, phất tay chạy lên lầu.
Triệu Chính Nghĩa ngồi ở đó, cầm cây son môi nhỏ kia, cảm thấy mình quả thực bị bệnh rồi, lại bị một cây son mua một tặng một làm cảm động.
Trịnh Thu Dương tan tầm về nhà, Viên Thụy đã nấu cơm xong chờ anh, ba món một canh, món ăn thường ngày đơn giản lại ngon miệng.
Anh hỏi: “Hôm nay lên lớp thế nào nha ảnh đế tương lai?”
Viên Thụy nhận lấy áo khoác anh cởi ra treo lên móc xong, mới nói: “Lúc thầy giảng cảm thấy rất đơn giản, nhưng về nghĩ lại thì cảm thấy khó. Đừng có ăn! Đi rửa tay trước đi!”
Trịnh Thu Dương nhét luôn miếng thịt vào miệng, vừa ăn vừa lắc lư đi rửa tay.
Ăn xong cơm tối, Trịnh Thu Dương xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên sô pha xem ti vi.
Viên Thụy bưng dĩa trái cây đã gọt bước tới, ngồi xuống gần anh, được anh thuận lợi ôm vào trong lòng. (Đ: Em đảm đang quá:v, còn Trịnh tiên sinh như ông hoàng =)))
Hai người thân mật dựa vào nhau xem ti vi, thỉnh thoảng ngọt ngào đút nhau trái cây.
“A! Hôm nay em thấy người này!” Viên Thụy bỗng nhiên chỉ vào TV, hưng phấn nói, “Chính là nhóm nhạc này, người tóc đen kia kìa!”
Trịnh Thu Dương nghiêng người liếc mắt nhìn một cái: “Ồ?”
Viên Thụy hoàn toàn không để ý, tiếp tục vui vẻ nói: “Người thật đẹp trai hơn trên tivi nhiều!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Trong tivi nhóm nhạc thần tượng đang đối diện với ống kính làm trò các loại.
Viên Thụy từ trong lòng Trịnh Thu Dương nhảy bật dậy, giống như fan não tàn thét to: “A A A A đẹp trai quá a a a a!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Nhóm thần tượng biểu diễn xong, kích động của Viên Thụy cũng qua đi, thở dài, ngồi xuống nắm lấy cánh tay Trịnh Thu Dương một lần nữa vòng qua eo mình, còn xiên một miếng táo tây đút vào trong miệng anh.
Trịnh Thu Dương mặt như đau đẻ, cắn miếng táo răng rắc răng rắc.
Dù vậy khi thấy gương mặt dại trai của Viên Thụy, thỉnh thoảng cũng cảm thấy rất manh.