Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 48: Niềm kiêu ngạo của cậu



Niềm kiêu ngạo của cậu

Trịnh Thu Dương ngồi chuyến máy bay sáu giờ chủ nhật trở về Bắc Kinh, xế chiều phải tới sân bay trước, Viên Thụy lại bận quay phim không thể tiễn hắn, liền gọi Triệu Chính Nghĩa đưa giúp.

Lúc Triệu Chính Nghĩa trở lại thì trời đã tối, Viên Thụy đang chuẩn bị diễn cảnh bữa tối ánh nến cùng Tống Hoan Nhan, quay lại hỏi: “Đi rồi sao? Có trễ không?”

Triệu Chính Nghĩa nói: “Không có, tôi chờ anh ta lên máy bay rồi mới về.”

Viên Thụy nói cảm ơn: “Vất vả cậu một chuyến a.”

Triệu Chính Nghĩa cười nói: “Không sao, giúp anh vốn là công việc của tôi mà.”

Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai cậu giúp tôi hỏi đài truyền hình xem còn thú nhồi bông của « Shiny Friends » không, nếu còn thì nhờ họ để lại cho tôi một con.”

Triệu Chính Nghĩa nói: “Không cần hỏi đài truyền hình, công ty chúng ta cũng có, thiết kế xong có đưa cho chúng ta mấy con hàng mẫu, đều ở chỗ chị Linh Linh, về hỏi chỉ là được.”

Viên Thụy nghe vậy rất vui vẻ, lập tức gọi điện thoại cho Lý Linh linh.

Lý Linh Linh hỏi: “Sao vậy? Không phải đang quay phim ở Thượng Hải sao?”

Viên Thụy nói: “Chị Linh Linh, tôi muốn lấy một con thú nhồi bông về, được không?”

Lý Linh Linh không để ý nói: “Của chương trình kia? Chờ cậu về tới lấy đi, để ở đây còn chiếm chỗ.”

Viên Thụy sợ người trong đoàn phim nghe được, nhỏ giọng nói: “Tôi còn một tháng nữa mới về a, là bạn trai tôi thích, chị giúp tôi chuyển phát nhanh đi mà!”

Lý Linh Linh: “…”

Viên Thụy cố gắng lấy lòng nói: “Chị Linh Linh, chị là tốt nhất!”

Lý Linh Linh lại nói: “Cậu kêu bạn trai tới lấy đi, con thú nhồi bông đó to nên rất nặng, phí chuyển phát cũng không thể không báo cho công ty.”

Viên Thụy đã từng thấy con đó, lập tức tính, nói: “Vậy tôi chuyển khoản cho chị 50 nha, chắc là đủ rồi.”

Lý Linh Linh: “… Không được, tôi bận lắm, làm sao có thời gian đi chuyển phát?”

Viên Thụy khẩn cầu: “Chị Linh Linh…”

Lý Linh Linh thái độ rất kiên quyết: “Tự tới lấy.”

Viên Thụy đành phải nói: “Được rồi, lát nữa tôi hỏi anh ấy khi nào rảnh gọi điện thoại cho chị.”

Lý Linh Linh cúp máy, không nhịn được cười, ai ya tốt quá, rốt cục có thể tận mắt nhìn thấy chân nhân bạn trai Viên Thụy.

Viên Thụy và Tống Hoan Nhan cùng ăn bữa tối ánh nến, nói các câu tình thoại lãng mạn, sau cùng còn có một màn hôn.

Lần trước đột phá chướng ngại tâm lý, hiện tại quay cảnh hôn cậu cũng không còn khẩn trương như vậy nữa, sau hai lần, đạo diễn hô cắt khen ngợi cậu.

Còn một cảnh, nhưng đèn đạo cụ chưa đúng chỗ, phải đợi mấy phút, Viên Thụy liền choàng áo khoác, ở trong xe bảo mẫu nói chuyện phiếm cùng Tống Hoan Nhan.

Tống Hoan Nhan vừa trang điểm lại vừa nói: “Nói thật, anh rất có thiên phú, giỏi hơn em nữa, em lần đầu tiên diễn nữ chính cả ngày bị đạo diễn mắng.”

Viên Thụy được khen ngại ngùng, nói: “Chính em bây giờ cũng rất lợi hại mà, mỗi lần lên Tianya thấy diễn viên có sắc có tài, nhất định là nói em.”

Tống Hoan Nhan để gương trang điểm xuống, cười nói: “Ai, đều bị mắng mà thành.”

Lúc Viên Thụy biết cô, cũng biết cô có tính cách mạnh mẽ không giống như cậu, bây giờ thấy cô thành công, tính cách còn rộng lượng hơn so với trước kia, cũng cảm thấy mừng cho cô.

Tống Hoan Nhan kẽ lại lông mày, lại hỏi: “Anh chàng kia đi chưa? Vừa rồi không thấy trợ lý anh, đưa anh ta đi sao?”

“Đi rồi, mai là thứ hai, anh ấy còn phải đi làm.” Vừa nhắc tới Trịnh Thu Dương, Viên Thụy nói đặc biệt nhiều, “Anh ấy là nhà thiết kế trang sức, trước kia du học ở Italy, thầy của anh ấy là bậc thầy quốc tế, từng thiết kế cho Chanel và Pomellato. Bản thân ảnh cũng rất có tài hoa, bộ thiết kế nào cũng đặc biệt xinh đẹp.”

Cậu mở điện thoại ra cho Tống Hoan Nhan xem, nói: “Em xem, cái này là tác phẩm cuối năm nay, tiên cảnh hệ liệt, đẹp không? Anh cảm thấy rất đẹp a, hơn nữa còn rất tao nhã.”

Tống Hoan Nhan phụ họa nói: “Đẹp, em không rành trang sức lắm, cái này là cái gì a? Phỉ Thúy sao?”

Viên Thụy nói: “Là mã não xanh a, bên cạnh còn có mấy hạt kim cương nhỏ, cũng là loại tinh khiết, ảnh không đẹp bằng đồ thật, sắc thái lấp lánh, tựa như ánh sao đêm hè, thiết kế tổng thể cũng rất có ý cảnh, ngụ ý là Wonderland, ai cũng là Alice, nhất định sẽ có khu vườn thuộc về chính mình.”

Tống Hoan Nhan thán phục nói: “Oa, anh biết nhiều quá.”

Viên Thụy xấu hổ nói: “Đây là anh ấy nói cho anh biết, ảnh thực sự rất có tài hoa! Có phải rất cừ hay không?”

Tống Hoan Nhan: “… Cừ.”

Viên Thụy mặt đầy kiêu ngạo.

Hơn 10 giờ mới kết thúc công việc, trên đường về, niềm kiêu ngạo của cậu nhắn tin tới, nói lạnh quá, còn không có nước nóng, tắm xong cũng muốn đông lạnh thành chó.

Viên Thụy gọi điện thoại qua, nói: “Tắm xong rồi?”

Trịnh Thu Dương nói: “Gâu gâu gâu.”

Viên Thụy: “Ha ha ha.”

Tạp âm của xe bảo mẫu nhỏ lại cách âm tốt, Triệu Chính Nghĩa lái xe nghe rất rõ, cố nhịn không cười ra tiếng.

Trịnh Thu Dương ở đầu kia cũng cười, nói: “Tắm xong rồi, mẹ nó lạnh quá, tắm xong ra ngoài gân chân căng hết.”

Viên Thụy có chút đau lòng, nói: “Em xem tin tức thấy Bắc Kinh cung cấp lò sưởi rồi mà, nhà chúng ta chưa có sao?”

Trịnh Thu Dương nói: “Anh hỏi vật nghiệp rồi, vật nghiệp nói, làm sao có chuyện gì cũng giống tin tức nói được.”

Viên Thụy: “…”

Trịnh Thu Dương cười nói: “Vốn còn muốn chửi họ, kết quả thấy họ nói cũng có lý, coi như xong.”

Viên Thụy không yên lòng nói: “Dưới tủ treo quần áo có một cái túi hoa văn hoa anh đào, bên trong có cái chăn lông rất dày, lần trước em dọn nhà tìm thấy, tối đắp cái đó chắc chắn không lạnh.”

Trịnh Thu Dương mở tủ quần áo ra xem, lôi cái túi ra, cảm giác rất nặng, nói đùa: “Dày như vậy, em hồi trước ở Bắc Cực hả?”

Viên Thụy nói: “Cái đó là hồi em ở khu dân cư cũ a, chỗ đó đường ống đã cũ, mùa đông thiết bị sưởi ấm không dùng được, lạnh quá em liền mua chăn dày, sát giây[1] trên taobao, chỉ có 399! Hắc hắc.”

[1] Giống mấy kiểu khuyến mại tính bằng thời gian, khoảng bao nhiêu s sẽ có 1 món được giảm giá cực rẻ. Giống hồi đợt giựt cô hồn của Tiki.

Trịnh Thu Dương: “…”

Lúc hắn và Viên Thụy chưa chính thức quen nhau, có lần đi chơi cùng Phương Sĩ Thanh, lúc giải tán hắn tiện đường đưa Viên Thụy về nhà. Khi đó Viên Thụy ở khu dân cư cũ, phía trước căn nhà là một khoảng sân rộng, là khu dân cư cũ chừng 10 năm, bên trong căn bản toàn là người già đã về hưu, trong sân toàn là trẻ nhỏ và các ông bà cụ luyện Thái Cực Quyền hoặc chơi cờ tướng.

Viên Thụy ở trong một căn nhà hơn 70m2, cửa chống trộm là cửa gang, cái chốt lúc mở cửa vang lạch cạch, bên trong lại được Viên Thụy dọn dẹp sạch sẽ, trồng rất nhiều cây cảnh và nuôi mười mấy con cá vàng, dáng người cậu đẹp khí chất tốt, đứng ở trong căn phòng đó, những thứ cũ kỹ kia cũng được cậu tôn lên thành một mode mới.

Trịnh Thu Dương hỏi cậu tại sao ở nơi này, cậu thành thật nói vì tiền thuê rất rẻ, hơn nữa khá gần tàu điện ngầm. Khi đó mặc dù Trịnh Thu Dương không biết rõ điều kiện trong nhà cậu như thế nào, nhưng cũng nhìn ra được cậu không phải là không có tiền, chỉ là sống tiết kiệm.

Sau này Viên Thụy nổi, công ty mới thuê cho cậu căn hộ hiện tại, nếu không đoán chừng bây giờ cậu vẫn còn ở cái nơi nhiều cán bộ kỳ cựu tập trung lại.

Trịnh Thu Dương đắp cái chăn lông, tắt đèn ngủ. Viên Thụy không lâu trước kia có phơi nắng cái chăn này, nên nó cũng không có cái mùi… nấm mốc giống như quần áo treo trong tủ lâu ngày, ngược lại còn dính chút mùi thơm trên quần áo đã giặt khác, cũng giống như Viên Thụy nói, rất rất ấm áp.

“Sát giây, chỉ 399!”

Trịnh Thu Dương ở trong đêm không nhịn được cười, Viên Thụy cũng là bị hắn bắt trong tích tắc a, đúng là nhanh tay thì có chậm tay thì không, xuống tay chậm một chút là sẽ vuột mất.

Đoàn phim bên này sau khi Dương Lộ tới, có nhà sản xuất nghiêm túc xuất hiện, mọi người đều tăng tinh thần lên 120%, tiến độ giống như được vặn dây cót, nhanh hơn rất nhiều.

Viên Thụy trước kia có hơi sợ bà, hiện tại cũng sợ nhưng không sợ như xưa, nói chuyện không còn mất tự nhiên nữa, cậu mặc dù có hơi ngốc, nhưng cũng không phải ngớ ngẩn, có thật lòng đối tốt với cậu hay không, cậu có thể cảm nhận được.

Nhưng Dương Lộ không thể theo kế hoạch ở lại Thượng Hải một tuần, rất nhanh lại có chuyện khác tìm bà, hai ngày sau bà lại bay đi.

Tống Hoan Nhan lần trước ăn đồ Viên Thụy nấu xong thì có hơi nghiện, Viên Thụy sau khi kết thúc công việc liền nấu lần 2, rồi đến phòng cô ăn chung, cô lần nào cũng ăn rất nhiều, ăn xong lại la đau muốn chết.

“Trời ơi là trời!! Không thể ăn nữa.” Tống Hoan Nhan đứng trên cái cân kinh hãi nói, “Em lên 2kg rồi! Quay phim mà còn mập, trời ơi tại anh hết!”

Viên Thụy vô tội nói: “Là tại em nói muốn ăn anh mới làm a.”

Tống Hoan Nhan nói: “Em lần nào ăn cũng nhiều hơn anh, anh cũng không thèm ngăn lại.”

Viên Thụy nhìn cô, nói thật lòng: “Cũng đâu có mập lắm, giờ nhìn còn tốt hơn, lên hình cũng đâu có ảnh hưởng gì, lúc trước em quá gầy.”

Tống Hoan Nhan ngồi xuống bên cạnh cậu, thở ngắn thở dài nói: “Không phải chuyện lên hình a, em mà mập khó coi, kim chủ liền không quan tâm em.”

Viên Thụy: “!!!”

Tống Hoan Nhan làm mặt u sầu, nói: “Quá mập rồi, anh nhanh chỉ em cách giảm cân đi, nếu không lúc quay xong về em thành trái cầu, ổng không thích em đi nâng đỡ người khác thì làm sao bây giờ a?”

Viên Thụy: “…”

Cậu mở to mắt, không dám tin nhỏ giọng nói: “Em thật sự bị bao nuôi hả?”

Tống Hoan Nhan nói: “Đúng vậy, anh không biết sao? Một trong những nhà tài trợ phim này chính là kim chủ của em a.”

Viên Thụy nhớ tới buổi công bố phim, gặp được vài nhà đầu tư, ai ai cũng lớn tuổi, không nhịn được đanh mặt lại.

Tống Hoan Nhan lộ vẻ thương tâm, nói: “Anh xem thường em sao? Chúng ta là bạn tốt a.”

Viên Thụy: “…”

Cậu vật lộn một phen, nói: “Em nhanh trở về chính đạo, chúng ta lại là bạn tốt.”

Tống Hoan Nhan: “Ha ha ha.”

Viên Thụy nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Anh nói nghiêm túc, em còn trẻ như vậy, có thể nhất thời đi sai đường, nhưng nếu như sai cả đời thì xong rồi, Tống Diễm Diễm! Em nghiêm túc một chút!”

Tống Hoan Nhan: “…”

Cô giơ tay đầu hàng nói: “Không chơi nữa, em giỡn thôi, đó không phải là kim chủ của em, là bạn trai em a, tụi em yêu nhau ngay thẳng.”

Viên Thụy càng thêm giật mình: “… Em gái, em nghĩ không thông chỗ nào a?”

Tống Hoan Nhan nhìn sắc mặt cậu, đoán cậu đang hiểu lầm, cười nói: “Anh chưa có gặp ảnh, hiện tại ảnh đang ở nước ngoài, không có mặt trong buổi công bố.”

Cô cho Viên Thụy xem ảnh chụp bạn trai, Viên Thụy mới yên lòng, mặc dù không có đẹp trai lắm, nhưng cũng là tướng mạo của nam nhân trẻ tuổi, khí chất rất chững chạc, bộ dạng thanh niên tài tuấn.

Tạm biệt Tống Hoan Nhan về phòng, cậu nằm lỳ trên giường tám video cùng Trịnh Thu Dương, hỏi: “Trong nhà còn lạnh không?”

Trịnh Thu Dương nói: “Ấm rồi, công ty nhiệt lực nói có đường ống bị rỉ nước, đã sửa rồi.

Viên Thụy vui vẻ nói: “Tốt quá. Anh đang vẽ sao? Là luyện tay hay công việc? Em có làm phiền anh không?”

Trịnh Thu Dương xoay bút máy trên tay, cười nói: “Em không gọi mới làm phiền anh, anh mỗi phút nhớ em 60 lần.”

Viên Thụy cười ha ha, nói: “Em nhớ anh 61 lần.”

Trịnh Thu Dương nói: “Vậy anh liền nhớ 62 lần.”

Hai người rãnh rổi đấu giá nhau, cứ gọi giá của mình, gọi tới 80 mới có cảm giác ngu xuẩn, cùng lúc cười ha ha ha, Trịnh Thu Dương nói: “Ngốc quá.”

Viên Thụy nói: “Em đã nói với anh rồi a, em đúng là ngốc mà, khuya hôm nay em ăn cơm với Tống Hoan Nhan, còn trêu em nữa, em còn tưởng thật.”

Cậu kể lại chuyện Tống Hoan Nhan.

“Cô ấy và bạn trai là bạn thời trung học, đã nhiều năm không gặp lại, sau khi vào giới cô ấy không cẩn thận gặp phải một thằng tra nam ăn bám, còn bị lừa sắc lừa tiền, lúc cuộc sống đang ảm đạm thì gặp lại bạn trai hiện tại, anh chàng này rất tốt, sự nghiệp thành công còn dịu dàng chăm sóc, còn dạy cho tra nam này một bài học, rồi nói ngày xưa đi đọc đã thích cô ấy, sau đó hai người bọn họ liền thuận lý thành chương quen nhau, có phải rất lãng mạn không a? Công chúa rốt cục gặp được hoàng tử, em thấy lãng mạn giống y như phim!”

Trịnh Thu Dương mặt đen thùi, lãng mạn cái rắm, nghe mà tức giận.

Viên Thụy cho rằng anh không có hứng thú với chuyện này, không nói nữa, lại hỏi: “Có phải anh đang làm việc không? Nếu không em đi tắm trước đây, chờ anh xong rồi chúng ta lại nói chuyện.”

Trịnh Thu Dương xoay bút máy trên tay, nói: “Không phải công việc, anh định Tết sang năm tham gia cuộc thi thiết kế trang sức.”

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.