Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 66: Ai là thủ phạm



Ai là thủ phạm

Đối với một Viên Thụy lóng ngóng nhưng giảo hoạt như vậy, Trịnh Thu Dương ngược lại cảm thấy đặc biệt manh.

Nhưng, sau khi nghe những bất an mà Viên Thụy rốt cục nguyện ý nói ra với hắn, hắn không có cách nào vui vẻ nỗi.

Lúc hai người sống cùng nhau, không lâu sau hắn đã phát hiện, mặc dù Viên Thụy đối với thế giới này luôn mang một mảnh nhiệt tình, đối đãi với người khác cũng vô cùng chân thành, làm việc vĩnh viễn hăng hái, nhưng thật ra nội tâm lại không có cảm giác an toàn, lại không dám nói ra.

Điều này có thể là do lúc cậu còn nhỏ đã tách khỏi ba, lúc thiếu niên lại mất đi mẹ, mặc dù ba dượng và em gái rất tốt với cậu, nhưng nhiều năm qua cậu vẫn có cảm giác mình đang sống ăn nhờ ở đậu, cậu có thói quen giấu diếm bất an và chuyện không vui của mình, lại có thói quen nuông chiều và lấy lòng người cậu thương, thói quen này sẽ gặp phải rất nhiều tổn thương, cho dù cậu luôn cười nói một chút cũng không đau.

Cậu lén lo lắng cho gia đình Trịnh Thu Dương, lo Trịnh Thu Dương sẽ bị con gái hấp dẫn, sợ Trịnh Thu Dương chỉ là một lúc lạc đường mới chịu ở cùng cậu. Đổi lại người khác, đã sớm đem phân nửa những lo lắng này nói ra, sau đó sẽ canh phòng nghiêm ngặt người yêu, rồi nghĩ cách lấy lòng mẹ người yêu, giống như gỡ mìn dọn sạch tình địch ở bên cạnh đối phương.

Nhưng Viên Thụy cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, cậu chỉ thật cẩn thận và không bao giờ thôi nuông chiều Trịnh Thu Dương, cố gắng đối với hắn thật tốt.

Cậu có đần không? Đúng là rất đần a, quả thực vô cùng ngu ngốc, rõ ràng sợ đoạn tình yêu này sẽ ngắn ngủi như sao rơi, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện rút hết lòng hết dạ mình ra.

Cậu nói với Trịnh Thu Dương: “Nếu như anh thay lòng đổi dạ, em sẽ rút lui thành toàn cho hai người”, nói như vậy, nghe cỡ nào bạc tình, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, cậu là người như vậy, lúc nói ra những lời này trong lòng nhất định đang ngầm chịu đựng chua xót.

Đến bây giờ, Trịnh Thu Dương mới được khai sáng, những chuyện khác hắn cũng biết, nhưng Viên Thụy không muốn nói hắn sẽ không hỏi.

Hắn biết rõ bọn họ yêu đối phương bao nhiêu, nội tâm cũng không có ranh giới tí tẹo nào, bất an mà Viên Thụy nói ra không phải là do không tin tưởng hắn, mà là do tính cách luôn thiếu cảm giác an toàn.

Đạo lý này hắn hiểu hết, nhưng chẳng lẽ muốn hắn đi giảng đạo với Viên Thụy, nói “Viên Thụy, tính cách của em có vấn đề, em mau sửa đổi đi” sao? Trên đời này nào có ai không có vấn đề về tính cách? Giống như bản thân hắn, bởi vì sinh ra trong một gia đình như vậy, hiện tại đã hơn 30 tuổi rồi mà vẫn gặp sao tùy vậy, không muốn phát triển, Viên Thụy cũng chưa bao giờ nói thẳng mặt “Anh như vậy là không đúng “.

Hắn bỏ thuốc lá, không đi bar, học cách tiết kiệm tiền, đúng giờ tan ca, nghiêm túc thiết kế, từ trong ra ngoài càng ngày càng khỏe mạnh hướng về tương lai, không thể nói toàn bộ là vì Viên Thụy, nhưng chính Viên Thụy đã khiến hắn thay đổi như thế.

Người yêu vốn hay chỉnh nhau, có bao nhiêu người yêu nhau lãng phí thời gian để nói để giảng đạo nhau, cho dù ai đúng ai sai, kết quả cuối cùng là gì, thì có ý nghĩa gì? Lúc yêu nhau, nên dùng sức ôm nhau, sau đó vì đối phương mà cố gắng biến mình thành một người tốt hơn.

Mà hôm nay, Viên Thụy mặc dù mang theo một chút lúng túng, nhưng rốt cục cũng nguyện ý đem những lo lắng và bất an kia mở lòng chia sẻ cùng hắn.

Hai người càng ngày càng tốt, không phải là do bản thân một người, mà là do cả hai.

Trịnh Thu Dương rất thích hưởng thụ trạng thái như vậy, trong sinh hoạt cũng tràn đầy hi vọng, mặc kệ con đường tương lai như thế nào, bọn họ cũng sẽ kiên định nắm tay của đối phương, cùng nhau đối mặt.

Xế chiều, điện thoại của hắn hầu như không ngừng nghỉ, nhóm thân bằng hảo hữu liên tục gọi tới, ba của hắn thì trực tiếp mắng chửi hắn mau dừng lại, mẹ của hắn không mắng Viên Thụy, Trịnh Thiệu Dương cũng không nói gì, chỉ là quanh co uyển chuyển biểu đạt sự quan tâm ủng hộ của vợ anh ta với Viên Thụy.

Còn có các đồng nghiệp và bạn bè an ủi trong điện thoại một phen, Trịnh Thu Dương come out đã lâu, những anh em có quan hệ tốt thật ra đã biết hết, chỉ có một số nhỏ không rõ đối tượng của hắn chính là Viên Thụy, an ủi xong lại bát quái hỏi thăm bọn họ đã lâu chưa.

Số điện thoại của Viên Thụy không có nhiều người biết, truyền thông cũng chỉ liên lạc với công ty hoặc là Lý Linh Linh, ngoại trừ Tác Duyệt gọi tới chửi to đám chó săn, thì còn có mấy đồng nghiệp từng cùng quay chương trình gọi tới thăm hỏi cậu.

Một khi nhận điện thoại, lăn qua lộn lại cũng chỉ có những lời đó, Viên Thụy mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt, Trịnh Thu Dương nói cậu: “Hay ngắt nguồn điện thoại đi.”

Cậu lại không muốn, “Anh không hiểu, nghề này của tụi em rất hai mặt, những người nguyện ý gọi điện thoại cho em bây giờ là những người thật sự xem em là bạn.”

Trịnh Thu Dương cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ lo các anh em của hắn ai giúp được chuyện này mà lại gọi tới không được, nếu không đã sớm ngắt điện thoại.

Ảnh đế đại ca lúc quay « Shiny Friends » cũng gọi điện thoại tới, cậu một mực cung kính nhận.

Trịnh Thu Dương nghe cậu nói mấy câu, điện thoại của hắn đột ngột rung lên, vừa cầm lên xem sắc mặt đã hơi cổ quái, lập tức cúp, rất nhanh lại rung, vẫn là người kia, hắn lại lập tức cúp.

Viên Thụy ngồi trên một ghế sô pha khác, thấy anh hai lần cúp điện thoại nhưng không biết là ai gọi tới.

Ảnh đế đang quay phim ở Thiểm Tây, khuyên Viên Thụy mấy câu liền vội vã cúp máy, nói khi nào rãnh sẽ lại gọi tới.

Viên Thụy hỏi: “Thu Dương, vừa rồi ai gọi cho anh?”

Trịnh Thu Dương nói: “Bảo hiểm.”

Viên Thụy cảm thấy anh nói dối, muốn hỏi cho ra lẽ điện thoại lại vang lên, cậu vừa thấy tên Bách Đồ lóe trên màn hình đã lập tức quăng chuyện này đi, vừa hưng phấn vừa khẩn trương nói: “A! Nam thần của em!”

Trịnh Thu Dương liếc xéo cậu.

Cậu cũng không để ý, mặt hỉ hửng bấm nhận.

Trịnh Thu Dương thấy Viên Thụy không nói cảm ơn, hẳn là Bách Đồ đang ở bên kia biểu đạt an ủi, mặc dù trong lòng có hơi chua, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy Bách Đồ người này không tệ, cổ tay lớn lên nhỏ như vậy, còn là thụ, cũng không tính kế Viên Thụy cái gì, xem ra thật sự xem Viên Thụy là bạn.

Bách Đồ an ủi Viên Thụy mấy câu, nói: “Thật ra cũng có nhiều người biết chuyện giữa anh và Lương Tỳ, người giống như chúng ta ở trong giới cũng không ít, em xem mỗi năm bị quay lén chụp lén ít nhất cũng cả trăm người? Chỉ là do quốc nội truyền thông bình thường không đưa tin mà ngầm giao ước với nhau. Em lúc này nhất định là bị ai đó cố tình tính kế, công ty của em nói sao?”

Viên Thụy nói: “Đại diện của em nói, có thể là do em chỉ tham gia show thực tế mà đã nổi tiếng nên có nhiều người ghen ghét, có thể là đối thủ cạnh tranh ngầm ngáng chân.”

Bách Đồ nói: “Có khả năng. Trước kia anh diễn một bộ phim, hồi năm 08 hoặc 09, ngày đầu tiên chiếu phim trên mạng đã có bản HD, khi đó mọi người còn chưa chơi weibo, anh và nữ chính bị bôi nhọ ở trên Tianya và Baidu cực kỳ thảm, nói anh bị quy tắc ngầm, còn nói nữ diễn viên chính trước kia là gái quán bar, anh xem như may mắn, sau đó được giải, công ty lại mua thủy quân cho anh để đính chính, công ty của nữ diễn viên kia không ổn về mặt tài chính, sau đó không gượng dậy nổi, cũng không nhận được vai chính nào nữa, bất quá tính tình cô ấy rất tốt, hiện tại không đóng phim nữa, về quê mở một nhà hàng lẩu, làm ăn có vẻ rất tốt.”

Viên Thụy có chút thương tiếc, nói: “Em biết, người anh nói là Vu Thiến Nhiên đúng không? Em có nghe Tống Hoan Nhan kể, là sư tỷ của em ấy hồi còn ở Học viện vũ đạo, là một cô gái rất tốt, gia cảnh không tồi, căn bản không thể nào làm gái quán bar, toàn là thủy quân đi bôi nhọ con gái người ta, tâm địa xấu xa.”

Bách Đồ nói: “Thủy quân ghê tởm, nhưng người bình thường nhiều lúc cũng gió chiều nào xuôi theo chiều nấy, nếu không phải công ty của anh có quan hệ tốt, anh đã sớm không được diễn xuất nữa. Cho nên a, em đừng để bụng những lời mắng chửi không thật đó trong lòng, anh thấy fan của em cũng không tệ, rất biết đề xuất sự kiện, kéo được nhiều hảo cảm của người qua đường, hiện tại mọi người cũng khoan dung với đồng chí hơn xưa, đợi chuyện video trôi qua sẽ không còn ai níu lấy chuyện này không tha.”

Viên Thụy cười nói: “Nam thần, anh yên tâm đi, em không sợ bị mắng, em không làm chuyện gì xấu, bọn họ mắng em là vì trong lòng họ không sạch sẽ, em không sao!”

Bách Đồ cũng cười, nói: “Em nghĩ được như vậy thì tốt. Hiện tại trong giới, thích nam hay nữ căn bản không phải chuyện gì to tát, em xem những kẻ hít thuốc phiện bị bắt vào tù, nuôi tiểu tam bị đánh ghen không phải cũng bị lên TV sao, chẳng phải cũng giống như diễn viên sao? Chuyện lần này chỉ cần công ty của em xử lý thích đáng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, em đừng quá gấp gáp.”

Viên Thụy cảm kích nói: “Cảm ơn anh nha nam thần, nếu như sau này em không còn lên TV nữa…, em còn có thể tìm anh đi chơi không?”

Bách Đồ buồn cười nói: “Em nghĩ nhiều quá, anh còn có chuyện muốn nói với em đây.”

Trịnh Thu Dương không muốn nhận cú điện thoại kia nhưng chủ nhân số điện thoại cứ mặt dày gọi cho hắn, hắn đang phiền không được, đột nhiên thấy Viên Thụy từ trên ghế sô pha nhảy lên, vui vẻ lớn tiếng nói: “A! Thật sao?”

Hắn vội dùng ánh mắt hỏi chuyện gì, Viên Thụy còn đang nghe điện thoại, chỉ nhìn hắn cười đến vô cùng rực rỡ.

“Được! Được!” Viên Thụy hướng về phía điện thoại nói, “Nam thần anh tốt quá! Lương ca cũng là người tốt! Chúc hai anh trăm năm hạnh phúc sớm sinh quý tử… À không, thân thể khỏe mạnh! Thân thể khỏe mạnh!”

Nhìn cậu nói chuyện với Bách Đồ, Trịnh Thu Dương hỏi: “Rốt cuộc là sao? Có chuyện tốt gì?”

Viên Thụy nhào lên người hắn, hắn theo bản năng mở hai tay ôm lấy, bị sức nặng của Viên Thụy đè bẹp trên ghế sô pha, Viên Thụy gục ở trên người hắn cười to mấy tiếng, nói: “Thu Dương! Em không cần phải rời khỏi giới giải trí nữa!”

Trịnh Thu Dương hỏi: “Rốt cuộc là chuyện tốt gì?”

Viên Thụy nói: “Anh có từng xem « Ai là thủ phạm » chưa?”

Trịnh Thu Dương vừa nghĩ, “Là cái show kia của Mỹ?”

Viên Thụy dùng sức gật đầu, nói: “Có một trang web up thí nghiệm chương trình này lâu rồi, nhưng không được nổi lắm, gần đây đài truyền hình đập khá nhiều tiền mua lại bản quyền chương trình, định quay ở Trung Quốc, sợ người bình thường kéo không nổi ratting cho nên muốn mời minh tinh tham gia, đã liên hệ rất nhiều người nhưng phần lớn còn chưa xác định được số người tham gia, bởi vì chương trình này nguyên bản có chút hạn chế, muốn chiếu trên TV thì chắc chắn không được Tổng cục thông qua, chỉ có thể up trên mạng. Trước mắt chỉ có Lương Tỳ là xác định tham gia, anh ta muốn thay đổi hình tượng, sau này không làm show giải trí nữa, vừa rồi nam thần hỏi em có muốn tham gia chương trình này hay không, nếu như muốn …, Lương Tỳ sẽ đóng gói mang em theo.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy còn đang nằm sấp trên người anh, dùng sức lắc lắc người nói: “Nói chuyện với anh đó! Có phải mừng đến choáng váng rồi không?”

Trịnh Thu Dương nói: “Anh nhớ chương trình này hình như … là thử thách trí tuệ.”

Viên Thụy hai tay ôm mặt anh dùng sức kéo ra hai bên, kiêu ngạo nói: “Ít xem thường em! Em 12 tuổi đã đoạt được huy chương vàng giải tính nhanh đó!”

Bạn đang �

Trịnh Thu Dương ở trong lòng yên lặng bồi thêm một câu, sau đó IQ không phát triển nữa, chỉ phát triển cơ thể.

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.