Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 89: Phiên ngoại, mỗi ngày rời giường đều thấy đội trưởng đang “Hóa trang” (3)



Phiên ngoại, mỗi ngày rời giường đều thấy đội trưởng đang “Hóa trang” (3)

Buổi tối hẹn tại KTV, nhóm nhạc nữ kia đã đến đông đủ, một nhóm người trẻ tuổi hát ca hát tâm sự, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tôi không thích tụ tập đi chơi, nên không hát cùng bọn họ, chỉ ngồi ở trong góc nhìn.

Trễ hơn chút nữa, lúc mọi người đang chơi vui vẻ, anh ta mới tới KTV, không có uống rượu, chỉ thỉnh thoảng xoa xoa má, đại khái là miệng còn đau, vẻ mặt đầy mất hứng. Mọi người thấy anh ta như vậy, cũng lên tiếng chào hỏi anh ta nhưng đều thức thời không lại gần, mọi người càng ầm ĩ vui vẻ, càng khiến tôi thấy anh ta cô đơn chiếc bóng, có chút đáng thương.

Tôi muốn đưa chai thuốc cho anh ta, vừa định đứng dậy thì có một em gái chạy tới gọi tôi một tiếng: “Sư huynh.”

Là cô gái lần trước xin số điện thoại của tôi.

Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, nói qua mấy ngày nữa sẽ tham gia một show giải trí, đến lúc đó định nhảy một đoạn vũ đạo của nhóm chúng tôi, nói xong cô lấy điện thoại ra mở đoạn video vũ đạo mà cô ấy tập cho tôi xem.

Tôi cảm thấy không ổn, cô gái này mỗi lần nhìn thấy tôi đều vô cùng nhiệt tình, rất cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện cùng tôi, có thể có chút hảo cảm với tôi, nhưng kiểu loli này thật sự không phải style tôi thích.

Kỳ thật tôi cũng không biết mình thích style gì.

Lúc trước tôi là một tra nam.

Tôi đã từng yêu, tới nay cũng chỉ có một lần, đó chính là người bạn gái làm “gà cao cấp” hiện tại kia. Hai chúng tôi là bạn học, là đồng hương, cô ấy theo đuổi tôi, cô ấy lớn lên xinh đẹp, miệng lại ngọt, vóc dáng cũng nở nang, tôi cảm thấy rất tốt. Cô còn là một người cực kỳ cố chấp, tôi khi đó chưa học được cách che giấu tính xấu của mình, lúc ở cùng nhau thường xuyên cãi cọ. Hiện tại nhớ lại quãng thời gian khi chúng tôi ở chung, ngoại trừ năm đầu tiên mới vừa ở chung cùng chịu cực chịu khổ phấn đấu, thì những năm sau luôn cãi nhau. Cô ấy thích hoa, lúc đầu mỗi lần cãi nhau xong tôi sẽ mua hoa dỗ cô ấy, về sau hoa không còn giá trị nữa, những món đồ cô ấy thích tôi không mua nổi, rốt cuộc không dỗ được cô ấy, vậy là cô ấy đá tôi.

Sau khi tôi debut, cô ấy thường tới tìm tôi vay tiền, tôi biết rõ hiện tại số tiền cô ấy kiếm được căn bản không đủ xài, trong tay tôi bây giờ lại dư dả nhiều lắm, nếu có thể, sẽ cho cô ấy mượn. Cũng không phải tôi còn tình cảm với cô ấy, mà khi chúng tôi vừa mới ở cùng nhau, có một công ty người mẫu tìm cô ấy ký hợp đồng, nhưng phải đi nơi khác phát triển, cô ấy không muốn rời khỏi tôi, qua nửa tháng rồi mới cười kể chuyện này cho tôi nghe, vừa cười vừa khóc.

Cô ấy có thể vì tôi mà từ chối một công ty tốt, đổi lại là tôi, tôi không làm được, ước chừng tôi cũng không yêu cô ấy lắm, cho nên mới càng cảm thấy trong đoạn tình cảm này, luôn là tôi nợ cô ấy.

Mặc kệ sau này cô ấy trở thành cái dạng gì, tôi vẫn luôn tin rằng cô ấy từng thật lòng yêu tôi, lúc ở cùng nhau tôi không làm được gì cho cô ấy, bây giờ có năng lực, tôi sẵn lòng cho cô ấy mượn chút tiền.

Xem video của đàn em xong, tôi có phần lạnh nhạt, cô ấy xem ra cũng cảm giác được tôi không nhiệt tình với mình lắm, dần dần lộ vẻ xấu hổ.

Các thành viên nữ khác đang cắt bánh, họ mua bánh chúc mừng chúng tôi giành được giải thưởng, cô ấy đứng dậy đi qua đó, chốc lát sau lại bưng một đĩa bánh ngọt quay trở lại đưa cho tôi, rất cẩn thận và lấy lòng nói: “Sư huynh, em nghe nói anh thích ăn dâu, miếng này có dâu nhiều lắm.”

Tôi nhận lấy, khách khí nói cảm ơn cô ấy, cô ấy đứng đó một lúc rồi có chút mất mác bỏ đi.

Tôi không có tâm trạng yêu đương, cũng không muốn cô ấy ảo tưởng điều gì, cứ dứt khoát lãnh đạm như vậy, đối với cả hai sẽ tốt hơn.

“Tomas.” Carl gọi tôi một tiếng, nói, “Đội trưởng gọi anh kìa.”

Tôi nhìn thoáng qua bên đó, Leo bày vẻ mặt ‘Ông đây rất không vui’ liếc sang bên này, cũng không biết anh ta lại khó chịu cái gì. Tôi trực tiếp đem đĩa bánh ngọt đi qua, tới trước mặt anh ta hỏi: “Ăn không?”

Anh ta vô cùng ghét bỏ đem mặt xoay qua một bên.

Tôi biết ngay anh ta chướng mắt, thu tay về, hỏi: “Gọi tôi tới làm gì?”

Anh ta liếc mắt nhìn tôi, mở miệng hỏi: “Diêm Giai Giai gần đây có tới tìm em không?”

Anh ta đang nói tới bạn gái trước kia của tôi, tôi nói: “Không có, nhắc tới cô ấy làm gì?”

Anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Cô ta không có đến tìm em vay tiền? Em lại không có tiền nhiều, cả ngày tự xưng trang hảo hán, đi làm máy rút tiền cho người ta.”

Bản thân anh ta không thoải mái liền muốn rắc thuốc nổ cho người khác, tôi nhẫn nhịn không nói, không muốn chấp nhặt với anh ta.

Kết quả cái tính chó gặm hôm nay vẫn không dứt, càng nói càng khó nghe: “Nhịn không được thì đi kiếm gái, chứ gọi cô ta tới làm gì? Nuôi tốt lắm sao? Gọi được người đàng hoàng còn may, em nhìn xem em toàn dính phải loại đàn bà gì? Bộ hễ ai quăng mị nhãn là em tình nguyện chụp lấy sao? Sao em không nghĩ ngoại trừ cái mặt này ra em còn có cái gì? Cũng chỉ có mấy ả phẫu thuật thẩm mỹ kiểu quái dị mới vừa ý em, em xem cái cặp bưởi độn phụ tùng kia, cái miệng cái mũi cái gì cũng lệch, độn dày như vậy mà còn không được cup C, chả khác gì đồ hai lưng, như vậy mà em cũng để ý?”

Nói tôi thì nói, chứ đừng có rinh thêm đứa con gái lên lưng tôi rồi nói, còn nói khó nghe đến như vậy, tôi có hơi nổi nóng, lớn tiếng nói: “Anh uống lộn thuốc rồi sao?”

“Em mới uống lộn thuốc, sao không tìm mấy cô gái sạch sẽ đi?” Anh ta càng nói càng hăng, “Nhìn bà cô Diêm Giai Giai kia đi, người ta thà lấy điếm về làm vợ chứ chả ai lấy vợ về làm điếm? Cũng chỉ có em, xem đồ điếm đó thành bảo bối.”

Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng ra sức trừng tôi.

Tôi thật sự muốn nhét phân tró vào miệng anh ta, tay cầm đĩa bánh ngọt trực tiếp đập lên mặt anh ta.

Trong phòng bỗng dưng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhạc làm nền.

Đi ra hóng gió đêm, tôi so với vừa rồi đã tỉnh táo hơn một chút, lúc nóng tính đã xuống tay đánh không ít, đút tay vào túi, chạm phải chai thuốc trị lỡ miệng kia, cảm thấy hơi buồn cười.

Cứ ngoan ngoãn ôm đùi nịnh nọt đi, ăn no rỗi việc xem tên đần kia là người một nhà làm gì, lo cho cái miệng tiện kia làm gì. Anh ta ngược lại giỏi lắm, biết rõ tôi không thích nghe cái gì nhất, là càng muốn lựa chỗ đau của tôi mà đâm vào, CMN đây căn bản không phải là vấn đề miệng tiện hay không, đoán chừng đã thực sự xem tôi là tùy tùng đi theo hầu hạ tùy thời gọi đến tùy thời đuổi đi. Ngẫm lại cũng đúng, nếu anh ta thực sự xem tôi là bạn thân thì sẽ không hạ lưu tới mức động tâm tư coi trọng cái mông của tôi.

Các thành viên nữ từ bên trong đi ra, chào tôi nói muốn đi về trước, tôi cũng không có ý giữ lại, gọi người ta ra đi chơi, cuối cùng lại biến thành như vậy.

Sư muội lúc trước đem bánh ngọt cho tôi nói: “Leo ở trong đó uống rượu, uống đến mức điên rồi, anh có muốn vào khuyên hay không? Em thấy bọn họ không ai dám tới gần anh ấy.”

Tôi chỉ nghe kể một chút là có thể tưởng tượng ra được cảnh đó, nói: “Anh khuyên cũng vậy thôi, thích uống thì để cho anh ta uống. Mọi người đi đường cẩn thận.”

Cô ấy lại nháy mắt mấy với các thành viên khác, họ liền thức thời đi trước, cô ấy không được tự nhiên nói với tôi: “Em nghe được câu nói lúc nãy anh ấy mắng em.”

Tôi trái lương tâm nói: “Thật xin lỗi, anh ta cũng không có ác ý, chỉ là miệng hơi tiện.”

Cô ấy gật đầu, nói: “Lúc anh vừa bước ra, anh ấy đã hất đổ ổ bánh tụi em mua.”

Tôi đành phải nói: “Anh ta bị bệnh thần kinh, mọi người đừng để ý.”

Cô ấy lại nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, có phải Leo thích anh hay không?”

Tôi giật mình kinh ngạc, nói: “Làm sao có thể?”

Cô ấy nhìn nhìn tôi, nói: “Trước kia em từng gặp anh ấy nhiều lần, anh ấy rất nhã nhặn với em, có một lần còn khen má hồng em rất đáng yêu.”

Tôi nói: “Anh đã nói anh ta không có ác ý với em rồi.”

Cô ấy lại nói: “Đó là lúc trước, buổi tối hôm nay anh ấy nhìn em như nhìn thấy kẻ thù, giống như em đã cướp đi thứ gì của anh ấy.”

Mấy câu tiếp theo, cô ấy bày tỏ nỗi lòng với tôi, nhưng cô ấy nói gì tôi cũng không nghe biết, trong đầu chỉ suy nghĩ câu cô ấy vừa mới nói “Có phải Leo thích anh không?”.

Anh ta có thích tôi hay không?

Phát thẻ người tốt cho cô ấy xong, tôi tiễn cô ấy đi, sau đó tôi đầu óc choáng váng lên xe bảo mẫu, tài xế đang dùng Ipad xem phim, chỉ bắt chuyện với tôi vài câu.

Lúc lên xe, tôi thấy giày của mình dính một vết bẩn màu đỏ, sau khi ngồi xuống dùng khăn tay lau mới phát hiện đó là một miếng dâu tây, hẳn là vừa rồi lúc đập Leo rớt trúng.

Đôi Air Jordan hàng limited này là anh ta tặng cho tôi, trước kia tôi nhìn thấy đôi giày này trên tạp chí, cảm thấy đẹp nên nhìn nhiều lần, lúc ấy anh ta ở bên cạnh, qua hai ngày, anh ta tặng tôi đúng đôi giày đó. Đúng lúc điện thoại anh ta bị vỡ, tôi liền mua một cái điện thoại tặng cho anh ta. Trước kia anh ta luôn nói ốp điện thoại thật phiền phức, vừa dày vừa xấu, từ đó tới bây giờ không bao giờ dùng ốp lưng, ngày tôi tặng anh ta điện thoại, anh ta lại lên Taobao mua một hơi mười mấy cái ốp lưng, còn hưng phấn hỏi tôi có đẹp hay không.

... Có lẽ nào, anh ta thích tôi thật?

Tài xế tắt Ipad đi, nói: “Bọn họ ra rồi.”

Tôi cách cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, mấy người bọn họ đang đi về phía này, Leo thì thúi mặt đi theo sau cùng.

Tài xế xuống xe giúp bọn họ mở cửa, đầu tôi đảo một vòng, nhanh chóng cầm điện thoại lên giả bộ đang trầm mê lướt web.

Cửa xe mở, anh ta khẳng định thấy tôi, ở đầu kia cố làm ra vẻ nói: “Tôi uống rượu không thể lái xe, các người ai không uống, tiễn tôi về nhà.”

Tôi thấy có hơi mắc cười, lại nhịn không ngẩng đầu lên.

Anh ta quả nhiên trực tiếp ném chìa khóa xe qua, ác âm ác khí nói: “Giả bộ không nghe thấy là xong sao? Cậu có còn muốn HOT không?”

Thực CMN miệng tiện tới nhà rồi.

Tôi không lên tiếng, cầm chìa khóa xuống xe, dưới ánh mắt đồng tình của các thành viên, hi sinh làm chất trung hòa hóa học đi cùng đội trưởng.

Khởi động xe tiễn anh ta về, anh ta ngồi trên ghế phó, từ khóe mắt vụng trộm nhìn tôi, miệng cũng không rãnh rỗi, cứ luôn lẩm bẩm nói tới nói lui: “Em đúng là không hiểu chuyện, hại anh mất mặt trước người ngoài, ngày mai anh sẽ nói đại ca anh đóng băng em, xem em còn dám không có quy củ như vậy hay không.”

Tôi nghe thấy cũng lười phản ứng, cũng không phải là đang giận, so với những câu nói lúc nãy, câu này chẳng thấm vào đâu. Tôi chính là không muốn để ý tới anh ta.

Đến dưới lầu nhà anh ta, tôi đậu xe, giải quyết việc chung nói: “Đã đến, tôi đi.”

Tôi giả bộ muốn xuống xe, anh liền ta kéo tôi lại, không ngờ còn có mặt mũi mà chất vấn tôi: “Em còn dám ra vẻ với anh? Em đừng có quá đáng!”

Tôi nói: “Kêu đại ca anh đóng băng tôi.”

Anh ta tức đến mức mặt mũi trắng bệch.

Tôi muốn mở cửa xe, anh ta nhào tới ôm lấy cánh tay tôi, cuối cùng không ‘ra vẻ’ nữa, mở to mắt ủy khuất nói: “Anh nói đùa mà em cũng tưởng là thật? Thân nhau lâu như vậy em còn không phân biệt được hay sao?”

Tôi lại muốn bật cười, kiên quyết nhẫn nhịn nói: “Lúc này mới nhớ tôi là bạn thân anh sao? Không phải lúc nãy anh nói tôi không có mắt sao.”

Tên đần này bày vẻ mặt nghi hoặc, té ra đã sớm quên bản thân mình đã từng nói cái gì, hồi lâu mới lẽ thẳng khí hùng nói: “Còn không phải vì muốn tốt cho em! Em đập bánh vô mặt anh là được rồi? Anh bình thường tốt với em như vậy, nói hai câu khó nghe em liền trở mặt, có bạn thân nào như em không?”

Lúc anh ta nói chuyện vết thương trên miệng lại bắt đầu toét ra, vừa nói vừa nhe răng nhếch miệng, tôi nhìn còn cảm thấy đau, nhượng bộ nói: “Tôi không nên đập bánh vào mặt anh, là tôi sai.”

Quả nhiên anh ta xìu xuống, chỉ là trên mặt vẫn còn chút cao ngạo, nhìn chằm chằm vào tôi, ngữ khí thay đổi: “Chúng ta là người một nhà khách khí như vậy làm gì... Hay tối nay ngủ ở chỗ anh đi?”

Tôi lại không ngu, nhìn ánh mắt của anh ta là biết anh ta lại động dục, chém đinh chặt sắt từ chối anh ta là được rồi, nhưng tôi lại do dự một lúc mới nói: “Mới hơn 9 giờ, tôi gọi xe về.”

Có lẽ anh ta cũng biết tôi sẽ không đáp ứng, ngược lại không hề ép buộc tôi.

Anh ta đi lên lầu, tôi đi một mình ra ngoài, chỉ đi hơn 10m rồi dừng lại, cảm giác cả người không ổn lắm.

Tôi vậy mà lại sinh ra một chút tâm tình lưu luyến.

Xoắn xuýt chừng 5 phút, tôi phát hiện mình quên trả chìa khóa xe cho anh ta, đây thật sự là một lý do không thể tốt hơn.

Trước khi nhấn chuông cửa, tôi còn nhanh chóng sửa sang lại tóc tai, khi ý thức được mình đang làm gì, tôi cảm thấy mình đã bị tên trong cửa lây bệnh ngu rồi.

Cửa vừa mở ra, tôi còn chưa nói được cái gì, anh ta đã nắm lấy cổ áo tôi kéo vào, trong nhà không có bật đèn, một mảnh đen kịt, tôi còn chưa hiểu rõ tình huống đã bị anh ta áp lên cửa chống trộm, sau đó anh ta kề sát sau lưng tôi, một tay luồn ra phía trước, định cởi thắt lưng của tôi, tay kia thì khắp nơi sờ loạn.

Cái tờ trym cứng ngắc của anh ta thì đang cọ ngay khe mông tôi.

Tôi hầu như bùng nổ, phản xạ có điều kiện dùng khuỷu tay thụi anh ta một cái, trở tay nắm lấy cổ áo, khóa hai tay anh ta lại, cảm giác anh ta đang muốn đánh trả, tôi liền đạp bắp chân anh ta một cái, tôi không dùng sức, sẽ không đau, anh ta nhảy lò cò lùi về sau, miệng chửi tục: “Muốn chết hả!”

Tôi sờ được công tắc, mở đèn.

Anh ta bỗng ngây ngẩn cả người, cà lăm nói: “Sao, sao em quay lại?”

Tôi đột nhiên hiểu được, thì ra anh ta tưởng tôi là người khác.

Anh ta xấu hổ nói: “Anh không có định chịch em, không có bật đèn, anh nhận lầm người, sao em lại quay lại?”

Tôi rất không vui, ném chìa khóa xe cho anh ta, nói: “Quên trả lại cho anh.”

Tôi ném lệch, cái chìa khóa xượt qua mặt anh ta rơi xuống thảm, anh ta xoay người nhặt lên, tôi thấy khóa quần của anh ta đã bị kéo ra một nửa.

Tôi hỏi anh ta: “Anh đang đợi ai? Là nam sao?” Bạn đang �

Ánh mắt của anh ta có hơi trốn tránh, “Ừ” một tiếng cực kỳ nhỏ.

Tôi hít một hơi, nói: “Anh thích nam?”

Anh ta cúi mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy rất thú vị.”

Lòng tôi dâng lên sự khó chịu không nói nên lời, thật sự rất muốn vật anh ta ra đập mấy cái.

Anh ta nhìn xung quanh trong chốc lát, không biết nghĩ tới điều gì, lại bắt đầu ngẩng mặt nhìn thẳng vào tôi.

Rõ ràng là coi trọng tôi.

Tôi từ trong túi áo lấy chai thuốc bột kia ra, nói: “Cho anh, trị lỡ miệng.”

Anh ta sửng sốt hồi lâu mới nhận lấy, vẻ mặt có chút vi diệu.

Tôi nhìn mặt anh ta, xem ra chỉ mới dùng khăn lau, tóc vẫn còn gel, tôi nói anh ta: “Anh cũng không rửa mặt, cứ như vậy hẹn người ta chịch?”

Anh ta xoa xoa mặt, đem chai thuốc đặt lên bàn, đi vào WC.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, tiện tay lật cuốn tạp chí, một tờ lại một tờ.

Anh ta thích tôi, anh ta không thích tôi, anh ta thích tôi, anh ta không thích tôi. (Đ: =)))

Cũng không biết anh ta rửa mặt như thế nào mà mặt mày vẫn như diễn viên hí kịch đi ra, ngồi xuống bên cạnh tôi, phạch trym ra.

Tôi liếc nhìn chỗ đó.

Anh ta ngữ khí ái muội, nói: “Tối nay ngủ ở đây?”

Tôi hỏi ngược lại: “Ngủ kiểu gì?”

Chính là ngủ kiểu đó.

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.