Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 91: Phiên ngoại, mỗi ngày rời giường đều thấy đội trưởng đang “Hóa trang” (5)



Phiên ngoại, mỗi ngày rời giường đều thấy đội trưởng đang “Hóa trang” (5)

Hôm trước anh ta chê tôi xen vào việc của người khác, cuối cùng bỏ về trong không vui, lúc trời tối, anh ta lại như chưa có chuyện gì xảy ra, vô cùng cao hứng gọi cho tôi hỏi: “Làm gì đó? Đi chơi với anh đi.”

Tôi không nói chuyện, cũng không muốn để ý đến anh ta, nghĩ thầm, chơi chơi chơi, tự chơi với trứng đi.

Anh ta còn nói: “Em tới, anh ở nhà chờ em.”

Có những câu nói hết sức bình thường, hết lần này tới lần khác bị anh ta nói ra, lại giống như nước chiết từng giọt từng giọt, cuối cùng đọng lại một chữ tao.

Thật CMN thiếu người thao mà.

Anh ta càng như vậy, tôi càng không muốn thuận theo ý của anh ta, nhẹ nhàng nói một câu “Không đi” liền cúp điện thoại, vì phòng ngừa anh ta giống như lần trước gọi tới không dứt, tôi thuận tay lôi số của anh ta vào sổ đen.

Đến bây giờ, tôi đã nhìn ra, đừng thấy anh ta mỗi ngày câu dẫn tôi mà lầm, kỳ thật trong lòng anh ta vốn không hề thích tôi, trước kia nghĩ để ý tôi có lẽ là vì tôi lớn lên nhìn cũng được, hiện tại bị tôi chịch sướng rồi, mới bắt đầu phát tao với tôi suốt ngày, trước kia anh ta còn biết thu liễm, từ khi đao thật thương thật chịch xong, hiện tại chỉ cần là gặp riêng nhau, không nói hai lời trước cởi dây lưng, sau đó nằm sấp trên giường nói ngứa.

Tại sao trên đời còn có loại gia hỏa vừa đần vừa dâm đãng vừa đáng ghét thế này?

Tôi, dù gì cũng là một tâm cơ boy, nghìn tính vạn tính cũng không thể tính được có ngày mình sẽ rơi vào cái đống bùn nhão này, lại còn thật sự coi trọng cái đồ chết tiệt này? (Tâm cơ boy =)))

Tâm thật sự rất mệt mỏi, không thể tiếp tục lãng phí thời gian cùng cảm tình trên người tên đần này nữa, tôi kịp thời dừng lại mức tổn hại, từ chối tiếp tục dây dưa với anh ta.

Ngày hôm sau tôi ở công ty luyện thanh đến hơn 10 giờ tối mới về nhà, vào nhà đã nghe Triệu Chính Nghĩa nói: “Leo tới tìm mày, tao nói mày không có ở đây anh ta lại không tin, còn vào phòng mày kiểm tra, trước khi đi có nhắn, khi nào mày trở về thì gọi điện thoại cho anh ta.”

Tôi lên tiếng, nhưng đương nhiên không gọi cuộc điện thoại này.

Cách trốn tránh duy nhất chính là không chạm mặt anh ta, nhưng nếu làm việc nhóm thì không có cách tránh đi, anh ta cũng thật ngu xuẩn, tôi đã hành động rõ ràng như vậy, mà anh ta còn có thể cười đùa tí tửng lại gần, ám chỉ hỏi tôi buổi tối có muốn đến nhà anh ta hay không.

Cái bộ dạng vô tâm vô phế của anh ta càng khiến tôi khó chịu, tôi nửa điểm cũng không muốn phản ứng lại, trực tiếp xoay người sang chỗ khác nói chuyện với người ta.

Nếu như bây giờ anh ta nổi giận, nói mấy câu khó nghe với tôi, nói không chừng tôi sẽ đánh anh ta, đánh cho anh ta cả đời phải nhớ kỹ, đừng có mà đến trêu chọc tôi.

Nhưng anh ta lại không nói, anh ta chỉ đứng ở bên cạnh trừng tôi trong chốc lát, rồi bốc khói rời đi.

Tôi ngược lại nhịn một bụng lửa giận, không chỗ phát tiết.

Đêm diễn hôm nay, lúc đến lượt chúng tôi lên sân khấu thì đội trưởng không có ở đây, người đại diện bịa lý do nói với ban tổ chức là Leo bị sốt thật sự không dậy nổi.

Suốt một tuần sau, Leo cũng không hề lộ mặt, cũng không gọi điện cho tôi, ngay cả người đại diện gọi điện thoại cho anh ta anh ta cũng không nhận. Ba show diễn liên tiếp, anh ta một mực không xuất hiện, trên mạng bắt đầu có người chọc ngoáy nói nhóm chúng tôi mâu thuẫn nội bộ, đội trưởng Leo bị xa lánh, nhóm gặp phải nguy cơ giải tán vân vân….

Người đại diện đương nhiên sốt ruột, bảo chúng tôi đến nhà anh ta xem sao, tôi tìm lý do không đi, các thành viên khác đi, trở về nói anh ta ở trong nhà đánh Dota, ngay cả đánh rắm cũng không thèm đánh.

Các thành viên không nói trước mặt tôi, nhưng rõ ràng thái độ của mọi người đều đang nói…, chuyện này là của tôi rồi.

Quả nhiên người đại diện rất nhanh tới tìm tôi nói chuyện, nói tôi đừng nhất thời giận dữ mà khiến Leo không thoải mái, không những không tốt cho cả nhóm mà với cá nhân tôi cũng không có gì tốt, còn nói: “Đúng lúc sắp tới sinh nhật Carl, gọi Leo đi cùng đi, đến lúc đó cậu nói vài câu dễ nghe dỗ cậu ấy, cho người ta cái bậc thang để leo xuống, xong rồi cho chuyện này qua đi, tất cả chỉ vừa mới nổi, đừng không biết nhẫn nhịn như thế. Cậu là người thông minh, đừng làm những chuyện không thông minh.”

Hắn rất nghiêm túc, trong lúc này quan hệ lợi hại tôi rất rõ ràng, cả nhóm bị tôi liên lụy, tôi cũng áy náy, đành phải gật đầu đáp ứng.

Buổi tối hẹn tại quán bar, tôi nhận nhiệm vụ xin lỗi, dỗ Leo vui vẻ trở lại, đừng không tham gia hoạt động của nhóm nữa.

Đạo lý này thật ra rất rõ ràng, không có anh ta, cái nhóm của chúng tôi căn bản không trụ được mấy ngày, không riêng gì vì đại ca của anh ta là chủ tài nguyên, càng quan trọng hơn là lúc này cả nhóm chỉ mới có chút danh khí, đội trưởng lại muốn rời nhóm thì còn phát triển cái rắm gì nữa.

Không thể thành đôi, cũng không thể làm đồng đội, nếu thật sự như vậy thì sự nghiệp và tình cảm tôi cái gì cũng không có, hơn nửa năm nay tôi cười xòa giả làm người tốt, cùng đi chơi, cùng lăn giường, đều là vì cái gì?

Nhóm chúng tôi sợ bị người ta nhận ra nên ngồi ở hàng ghế hẻo lánh bên trong, không làm tóc không make up, ăn mặc cũng tận lực đơn giản. Leo đi trễ lại ăn mặc bắt mắt mười phần, may mà chúng tôi còn chưa nổi lắm, ngọn đèn trong quán cũng mờ mờ ảo ảo nên mới không bị nhận ra.

Các thành viên rất tự giác tách ra chừa chỗ trống bên cạnh tôi, anh ta ngược lại không nói gì, chỉ trực tiếp ngồi xuống cạnh tôi.

Mọi người vì muốn khuấy động bầu không khí, một người so với một người càng lải nhải nhiều hơn, cả bàn thoạt nhìn rất vui vẻ hòa thuận.

Carl ra mật chỉ của người đại diện, liên tục nháy mắt với tôi.

Tôi biết rõ hắn có ý gì, nhưng mấy câu nịnh nọt đến bên cửa miệng, tôi lại nói không nên lời, trong lòng khó chịu cùng cực.

Lúc trước anh ta câu dẫn tôi, chờ tới khi tôi thật sự muốn nói chuyện tình cảm với anh ta, thì anh ta lại lẽ thẳng khí hùng nói không muốn làm người yêu tôi, rõ ràng là anh ta lừa tôi, bây giờ còn bắt tôi phải dỗ anh ta vui vẻ?

Đại khái là thấy tôi sắc mặc không tốt, Carl sợ tôi nói lời gì khó nghe, vội nâng rượu mời mọi người cạn ly.

Tôi chỉ mới nhấp môi đã buông ly, chân Leo ở ngay dưới mặt bàn mặt đụng đụng tôi.

Tôi không có trốn, cũng không đáp lại.

Anh ta chẳng những ăn mặc giống khổng tước đực tới kỳ động dục, mà còn xịt nước hoa đầy người, đầy hương vị nhục dục, bộ dạng này của anh ta phối hợp với cử chỉ lẳng lơ kia thật sự là thập phần hoàn mỹ.

Tôi luôn cho rằng khả năng tự kiểm soát của mình cực kỳ tốt, chưa bao giờ trầm mê bất cứ chuyện gì, kể cả tình yêu hay tình dục. Nhưng mà, anh ta chỉ mới dùng đùi cọ tôi vài cái, máu tôi đã nóng lên.

Tính thêm hôm nay, chúng tôi đã bảy ngày không gặp nhau, bảy ngày này mỗi dặm mỗi phút, tôi kỳ thật đều muốn anh ta.

Lúc chán ghét anh ta, tôi có thể miễn cưỡng giả như không ghét, thích anh ta, lại không cách nào giả như không thích. Trước kia tôi có thể nhịn được mà đi nịnh nọt anh ta, hiện tại muốn tôi nhịn, giả vờ như không thèm để ý chuyện anh ta chỉ xem tôi là bạn giường, cười nói “Chúng tôi làm lành đi”?

Tôi dường như không làm được.

Tôi chậm chạp không chịu mở miệng, các thành viên sốt ruột thôi rồi, không vòng vo nữa, nhao nhao khích lệ chúng tôi nhanh tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Anh ta nhìn tôi, thử thăm dò khoác tay lên vai tôi, thấy tôi không có phản đối, mới cười hì hì nói với mọi người: “Ai cãi nhau? Mấy đứa ít dệt chuyện đi, hai tụi anh tốt lắm.”

Tôi không có lên tiếng, Carl sợ xấu hổ nên tìm đề tài để nói: “Anh lần này mà không tới, là sẽ chậm trễ chung thân đại sự của Tomas rồi.”

Nghe xong câu này, tôi và Leo sững sờ cùng lúc.

Carl bát quái hề hề nói: “Anh ấy buổi chiều cùng sư muội trong công ty nói chuyện ở cầu thang, vừa kéo vừa ôm, em nhìn thấy hết.”

Nhìn thấy cái rắm, buổi chiều ở công ty gặp được sư muội kia, cô ấy nói sắp được diễn chung với thần tượng của mình, tôi liền chúc mừng cô ấy, sự việc đơn thuần như vậy lại bị hắn thêm mắm dặm muối nói thành cái gì?

Tôi còn chưa kịp giải thích, Leo đã nghiêng đầu sang chỗ khác, lúc quay lại trở mặt hỏi tôi: “Người Carl nói là cô gái lần trước? Em với cô ta quan hệ tốt hơn rồi sao?”

Tay của anh ta khoác lên vai tôi, chân cũng liên tục cọ cọ tôi, một giây trước còn tiện hề hề phóng mị nhãn, lúc này đây tay lại cực kỳ dùng sức, biểu cảm cũng thay đổi một cách rõ ràng, hai mắt trừng to, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn bộ lông tơ dựng đứng lên hết.

… Ghen sao?

Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, đây quả thật là phong hồi lộ chuyển. Cái tên đần này, luôn miệng nói không phải người yêu tôi, nghe tôi thân thiết với người khác lại bày ra cái đức hạnh này, sao lại đáng yêu đáng chịch như thế.

Nếu như không phải bên cạnh còn có người, tôi thật sự muốn hun anh ta đến chết.

Anh ta còn trừng mắt nhìn tôi, điện thoại của tôi rung lên, đúng lúc cho tôi một cơ hội, có thể cúi đầu xuống che dấu những biểu cảm mà tôi không muốn ai nhìn thấy.

Tôi lấy di động ra, trên màn hình chớp nháy một cái tên, là tên của sư muội đó.

Anh ta hiển nhiên cũng nhìn thấy, lập tức chất vấn: “Cô ta gọi tới làm gì?”

Tôi nhịn cười nói: “Chưa nhận làm sao biết.”

Kỳ thật tôi biết rõ, buổi chiều sư muội đó còn nhờ tôi nghe ngóng phương thức liên lạc với thần tượng đó, tôi từng nghe Triệu Chính Nghĩa nói hắn và người kia có quan hệ không tệ, liền đáp ứng giúp cô ấy nghe ngóng, hiện tại gọi tới có lẽ cũng là vì chuyện này đi.

Ở đây quá ồn, tôi liền sang bên cạnh nhận điện thoại, cô ấy quả nhiên là hỏi chuyện đó, lần này dường như cô ấy đang quay phim, nói chuyện rất vội vàng, tôi liền nói cúp trước, sau đó gọi cho Triệu Chính Nghĩa hỏi hắn, hắn gửi số điện thoại cho tôi, tôi lại gửi cho sư muội.

Trở về thì phát hiện Leo không còn ngồi trên ghế, các thành viên nói anh ta đi WC.

Tôi vừa ngồi xuống, anh ta đã trở lại, nhưng bước lại đây mà đứng ở bên ngoài nói: “Anh hẹn người, đi trước.” Nói xong, anh ta chỉ chỉ cửa ra vào.

Chỗ đó quả nhiên có một người đang đợi anh ta, đứng rất xa nên không thấy rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn ra là một nam sinh tuổi khá trẻ, là người lạ.

Carl hôm nay là chủ xị, hắn mở miệng nói: “Đừng đi vội, là bạn anh sao? Gọi cậu ta tới chơi cùng.”

Anh ta cười nói: “Không phải bạn, diễm ngộ, vừa gặp thôi, vội đi mướn phòng, mọi người chơi đi, anh đi.”

Chỉ có vài phút đã diễm ngộ thành công, quá giỏi, tôi thật sự muốn đứng dậy vỗ tay luôn rồi.

Không chừng chính anh ta cũng nghĩ như vậy, vẻ mặt dương dương đắc ý khoe khoang, lúc ra cửa còn nắm lấy tay nam sinh kia.

Hôm đó tôi về nhà, đem đôi giày anh ta tặng cho tôi vứt đi.

Không lâu lắm lúc trời vừa chập tối, anh ta đột nhiên chạy đến nhà tôi, nói anh ta đã nghĩ thông suốt, còn nói thích tôi.

Tôi cũng nói cho anh ta biết, tôi cũng thích anh ta.

Chúng tôi cuối cùng cũng ở bên nhau, và mãi mãi hạnh phúc về sau?

Chó má.

Lúc chúng tôi ở cùng nhau, anh ta vẫn ở bên ngoài câu tam đáp tứ, tôi nhịn không được liền đánh anh ta, nhưng lại không thể ra tay độc ác giống như lão đại nhà anh ta, mà là chịch anh ta một cách bạo lực, nếu mỗi ngày mà đánh anh ta thành đầu heo thì thôi tôi khỏi sống, đừng nói anh ta sẽ trở mặt, đại diện cũng sẽ không tha cho tôi.

Người đại diện và các thành viên khác cũng dần dần biết được hai chúng tôi có một chân, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, bất quá mọi người đều cho rằng tôi mới là người bị đè. Anh ta hỏi tôi có thể để cho mọi người hiểu lầm như vậy không, tôi biết rõ tật “giả trang” của anh ta lại tái phát, tỏ vẻ không có ý kiến.

Cứ qua lại như vậy hơn nửa năm, nhóm chúng tôi trải qua hai biến cố lớn, một là người đại diện của chúng tôi đi ăn máng khác, chạy sang một công ty mới, hai là chúng tôi đã phát hành album thứ hai, bởi vì ca khúc từ tính ma mị, doanh tiêu đúng chỗ mà bài hát nhanh chóng nổi tiếng, nổi đến mức dồn dập, địa vị của chúng tôi cũng chính thức tăng lên, công ty bắt đầu định ra hướng đi mới cho chúng tôi, ví dụ như Carl có khiếu hài hước rất nhanh được nhận làm khách mời cố định cho một show giải trí, Abel giọng ca của nhóm thì cuối năm sẽ được phát hành một album với tư cách là ca sĩ solo, tôi thì được sắp xếp đi học lớp diễn xuất cấp tốc, để chuẩn bị cho thời điểm chuyển hình sang phim điện ảnh và truyền hình.

Giới giải trí trong nước cần phải nhìn tới thị trường, nhóm nhạc idol không phải là kế lâu dài, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ muốn bay đi một mình.

Không ai có thể dậm chân mãi một chỗ được.

Tôi cũng đem việc chia tay anh ta lên nhật trình vào một ngày nào đó.

Là đợi fans trên weibo vượt 10 triệu? Hay là đợi khi nhận được vai chính trong phim điện ảnh? Dường như cái nào cũng được, thời cơ cũng không tệ, tôi đã có chỗ đứng, không cần anh ta trong lúc phỏng vấn đưa mic cho tôi nữa, hôm nay lúc nhận phỏng vấn, trong tay tôi mic từ các đài truyền hình khác nhau nhiều tới mức không cầm được.

Tôi cũng không phải không thích anh ta, cũng biết không phải anh ta không thích tôi, chỉ là mấy tháng trước tôi đã nghĩ thông suốt, nếu như anh ta không đổi được bản tính hay động dục này, thì dù tôi đánh chết anh ta hay thao anh ta tới chết thì cũng vô dụng.

Giống như hiện tại, đêm qua anh ta bị tôi chịch đến mất khống chế, sáng hôm sau đau tới mức không thể đứng thẳng, lúc đó tôi đang trên lớp huấn luyện, tôi được thầy gọi đi nói mấy câu, trong chớp mắt tôi trở về, anh ta đã cùng một nữ đồng nghiệp đứng đằng sau chơi “Thập Bát Mô” [1].

[1] “Thập Bát Mô”, là một bản đồng dao lưu truyền tại dân gian Trung Quốc, là một bản đồng dao chứa tính khiêu khích kích dục. Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký thường xuyên ngâm nga “Thập Bát Mô”.

Mọi người hỏi tôi có giận hay không? Tôi chỉ có thể nói cho mọi người biết, tôi tức giận được sao? Nếu chuyện gì tôi cũng tức giận, tôi đã sớm bị tức chết rồi. Đây là những lúc tôi có thể nhìn thấy, còn lúc tôi không nhìn thấy thì…, tháng trước lúc tôi đi nơi khác quay chương trình, anh ta bị phóng viên chụp phải cảnh đi bar đêm, tôi ngoại trừ hung hăng đánh anh ta một trận, còn có thể làm gì?

Anh ta bị đánh đến nghiện, đại khái cũng biết tôi ra tay không quá nặng, lúc mới đầu còn phản kháng, hiện tại tôi vừa động thủ, anh ta đã tự giác phối hợp rồi, còn rất CMN hưởng thụ bị đánh.

Bởi vì đã suy nghĩ kỹ sẽ chấm dứt mối quan hệ này, nên gần đây mỗi lần đánh anh ta, tôi sẽ cố ý nhắc tới hai từ “Chia tay”, anh ta phản ứng rất dữ dội, thậm chí còn ôm chân tôi nói không được không được.

Mỗi khi như vậy, tôi lại đột nhiên mềm lòng, nếu anh ta chịu nghe lời như vậy… nhưng tiếc anh ta luôn nghe lời không quá ba giây.

Tháng 11, tôi đến Hải Khẩu quay bản điện ảnh cho một show giải trí, lúc đó anh ta không có công việc, nên đi cùng tôi.

Quay xong phim điện ảnh, chúng tôi đi giáp vòng Tam Á chơi, kế hoạch là ở đâu đó dạo chơi một thời gian rồi trở về, tuần sau mỗi người chúng tôi đều có lịch trình riêng.

Ba bốn ngày đầu, mỗi ngày đều rất vui vẻ, anh ta thích nước, bơi lội lướt sóng lặn biển san hô đều không tệ, anh ta còn nói khi chúng tôi về già rồi, sẽ sang đây mua một căn nhà dưỡng lão cạnh biển, tôi nói đến lúc đó đã không còn sức để bơi nữa rồi còn ở đây làm gì, anh ta nói chúng tôi có thể nắm tay nhau nhặt vỏ sò, rồi cười ha ha ha.

Nói xong những lời này, ngày hôm sau, chúng tôi chia tay.

Thuốc châm ngòi kỳ thật rất phức tạp, tôi và người đại diện trước kia quan hệ không tệ, lúc hắn đi ăn máng khác về sau nhiều lúc ngầm liên lạc với tôi, muốn tôi sang công ty bên đó, hứa hẹn đủ loại đãi ngộ và phúc lợi, tôi không muốn làm cương với hắn nên để trống weixin. Mấy ngày sau lúc hắn biết tôi đi du lịch ở đâu, liên lạc ngày càng nhiều, một ngày có thể gửi hơn 10 tin weixin để phân tích tình hình và tiền đồ phát triển cho tôi nghe, tôi rảnh rỗi sẽ trả lời một hai câu biểu đạt sự từ chối, nhưng hắn mấy ngày nay cứ gửi liên tục, về sau tôi dứt khoát không xem nữa. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Mặt khác là do bạn gái trước của tôi, lúc Leo đi tắm biển, tôi ở trên bãi cát chờ anh ta, tôi nhận được cuộc điện thoại từ cô ta, cô ta đã rất lâu lồi không liên lạc với tôi, tôi cho rằng dạo này cô ta sống cũng khá giả, nhưng thật không may, cô ta vừa chia tay với kim chủ hiện tại thì lại phát hiện mình mang thai, đi kiểm tra thì là thai ngoài tử cung, hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể đến vay tôi một chút tiền. Tôi cũng không hỏi nhỏ [2], vừa hay điện thoại sắp hết pin, nên tôi nói buổi tối trở về sẽ chuyển khoản cho cô ấy.

[2] hỏi chi tiết

Đợi Leo chơi chán rồi, chúng tôi quay trở về khách sạn tắm rửa sạch sẽ, thấy điện thoại sạc gần đầy rồi anh ta mới trở mình tìm quần áo trong hành lý, tôi thuận tay chuyển khoản cho bạn gái trước. Thay xong quần áo, hai chúng tôi đi xuống lầu ăn cơm.

Mấy hôm nay chúng tôi thuê một chiếc xe, ngày mai trở về nên hẹn trả xe cho người ta, lúc người ta gọi tới thì Leo ăn no không muốn động, tôi đành phải đi.

Xe không có vấn đề gì, lúc kiểm tra xong, trước sau cũng chỉ mất chừng 10 phút đồng hồ. Chờ khi tôi trở lại, Leo vẫn còn ngồi trên bàn ăn, ly kem trước mặt đã chảy hết.

Tôi nói: “Anh ăn không hết thì đừng gọi, chẳng phải lãng phí hết sao?”

Sắc mặt của anh ta không đúng lắm.

Tôi kỳ quái nói: “Làm sao vậy?”

Anh ta nhìn bàn tay đang cầm điện thoại của tôi, nói: “Em vừa rồi đi ra ngoài cầm sai điện thoại, đó là của anh.”

Vừa rồi chủ xe gọi vào điện thoại anh ta, tôi nhận máy, lúc đi ra ngoài tôi thuận tay cầm nó đi luôn, điện thoại của hai chúng tôi mua cùng một chỗ, kiểu dáng tương tự, không nhìn kỹ sẽ không thấy nó khác nhau chỗ nào.

Tôi cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nói: “Lần tới mua hai cái ốp khác nhau đi, để sau này không cầm nhầm nữa.”

Anh ta ngữ khí nặng nề nói: “Bạn gái trước của em gọi điện thoại tới, nói nhận được tiền rồi.”

Anh ta không thích bạn gái trước của tôi, tôi ở trước mặt anh ta cũng ít khi nhắc tới cô ấy, có đôi khi anh ta nhớ tới còn công kích cô ấy vài câu, tôi cũng vờ như không thấy, lần này chuyện cô ấy đến vay tiền, tôi cũng không muốn cho anh ta biết.

Bất quá biết thì sao, cũng không phải chuyện gì không dám nhận, tôi cũng không có cho cô ấy vay số tiền quá lớn.

“Em ngược lại rất biết nhớ tình nghĩa.” Anh ta quả nhiên có chút âm dương quái khí, “Với bạn gái trước, và cả người đại diện trước quan hệ không tệ, không riêng gì quan hệ lợi ích, còn rất tri kỷ đấy.”

Tôi chợt nhớ tới, hiểu rõ anh ta tám phần là đã thấy lịch sử trò chuyện weixin của tôi với người đại diện trước kia, nhân tiện nói: “Anh ta ở bên đó làm việc không được tốt, muốn kéo người qua để gia tăng đội ngũ, em không có đáp ứng anh ta.” (2 người xác định quan hệ nên đồi xưng hô thành ’em’)

Anh ta giải khóa điện thoại của tôi, lật màn hình qua cho tôi xem, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói những cái đó thì có tác dụng gì, em chỉ cần nói cho anh biết, những lời này là có ý gì?”

Tôi có hơi buồn bực, nhận điện thoại nhìn, người đại diện trước kia vẫn như cũ nói một tràng xúi giục tôi, trong đó có một đoạn: “Cậu vừa có năng lực vừa có tâm kế, bằng không thì cũng sẽ không dỗ Leo tất cả nghe theo cậu, tài nguyên tốt dù mình không cần cũng phải chọn trước, đây cũng là điểm tôi bội phục cậu nhất, trong cái giới này, không phải chỉ có tài năng là quyết định hết thảy, cậu nhìn thấu bệnh mà hốt đúng thuốc, hết lần này tới lần khác khiến cho người ta cảm thấy lòng tốt của cậu đối với hắn là xuất phát từ đáy lòng, còn trẻ mà làm được như vậy tôi chỉ muốn bái cậu một lạy, tôi không thể bảo đảm nhất định sẽ nâng cậu cao hơn, nhưng tôi có thể nói, tôi là Bá Nhạc [3] hiểu rõ cậu nhất.”

[3] “Bá Nhạc tướng mã” được dựa trên một câu chuyện. Được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

Tôi: “…”

Anh ta tức giận nói: “Em nói đi! Cái gì gọi là ‘Dỗ Leo tất cả đều nghe theo cậu’?”

Tôi nên nói cái gì?

Anh ta nhìn tôi một lúc, sắc mặt dần dần trắng bệch, hỏi: “Em không nói gì là có ý gì? Là thừa nhận? Em làm thân với anh, chơi với anh, nói thích anh, dỗ anh vui vẻ, cũng chỉ vì anh là nguồn tài nguyên tốt của em?”

Tôi muốn nói cho anh ta biết không hoàn toàn là như vậy, nhưng “Không hoàn toàn” và “Không phải” rõ ràng là hai từ ngữ cách xa một trời một vực.

Anh ta xông lại, đánh tôi một quyền, tôi không né tránh, cũng không cảm thấy đau.

Anh ta đập bể điện thoại của mình, màn hình bể nát như cái mạng nhện.

Tôi mơ hồ nhớ tới, đây là cái điện thoại nửa năm trước tôi tặng anh ta, anh ta thật sự dùng nó hơn nửa năm.

Anh ta ném rương hành lý của tôi từ trong phòng ra.

Anh ta nổi giận với tôi vô số lần, nhưng đến tận lúc này đây, tôi mới biết được lúc anh ta thật sự tức giận sẽ không chửi tục. Tôi ngược lại tình nguyện anh ta mắng tôi, giống như trước ân cần thăm hỏi 18 đời tổ tông nhà tôi, vì ít nhất như vậy là anh ta còn muốn nói chuyện, chứ không phải như bây giờ đưa lưng về phía tôi, chỉ nói một chữ: “Cút.”

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.