Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 114: Vô lương âm trạch 6



Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân ầm ĩ, quả nhiên đám quỷ hồn đã tìm được tầng gác mái, chúng đã chạy đến trước cửa. Mao Chân mò mẫm trên vách tường, thế mà thật sự tìm được chốt mở, trong tường là một ô vuông cao khoảng 1m. Hắn bò vào trong rồi nói với Trần Dương: "Mau vào."

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Dương lập tức bò vào. Mao Chân đóng vách tường lại, hai người ngồi trong ô vuông đó, nó tự trượt xuống như thang máy vậy. Ngay giây phút Mao Chân vừa đóng vách tường, quỷ hồn bên ngoài vừa lúc phá cửa xông vào phòng.

Trần Dương hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Rời khỏi Vân Trì Thang Dục. Hiện tại bên ngoài đã bị quỷ hồn bao vây, nữ chủ nhà Vô Danh cũng sẽ chạy đến nhanh thôi. Nghe nói da bà ta bị mất bộ da, là cậu trộm hả?"

"Vâng."

"Vẫn còn chứ?"

"Vừa nãy giao dịch với hai bé trai, tôi đưa cho chúng rồi. Hẳn là bây giờ chúng vẫn chưa tiêu hóa hết đâu, nữ chủ nhà Vô Danh là quỷ họa bì à?" Trong truyền thuyết dân gian, quỷ họa bì có thể cởi lớp da mỹ nhân trên mặt, cầm bút vẽ lên lớp da hình ảnh một tuyệt thế giai nhân. Nhưng thực tế lại là, quỷ họa bì lột bỏ bộ da trên người, mỗi gương mặt mỹ nhân khác nhau là một bộ da khác nhau.

Mao Chân trả lời: "Đúng vậy. Cậu có biết vì thiên sư xen vào mà đã lâu âm trạch không có người xông vào không? Thỉnh thoảng mới có người đi lạc vào, nhưng cũng không chắc đó là một mỹ nhân. Bộ da kia quỷ họa bì đã dùng trên trăm năm, sớm hỏng rồi, mỗi ngày bà ta đều cẩn thận bảo dưỡng, lúc gặp người khác phải khoác lụa đen. Kết quả cậu trộm bộ da của bà ta, còn ném cho hai tiểu quỷ ăn. Chậc chậc, chắc chắn bà ta sẽ phát điên." Giọng nói của hắn có vẻ hả hê.

Ô vuông chấn động rồi dừng lại. Mao Chân mở vách tường bò ra, Trần Dương cũng đi theo. Trước mặt hai người là một cái nồi hơi, đây chính là phòng đun nước. Nhiệt độ ở đây rất cao, không lâu sau Trần Dương đã đầu đầy mồ hơi. Trong phòng rất yên tĩnh, không có lấy một bóng dáng quỷ hồn, vòng qua một vài cái tủ to là bếp lò và cái nồi hơi rất lớn, trong nồi phát ra tiếng nước sôi sùng sục. Nồi hơi không đậy nắp, hơi nước bốc lên dày đặc đến nỗi không thấy rõ đường đi.

Bên dưới cái nồi là ngọn lửa màu xanh đang cháy hừng hực, mơ hồ có thể thấy được xương người bị dùng làm củi đốt. Trần Dương nhớ lại lời hai đứa bé trai, thì ra "củi trắng" chính là xương người. Cậu vừa nhìn liền xoay người đi: "Bây giờ đi từ đây?"

Mao Chân bỗng nói: "Có thứ gì đó đang đến, mau trốn đi." Hai người nấp một bên, trông thấy hai đứa bé trai khiêng một quỷ hồn mập mạp tiến vào. Chúng đứng trước bếp lò, nhăn mũi ngửi ngửi rồi kêu lên: "Có mùi của sinh hồn."

Chúng ném quỷ hồn qua một bên, vừa ngửi vừa lần theo mùi tìm kiếm. Mao Chân bị nhốt trong Vô Lương Âm Trạch đã hai mươi mấy năm, tuy cũng là sinh hồn nhưng đã nhiễm oán khí trong âm trạch từ lâu, bị đồng hóa hầu như không còn hơn thở của sinh hồn. Vì thế hắn quay đầu, mấp máy môi nói với Trần Dương: "Thuật ẩn thân."

Thuật ẩn thân của Đạo gia không phải thuật tàn hình mà là che giấu dương khí và hơi thở, khiến quỷ hồn không phát hiện bất thường. Thế nên trong mắt quỷ hồn, thuật này không khác gì ẩn thân. Trần Dương rút một đoạn dây đỏ trên cổ tay, cột lên ngón giữa một nút thắt phức tạp. Đây là khóa dương kết, khóa dương khí lại, quỷ hồn không thể nhận ra dương khí.

Quả nhiên, hai đứa bé dừng bước: "Không có mùi."

Chúng đứng yên do dự một lúc, quay đầu lại phát hiện "heo trắng" đang giãy giụa định chạy trốn. Hai đứa bé lập tức quay lại, một đứa kiềm "heo trắng", một đứa rút dao mổ ra, nhẹ nhàng cắt một nhát lên cổ họng "heo trắng", chúng nhanh tay đặt một cái chậu dưới cổ hứng máu. Máu chảy gần hết, hai đứa bé đồng tâm hiệp lực nâng "heo trắng" đi lên mười bậc thang, đến trước bếp lò, ném "heo trắng" vào nồi đun chờ lột da.

Hơi nước mù mịt, Trần Dương và Mao Chân nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng đun nước. Mao Chân lên tiếng: "Chúng sẽ bắt quỷ hồn trong nhà tắm, lấy máu rút xương, xương dùng làm củi đốt, máu và thịt thì chế thành hương liệu đặc thù, trở thành nguyên liệu pha nước mà nhà tắm dùng. Nội tạng bị nhồi đường, cầm cho quỷ đói ăn. Dù sao quỷ đói không kén chọn, có gì ăn nấy. Thế nên bên ngoài không chỉ có nhiều quỷ hồn mà xung quanh phòng đun còn có rất nhiều quỷ đói."

Trần Dương đi ra khỏi phòng đun, căn phòng này nằm ở cuối hành lang, trên hành lang, cứ cách 5m có một ngọn đèn mờ mờ. Ánh đèn yếu ớt trong bóng đêm không thấm vào đâu, hầu như toàn bộ hành lang đều chìm vào bóng tối.

Mao Chân lại nói: "Quỷ đói sẽ không xuất hiện trong phạm vi ánh đèn chiếu sáng, đi nương theo ánh đèn là được." Hắn quay đầu lại, nhìn khóa dương kết trên ngón giữa của Trần Dương: "Khóa dương kết có tác dụng tối đa năm phút đồng hồ, thời gian quá lâu sẽ tổn thương dương khí của cậu. Trong vòng năm phút, chúng ta phải ra khỏi hành lang. Đám quỷ đói kia mà điên lên thì ngay cả quỷ hồn cũng ăn."

Lông mày Trần Dương hơi động, khóe mắt thoáng liếc nhìn nửa bên mặt nghiêm túc của Mao Chân: "Tôi biết rồi."

Nói xong cậu bước lên, nương theo ánh đèn mà đi. Ngọn đèn không những mờ tối mà còn chớp tắt liên tục, khiến bầu không khí càng thêm đáng sợ. Trần Dương cảm nhận được rất rõ, quỷ đói trốn trong bóng tối đang chảy nước bọt, thèm thuồng nhìn cậu. Một khi cậu không cẩn thận bước vào chỗ tối, bầy quỷ đói sẽ hung hăng kéo cậu vào bóng đêm.

Một khi bị kéo vào bóng tối, chúng sẽ ùa lên, phân thây xẻ thịt ăn sạch cậu.

Mao Chân lên tiếng: "Vì phòng đun có bầy quỷ đói nên quỷ hồn thường không dám đến đó. Lão Vân trong nhà tắm, gồm cả vợ, con trai và cháu trai của lão đều là ác quỷ nuôi quỷ đói, nên chúng không làm hại họ."

"Nhìn ra được. Ông ta đến kìa." Trần Dương nhìn lão Vân cả người toàn là vết cháy sém đen thui xuất hiện phía trước, thế nhưng cậu vẫn không dừng bước.

Trước kia ở dương gian, việc kinh doanh của nhà tắm này rất tốt, vì nhà tắm dùng nguyên liệu rất đặc biệt. Nghe nói nguyên liệt đặc biệt này là tổ tiên truyền lại, nhưng sự thật lại khác. Lúc còn trẻ, lão Vân đã giết chết cả nhà một người bạn của lão, cướp bí quyết pha nước tắm của người ta. Sau đó hai cháu trai của lão té vào nồi hơi nóng hầm hập, bị nấu chín. Con dâu lão phát điên, con trai thì cả đời nhu nhược, hắn sợ cha mình nhưng lại là một tên cuồng bạo lực. Sau đó nữa, Vân Trì Thang Dục xảy ra hỏa hoạn, tất cả mọi người đều chết cháy.

Lão Vân luôn cho là lão bị chết oan, vì vậy lão mở một nhà tắm trong Vô Lương Âm Trạch giống hệt cái ở dương gian. Thật ra không phải lão hồ đồ tự lừa mình dối người mà là vô cùng thông minh, rõ ràng với tội lỗi của lão, dù đầu thai thì cũng đầu thai thành súc sinh chừng trăm kiếp. Thế nên lão thà ở Vô Lương Âm Trạch, chờ đợi một ngày nào đó có sinh hồn xông vào, lão có thể cướp lấy cơ hội quay lại dương gian.

Trần Dương tháo xâu đồng tiền trên cổ tay, kéo dài thành roi, trước khi lão Vân nhào đến, cậu vung roi vào bóng tối. Lão Vân không dám tin, lão cho rằng có đàn quỷ đói xung quanh uy hiếp, Trần Dương sẽ không dám dùng bất cứ Đạo thuật gì mới đúng. Một khi dùng Đạo thuật, tuyệt đối cần phải huy động dương khí, bại lộ thân phận sẽ khiến quỷ đói bạo động.

Nhưng lão Vân không biết, Trần Dương học Đạo thuật chính là Quỷ đạo. Người học Quỷ đạo làm bạn với quỷ, bẩm sinh âm khí thịnh, dương khí suy. Ở dương gian, thể chất này đương nhiên bị ác quỷ mơ ước, nhưng trong Vô Lương Âm Trạch thì ngược lại, trở thành bùa hộ mệnh tốt nhất.

Quỷ đói tóm lấy tay chân lão Vân, sau đó nhào đến xé xác ăn thịt, chúng thật sự bị đói quá lâu rồi. Trần Dương quấn roi dài quanh lưng, quay sang chất vấn Mao Chân: "Không phải anh nói lão Vân nuôi quỷ đói, chúng sẽ không làm hại lão sao?"

Mao Chân cười khổ: "Dù con chó trung thành đến cỡ nào, nhưng khi quá đói cũng sẽ ăn thịt chủ của nó. Huống chi quỷ đói là loại quái vật không có chút lý trí."

Trần Dương liếc nhìn bầy quỷ đói đang rục rịch chuẩn bị hành động, môi cậu giật giật, nhỏ giọng hô: "Chạy!" Vừa dứt lời, cậu và Mao Chân lập tức tăng tốc chạy thật nhanh, mà sau lưng, từng ngọn đèn đột nhiên phát nổ, bóng tối bao trùm cả hành lang, quỷ đói vừa nếm được mùi vị quỷ hồn càng thèm thuồng đói bụng hơn, chúng điên cuồng tranh nhau nhào lên.

Hai người chạy đến cửa cầu thang ở cuối hành lang, chờ Mao Chân chạy vào, Trần Dương đóng sập cửa lại rồi khóa chặt. Cách cửa gỗ, quỷ đói thành bầy chen chúc đầy hành lang. Cậu thở phào nói: "Bây giờ đi ra ngoài hả? Không gặp quỷ hồn khác chứ?"

Mao Chân trả lời: "Không đâu."

Hắn dẫn Trần Dương lên lầu, đi được nửa đường lại mở tường bò vào.

"Rất ít người biết con đường này, vốn dùng để thoát thân khi có hỏa hoạn. Ha ha ha, nếu không phải tôi mua chuộc hai tiểu quỷ thì cũng không biết luôn. Đúng rồi, nói cho cậu biết một chuyện, không thể tin lời tất cả quỷ quái trong Vô Lương Âm Trạch, vì chúng tham lam vô cùng. Vậy nên cậu không được tin chúng, nhưng có thể giao dịch với chúng."

Trần Dương đi theo Mao Chân, bò ra khỏi Vân Trì Thang Dục, nơi này là một tòa nhà khác. Mao Chân đi lên tầng 5, tiến vào một căn phòng, mở cửa sổ nhìn ra ngoài: "Đến đây." Hắn không quên uy hiếp đèn lồng đầu người treo ngoài cửa sổ, nếu chúng dám hét lên sẽ lập tức cắt lưỡi chúng.

Trần Dương đi vào phòng đóng cửa sổ lại. Xuyên qua cửa sổ có thể thấy rất đông quỷ hồn đang bao vây Vân Trì Thang Dục, có cả một con quỷ to lớn chỉ có bắp thịt đỏ lòm mà không có da. Con quỷ này vô cùng xấu xí, hàm răng so le lởm chởm như răng cưa. Đó chính là nữ chủ nhà Vô Danh, quỷ họa bì.

Một lúc lâu sau, vài quỷ hồn bắt hai đứa bé trai kéo đến trước mặt quỷ họa bì, nó tóm hai đứa bé lên, ngửi ngửi người chúng rồi đột nhiên nổi giận, xé xác chúng ra làm hai ném xuống đất. Nơi Trần Dương đang nấp hơi xa, mơ hồ chỉ nghe được chữ "da".

Quỷ họa bì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ mà cậu đang nấp, nhưng chỉ thấy cửa sổ trống không, không có gì khác. Lúc này cậu đang dựa sát vào tường, quỷ họa bì vừa ngẩng đầu là cậu lập tức nấp vào.

Lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, Trần Dương phản ứng cực nhanh bắt lấy người bước vào, đối phương phản kháng, nhưng vừa quay đầu lại, hai người lập tức nhận ra nhau.

"Trương Cầu Đạo?"

Trương Cầu Đạo sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Sao anh lại chạy đến đây?"

Cùng lúc đó, trong Nhà Cũ, Khấu Tuyên Linh đang chạy trốn thì đụng phải một người, hai người đánh nhau một trận. Càng đánh càng phát hiện động tác của đối phương rất quen thuộc, hắn thử quát lên. Đối phương ngừng tay, hai người cùng bước đến ngọn đèn nhìn nhau cho rõ.

Khấu Tuyên Linh thấy rõ gương mặt đối phương, quả nhiên không nhận sai, hắn lên tiếng: "Trương Cầu Đạo, sao cậu chạy đến đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.