*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ha---aa."
...Mệt quá.
Tôi gục xuống sàn.
Dựa lưng vào tường, tôi ngồi bệt xuống.
"A---"
Con dao rời khỏi miệng.
Từ khuỷu tay trở xuống, cánh tay phải của tôi bị đập nát, vặn xoắn và cứa đứt.
Dấu móng vuốt của Roa vẫn còn rõ mồn một trên vai trái và cánh tay trái đang treo lủng lẳng của tôi.
Tôi cảm giác như mình y như con bạch tuộc với hai tay lơ lửng như hai xúc tu.
"...... Sen...... pai."
Tôi nhìn quanh hành lang.
Tôi nhìn đến chỗ Senpai vừa ngã xuống khi cố cứu mạng tôi.
Và ở đó,
"Sen--pai ơi, chị ổn chứ?"
"Ừ, chị ổn. Vết thương cỡ đó không nhằm nhò gì với chị đâu."
Tôi không nhìn rõ mặt chị ấy vì trời tối quá.
Nhưng trông chị ấy như xanh xao hơn mọi khi.
"A---!"
Thịch.
Đau đầu.
Thịch.
Đau đầu nữa
---Thịch.
bởi vì tôi vẫn đang nhìn thấy những "đường chết"
----Thịch.
Tôi lại đau đầu rồi.
"...Tohno-kun? Em làm sao thế?"
"Không sao---chỉ là---đầu em, đau."
Tôi cố trả lời trong lúc rên lên vì đau.
Tay tôi, nếu tôi có thể cử động được, tôi có thể đeo lại kính và bình tĩnh lại được. Nhưng, chúng không thèm nhúc nhích một li.
"---Chắc do em đã nhìn thấy cái chết quá nhiều.
...Tohno-kun à, em cố gắng quá sức rồi đó. Tự mình chiến đấu với Roa như thế, thật liều lĩnh."
"....Đó không phải là liều lĩnh. Chị mới là kẻ liều mạng. Tại sao---chị lại để cho hắn làm thế với chị?"
"Hắn chỉ...đánh lén chị ấy mà..."
"---Đồ ngốc, em, nghe được hêt rồi đó."
....Tôi đã nghe hắn nói rằng Senpai ném kiếm đi để bảo vệ tôi.
"...Liều mạng mình chỉ vì cứu em, chị đúng là ngốc."
Cố gắng như thế, và nỗ lực gọi tên tôi như vậy, đó không còn là quyết tâm bình thường nữa rồi.
"...Ra vậy. Dù em có làm gì đi nữa, chị cũng tự hồi sinh mà.
Xem ra em lại...làm chuyện vô ích rồi."
"----"
Không---không phải như vậy đâu.
"...Nhưng, em đã nghe thấy tiếng chị."
"Tohno-kun......?"
"Em đã nghe thấy tiếng gọi của chị rồi. Chị liên tục gọi tên em----nên em nhận ra mình vẫn còn sống."
Nên,
thứ cứu mạng tôi không phải là sự thù hận với Roa.
Mà chỉ là...tiếng gọi của Senpai mà thôi.
"Hự---!"
"Tohno-kun---!? Vết thương của em còn đau hả? Đợi chút, chị sẽ chữa lành chúng ngay...!"
"...Không đâu, không phải do, tay em..."
Đau đầu quá.
Cơn đau không từ bên ngoài, mà giống như nổ tung từ bên trong ra.
"...Đó là phản ứng của việc nhìn thấy quá nhiều 'cái chết' thôi. Đột ngột bắt bộ não làm việc quá tải như thế chắc đã làm hỏng các mạch máu."
"...Em, biết thế, nhưng."
"Nghe chị này, năng lực của em gây hại lên chính bản thân đó Tohno-kun. Thấy được những thứ vốn vô hình sẽ gây sức ép nặng nề lên cơ thể em, và mạch máu cũng không chịu nổi dòng chảy của máu nữa.
Nhìn vào 'cái chết' của những sinh vật giống như em...như con người chẳng hạn, cũng không sao lắm, nhưng cố nhìn 'cái chết' của những sinh vật bất tử thì quả thật quá nguy hiểm."
"...Vâng, nhưng giờ ổn rồi mà Senpai.
Roa...xong đời rồi. Em không cần nhìn thêm 'cái chết' nào nữa---
Nên, em không cần phải lo.
...Senpai ơi, chị có biết kính của em rơi ở chỗ nào không?"
"---Gì vậy em?"
"Kính của em....nếu không có nó, em sẽ chỉ thấy đường chết thôi.
Nếu thiếu mất nó, em sẽ phát rồ mất....có lẽ chúng rơi trong phòng Trà đạo, nên chị đi lấy giúp em được chứ?"
"Tohno-kun, em nói gì vậy? Kính của em vốn đã---
...Chị hiểu rồi. Chị sẽ đi lấy nó về ngay, nên hãy nhắm mắt lại nhé. Nếu em còn cố sử dụng mắt nữa, sẽ rất có hại đó."
"---Vâng, em sẽ nghe lời chị. Cảm ơn nhé."
Tôi khép mi mắt lại.
Chỉ một thoáng sau,
tôi có thể cảm thấy những ngón tay của Senpai rờ lên gương mặt mình.
"Của em đây, ổn rồi nhé. Mở mắt ra nào Tohno-kun."
"A...."
Những đường chết đã biến đi rồi.
Cơn đau đầu đã biến đi ngay tức thì---và giờ tôi có thể thấy rõ gương mặt của Senpai.
"Cảm ơn chị nhé Senpai. Giờ thì bình thường rồi ạ."
"Em nói gì thế? Vẫn còn nhiều việc phải làm để em trở lại như bình thường, nên đợi chị một chút nữa."
Chị ấy ngồi xuống cạnh tôi.
"---Hừm, vết thương không quá sâu. Chị sẽ chữa lành chúng ngay thôi, hãy kiên nhẫn nhé."
Senpai cẩn thận nâng cánh tay phải bị dập nát của tôi lên.
"Ơ---"
Có cảm giác âm ấm, ngưa ngứa.
Cánh tay lạnh lẽo của tôi nóng trở lại, và cơn đau cũng vụt đến.
"Au."
"Đau là tốt đấy, tức là dây thần kinh đã hoạt động. Nào, giờ để chị xem nốt tay trái."
Nhẹ đứng lên, chị ấy đổi sang ngồi phía bên trái tôi, và đặt tay tôi lên vai chị.
"...Tuyệt thật, tay trái của em lành lại rồi!"
"Chẳng có gì đâu, cái này là chuyên môn của chị thôi mà."
...Chuyên môn? Chị ta là y tá chắc?
À, chắc chắn không có y tá nào có thể chữa lành một cánh tay nát bét trong một phút cả.
"....Này Senpai ơi."
"---Ừ?"
"Senpai ơi, rốt cuộc chị là ai vậy? Giờ nghĩ kĩ ra, em chẳng biết chút gì về chị cả, Ciel-senpai ạ."
Những ngón tay dừng chạm vào vết thương của tôi.
Nhưng, rồi chúng lại tiếp tục công việc của mình.
"Chị cũng gần giống em thôi Tohno-kun. Ban đầu, chị cũng không có cái thân xác này.
Chị cũng đã suýt chết...không, chị thực sự đã chết và được tái sinh. Và chuyện tái sinh giờ thành thói quen hàng ngày của chị thôi."
Chị ấy đùa hay nói thật? Nụ cười ấy thật khốn khổ.
"...Ý chị là sao? Bình thường thì, chết là hết chứ?"
"Ý chị muốn nói rằng, chị không bình thường."
"Không bình thường.... như Arcueid sao?"
"..."
Chị ấy không đáp.
Xong rồi sao? Senpai đã đứng dậy.
"Thế là xong hết rồi đó. Em cử động được chưa?"
"...."
Tôi giơ hai tay lên và xoay vòng quanh.
Ngón tay hoàn toàn cử động theo ý muốn, và chỉ hơi đau chút xíu.
"Vâng, ổn rồi ạ...Cảm ơn nhé Senpai. Chị giúp em nhiều quá."
Senpai chỉ mỉm cười đáp lại.
"Vậy chúng ta đi thôi. Còn lí do gì để đứng lại đây đâu."
Senpai cất bước.
...Nhặt lại con dao, tôi cũng nối gót theo.
....Hai người chúng tôi đi bộ dưới ánh trăng.
Senpai không nói năng gì.
Nhìn vào bóng lưng chị, tôi cũng ngần ngại mở lời.
Roa đã chết.
Arcueid cũng bỏ đi rồi.
Lí do Senpai đến đây là để trừ khử Roa, nên chị ấy chẳng cần phải ở đây thêm ngày nào nữa.
"..."
Tôi đã dự tính trước chuyện này---nhưng tôi không ngờ nó đến nhanh như thế.
Tôi muốn Senpai ở lại đây.
Tôi muốn chị ấy nán lại----nhưng đó không thuộc quyền quyết định của tôi.
"..."
Tôi trộm liếc Senpai.
Chị ấy,
chị ấy định làm gì tiếp theo...?
Và rồi,
Senpai bất chợt dừng bước.
"Tohno-kun ơi."
Chị ấy nhìn tôi bằng đôi mắt không cảm xúc.
"...Gì vậy ạ Senpai?"
"Về chuyện chúng ta vừa nói xong."
"Vừa xong---là chuyện chị giống như Arcueid á?"
Chị ấy gật đầu.
Vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, chị ấy nói.
"Tohno-kun này. Nếu chị là một vampire, em sẽ làm gì?"
"Cái---"
Đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không biết nói gì cho vừa ý chị ấy nữa.
Nhưng---
"....Senpai vẫn là Senpai. Cho dù chị có là vampire đi nữa, điều đó cũng không ảnh hưởng."
Gương mặt chị ấy không thay đổi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt,
tôi tưởng mình đã thấy một nụ cười buồn.
"Chị cũng giống cô ta thôi. Nếu cô ta là một vampire không có kinh nghiệm gì về cuộc sống, thì chị là một vampire đã không còn thiết sống nữa."
"...."
Tôi chết lặng.
....Tôi chẳng biết đáp thế nào nữa.
Nên, giống như vừa rồi, tôi chỉ biết nói thật cảm xúc của mình.
"....Cũng không sao cả."
"Ơ?"
"Em đã nói rồi, không sao cả. Cho dù chị là một vampire đi nữa, em vẫn thích chị lắm đó Senpai."
"Cái----"
Senpai đứng đó, hoàn toàn sững sờ.
Nhận ra tôi vừa nói gì, tôi quýnh quáng quay mặt đi.
"Tóm lại! Tất cả những điều em muốn nói là thế đó. Thôi, đi về nhà nào, Senpai!"
Cố gắng giấu đi sự xấu hổ, tôi lảng sang chuyện khác.
Về nhà.
Senpai sẽ về đâu?
"----"
Thật đau đớn thay.
Tôi không dám nhìn vào mắt chị ấy nữa.
"--Tohno- kun."
Từ sau lưng tôi, giọng Senpai vang lên.
Giọng nói khẽ khàng, vô cảm đó.
"....Gì đó ạ?"
Tôi không quay đầu lại.
"Em biết lí do chị đến nơi này rồi chứ?"
"---Vâng. Rất tiếc, em biết rồi. Chị đến đây để giết Roa."
"...Phải. Nhưng chị đã không nói cho em điều đó. Chị định giải thích trong phòng Trà đạo, nhưng mọi thứ kết thúc quá nhanh."
"....Vâng ạ. Cũng hơi mất hứng chút xíu.
Nhưng, chẳng phải việc truy lùng Roa là nhiệm vụ mà Nhà Thờ giao cho chị sao?"
"...Không. Nhóm của chị hiếm khi được giao nhiệm vụ. Cho dù là có đi nữa, thì cũng phải vài tháng chị mới bị gọi một lần.
Lần này là do quyết định của riêng chị. Không vì yêu cầu của Nhà Thờ, mà do chị tự nguyện đến."
"...Tự, nguyện?"
"Đúng. Chị đến đây vì hoàn cảnh riêng. Chị muốn được chết như một người bình thường, nên chị phải giết Roa. Hắn là lí do khiến cơ thể chị thành như thế này."
....muốn được chết. Muốn được chết?---
"...Vì mỗi một lí do đó thôi, mà chị phải tiếp tục sống.
Nhưng, thế là hết rồi.
....Năm năm đã trôi qua. Là dài? Hay là ngắn? Chị cũng chẳng rõ nữa."
Giọng nói vô cảm chợt ngừng lại.
Chị ấy đứng chắn trước mặt tôi.
"Cảm ơn em vì tất cả. Lâu lắm rồi chị mới vui như thế này.
Nên, hãy chốt hạ bằng một cái bắt tay nhé."
Senpai chìa tay ra.
Tôi cũng không nói gì, chỉ đáp lại bằng hành động.
Chúng tôi nắm tay nhau thật chặt.
"Vậy thì giờ chúng ta phải chia tay thôi. Ừ, dù chị có không còn ở đây đi nữa, em đừng gây sự với Inui-kun nhé.
Chị đã rất muốn làm một học sinh như em và Inui-kun.
À, và đừng có tùy tiện bỏ kính ra nhé. Sức mạnh sẽ thu hút sức mạnh khác. Lần này thì em đã thành công, nhưng chị không chắc lần sau sẽ ra sao đâu."
"...Vâng ạ. Em biết, vì có người đã từng dặn em từ trước rồi.
Thực ra, mãi gần đây em mới tháo kính xuống, để đương đầu với mấy vụ vampire này."
"Chị hiểu rồi. Vậy thì chị an tâm."
Ngón tay chị ấy rút lại.
Cái bắt tay đã kết thúc, và chị ấy lùi bước.
"Giờ thì vĩnh biệt nhé. Hy vọng được gặp lại em."
"---"
Tôi không thể nói gì tiếp.
Tôi còn không dám níu chị ấy lại.
Tôi về đến nhà.
Đã hơn 9 giờ tối...Quá một tiếng đồng hồ so với giờ giới nghiêm.
"A, Shiki-san. Hôm nay cậu về muộn quá."
Kohaku-san ngay tức khắc đứng dậy chào tôi, giống như đã ngồi trong phòng khách từ nãy giờ.
"Tôi đã về. Xin lỗi vì tôi đã khiến chị phải đợi nhé."
"À không sao ạ, chỉ cần cậu an toàn là tốt rồi. Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối, nên cậu cứ ngồi đợi ở đây ạ."
"À này---Akiha có ở nhà không?"
....Không phải vì tôi sợ bị mắng vì đã không tuân thủ giờ giấc---mà là sau khi nghe những gì Roa nói, tôi không dám đối mặt với Akiha nữa.
"Không ạ, cô chủ đang ở trong phòng riêng rồi, nên cậu cứ yên tâm đi."
"....Không, không phải chuyện đó, mà là...này Kohaku-san. Cô đã từng nghe chuyện tôi và Akiha có một người anh trai chưa?"
”Tôi không nghĩ là có chuyện đó đâu ạ. Tại sao cậu lại hỏi vậy Shiki-san? Có chuyện gì ạ?"
"---Không. Chỉ là tôi nghe nói rằng hình như tôi có một người anh, và tôi không chắc lắm."
"Cậu và Akiha-sama là hai người con duy nhất của ông bà chủ. Tôi đã làm việc ở đây từ khi còn bé xíu, nên không nhầm được đâu ạ."
Chị ta mỉm cười vui vẻ.
"---Ơ? Kohaku-san này, chị đã làm việc ở đây từ ngày xưa cơ á...!?"
"Vâng ạ. Ban đầu chúng tôi chỉ học việc thôi, nhưng Hisui-chan và tôi có nhiệm vụ làm việc vặt quanh biệt thự. Chuyện đó xảy ra từ lâu lắm rồi, nên nếu cậu không nhớ thì cũng là bình thường."
Chị ta đang hồi tưởng lại quá khứ ư? Chị ấy tiếp tục cười và đi thẳng vào phòng khách.
"..."
Thế hóa ra hắn ta nói dối à?
"---Mà chắc cũng chẳng còn quan trọng đâu."
Tự nói tự nghe, tôi đi vào phòng khách.
...Tôi nằm lăn ra giường.
Kéo chăn lên mình, tôi nhìn vu vơ lên trần nhà.
----Kết thúc rồi.
Vẫn còn đó những vết thương và kí ức, nhưng mọi chuyện đã chấm dứt rồi.
Giờ tôi sẽ lại quay về cuộc sống bình lặng của một học sinh cấp 3.
Không cần lo đến việc giết hay bị giết nữa.
Chỉ cần quên đi thôi.
Quên hết, và ngày mai---
"----"
....Tôi không làm nổi.
Không có cách nào để quên được.
"Khỉ---thật."
Nhưng, tôi cũng chẳng làm gì được cả.
Ngay từ đầu, Senpai và tôi đã thuộc về hai thế giới khác nhau rồi.
"......."
....Thôi đi ngủ đi.
Đến sáng mai tôi sẽ quên dần thôi.
Tôi sẽ ngủ ngay bây giờ, và bình tĩnh lại---
...Vẫn không ngủ nổi.
Ngực tôi vẫn thắt lại.
"....Giời ơi."
Tôi vớ lấy một quyển sách tiếng Anh, và đọc cho buồn ngủ.
1976.
Tôi được sinh ra trong một gia đình có cửa hàng tạp hóa, ở một ngôi làng hẻo lánh của nước Pháp.
Tôi thừa hưởng vẻ ngoài của mẹ mình, một người gốc châu Á, nên tôi chẳng giống đám trẻ con hàng xóm.
Nhưng mọi người trong làng đều rât tốt bụng và luôn mỉm cười chào tôi.
Để đáp lại những nụ cười đó, tôi đã sống thật trung thực và vui vẻ.
Giúp đỡ bố, đi học, biết yêu đương như mọi cô gái bình thường.
Đó là cuộc đời tôi, và tôi luôn tin rằng hạnh phúc đó sẽ kéo dài mãi mãi.
Cho đến lần sinh nhật thứ mười sáu.
Bất chợt tôi cảm thấy khác lạ.
Giống như khi tôi đang chơi đùa với lũ trẻ. Tự dưng, tôi muốn bẻ gãy cổ chúng.
Giống như khi tôi thấy một người ăn xin lang thang trên đường. Trông buồn cười quá, tôi muốn lấy dao đâm ông ta xem sao.
....Chẳng biết tại sao tôi lại nghĩ như thế.
Tôi không dám hé răng với ai cả, nên tôi đành tự nhốt mình trong phòng.
Những cảm xúc đen tối bủa vây tâm hồn tôi.
Không phải là do tôi có hai nhân cách, hay là ai đó nhập vào tôi.
Bởi vì, tôi không tin vào những thứ phi khoa học như thế.
Cảm xúc của tôi là những giận hờn bất chợt mà ai cũng có.
Giống như khi quát lại bố mình khi ông cố đánh thức bạn dậy dù đêm qua bạn thức khuya.
Giống như tức tối khi bạn đi dưới mưa và một chiếc ô tô ngang qua làm bắn nước lên người bạn.
Những thứ nhỏ xíu như vậy dần dần kết tổ trong tâm trí tôi và ở lại đó vĩnh viễn.
Đó là lí do.
Tôi biết mình sẽ không còn kiềm chế được nữa.
Tôi chỉ còn cách tự khóa mình trong phòng.
Tôi phải tránh mặt tất cả mọi người thôi.
....Chỉ như thế, tôi mới không phải ghét ai, và tôi sẽ không có những cảm xúc đó nữa.
Nhưng, tôi đã sai lầm.
Bị cầm tù trong phòng kín, tâm trí tôi bị bào mòn dần, và cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa.
Ngày đó.
Sau khi tôi bị thay thế hoàn toàn, điều đầu tiên nghĩ đến là sao tôi khát quá.
Tôi lết thân mình ra khỏi phòng.
Bố mẹ tôi lao đến, vì mấy tháng nay tôi mới chịu ra ngoài.
Mỉm cười đáp chào, tôi giết họ.
Rất nhanh gọn.
Bằng thân thể yếu ớt đó, tôi cắn đứt cổ họ và uống máu.
Sau khi uống sạch tính mạng của họ, tôi đứng dậy.
"---Đã trải qua một trăm năm rồi sao? Thân xác này thật tuyệt hảo."
Đó là giọng của ta, nhưng tôi chưa từng nghe thấy nó.
Đôi môi toét ra thành nụ cười.
----Thật khó tin.
Thường thì, ta luôn chọn thân xác kế tiếp từ trước khi mình bị chết.
Nhưng kiếp trước của ta, đã bị tiêu diệt bởi "công chúa", trước khi ta kịp tính đến chuyện này.
Ta chỉ có thể niệm chú rằng mình sẽ được đầu thai vào một thân xác có sức mạnh siêu nhiên, nên lần luân hồi này vốn không hoàn hảo.
Hậu quả là, dù cơ thể mới của ta rất mạnh mẽ, nhưng ta được sinh ra trong một một gia đình hoàn toàn bình thường, chẳng có chút quyền lực nào.
Khó mà giết cả thị trấn này mà vẫn che mắt thiên hạ.
Nhưng, ta không hề thất vọng.
Thực ra, ta còn sung sướng là đằng khác.
Chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian để một người thường có được địa vị xã hội.
Nhưng bù đắp cho sự bất tiện đó, ta đã có được một cơ thể siêu cường.
Từ trước tới nay,
ta luôn cố gắng cân bằng giữa sức mạnh và địa vị xã hội.
Kết quả là, ta chẳng bao giờ tìm được thân xác nào thực sự tốt cả.
Nhưng---thân xác lần này sở hữu nhiều mạch pháp thuật hơn bất cứ kiếp trước nào của ta---và tiềm năng của nó ngang ngửa với ta lúc còn là con người.
Ta tự nguyền rủa chính mình.
Những thứ như quyền lực, chúng có thể được sắp đặt sau.
Nhưng chất lượng của thân xác là một thứ không bao giờ thay đổi được.
Đến tận kiếp thứ 17, ta mới ngộ ra chân lí này.
Ta, sau khi đã hoàn toàn thức tỉnh, bắt đầu kiểm soát những kẻ xung quanh mình, như dầu loang trên mặt nước.
Không phải theo cái kiểu bừa bãi ta vẫn làm trước đây, mà theo một cách không làm đổ quá nhiều máu.
Bởi vì một lí do rất khó chịu.
Ý niệm của ta, tự nó không tồn tại được.
Tất cả những gì ta có thể làm là bảo cái thân xác này rằng "tôi muốn làm chuyện đó".
Ta là kẻ giật dây thân xác này, nhưng phương pháp, và quá trình, lại được quyết định bởi tôi, vốn lớn lên trong cơ thể đó.
Nói cách khác---ý chí của thân xác này thuộc về kẻ chiếm đoạt là ta, nhưng ý thức vẫn thuộc về tôi bản thể.
Tôi có được ý thức, và ta sở hữu kí ức.
Trong lúc ngủ, tôi chỉ mơ toàn những ác mộng, là những điều tự tay ta đã làm.
Tôi vẫn còn nhớ.
Cảm giác khi cắn đứt cổ bố mẹ mình.
Tôi lấy mạng những người hàng xóm vẫn chào tôi, từng người từng người một. Ta làm nhục chúng, tùng xẻo chúng, giống như gặm nhấm linh hồn chúng từng chút một.
Chỉ trong một tháng,
Tôi đã nắm giữ sự sống của toàn bộ dân làng, và chơi đùa với chúng theo đúng cách mà ta muốn.
Tôi muốn phát điên lên.
Tôi muốn tin rằng mình đã hóa rồ rồi.
Nhưng nếu làm thế, thì tội ác của tôi còn nặng nề hơn trước.
Đó là lí do vì sao tôi vẫn kiên trì.
Cố gắng kiểm soát cơ thể, tôi cố giảm thiểu tội ác mà ta gây ra.
Nếu trên đời này có tồn tại sự cứu rỗi...
Thì đó là khi cơn ác mộng này chấm dứt trong thoáng chốc.
Người phụ nữ mặc váy trắng đó đến trong một đêm trăng đỏ thẫm.
Tôi không biết cô ấy là người nào.
Nhưng ta biết rõ cô ta là ai.
Sau cuộc chiến, công chúa trắng của loài vampire đã giết tôi.
Vì ta đã chuẩn bị sẵn một thân xác mới, ta lại đầu thai, bỏ mặc cái xác cũ.
Công chúa trắng rời đi, và xác của tôi được mang về Vatican.