Tự Ái Nhi Phi

Chương 15: Buổi đêm vắng lặng



Trên đường lái xe về Lạc Dư Thần vẫn lặng im nên khiến cho tôi cảm thấy có cái gì đó không đúng, chờ đến khi về nhà bật đèn tôi mới phát hiện ra chuyện không tốt.

Cả khuôn mặt anh trắng bệch đến đáng sợ, môi nhợt nhạt rất doạ người, tôi đột nhiên nhớ ra từ sáng đến giờ anh còn chưa có thứ gì vào bụng.

Anh trời sinh dạ dày đã không tốt, đã vậy còn không biết chăm sóc bản thân cho nên khi còn trẻ thường xuyên đau dạ dày. Sau đó là khoảng thời gian ở với tôi, được tôi hầu hạ cẩn thận mỗi ngày, bình thường không ngừng buộc anh ăn những thứ bổ dưỡng nên sau đó mới tốt lên một chút, kết quả ngày hôm nay lại tái phát.

Càng liều mạng hơn là, anh cư nhiên mở tủ lạnh lấy ra một lon bia rồi bắt đầu rót.

Cậu ấm này, đau dạ dày đã đành, còn muốn uống lạnh trấn áp?

Tôi rất tức giận, anh thật sự không có ý thức, vẫn thích tự ngược mình sao?

Quả nhiên, uống được hơn phân nửa, dạ dày lại bắt đầu kháng nghị, Lạc Dư Thần đau đến hất văng một cái khiến lon bia rơi trên mặt đất.

Anh khom người, tay phải ôm lấy dạ dày, mồ hôi lạnh bắt đầu từ trán tuông xuống.

Tôi theo bản năng muốn đến dìu anh, chợt cả người xuyên qua thân thể ấy, sau đó mới ý thức được bản thân này buồn cười biết bao nhiêu.

Anh lảo đảo thật vất vả té ngã trên salon, lập tức co rúc ở một góc, hai tay chăm chăm ôm lấy dạ dày không cách nào khắc chế bắt đầu rên rỉ.

Anh nghiêng đầu dường như đang nổ lực hô hấp, mồ hôi chảy ròng ròng, trên cổ nổi đầy gân xanh. Người đã không có bao nhiêu da thịt, dạ dày co rút còn anh sống chết co lại một cục, hoàn toàn là đang trãi qua một hồi cực hình.

Tôi sắp điên lên thế nhưng đến một chút biện pháp cũng không có. Hạ Minh Tu đang ở L.A, tôi lại không thể chạm đến bất cứ vật gì, hiện tại thứ duy nhất có thể trông cậy chính là Lạc Dư Thần tự mình gọi bác sĩ, nhưng mà Lạc Dư Thần cho dù vô cùng đau đớn lại hoàn toàn không có ý định gọi điện thoại cầu xin.

Tôi bên cạnh như kiến bò trên chảo nóng, Lạc Dư Thần cư nhiên từ trên salon rớt xuống đất, trên mặt là đau đớn trùng điệp. Cho tới tận hôm nay tôi vẫn chưa từng thấy anh đau đớn như vậy, bản thân gấp đến độ nước mắt muốn chảy, sau đó toàn thân anh bắt đầu co giật, hơi thở thều thào như không ra hơi. Sắc mặt anh đã trắng đến kinh người, tôi muốn ôm anh, muốn gọi anh, nhưng tất cả đều vô dụng, chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn anh lăn qua lộn lại, nhìn anh chịu tội.

Cứ nhìn anh đau đớn triền miên như vậy, đau đến mức cổ họng như tắt nghẹn, khí lực cạn khô, cả người mơ mơ màng màng nằm trên sàn nhà. Giữa còn nôn ra vài hớp nước chua làm dơ quần áo, nhưng anh đã không còn tâm trạng để quan tâm nữa. Lạc Dư Thần cứ nửa mê nửa tỉnh như vậy, vừa đau đớn vừa ôm dạ dày lăn lộn.

Tôi gọi anh, tôi nói anh đừng ngủ, tôi chỉ sợ khi anh ngủ rồi thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Anh không trả lời tôi, tôi chỉ biết anh đã triệt để mất đi ý thức, sợ rằng yểu mệnh, liền nhịn không được mà vỗ vào mặt anh sau đó đem anh ôm vào lòng,

Chờ tôi hoảng sợ khi phát hiện ra mình vừa làm gì thì anh đã được ôm đến ghế salon.

Tôi đã chết, làm sao có thể chạm vào anh được?

Tôi đã cho rằng bản thân mình mộng du, nhưng mà anh xác thật đã từ sàn nhà nằm lên ghế, hơn nữa còn là do tôi ôm.

Giơ tay lên rồi tự mình sờ lấy, cuối cùng lại giống như một người sống, sờ được mặt mình.

Không hề có độ ấm, thế nhưng lại cảm nhận được xúc cảm.

Sau đó chạm vào salon, bàn trà, tất cả đều chạm được!

Tôi thật sự không biết tử thần đang trốn ở nơi nào lại muốn đùa giỡn với tôi như thế, nhưng mà ngay tại giờ khắc này, tôi lại cảm động với họ đến rơi nước mắt.

Mặc kệ là thế nào, trước tiên phải cứu anh.

Tôi lập tức gọi đến bệnh viện cấp cứu, đối phương vừa được kết nối, tôi đã vội vội vàng vàng rống với nhân viên về tình hình của anh.

Nhưng mà phía bên kia lại truyền tới, là giọng nghi ngờ của một cô y tá trực: “Xin chào, đây là bệnh viện trung ương thành phố S, mời ngài nói.”

“Cô có thể nghe thấy tôi không??” Tôi dường như gào khàn cả họng.

“Xin chào, mời ngài nói…”

Tôi cầm điện thoại luống cuống, làm sao bây giờ, người trong bệnh viện không thể nghe thấy giọng của tôi. Tôi lập tức cúp điện thoại rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài gọi người, thế nhưng lại bị một lực vô hình kéo tới, phạm vi di chuyển của tôi chỉ có thể cách Lạc Dư Thần ba thước.

Cho nên, dù xuất hiện kỳ tích có thể chạm vào đồ vật, nhưng tình huống vẫn đang rất nguy cấp.

Sắc mặt anh tái xanh, liên tục lên cơn co giật rên rỉ.

Tôi cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể sử dụng cách thông thường để chăm sóc dạ dày cho anh, tôi tìm trong thoáng chốc, thật may là thuốc lần trước vẫn còn, tôi ngay lập tức nấu nước nóng, pha sữa tươi, sau đó giã gừng đun nước đường.

Chờ đến khi tôi cầm thuốc và đem sữa đến cũng vừa lúc anh tỉnh lại, thế nhưng vẫn còn đau đớn nên thần trí không rõ.

“Lạnh…” Lạc Dư Thần khàn giọng nói.

Tôi bây giờ đã không thể cảm nhận nhiệt độ không khí, chỉ dựa theo ký ức, vào mùa đông phòng này có lò sưởi hiển nhiên sẽ không lạnh, nhưng mà Lạc dư Thần đã tiêu hao nhiều sức lực nên lạnh là dĩ nhiên.

Tim tôi đau vô cùng, thầm mắng mình sai lầm, sau đó vội vã nắm lấy tấm chăn bên cạnh đắp cho anh, nhẹ nhàng cẩn thận từ từ đỡ anh nằm vào lòng tôi rồi dỗ dành nói: “Đến đây, uống thuốc xong sẽ không còn đau nữa.”

Anh hỗn loạn, không để ý tới tôi, chỉ lẩm bẩm nói: “Tiếu Hằng, anh lạnh…”

Anh chỉ gọi một tên của tôi, còn đối với tôi mà nói, nó thật giống như một vật gì đang nổ tung trong tai.

Lạc Dư Thần khẽ gọi tên của tôi, chỉ như vậy mà thôi nhưng tôi chỉ trong phút chốc đã hoàn toàn khuất phục, tước vũ khí đầu hàng.

Tôi không cách nào khống chế được mà ôm chặt lấy anh, bản thân cũng rõ ràng rằng sẽ không thể nào cho anh một tia ấm áp, thôi chỉ cần ôm anh giống như có thể cho anh ấm áp là được rồi.

Anh ở trong lòng tôi, tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn thanh nhàn phóng khoáng như vậy, tuấn tú động lòng người.

“Tiếu Hằng, Tiếu Hằng, anh lạnh…” Anh vẫn liên miên lẩm bẩm mà nói, giống như đứa trẻ lạc đường gặp được mẹ rồi chợt uỷ khuất mà khóc.

“Em biết, em biết.” Tôi biết anh đau, tôi biết anh lạnh, tôi dỗ anh: “Uống chút sữa sẽ không lạnh nữa.”

Tôi biết anh không phải thanh tỉnh nên mới làm những điều như vậy, nhưng mà vẫn thành công đem thuốc và sữa đút cho anh.

Tôi biết tay của mình rất lạnh nên mới dùng khăn ấm từ từ cởi áo che khuất chỗ đau, nhẹ nhàng xoa cho anh.

Anh dựa vào lòng tôi, vùng lông mày không còn nhíu lại nhìu như trước nữa.

Lúc tôi muốn đi thay khăn lông nhưng bị anh kéo lại, tiếp tục gọi tên tôi.

Anh nói: “Tiếu Hằng, đừng…”

Tôi đáp: “Em không đi.”

Anh nói: “Đừng.” Sau đó đột nhiên khóc.

Tôi nhìn anh, yêu thương cực độ, lại nhịn không được mà muốn ôm lấy anh một cái. Thế nhưng tôi không làm vậy.

Cầm lấy hộp cấp cứu, một bên giúp anh ôm dạ dày còn một bên giúp anh xử lý về trầy trên trán.

Lúc nãy khi anh lăn lộn trên mặt đất, đầu đã đập vào chân bàn lúc nào không hay.

Sau tôi lại cho anh uống nước đường pha gừng, đợi một lúc anh mới có thể an ổn mà ngủ, còn tôi lại bắt đầu giúp anh dọn dẹp căn phòng hỗn độn. Chờ đến khi làm xong mọi thứ, ngẩng đầu nhìn lên đã là ba giờ sáng mới đi xuống bếp làm một ít cháo. Hiện tại đối với tôi mà nói bản thân cũng không cần được nghỉ ngơi.

Nấu cho anh sáng sớm để ăn, nếu không ăn thật ngon thì sẽ đau trở lại.

Tôi nấu xong, trở lại đại sảnh, giúp Lạc Dư Thần đắp mền thật tốt rồi sau đó ngồi bên cạnh nhìn anh ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.