Cơm nước xong, Giang Bình túm Dương Hi lại ra lệnh:"Vì sự an toàn cho máy tính của cô, hãy ngoan ngoãn ở lại phòng khách, không được trở về thư phòng. Chờ tôi dọn dẹp xong, chúng ta nói chuyện."
Dương Hi đứng dậy muốn bước đi——nàng hiện tại tuy rằng không thể nói là tự nhiên chạy nhảy, nhưng là đã có thể vứt bỏ cây nạng mà tự do hoạt động. Vì thế biểu tình lạnh lùng của nàng so với lúc còn cần cây nạng thì càng thêm có khí thế.
Giang Bình không muốn yếu thế, đe dọa xong cũng không để ý nàng, tự mình đi thu dọn bàn ăn rồi lại vào nhà bếp rửa chén dĩa. Bên ngoài cửa sổ trong nhà bếp, những chiếc lá vàng rơi đầy sân, hiu quạnh nhưng làm mê lòng người. Giang Bình thở dài một tiếng, đã lâu không có đi ra ngoài rồi. Phải nghĩ cách làm cho Dương Hi ra khỏi căn nhà này, nếu không thì cho dù cô ấy có tốt đi nữa thì mình cũng trở thành nấm mốc rồi.
Dọn dẹp nhà bếp xong, Giang Bình đoán chừng Dương Hi đã trở lại thư phòng rồi, đang lo lắng phải làm như thế nào mới lôi được nàng ra ngoài, nhưng khi cô vừa đi ra thì liền nhìn thấy Dương Hi đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, trước mặt là đang cầm một ly cà phê nóng, nhàn nhã thưởng thức.
"Ồ? Hôm nay rất ngoan nha!" Giang Bình đi đến trước mặt Dương Hi, vốn ý nghĩa của những lời này là khen khích lệ, thế nhưng khi nghe vào tai lại cảm giác như là đang châm chọc. Cô gái này trước giờ đều không nghe lời người khác, hôm nay ngoan như vậy, Giang Bình ngược lại có chút không quen.
"Ngồi." Dương Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói, khí thế vẫn như cũ.
Giang Bình ngoan ngoãn cúi xuống, lại cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, theo bản năng muốn phá vỡ, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Dương Hi, rất nóng bỏng:"Làm gì?"
(Trong tiếng Hoa, chữ "ngồi" và "làm" là đồng âm.)
"Ngồi!" Dương Hi lặp lại lần nữa. Ăn nhiều món ngon như vậy, tâm tình tốt lên, nàng lặp lại lần thứ hai.
"Nhưng mà......" Giang Bình xiết chặt ngón tay, biểu hiện ngượng nghịu, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia sáng, hoàn toàn không có nửa điểm gì ngượng nghịu.
"Làm gì lề mề như vậy, tôi kêu cô ngồi thì cô cứ ngồi đi!" Dương Hi có chút phát hỏa, tối nay không có uống nhiều, mỗi người một ly, uống cũng chậm, nàng sẽ không vì uống rượu mà nổi điên.
Giang Bình càng nhăn nhó, có chút giống người vợ nhỏ:"Chuyện này......làm ở trên ghế salon, có thoải mái không? Lần đầu tiên, hay là chúng ta lên phòng đi. Sẽ thư giãn hơn. Tôi nhất định sẽ ôn nhu."
Trời! Dương Hi lúc này mới hiểu ra cái tên háo sắc Giang Bình này đang nói cái gì, cái người này đúng là điển hình của người không uống rượu cũng nổi điên mà:"Cô bị bệnh thần kinh hả, tôi kêu cô ngồi xuống!"
Giang Bình cười ha ha, cô đương nhiên là biết ý tứ của Dương Hi, cô đương nhiên là cố ý, chọc giận Dương Hi xong cảm thấy rất thoải mái:"Là cô nói làm mà, là cô gây cho tôi hiểu lầm, nói chuyện cần phải nói rõ ràng chút, cô không nói là kêu tôi ngồi xuống, tôi làm sao biết được ý này của cô, tôi còn tưởng là muốn tôi và cô làm...... chuyện yêu nữa......hại tôi vui vẻ."
Dương Hi sụp đổ. Lại mắc bệnh Đường Tăng rồi, mình chỉ có thể bỏ chạy thôi. Nàng đứng lên hướng về phía thư phòng:"Vậy một mình cô từ từ mà làm đi."
"Aiza......Đừng......Tôi không có sở thích đó." Tay Giang Bình nhanh chóng ôm lấy Dương Hi đã muốn đứng lên, lại sử dụng lực kéo nàng trở lại ghế salon. Dương Hi chân đứng không vững, mông bị đặt xuống trên đùi Giang Bình.
"Buông ra." Dương Hi cảm thấy quả thật không có cách nào trao đổi bình thường với cái người tên Giang Bình này.
"Không buông." Giang Bình ôm càng chặt, giọng điệu rất cứng đầu.
"Cô buông hay không buông?" Dương Hi nghiến răng nghiến lợi, mặt lúc xanh lúc đen.
"Không buông." Giang Bình kiên quyết. Nói đùa sao, người đẹp trong ngực, nói buông là buông thì thật lỗ biết chừng nào.
Dương Hi thở ra một hơi thật dài, sau đó bình tĩnh ngồi trên đùi Giang Bình, thậm chí còn xê dịch vị trí, làm cho mình ngồi thoải mái một chút, có chút ngoài dự kiến của Giang Bình là, Dương Hi bình thường là thục nữ, vậy mà lúc này lại mở rộng hai chân mà ngồi trên đùi cô. Tuy nhiên chỉ cần nàng không nháo, ngoan ngoãn ngồi, cũng rất tốt.
Giang Bình ở phía sau quyết định đối xử nhẹ nhàng mềm mỏng, vì thế, cô vô cùng ôn nhu tựa đầu trên lưng Dương Hi:"Hi nhi, cô không biết đâu, tôi thật sự rất thích ôm cô......"
Lời nói rất dịu dàng, Dương Hi không trả lời cũng không phủ nhận. Ngoan một cách kỳ lạ, nàng chính là tao nhã bưng ly cà phê nóng lên, sau đó tay cầm cà phê chậm rãi chuyển động, nước cà phê nóng theo độ nghiêng của cái ly mà đổ ra ngoài, đương nhiên không phải đổ vào trong miệng Dương Hi, mà là đổ xuống trên đùi Giang Bình.
"A......" Tiếng thét thê thảm chói tai. Sự ôn nhu của Giang Bình trong nháy mắt bị đánh bể hoàn toàn. Thì ra cái người này hôm nay không chút thục nữ ngồi ở trên đùi mình, là vì muốn đổ cà phê lên trên đùi mình á!!!
Giang Bình buông tay, Dương Hi thản nhiên đứng lên, đặt lại ly cà phê trên bàn trà. Giang Bình giống như là con mèo bị giẫm đuôi, vừa la hét vừa từ ghế salon nhảy dựng lên. Cà phê thật nóng, Giang Bình bị phỏng có vẻ rất nặng. Cảm giác dính dính ở giữa quần và làn da, làm cho Giang Bình muốn nổi điên.
Giang Bình hoàn toàn bị thua, lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, ngay tại phòng khách cởi luôn quần ra. Sau đó chân dài trắng nõn bước đi ném chiếc quần vào máy giặt.
Ánh mắt Dương Hi không tự chủ được dõi theo da thịt trắng như ngọc kia, hẳn là mềm mại nhẵn nhụi lắm, sờ lên không biết thoải mái như thế nào, ý niệm trong đầu này còn chưa kịp biến mất, trong ý nghĩ đột nhiên nhớ đến bánh bao đậu, tim nhảy thình thịnh hai cái mới kiềm chế lại được. Thật sự là không nên! Dương Hi thầm mắng chính mình một tiếng biết lễ phép thì không được nhìn, sau đó đi về hướng thư phòng.
Đêm nay vẫn là nên trở về phòng xem bảng báo cáo, dựa theo tình huống hiện tại, chờ Giang Bình bình phục lại, khẳng định sẽ gây phiền toái cho mình. Vì thế Dương Hi đến thư phòng lấy máy tính rồi đi về hướng cầu thang.
Giang Bình đem quần đi giặt, lỏa chân chuẩn bị lên lầu tắm rửa một cái, vừa lúc nhìn thấy Dương Hi giống như đang muốn lên lầu.
"Bảo bối à......" Giang Bình cắn răng, người xông lên phía trước.
Dương Hi xoay đầu nhìn vào mắt Giang Bình, khóe môi khẽ nhếch:"Ngủ ngon." Sau đó bước chân tao nhã tiếp tục lên lầu.
Giang Bình cũng đã đi lên theo:"Trời còn chưa tối, nói ngủ ngon quá sớm, tôi cảm thấy chúng ta có thể tâm sự."
"Không có hứng thú." Dương Hi mới không muốn để cho cô lên. Cũng không quay đầu lại, rất nhanh đi về hướng phòng.
Giang Bình theo sát phía sau, đợi đến lúc Dương Hi mở cửa còn chưa kịp đóng lại, phía dưới chân của cô đã trượt vào, người cũng đã thuận theo chui vào bên trong phòng, Dương Hi đang cầm máy tính trên tay, dưới chân cũng không được thuận tiện, dĩ nhiên sẽ không linh hoạt như Giang Bình, vì vậy dễ dàng làm cho cô thực hiện được.
Giang Bình rất hài lòng. Đây là lần đầu tiên thuận lợi ở trong phòng Dương Hi từ sau lần say rượu sinh bệnh hôm trước, Giang Bình quyết định đêm nay bất luận thế nào cũng không đi ra.
"Đi ra ngoài." Dương Hi giận dữ, ôm máy tính đứng ở cửa, lạnh như băng mà nhìn Giang Bình. Phòng của mình bất luận thế nào cũng không cho người khác xâm phạm.
"Bảo bối à, chân bị phỏng rồi, đau......" Giang Bình ngồi ở trên mép giường, giả vờ đáng thương.
Dương Hi không tự chủ mà nhìn vào chân của cô, ánh sáng quá mờ, thấy không rõ, tuy nhiên nói bị phỏng hẳn là có chút nói quá, dù sao, mình cũng đã cầm qua ly cà phê kia trong chốc lát, mình cũng đã thử qua độ nóng, không đến mức làm phỏng người:"Bớt giả vờ tội nghiệp đi."
"Thật sự đau mà." Giang Bình bĩu môi, ra sức biểu diễn, ánh sáng trong phòng này rất tối. Nếu Dương Hi không tiến vào, không mở đèn, muốn nhìn rõ ràng đùi mình như thế nào vẫn là không dễ dàng.
Dương Hi bó tay, có lẽ thật sự bị phỏng rồi, vừa rồi nhìn thấy da thịt non nớt, chắc không chịu nóng được. Nàng đặt máy tính lên tủ đầu giường, ánh mắt phóng tới trên đùi Giang Bình, da thịt trắng nõn, phía trên một mảnh ửng đỏ, Dương Hi chưa từng bị phỏng nên cũng không biết thế này có tính là bị phỏng hay không, chỉ thấy Giang Bình nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt thống khổ không biết có mấy phần thật mấy phần giả. Nàng không khỏi nhíu mày:"Vậy phải làm sao bây giờ? Có cần tôi gọi điện kêu Phương Bồi đến không?"
"Không cần." Dĩ nhiên không cần kêu cô gái có ý đồ khác với Dương Hi đến đây.
"Vậy cô hẳn là không có việc gì, đi ra ngoài đi." Dương Hi hạ lệnh trục khách.
"Hi nhi, cô sẽ không tuyệt tình như vậy chứ. Hôm nay làm cho tôi bị thương, dù thế nào cũng phải cho tôi chút bồi thường nhỉ." Giang Bình giỏi nhất là trơ trẽn.
"Được rồi, tôi không phải mẹ cô, đừng giả vờ là con nít trước mặt tôi." Dương Hi đẩy cô ra. Cái người này đúng là được voi đòi tiên mà.
Giang Bình nhất thời im lặng. Mặt bỗng khựng lại, mẹ? Đã sớm bị cô hại chết rồi.
Tâm trạng vốn đang muốn đùa giỡn nhất thời bị tiêu diệt sạch sẽ. Con người có đôi khi thật sự sẽ quên thù hận, quên đi chính mình là ai, lúc ở bên cạnh Dương Hi, chỉ nhớ đến mình là một bác sĩ tâm lý, cô ấy là bệnh nhân tâm lý, sẽ không tự chủ được mà đi bao dung cô ấy, trân trọng cô ấy, đau lòng vì cô ấy, tìm cách giải cứu cô ấy. Chỉ nhớ đến tháng ngày bên nhau, cái ôm, cái hôn môi, những lúc đùa giỡn đấu đá, nhớ đến sự thân mật ngoài ý muốn.
Nhưng mà sự thật chính là sự thật, nó tồn tại, vĩnh viễn không thể thay đổi. Quên đi chỉ là nhất thời, lừa mình dối người cũng được, trốn tránh cũng được, chỉ là vì tình mà quên bản thân mình mà thôi.
Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống. Giang Bình đứng lên đi ra ngoài, nên trở về phòng mình mà tắm rửa. Mình không ngừng xây dựng tâm lý để lòng mình mạnh mẽ hơn, tất cả mục đích, dục vọng, thù hận đều quá mức rối rắm, thời điểm quên đi, có thể đơn giản bị một loại tư duy khống chế, nhưng khi tất cả trở lại trong đầu, không thể nào tránh khỏi đau đớn kịch liệt cùng với khúc mắc làm cho mình không thể thích ứng, thậm chí có đôi khi cũng làm cho mình muốn nổi điên.
Người có bệnh tâm lý là Dương Hi, nhưng ở trong lòng luôn giãy dụa chẳng phải cũng bao gồm cả mình sao?
Dương Hi có chút bất ngờ, nhìn Giang Bình chậm rãi đi ra ngoài, hai chân trắng nõn, dáng người cao gầy, bóng dáng cô đơn ưu thương. Dương Hi tựa hồ lại thấy được sự đau thương nồng đậm khi cô rời khỏi phòng nàng vào ngày hôm đó.
Cô ấy thật sự sẽ bị tổn thương sao? Dương Hi đột nhiên có chút không rõ. Sự ưu thương của Giang Bình làm cho dưới đáy lòng Dương Hi đột nhiên sinh ra một tia đau đớn, là mình làm cô ấy tổn thương? Mình đã từng nói rất nhiều lời tổn thương đến cô ấy, nhưng cô ấy vẫn như trước mà quấn quít bên cạnh mình, hôm nay lại như vậy là vì sao?
"Kỳ thật...... Hôm nay, là muốn cùng cô thảo luận về Mĩ Diệp." Dương Hi nhẹ giọng nói với bóng lưng của Giang Bình. Câu này xem như là xin lỗi đi.
Giang Bình dừng một chút:"Tôi trở về tắm trước."
"Ngủ ngon." Dương Hi lại nói với bóng lưng của Giang Bình, cô ấy đêm nay sẽ không đến tìm mình, Dương Hi đột nhiên rất khẳng định.