Giang Bình rất cẩn thận giúp bà Dương bưng thức ăn lên bàn, sắp xếp chén đũa. Trên mặt tuy rằng lộ vẻ tươi cười bình tĩnh, biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu đánh trống.
Vợ chồng Dương Khanh trở về hoàn toàn không nằm trong dự tính, nếu như trong lúc hai vợ chồng nói chuyện có chỗ nào đó làm bại lộ thân phận của mình, vậy Hi nhi sẽ nghĩ như thế nào? Mà Hi nhi hoàn toàn không biết mình là bác sĩ tâm lý, càng không biết ước định của mình và Dương Khanh, nếu Hi nhi đối với mình biểu hiện quá mức thân thiết, vậy Dương Khanh vốn đã rất mẫn cảm lại sẽ nghĩ như thế nào?
Giang Bình cảm thấy mỗi sợi dây thần kinh của mình đều căng thẳng, thậm chí đột nhiên có cảm giác như đang đi dây biểu diễn xiếc. Nhưng mình hiện tại không thể thay đổi gì cũng không thể nói gì, chỉ có thể yên lặng xem tình hình.
"Mẹ làm đồ ăn thật ngon, con nhớ quá à! Hai người bỏ lại con một mình ở nhà lâu như vậy, thật đau lòng mà." Vừa ngồi vào bàn ăn, Dương Hi liền dựa vào bên người bà Dương, cái đầu còn cọ cọ, vẻ mặt hạnh phúc làm điệu bộ của đứa con gái đang làm nũng.
"Đây chẳng phải là vì tốt cho con sao! Huống chi Giang Bình cũng có nấu cơm cho con mà." Bà Dương nở nụ cười, yêu thương gắp rau cho Dương Hi. Hi nhi thật sự thay đổi, trước kia cho dù là nói giỡn nhưng trong ánh mắt đều là ưu thương mông lung, chỉ phản ứng cho có lệ, nhưng bên trong không có chút ấm áp nào, mà lần gặp lại này, mỗi nụ cười của Hi nhi đều phát ra từ nội tâm, đứa con gái tràn đầy ánh mặt trời kia dường như đã trở về nhà này rồi. Cho nên, mặc kệ nói như thế nào, cần phải cảm tạ Giang Bình!
"Vì tốt cho con?" Dương Hi không hiểu lời này. Hai người bỏ lại mình mà sao lại là tốt cho mình?
"Đương nhiên rồi, Dương đổng đi công tác cũng là vì sự lớn mạnh của Phổ Dương, mà Phổ Dương cuối cùng cũng phải truyền lại cho em, chuẩn bị sẵn con đường phía trước càng tốt, thì sau này để lại cho em càng nhiều, chẳng phải là vì tốt cho em sao? Bà Dương đi theo điều dưỡng sức khỏe, cũng là để sau này về hưu có sức khỏe tốt để hưởng thụ cuộc sống. Ba mẹ khỏe mạnh, con gái sẽ ít lo lắng, đương nhiên cũng là vì tốt cho em." Giang Bình mỉm cười tiếp nối câu chuyện, trong lòng cũng cả kinh. Lời nói này của bà Dương có chút không thích hợp.
"Nhưng mà......" Dương Hi mếu máo, rất muốn nói mình căn bản không nghĩ tới phải tiếp nhận Phổ Dương. Nếu nói ba mẹ muốn tranh thủ càng nhiều tài sản là vì mình, như vậy Phổ Dương hiện tại cũng đã làm cho mình dùng cả đời không hết rồi, còn về đời sau......không bàn.
Tuy nhiên, ba mẹ vừa mới trở về, Dương Hi không muốn làm họ không vui.
"Được rồi, Hi nhi, mẹ đi ra ngoài lâu như vậy, cũng rất nhớ con. Trở về nhìn thấy con rất khỏe, mẹ yên tâm rồi." Bà Dương ý thức được mình có chút lỡ lời, lại vội vàng nói một câu nữa.
"Phải rồi, mẹ, con chuẩn bị đi du lịch một chuyến." Ánh mắt Dương Hi đảo qua Giang Bình, vẻ mặt ý cười. Ba mẹ trở về, mình khẳng định cần phải ở nhà mấy ngày, nhưng chuyện đi du lịch thì mình mở miệng tốt hơn Giang Bình nói nhiều, dù sao Giang Bình là người ngoài, hơn nữa là trợ lý của ba, chuyện chăm sóc mình xong rồi, cũng cần trở về Phổ Dương làm việc.
Lời này từ miệng Dương Hi nói ra, trong mắt Dương Khanh cùng bà Dương đều có chút kinh ngạc, mặc dù đã nhận điện thoại của Giang Bình trước đó, biết sẽ có chuyến du lịch, nhưng nay Dương Hi tươi cười chủ động nói ra, rõ ràng không có bài xích đối với việc đi ra ngoài, hai người đều không thể không kinh ngạc.
Dương Khanh ngừng đũa:"Muốn đi chỗ nào?"
"Vân Nam." Dương Hi tươi cười, gắp cho Dương Khanh một miếng thịt:"Được không ba? Con chưa từng đến Vân Nam."
Ánh mắt Dương Khanh nhu hòa:"Đương nhiên, con muốn đi đâu cũng được. Chú ý an toàn là được rồi. Nhưng mà, thương thế của chân con sao rồi?"
"Đã sớm khỏi hẳn rồi." Dương Hi rất vui vẻ, vốn sợ ba sẽ bởi vì tính cách của mình mà không cho phép mình đi du lịch xa.
"Mẹ nghĩ vẫn là gọi bác sĩ Phương đến kiểm tra một chút, nếu xác định không có vấn đề, mới có vẻ an toàn mà đi." Dương mẹ lo lắng cho vết thương của con gái. Vẫn cảm thấy lời nói của bác sĩ có vẻ bảo đảm hơn.
"Mẹ......" Dương Hi chu miệng, không muốn gặp Phương Bồi đâu, lỡ đến lúc đó nói mình còn có vấn đề gì đó, vậy là không được đi sao?
"Hi nhi nghe mẹ con nói đi. Sức khỏe tốt đi ra ngoài mới yên tâm. Nếu lỡ bên ngoài có chuyện gì thì sẽ rất phiền." Ngữ khí Dương Khanh kiên định.
Dương Hi nâng mi, nhìn vào mắt Giang Bình, có chút bất lực, có lẽ làm ba mẹ đều là như thế cả.
"Hi nhi nghe lời đi." Giang Bình cười nhìn nàng, thừa dịp hai người kia ăn cơm, ánh mắt hai nàng trong không khí lặng lẽ triền miên nhìn nhau. Cái loại hạnh phúc nho nhỏ này rất nhanh truyền đến đáy lòng hai nàng.
Ăn cơm xong, Dương Hi cùng Dương mẹ nói chuyện phiếm, Dương Khanh gọi Giang Bình đến thư phòng.
"Hi nhi thay đổi rất lớn, qua hai ngày nữa tôi sẽ thực hiện trước một nửa ước định đầu tư, cũng chính là sẽ chuyển bảy mươi triệu đến Mỹ Diệp." Dương Khanh ngồi xuống, vào thẳng chủ đề.
"Dương đổng, rất cảm ơn ông tin tưởng tôi, nhưng tôi nghĩ tạm thời không cần chuyển." Giang Bình ngồi xuống ghế đối diện với Dương Khanh, đã thu hồi nội tâm rối bời khi ngồi trên bàn cơm lúc nãy, một mình đối mặt với Dương Khanh, Giang Bình không có cảm giác sợ hãi, đối với cô mà nói, chỉ cần không đụng tới Dương Hi, cô sẽ không lo lắng, cho nên, hiện tại đã đóng cửa, cô và Dương Khanh bất luận nói gì thì cô đều không hề sợ. Huống chi đối mặt với Dương Khanh là chuyện sớm muộn, dù là công hay tư, dù là thân phận bác sĩ hay thân phận người yêu của Dương Hi.
"Ồ?" Dương Khanh rất ngoài ý muốn nhìn Giang Bình:"Theo tôi biết, Mỹ Diệp đã như bên bờ vực thẳm, lời này tuy nghe không hay, nhưng Mỹ Diệp hiện tại chính là các xác rỗng, nếu không có nguồn lực tài chính cứu vớt, Mỹ Diệp hẳn phải chết. Cho dù chuyển qua bảy mươi triệu, trên thực tế, Mỹ Diệp vẫn còn nhiều nguy cơ. Tuy nhiên, tin tức Phổ Dương cùng Mỹ Diệp hợp tác tất nhiên sẽ làm tăng sĩ khí, có thể giúp cổ phiếu Mỹ Diệp không còn rớt liên tục nữa, ngược lại còn có thể tăng lên."
"Đúng vậy, tôi biết, tôi nói như vậy một mặt là vì tôi và Dương đổng ước định là khi Hi nhi hoàn toàn khỏe lại, sau khi quay lại xã hội. Mà hiện tại Hi nhi mặc dù có chuyển biến rất tốt, nhưng cũng chưa hoàn toàn đột phá trở lại trạng thái bình thường, cô ấy hiện tại tuy rằng không còn cự tuyệt ra ngoài, nhưng vẫn cự tuyệt đi làm như trước, cự tuyệt cùng người khác trao đổi. Đây là một phần rất quan trọng. Tôi nghĩ, đợi sau khi tình hình cô ấy ổn định, chúng ta bàn lại việc này có vẻ tốt hơn."
"Cho dù là tình trạng trước mắt, tôi cũng vô cùng hài lòng, cho nên, chuyển một nửa trước, một nửa còn lại có thể đợi tình hình sau này của Hi nhi rồi quyết định. Cô và tôi đều là người làm ăn, người làm ăn quan trọng nhất là hai chữ danh dự. Tôi nhìn thấy kết quả của cô, cũng thấy được Hi nhi thay đổi, Dương Khanh tôi đương nhiên phải bắt đầu thực hiện lời hứa." Dương Khanh biểu hiện tao nhã, nhưng ánh mắt lại lợi hại vô cùng.
Trong lòng hai người đều biết rõ ràng, nhận hay không nhận bảy mươi triệu này, có một ý nghĩa sâu xa hơn.
Dương Khanh là thương nhân, trước giờ chưa bao giờ bị người ta đàm tiếu gì, nếu hôm nay Giang Bình nhận lấy bảy mươi triệu này, bảy mươi triệu còn lại Dương Khanh đương nhiên cũng sẽ không chút do dự chuyển qua, nhưng mà tiền này một khi chuyển qua, như vậy giao dịch cũng đã hoàn thành. Kết quả Giang Bình làm cho Hi nhi cũng tính là có hồi báo, nếu Giang Bình dám lật lọng, vẫn tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của Dương Hi, Dương Khanh tự nhiên dám dùng toàn lực mà chèn ép Mỹ Diệp, làm cho nó hoàn toàn biến mất. Nhưng nếu Giang Bình không tiếp nhận phần hồi báo này, rất có khả năng nói lên việc cô ấy bội ước......
"Tôi hiểu ý của Dương đổng, phương diện này còn có một mặt khác, Mỹ Diệp trong tay tôi quả thật không thể nào tốt lên, vì làm cho Hi nhi quay về xã hội, tôi mời cô ấy giúp đỡ làm quản lý phía sau Mỹ Diệp, tuy rằng thời gian không dài, nhưng hiệu quả rất tốt, cô ấy thật sự là một thiên tài!" Giang Bình cảm khái một tiếng, sau đó lại tiếp tục nói:"Nhưng nếu Phổ Dương đầu tư vào Mỹ Diệp, cô ấy rất nhanh sẽ biết, như vậy bao gồm giao dịch của chúng ta rất có khả năng không thể giấu cô ấy nữa, việc này đối với việc bình phục của cô ấy mà nói, vô cùng không tốt."
"Nó sao lại đi quản lý chuyện của Mỹ Diệp? Ngay cả Phổ Dương mà nó cũng không quan tâm mà!" Dương Khanh cảm thấy rất bất ngờ.
"Hai năm trước, cô ấy nói với ông cô ấy thích con gái, hơn nữa còn chia tay bạn trai ngay lúc đó. Vậy ông có biết, cô ấy thích ai không?" Giang Bình khẽ cười một tiếng, cúi mặt xuống.
"Ai?" Đây là vấn đề hai năm trước, phong bế tâm Dương Hi ngay cả ba mẹ cũng không nói.
"Tổng giám đốc tiền nhiệm của Mỹ Diệp - Sở An, không biết Dương đổng còn nhớ người này hay không." Giang Bình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dương Khanh, trong ánh mắt có quá khứ, có tang thương, tất cả thay đổi đều bắt đầu từ khi đó.
"Cô......Chị của cô?" Dương Khanh cầm ly nước trong tay đột nhiên khựng lại trong không trung, không thể tin được mà nhìn Giang Bình. Ông đương nhiên biết Sở An, năm đó là một nữ cường nhân oai phong trên thương trường. Đáng tiếc tuổi trẻ mất sớm, một tai nạn xe đã cướp đi sinh mệnh của cô. Cũng chính là từ sau lúc đó, Mỹ Diệp lâm vào nguy cơ, tuy nhiên...... tuy nhiên cũng từ bắt đầu lúc đó, Hi nhi đột nhiên từ chức, nhốt mình trong phòng, phong bế tâm linh.
Sở An chết, là một sự kiện ồn ào khi ấy, nhưng vợ chồng Dương Khanh chỉ lo tập trung vào người con gái, hoàn toàn không ngờ hai việc này lại có liên quan với nhau như vậy.
Giang Bình thản nhiên cười:"Đó đều là việc riêng của Hi nhi, cô ấy nếu không muốn nói, tôi vốn cũng không nên nói với ông, nhưng, đây là nguyên nhân cô ấy nguyện ý đi lo chuyện của Mỹ Diệp. Tuy nhiên, Dương đổng, ông cần phải biết rằng, Hi nhi chính là bởi vì bắt đầu cố gắng đi đối mặt chuyện quá khứ, cho nên mới dũng cảm đi quản lý chuyện của Mỹ Diệp, từ góc độ của bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, tôi nghĩ tôi cần nhắc nhở Dương đổng, đây là phương pháp tốt nhất trực tiếp giúp cô ấy quay về xã hội, không trốn tránh mà sẽ tích cực đối mặt. Cho nên, hy vọng Dương đổng đối với việc này xin đừng phản đối."
"Vậy nó có biết cô là em gái của Sở An không?" Dương Khanh trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng. Hay là vì nguyên nhân này, Hi nhi mới tiếp nhận cô ta? Mới nguyện ý thay đổi! Nếu là như vậy thì giữa Giang Bình và Hi nhi rốt cuộc là quan hệ gì. Dương Khanh đột nhiên cảm thấy bản thân mình có lẽ cần chút thời gian để hiểu rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
"Nếu cần, tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói cô ấy biết. Điều kiện tiên quyết là tận lực tránh tổn thương cô ấy." Biểu tình Giang Bình lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại cay đắng.
"Như vậy, tôi rất muốn biết, Giang tổng đến gần Hi nhi, ngoài việc muốn được Phổ Dương giúp đỡ, còn có nhân tố tình cảm riêng tư bên trong hay không!" Ánh mắt Dương Khanh có chút phức tạp. Thân phận Giang Bình quá đặc biệt, Dương Khanh không hy vọng cô vì nguyên nhân gì mà gây tổn thương cho Hi nhi.
"Nếu tôi nói không có, thật sự là quá trái lương tâm. Nhưng xin Dương đổng yên tâm, trước khi Hi nhi bình phục, tôi trước hết vẫn là bác sĩ tâm lý, tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi, tất cả đều lấy tâm lý khỏe mạnh của Hi nhi làm chủ. Với tôi mà nói, cô ấy từng là người yêu của chị tôi, một ý nghĩa nào đó, tôi đối với cô ấy có cảm giác thân cận, tuy rằng chị đã mất, nhưng ở trên người Hi nhi, tôi nhìn thấy phần tình yêu mà chị tôi đã vì nó mà cam tâm tình nguyện từ bỏ gia đình."
"Giang tổng, tôi hy vọng quá khứ vĩnh viễn là quá khứ, tuy rằng tôi không biết năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng đả kích đối với Hi nhi thật sự quá lớn, hiện tại Sở An đã mất, tôi hy vọng cô đừng tiếp tục đào bới chuyện cũ nữa, tôi không cho phép bất luận kẻ nào gây tổn thương cho con gái tôi. Bao gồm cô. Cho dù cô hiện tại đang giúp nó, Dương Khanh tôi ghi nhớ phần ân tình này, nhưng nếu cô làm tổn thương nó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Mỹ Diệp." Thanh âm Dương Khanh trầm thấp, có một loại áp lực. Ông đột nhiên cảm thấy một mối đe dọa, Hi nhi thống khổ thì ra là vì chị của Giang Bình, theo bản năng, Dương Khanh đột nhiên hoài nghi mục đích xuất hiện ban đầu của Giang Bình.
Chuyện quá khứ tốt nhất cứ như vậy cho qua, chỉ cần Hi nhi có thể đối mặt, có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, vì vậy tốt nhất làm cho quá khứ trở thành tro bụi, không bao giờ xuất hiện nữa, bao gồm Giang Bình người này.
Giang Bình nhìn Dương Khanh đang căng thẳng, đột nhiên khẽ cười một tiếng:"Có thể làm cho Dương đổng nói ra lời như vậy, thật sự là vinh hạnh, tuy nhiên, uy hiếp không có ý nghĩa, bởi vì, tôi căn bản sẽ không tổn thương cô ấy."