Tự Ăn Quả Đắng? Biến CMN Đi!

Chương 12



Vệ Tư Bạch nằm viện một mình suốt ba ngày, đến tận chiều thứ bảy mới có người đến thăm hắn.

Vì luôn chu ý đến động tĩnh phía Vệ Tư Bạch, Thẩm Bình lập tức nhận được thông báo, đồng thời tiện tay chia sẻ cho Trần Trữ Ý: “Không phải tôi cố ý nói, chứ tên này đúng là chẳng được ai thích nhỉ, làm việc bao lâu rồi mà không có ai đến thăm hắn cả.”

“Nếu hắn giỏi xã giao thì sẽ không gửi gắm tất cả vào một mình tôi.” Trần Trữ Ý ngồi cạnh Thẩm Bình, một tay ôm heo, một tay vuốt ve.

Heo đúng là loài rất nghe lời, cũng rất bám người, chỉ có một vấn đề là cân nặng tăng quá nhanh, cơ bản là mỗi ngày tăng nửa cân. Ngoài ra, lông heo cũng khá cứng, sờ không đã tay cho lắm, nhưng ít ra trong thời gian này, Trần Trữ Ý đã chấp nhận Lili.

Di động của Thẩm Bình vẫn tiếp tục kêu, Trần Trữ Ý bèn ngả đầu sang nhìn.

Thẩm Bình thoải mái cho Trần Trữ Ý xem: “Một người đàn ông đến thăm hắn, chỉ khoảng hơn 20 tuổi thôi, chiều cao chừng 1m74.”

“Ừ.” Trần Trữ Ý gật đầu.

Vốn Thẩm Bình định nhìn vào màn hình, nhưng sự chú ý của anh lại bị thứ khác cuốn đi mất: “Cậu gội đầu à?”

“Sao vậy?”

“Không, tôi ngửi thấy mùi dầu gội của cậu.” Thẩm Bình nói rồi lại bổ sung thêm, “Rất thơm.” Gần đây anh rất hay mất tập trung vì Trần Trữ Ý.

Trần Trữ Ý nhướn mày nhìn Thẩm Bình, Thẩm Bình lại vẫn tỉnh bơ.

“Cậu tưởng nước tẩy toilet là dầu gội à, mấy ngày nay dùng nước tẩy toilet để gội đầu chắc?” Cả hai dùng chung một loại dầu gội, Trần Trữ Ý thật sự không hiểu được vì sao Thẩm Bình lại thấy thơm.

Thẩm Bình chưa kịp trả lời, Trần Trữ Ý còn nửa tin nửa ngờ ấn đầu anh ta xuống, ngửi thử một cái: “Không dùng sai mà.” Nói rồi, anh còn thở phào nhẹ nhõm.

“Trời đất! Cậu tưởng tôi là cái gì! Tôi biết đọc chữ đó, được chưa.” Thẩm Bình gạt Trần Trữ Ý ra, thế nhưng lại phát hiện khóe miệng đối phương hơi nâng lên: “Cậu đang cười?”

“Không có.” Trần Trữ Ý điều chỉnh lại vẻ mặt.

“Cậu đang cười tôi!” Thẩm Bình vẫn không tha.

Trần Trữ Ý dứt khoát gật đầu: “Đúng, tôi đang cười.”

“Không dùng lẫn nước tẩy toilet với dầu gội, vậy sao cậu lại để ý đến mùi?” Trần Trữ Ý hỏi ngược lại.

“Không biết.” Thẩm Bình có sao nói vậy, đúng là anh không biết nguyên nhân, “Nhưng cũng không quan trọng lắm.”

Đây là việc nhỏ, nếu xét một cách nghiêm khắc thì cả hai người họ đều chưa từng sống chung với ai khác. Chẳng qua là để tránh Thẩm Bình xảy ra chuyện gì đó, họ mới bất đắc dĩ làm vậy. Tuy nhiên, cả hai đều thích ứng rất tốt, đồng thời cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đặc biệt là những buổi sáng gần đây, hầu như ngày nào cũng chen chúc với nhau trên giường, cả hai người đều không rõ rốt cuộc là do tướng ngủ của ai không đẹp, vì khi ngủ một mình, họ đều nằm rất ngay ngắn. Thế nhưng dù có như vậy, cả hai đều không bị người kia đánh thức lúc nửa đêm.

Tóm lại, tình trạng này rấtg kỳ lạ.

Trong tình hình này, Thẩm Bình cho rằng mình quan tâm đến Trần Trữ Ý nhiều hơn là rất bình thường.

“Khụ.” Thẩm Bình tìm cách quay lại chủ đề cũ, “Không thể trực tiếp đi nghe lén xem bọn họ nói gì trong phòng bệnh, nhưng có thể điều tra lai lịch của người này.”

“Cậu thấy nếu có người đang giúp Vệ Tư Bạch, vậy bước tiếp theo bọn họ sẽ làm gì?” Thẩm Bình hỏi Trần Trữ Ý.

“Nếu muốn hạ gục tôi… Vệ Tư Bạch chắc chắn sẽ không xuất hiện trong trạng thái như hiện nay.” Trần Trữ Ý nhíu mày, “Bất kể trạng tình trạng của tôi xấu đến thế này, cũng sẽ không có sự cộng hưởng với hắn hiện giờ.”

Thẩm Bình búng tay: “Tôi biết rồi, hắn muốn “báo thù” thì sẽ phải thay da đổi thịt, trở về trong vinh quang, ít ra là bề ngoài phải tự tin.”

“Dựa vào bàn tay đen phía sau màn để ‘thay đổi’ sao?” Trần Trữ Ý cho rằng điều này rất đáng buồn cười.

“Tóm lại là không thể trong thời gian ngắn được, nhất là biến một kẻ không hiểu gì cả thành tinh anh, phải gói ghém lại thôi.” Thẩm Bình nhún vai, “Cậu thấy có khi nào hắn sẽ chấm thêm một nốt rồi lên mặt không?”

“Anh có ý gì?” Vệ Tư Bạch nhìn về phía Bách An bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Ý tôi là tôi sẽ giúp cậu.” Bách An cười, “Chỉ một lần thôi, nếu không thành công, tôi hy vọng cậu sẽ từ bỏ.”

“Tại sao?” Vệ Tư Bạch cau mày, bắt đầu cảnh giác, “Chúng ta chỉ mới quen biết không lâu.”

“Nếu phải giải thích, thì thật ra tôi khá có hứng thú với cậu.” Bách An ngả người ra sau, “Cậu giống tôi của trước kia, nên tôi không vừa mắt.”

Sau đó Bách An kể một câu chuyện, rằng gã đã bị người mình thích thả mồi câu thế nào, rồi bị phản bội, cuối cùng tuyệt vọng. Chuyện tất nhiên là giả, nhưng không quan trọng, vấn đề nằm ở chỗ có thể đồng cảm với Vệ Tư Bạch.

“Suy nghĩ kỹ đi, tôi có thể đòi hỏi gì ở cậu chứ?” Bách An nói bằng giọng như đùa cợt, “Tuy nói thẳng như thế không tốt lắm, nhưng bây giờ cậu là kẻ trắng tay, đúng không?”

“Không có gia đình, không có tiền, dù tôi cầm giấy căn cước của cậu đi thế chấp vay tiền, cũng chẳng ai cho vay cả.” Bách An nói thẳng ra, “Tôi chỉ muốn thấy cậu ngang nhiên đứng lên trước mặt tên đó, chứ không cần phải thấp hèn thế này.”

Vệ Tư Bạch bị thuyết phục, đúng như Bách An nói, hắn đã không còn gì để mất nữa. Hắn bị thương vì Trần Trữ Ý, nhưng đối phương lại không chịu đến thăm lấy một lần, rốt cuộc thì hắn còn có thể cầu xin điều gì nữa?

Trần Trữ Ý vẫn luôn là người lạnh nhạt, gần như là vô tình kia mà.

“Được.”

Hắn muốn thay đổi, phải giũ bỏ hoàn toàn bộ dạng hèn nhát này. Hắn vẫn luôn là người đuổi theo Trần Trữ Ý, còn anh ta chưa bao giờ quay lại nhìn cả. Lần này hắn muốn Trần Trữ Ý phải chủ động. Hắn không muốn tiếp tục hèn mọn nữa, dù Bách An thật sự có âm mưu gì đó cũng chẳng sao, dù gì hắn cũng chỉ còn lại đúng cái mạng này thôi.

“Xin lỗi.” Vệ Tư Bạch đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, hắn biết trạng thái của mình bây giờ bất ổn lắm, nhưng hắn đã không thể kiềm chế được nữa rồi.

Hắn đã cho đi quá nhiều, cả cuộc đời hắn đã sụp đổ, gần như dốc cả sinh mạng mình vào “số vốn đầu tư” này rồi.

Vậy nên hắn không thể từ bỏ.

Dù thế nào cũng không thể.

“Tình cảm của Trần Trữ Ý và Thẩm Bình không thể quá bền vững.” Bách An cho ra kết luận.

Hai người họ đều thành đạt trong lĩnh vực của mình, cả hai đều có chính kiến riêng. Tuy hai bên cùng mạnh bắt tay nhau nghe có vẻ rất hay, nhưng khi mỗi người đều ôm khư khư ý kiến riêng của mình thì chung sống sẽ rất mệt mỏi.

Trần Trữ Ý cần chỗ dựa về mặt tình cảm, chứ không phải là đối tác làm ăn.

Vậy nên, chuyện hai người đến với nhau chắc chắn có vấn đề.

Tóm lại: “Rất dễ chia rẽ hai người.” Vả lại, khi đã từ bạn bè trở thành người yêu, thì sau khi chia tay chắc chắn sẽ không còn làm bạn được nữa.

Đặc biệt là khi nguyên nhân chia tay nằm ở người thứ ba.

“Tính cách của Thẩm Bình vốn không được lòng người khác.” Vệ Tư Bạch chậm rãi kể, “Từ thời cấp 3, anh ta đã bắt nạt Trần Trữ Ý rồi, bây giờ chắc chắn chỉ là cột với nhau vì lợi ích thôi.”

Hai người này làm bạn cũng là vì lợi ích trói buộc, trước kia là vì nhà Thẩm Bình giàu có, sau này là vì hai công ty hợp tác, mối quan hệ vốn không bền vững.

Vệ Tư Bạch không hề có gánh nặng tâm lý khi xen vào giữa họ, vì tình cảm giữa Trần Trữ Ý và Thẩm Bình chỉ là đôi bên hợp tác thôi.

Quan hệ của họ bất thường và không lành mạnh chút nào.

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.