Tự Ăn Quả Đắng? Biến CMN Đi!

Chương 26



Sau khi hòa giải thất bại, mọi việc đều được tiến hành tuần tự theo quy trình.

Nói thật lòng thì ban đầu Thẩm Bình còn lo lắng xảy ra tình tiết độc lạ vô lý nào đó. Ví dụ như không biết Vệ Tư Bạch làm sao mà chạy thoát khỏi cục cảnh sát, sau đó lái xe tông Trần Trữ Ý để chết chung nữa kìa.

Sự thật chứng minh cơ quan tư pháp vẫn rất đáng tin.

Một tháng sau, phiên tòa diễn ra.

Ban đầu là cố ý gây thương tích bất thành, nhưng khi Vệ Tư Bạch ở trong tù lại chính mình thừa nhận khi đó hắn bốc đồng định giết Trần Trữ Ý, thế là tội danh biến thành cố ý giết người chưa thành.

Sau đó, Trần Trữ Ý làm đúng theo lời hứa, giúp Vệ Tư Bạch nhận được bản án tù bốn năm.

Trước khi bị dẫn đi, Vệ Tư Bạch vẫn còn nhìn sang phía Trần Trữ Ý. Khi nghe phán quyết cuối cùng, hắn còn cười cay đắng.

Trần Trữ Ý vốn đã định quay người đi rồi, nhưng bị Vệ Tư Bạch gọi lại: “Trần Trữ Ý, khoan đã.”

“Bốn năm sau… Bốn năm sau là tôi 34 tuổi rồi.” Vệ Tư Bạch run giọng nói, “Anh có thể…” Hắn muốn hỏi Trần Trữ Ý có thể đến thăm mình không, dù chỉ là nhìn thoáng qua một cái, và không dẫn theo Thẩm Bình.

“Không được.” Trần Trữ Ý không để hắn nói xong đã cắt ngang.

Anh định đi tiếp, nhưng vừa được một bước thì dừng lại. Có lẽ vì mọi việc cuối cùng cũng tạm ổn định rồi, hình ảnh mẹ lại hiện ra trong đầu anh, gương mặt bà vốn đã từng xinh đẹp, nhưng trở nên già nua hơn người cùng tuổi vì bị thời gian bào mòn.

Trần Trữ Ý nóng nảy quay đầu lại, gọi: “Vệ Tư Bạch.”

Thanh âm vang lên khiến người trong phòng xét xử đồng loạt im lặng. Chuyện giữa Trần Trữ Ý và Vệ Tư Bạch vốn không phải là bí mật, người trên mạng đã đào bới ra hết cả rồi.

Vệ Tư Bạch mở to hai mắt.

Trần Trữ Ý đưa tay về phía Vệ Tư Bạch, sau đó dựng ngón giữa lên ngay trước mặt mọi người: “Đồ khốn.”

Cuối cùng anh quay người bỏ đi rất dứt khoát.

Khi ra khỏi cửa, Trần Trữ Ý nâng tay lên xoa trán mình, thở hắt ra một hơi. Với một người vẫn luôn lịch thiệp lễ độ như anh, hành động vừa rồi đã vượt quá giới hạn, nhưng anh cũng cần phải giải tỏa cảm xúc. Đây là điều anh học được từ Thẩm Bình. Dù sao đi nữa, anh không lái xe ben đi cán người, ra hiệu bằng tay chắc chắn không phạm pháp rồi.

Thẩm Bình đứng chờ cách đó không xa. Dạo gần đây thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng Thẩm Bình vẫn tựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ diêm dúa của mình ăn kem ngon lành. Gần đó, một nhóm đông paparazzi đang tụ tập, tất cả đều bị vệ sĩ của Thẩm Bình ngăn cản, còn bản thân anh thì tỉnh bơ như không.

Thấy Trần Trữ Ý bước ra, Thẩm Bình vẫy tay chào hỏi: “Xong hết rồi?”

“Tạm thời kết thúc rồi.” Trần Trữ Ý ngồi lên ghế phó lái cạnh Thẩm Bình, “Trừ Cao An Thời, gần đây lão rất cẩn trọng.”

“Bình thường mà, cái lão lưu manh đó mà dễ dàng để người ta bắt thóp thì bao năm qua sống uổng rồi.” Thẩm Bình nhanh chóng ăn hết kem trong tay, rồi ném hộp vào thùng rác.

Hai người lên xe, Thẩm Bình lại hỏi: “Sao rồi?”

“Cũng được.” Trần Trữ Ý thắt dây an toàn vào, “Khi kết thúc, tôi còn tặng hắn một ngón giữa nữa.”

“Hả? Cậu?” Thẩm Bình tỏ ra ngạc nhiên, “Cậu mà cũng làm trò này à?”

Sau đó, Thẩm Bình cười thành tiếng: “Làm tốt lắm!”

Trần Trữ Ý thở dài, vừa định nói thì nghe Thẩm Bình nhắc nhở: “Ở dưới có hoa hồng.”

Hở? Trần Trữ Ý cúi xuống nhìn, đúng là có một bó hoa hồng đặt bên chân mình.

Thẩm Bình hỏi: “Có cảm động muốn khóc không?”

Trần Trữ Ý che mặt, im lặng một lúc mới ngẩng lên hỏi: “Gần đây cậu hơi phô trương rồi đấy? Xem ra bắt đầu có thiên hướng con nhà giàu truyền thống rồi.”

“Tôn trọng thành quả lao động của tôi một chút, tôi đang tìm cách dùng vật chất thu hút cậu.” Thẩm Bình đeo kính mát của mình lên, bất kể bây giờ không có nắng, trồi thì đang âm u lạnh lẽo, mà ngồi xe mui trần phô trương thì càng lạnh.

“Theo đuổi bằng vật chất? Tôi?” Trần Trữ Ý hoàn toàn không hiểu.

“Đúng vậy.” Thẩm Bình vỗ lên bánh lái, “Đây vốn là xe của anh hai, sau khi tôi lên cấp 3 thì ổng tặng tôi, nói chờ khi nào lớn thì chạy, đắt lắm đó, cả thế giới chỉ có 30 chiếc thôi, đã ngừng sản xuất.”

Trần Trữ Ý nhìn thoáng qua màu đỏ lòe loẹt của chiếc xe, nhướn mày: “Thẩm mỹ của anh hai cậu…”

“Rất hoang dại đúng không.” Thẩm Bình hạ thấp giọng, thì thầm, “Hồi cấp 3, ổng còn định lập một nhóm nhạc rock heavy metal với người ta, đến nỗi ba mẹ tôi cũng không thể chấp nhận được.”

“Ờ.” Trần Trữ Ý gật đầu, anh nhìn lại bó hoa trong lòng mình, suy ngẫm gì đó.

Thẩm Bình lại hỏi: “Có phải cậu thấy anh hai tôi rất kỳ lạ không.”

“Tôi chỉ cho rằng nếu cậu mà là anh, sau khi trải qua lễ rửa tội của cậu, có thể ba mẹ cậu sẽ chấp nhận giấc mơ rock heavy metal của anh ấy.”

Thẩm Bình sững sờ, sau khi suy nghĩ lại thì gật đầu: “Cậu nói cũng có lý.”

“Mặc kệ ổng đi, bây giờ cậu thấy thế nào? Có bị mê hoặc bởi sự giàu có của tôi chưa?” Thẩm Bình cười đầy tự tin. Anh vẫn có vẻ rất phóng khoáng, bất chấp việc đang lái chiếc xe thể thao bản giới hạn toàn thế giới với tốc độ hơn 30km/h trên đường, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để trông mình ra dáng ngông cuồng.

Trần Trữ Ý im lặng một lát rồi lắc đầu: “Không hề.”

“Ồ, cậu đúng là người đàn ông không chịu khuất phục trước tiền bạc.” Thẩm Bình cuối cùng vẫn đóng mui xe lại, vì gió tạt thẳng vào mặt hơi lạnh rồi, “Tôi đã thích cậu hơn rồi đấy.”

Trần Trữ Ý bụm mặt không đáp. Di động reo vang, màn hình hiển thị người gọi là anh hai của Thẩm Bình.

Thẩm Bình đeo tai nghe bluetooth lên, bấm nhận cuộc gọi. Chẳng bao lâu sau, nụ cười của Thẩm Bình tắt ngấm.

Anh hai của Thẩm Bình đi công tác, vừa hay đến bên này nên định thuận đường đi thăm Trần Trữ Ý.

“Không được, biến đi.” Thẩm Bình từ chối.

“Trước đó, ba mẹ cũng định đi theo anh.” Anh hai nói tiếp, “Anh cản họ rồi, yên tâm đi.”

“Anh cũng nên thuận tay cản luôn chính mình đi chứ.” Thẩm Bình cau mày, “Mắc gì anh lại đến nhà bọn em, anh không có nhà chắc?”

“Sao hả?” Trần Trữ Ý nhỏ giọng hỏi.

“Anh hai tôi định đến nhà cậu.” Thẩm Bình nhíu mày.

Anh hai còn nói thêm ở đầu kia điện thoại: “Có chị dâu mày nữa!”

“Má ơi! Cả nhà anh định đến hết à?” Thẩm Bình gào lên.

“Cũng không hẳn, cháu mày còn đang đi học.” Anh hai  thấp giọng than thở, “Mày cũng biết trẻ con phiền toái thế nào mà.”

“Người đàn ông sắp 40 tuổi như anh cũng phiền không kém.” Thẩm Bình không hề che giấu sự chán ghét của mình.

“Ờ!” Anh hai chắt lưỡi, “Mày cứ giữ cái tính xấu này, sao Trần Trữ Ý chịu được nhỉ?”

Thẩm Bình chưa kịp đáp thì Trần Trữ Ý đã xen vào: “Khi nào thì anh Thẩm đến? Tôi và Thẩm Bình sẽ đi đón.”

Thẩm Bình trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn sang Trần Trữ Ý, sau đó mặt mày nhăn nhó chỉ vào điện thoại, miệng nói “phiền toái” không thành tiếng.

Anh thấy phiền, nhưng anh hai ở bên kia lại khá hài lòng: “Mày xem đi, đã 32 tuổi rồi đấy, Trần Trữ Ý người ta trưởng thành hơn mày nhiều.”

“Anh…”

Thẩm Bình chưa kịp nói gì thì anh hai đã ngắt lời ở bên kia: “Anh gửi tin nhắn cho Trần Trữ Ý, anh mày có kết bạn với cậu ta đấy.”

Sau đó cuộc gọi bị ngắt.

“Cậu đang làm gì vậy!” Thẩm Bình nhìn sang Trần Trữ Ý, “Sao lại bảo ổng qua đây!”

“Đó là anh cậu.” Trần Trữ Ý nói tỉnh bơ, “Dù có phải là vì lo lắng hay không, anh ấy muốn đến thăm cậu cũng là việc bình thường, không có lý do gì đẩy anh trai mình ra ngoài cả.”

“Nhưng mà…chúng ta…” Thẩm Bình cũng không biết hình dung thế nào, sau cùng vung vẩy tay một lát rồi bật ra một câu: “Quan hệ của chúng ta bây giờ là đóng kịch mà.”

“Có ai nhìn ra đâu, đúng không?” Trần Trữ Ý cười, “Ngay cả dì giúp việc trong nhà cũng tưởng chúng ta là một đôi.”

Thẩm Bình nhún vai, thấp giọng càu nhàu: “Tôi thì hy vọng sự hiểu lầm của dì giúp việc thành thật đây.”

“Sao cơ?” Trần Trữ Ý không nghe rõ.

“Không có gì.” Thẩm Bình khởi động xe, tiếp tục chạy trên đường với tốc độ vững vàng, “Đi uống một ly không? Vẫn còn buổi chiều, tạm thời cứ giao công ty của cậu cho người khác. Đương nhiên, cậu chỉ được uống nước trái cây.”

“Được đấy.” Trần Trữ Ý đồng ý rất nhanh.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ từ chối.” Thẩm Bình hơi bất ngờ.

“Vì tôi cuồng công việc à?” Trần Trữ Ý hỏi.

“Đúng vậy, tôi cứ nghĩ công việc là sinh mạng của cậu.” Thẩm Bình bất đắc dĩ nhún vai, “Nếu công ty của cậu được nhân hóa, có lẽ cậu sẽ không hề do dự cưới nó làm vợ. Cậu hiểu mà, giống ban đầu cậu hiểu lầm nhân vật chính là máy tính thành tinh ấy.”

“Không đâu.” Trần Trữ Ý lắc đầu, “Tôi thích công ty vì nó là do tôi một tay gây dựng nên, có thể mang lại danh tiếng và tiền bạc cho tôi.”

“Đúng là tầm thường.” Thẩm Bình bình luận.

“Đúng thật, nhưng ai lại không thích chứ, hàng ngàn hàng vạn người bình thường đều thích.” Trần Trữ Ý nhìn khung cảnh bên ngoài, “Tôi cũng thích, thích những giá trị gia tăng mà nó mang đến cho mình.”

“Nếu nó biến thành người, tác dụng của nó sẽ biến mất, tôi sẽ không yêu nó.” Trần Trữ Ý trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc.

Công ty mang đến sự công nhận cho anh, sự thừa nhận rằng “Trần Trữ Ý có thể làm được”, đó là thành tựu, nhưng không phải yêu.

“Cậu đúng là người đàn ông xấu xa.” Thẩm Bình cười.

Trần Trữ Ý không tán thành: “Không phải tất cả mọi sự quan tâm đều được quy về yêu, đúng là tôi không yêu công ty của mình, ý nghĩa của việc cố gắng làm việc là để tôi chứng minh vài điều mình chưa rõ ràng lắm, nhưng nhưng thế rất khô khan nhàm chán.”

“Đa phần thời gian trong đời người đều khô khan như vậy.” Thẩm Bình thở dài, “Cậu phải đi tìm vài thú vui cho riêng mình, ngoại trừ đi tu thì cái gì cũng được.”

Thẩm Bình ngẫm nghĩ: “Cậu thử nhảy Bungee chưa?” Anh cảm thấy nếu hẹn hò lãng mạn với Trần Trữ Ý, có thể cùng trải nghiệm thể thao mạo hiểm, nhất là khi anh thành thạo mấy trò này, càng tiện cho việc thể hiện sức hút của mình.

“Chưa từng, không có hứng thú.” Trần Trữ Ý lắc đầu.

“Còn leo núi?” Thẩm Bình lại hỏi.

“Cũng không thích.”

“Ngay cả tàu lượn siêu tốc cậu cũng chưa từng chơi à?!” Thẩm Bình ngạc nhiên.

“Thực ra, ngay cả xe đụng tôi cũng chưa từng chơi.” Trần Trữ Ý bổ sung, “Hơn nữa, tôi thật sự không có hứng thú. Tôi càng không phải là M, cần gì phải tự dọa mình chứ.”

Thẩm Bình hơi bất lực rồi: “Cậu không thích đi làm, không thích thể thao mạo hiểm, vậy cậu thích làm gì chứ.”

“Tôi thích lúc này.” Trần Trữ Ý bình thản nói.

Thẩm Bình sững sờ.

Trần Trữ Ý nói tiếp: “Ngay lúc này, cậu hỏi tôi đáp, không có nguyên nhân, không có mục đích, cũng không mang đến bất cứ lợi ích gì.”

“Chúng ta cùng ở trong xe, giống như có vô số thời gian để lãng phí, hơn nữa chúng ta còn tận hưởng tất cả.” Trần Trữ Ý nhìn sang Thẩm Bình, mỉm cười: “Tôi thích hiện tại, tất cả của hiện tại.”

Thẩm Bình im lặng, anh cảm thấy cả người mình cứng ngắc lại.

Thỉnh thoảng Trần Trữ Ý lại nói mấy lời giống tỏ tình quá sức!

Trần Trữ Ý nhắc nhở: “Tai cậu lại đỏ kìa.”

“Á á á! Tôi biết rồi! Phiền chết được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.