Trần Trữ Ý không ngại chuyện Thẩm Bình ‘tỏ tình’ theo kiểu chấn động trời đất như thế. Tuy rằng ban đầu anh cũng giật mình thật.
Nhưng bản thân Trần Trữ Ý không có người nhà, không có áp lực khi phải come out. Anh là CEO Thiên Trữ Tech., bị phát hiện là gay có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, nhưng không quá nghiêm trọng, vì bản thân anh có năng lực được mọi người công nhận.
Ngoài ra, sự kiện này chỉ là Thẩm Bình tỏ tình đơn phương, thực chất chỉ có hình tượng của anh ta là chịu ảnh hưởng lớn… Nếu như anh ta có hình tượng.
Đóng giả làm người yêu cũng giúp họ chủ động hơn một ít. Dù ban đầu họ đã là bạn bè, nhưng bạn bè không thể so với người yêu được.
Vệ Tư Bạch muốn làm gì cũng không còn danh chính ngôn thuận, mà gọi là đào tường nhà người ta.
Vấn đề duy nhất còn tồn tại là cha mẹ và anh trai của Thẩm Bình vẫn chưa biết chuyện.
Nếu không có gì bất ngờ, chỉ vài phút sau toàn cõi mạng sẽ biết tin này, sau đó, nếu cha mẹ của Thẩm Bình may mắn thì sẽ tự đọc được trên mạng.
Thẩm Bình chớp mắt, bây giờ mới ngộ ra: “Cậu nói cũng đúng.”
Cha của Thẩm Bình rất bận, nhưng mẹ anh ta thì có khả năng sẽ lên máy bay đến đây đánh người. Chẳng qua, Thẩm Bình không căng thẳng được bao lâu, cửa thang máy vừa mở ra, anh ta đã lại khôi phục sức sống. Chỉ còn lại vấn đề là ánh mắt của nhân viên trong công ty dành cho anh ta đã thay đổi.
“Sau này chúng ta ở chung có cần phải mang đồ dùng sinh hoạt gì không?” Thẩm Bình điều chỉnh trạng thái của bản thân xong thì lại hào hứng rồi.
Sau khi biết chuyện mình sẽ chết, anh ta không thấy quá đáng sợ, mà ngược lại còn thấy hưng phấn lạ lùng. Cảm giác sắp được thoát khỏi gông cùm của vận mệnh chỉ mang lại sự mới mẻ kích thích cho Thẩm Bình.
“Nhà tôi có đủ rồi.” Trần Trữ Ý thấy hơi ngại trước ánh mắt của nhiều người, chỉ có thể tăng tốc, “Nếu cậu cần phải làm cái gì đó, thì có thể đi sửa một cái chuồng heo.”
“Cũng được, thật ra tay nghề của tôi cũng khá lắm đó.” Thẩm Bình đi theo Trần Trữ Ý vào văn phòng, đặt bó hoa đồng khổng lồ kia lên bàn của anh, sau đó để luôn cả túi đựng máy tính của mình lên.
Máy tính được trợ lý của anh ta gửi hai anh chàng cao to kia mang đến cùng với đống hoa hồng. Đương nhiên, hai người họ thật ra chính là vệ sĩ của Thẩm Bình, nhưng chức năng của họ cũng giống tài xế của Trần Trữ Ý, chỉ có tác dụng khi ra nước ngoài.
Thẩm Bình trịnh trọng cắm hoa xong mới nhìn quanh một lượt, rồi hài lòng búng tay: “Rất được!”
Sau đó anh ta ngồi xuống cạnh Trần Trữ Ý, bắt đầu làm việc.
Văn phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gõ bàn phím.
Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài khoảng nửa giờ, Thẩm Bình đã không chịu đựng được: “Tán chuyện không?”
“Cậu không thấy mình quá cô độc sao?” Thẩm Bình vẫn nhìn màn hình máy tính của mình, “Tôi với cậu là bạn bè, mà cậu và mấy người cốt cán trong công ty cũng là bạn, nhưng tháng trước cậu còn không buồn gọi điện cho tôi. Tôi hỏi nhóm Dương Xuân Hoa rồi, họ nói chưa từng gặp riêng cậu ở bên ngoài công ty.”
“Công việc khá bận.”
“Bây giờ không còn bận như thời vừa khởi nghiệp nữa rồi.” Thẩm Bình lại nói, “Cậu phải sống cuộc sống của mình chứ, không thể cứ làm việc liên tục không ngừng như một cái máy được.”
“Cậu nói cũng có lý.” Trần Trữ Ý hơi bất lực.
Anh biết mình cứ thế này mãi cũng không xong, sự nghiệp của anh hiện giờ như mặt trời ban trưa, bản thân anh thì dường như đang tiến về hướng không tốt chút nào. Nói ngắn gọi thì anh càng lúc càng không ra sao cả.
Thẩm Bình cảm thấy thứ mà anh vứt bỏ đi chính là cuộc sống, mất đi niềm vui trong cuộc sống đúng là điều rất tồi tệ.
Con người không thể cứ làm việc mãi được. Suy cho cùng, dù người ta có kiên cường lạnh nhạt đến đâu, cũng sẽ có lúc sụp đổ, thậm chí khi sự tiêu cực tích lũy đến mức nhất định, sẽ không cần ngoại lực để đẩy ngã họ nữa. Chỉ cần để họ ngồi yên tại một nơi yên tĩnh cũng đủ khiến họ tan vỡ.
Thẩm Bình thậm chí còn nghi ngờ câu chuyện trong kịch bản kia xảy ra là vì phòng tuyến tâm lý của Trần Trữ Ý gặp vấn đề.
Với Trần Trữ Ý, điều bất lực nhất nằm ở chỗ anh hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của mình, nhưng không có cách khắc phục.
“Cậu rất có kinh nghiệm trong chuyện này sao?”
“Trước kia tôi cũng vậy.” Thẩm Bình không tránh né, “Tôi khác cậu, nguyên nhân của tôi là vì tôi có tất cả.”
Thẩm Bình nói chuyện này có vẻ như đang khoe khoang ngầm, nhưng thật sự đó chính là điều khiến anh phải bối rối vào thời điểm đó. Từ khi Thẩm Bình sinh ra đã có mọi thứ, hơn nữa còn một người anh trai rất xuất sắc, người lớn trong nhà không hề yêu cầu nghiêm khắc với anh. Anh không cần phải cố gắng, không cần phải dùng khả năng của mình để đạt được thứ gì đó.
Thẩm Bình và Trần Trữ Ý giữ mối quan hệ bạn bè là vì Trần Trữ Ý có sức sống ngoan cường mà anh không có.
Sức sống của con người bắt nguồn từ tham vọng.
Trong hoàn cảnh sống tồi tệ, ăn bữa nay lo bữa mai, con người sẽ không suy nghĩ đến vấn đề “ý nghĩa của việc tồn tại”, cũng sẽ không ai oán hối hận, không biết tự trọng là gì, họ chỉ cần được sống.
Có lẽ họ mang trong mình lòng tham tiền bạc, tham công danh, tham quyền lực.
Chỉ tiếc, Thẩm Bình không có lòng tham đó.
Thậm chí vì đã có tất cả, tư duy của Thẩm Bình mới có thể khác lạ đến nỗi người ngoài không thể lý giải được.
“Thì sau này tôi định đi tu đó còn gì.” Thẩm Bình vẫn còn hơi tiếc nuối khi nhắc đến chuyện đi tu không thành công lần đó.
“Cảm giác đi tu thế nào?” Trần Trữ Ý hỏi.
Thẩm Bình nói thật: “Không rõ lắm, tôi bị ba tôi tóm về mà.”
Trần Trữ Ý gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Anh cảm thấy mình có thể đi tìm hiểu sau khi kết thúc hạng mục lần này. Tìm một nơi yên tĩnh nào đó để sống cũng là một ý tưởng hay ho.
Trong quán cà phê bên ngoài Thiên Trữ Tech..
Vệ Tư Bạch im lặng thật lâu.
Bách An đã uống xong ly cà phê thứ ba, nhưng gã không biết nên nói gì. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, ai mà ngờ như thế chứ?
Gã vừa gửi tin nhắn cho dượng, nhưng đối phương chỉ nói hãy quan sát phản ứng của Vệ Tư Bạch.
Quan sát phản ứng gì đây? Vệ Tư Bạch bây giờ chẳng có phản ứng gì hết!
Hắn cứ ngồi đó như một khúc gỗ, ngồi đã rất lâu rồi.
Bách An không nhịn được nữa: “Tôi đi vệ sinh một lát.” Gã cảm thấy bàng quang của mình sắp nổ tung rồi.
“Nếu anh ấy đồng ý thì sao?” Cuối cùng Vệ Tư Bạch cũng lên tiếng.
Khoảnh khắc đó, mặt Bách An xụ hẳn xuống, cũng may mà Vệ Tư Bạch không nhìn lên mà chỉ lo cúi đầu lầm bầm.
Bách An thật muốn chửi tục, nhưng chỉ có thể ngồi về chỗ. Cuối cùng gã cũng biết vì sao Vệ Tư Bạch không có bạn rồi, chắc ai làm bạn với hắn rồi sẽ mắc phải chứng Uremia* hết thôi.
*Uremia: là tình trạng có nồng độ urê cao trong máu.
“Nếu anh ấy nhận lời Thẩm Bình thật thì sao, vậy điều đó chứng minh thật ra anh ấy đã cong ngay từ đầu đúng không?” Vệ Tư Bạch run giọng nói, “Tức là anh ta chỉ đang câu tôi đúng không.”
Chu choa cái tư duy ngầu đét! Hai mắt Bách An sáng bừng lên, giỏi thật, không cần gã phải dẫn dụ, tên này vẫn có thể tự mình tìm đúng đường.
“Ắt xì!” Thẩm Bình hắt hơi một cái, sau đó sụt sịt mũi, rồi ngẩng lên nhìn máy lạnh, “Lạ thật, nhiệt độ không thấp mà.”
Cùng lúc đó, di động của Thẩm Bình reo, người gọi đến là mẹ anh.
Thẩm Bình nhận cuộc gọi, giọng người phụ nữ ở đầu kia vang lên: “Mẹ biết chuyện rồi.”
Thẩm Bình không biết nên trả lời thế nào.
Bà lại nói: “Nhớ giữ cho chắc.”
Hả? Thẩm Bình cau mày nhìn sang Trần Trữ Ý.
Sau đó mẹ Thẩm Bình cúp điện thoại. Mẹ của Thẩm Bình đã chấp nhận nhanh chóng, có thể nói là cực kỳ dễ dàng, vô cùng sảng khoái.
Thích đàn ông thì đã làm sao, ít ra đàn ông vẫn còn nằm trong phạm vi con người. Hơn nữa tuy gia đình họ không qua lại quá thân thiết với Trần Trữ Ý, nhưng cũng hiểu rõ nhân phẩm của anh. Tin này đúng là niềm vui bất ngờ.
Điều quan trọng nhất nằm ở chỗ đối tượng là người còn sống! Người Tinh Khôn thuộc họ Người, bộ Linh trưởng! Chứ không phải là động vật hay thực vật kỳ quái nào đó. Ngoài ra, đã có người yêu tức là đứa con trai này không còn ý định đi tu nữa.