Cảm xúc của Tiêu Vị Tân dần dần bình ổn trở lại, y nhẹ nhàng buông Du Thư ra, nhớ tới việc mình mấy ngày nay vì người này mà ngày đêm khó an, lại bắt đầu không cao hứng: “Ngươi nói muốn bổn vương cho ngươi năm ngày suy xét, vì sao lại thất ước?”
“Thuộc hạ không có thất ước.” Du Thư giải thích nói, “Chỉ là trên đường trở về chậm trễ chút thời gian, lúc này còn chưa đến giờ Hợi (21h-23h) nữa mà.”
Tiêu Vị Tân hừ một tiếng, ngồi trở lại trên ghế, thong thả hỏi: “Cho nên, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”
Du Thư khẩn trương hắng giọng, nghiêm túc hồi tưởng lại một lần bản thảo mà mình đã chạy ra ngoài thành viết thật lâu kia, có chút thấp thỏm mở miệng nói: “Vương gia, thuộc hạ mấy ngày nay vẫn luôn nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.”
“Nói ra cũng thật xấu hổ, thuộc hạ nhiều năm nay quá bận rộn cống hiến cho Vương gia, chưa bao giờ phân tâm đến việc tư, đối với chuyện tình ái thì lại càng dốt nát.” Một cẩu độc thân lớn tuổi như Du Thư nói ra những lời này quả thực có chút xấu hổ, hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên ngày đó khi Vương gia hỏi thuộc hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào, vấn đề này đối với ta mà nói là rất khó trả lời.”
“Nếu phải nói, thuộc hạ trước nay vẫn luôn ngưỡng mộ Vương gia, nhưng bên trong đích xác cũng tồn tại một loại hảo cảm không giống bình thường, còn việc loại cảm tình này có thể gọi là ‘thích’ hay không thì cũng chưa biết, dù sao ta cũng chưa từng thích một người nào khác, không có cách nào để đem ra so sánh cả.”
“Vương gia, có thể mạo muội hỏi một câu hay không?” Nói tới đây, Du Thư ngẩng đầu lên, nương theo ánh nến mà nhìn vào mặt của Tiêu Vị Tân, hỏi ra vấn đề mà mình vẫn luôn rối rắm suốt mấy ngày nay: “Đến tột cùng là vì sao lại coi trọng ta vậy?”
Du Thư vẫn chưa thể nghĩ thông suốt vấn đề này.
Ta kỳ thật là một người cực kỳ không thú vị, cho dù có một khuôn mặt có thể tính là ưa nhìn, nhưng hạ qua đông đến rét cắt da cắt thịt, lại lăn lộn ở loại địa phương như Ảnh Vệ doanh mười mấy năm, quanh thân đều được mài giũa ra một thân sát phạt chi khí, người bình thường nhìn thấy hắn liền chỉ muốn tránh né thật xa, Tiêu Vị Tân cũng là một người bình thường, vì sao lại thích hắn chứ? Chẳng lẽ chỉ vì một khuôn mặt này thôi sao?
Nhưng y lại không phải là hạng người nông cạn như vậy.
Tiêu Vị Tân cũng không ngoài ý muốn đối với nghi hoặc này của hắn, trầm ngâm một lát lại nói: “Ngươi rất để ý đến chuyện này sao?”
“Ừm.” Du Thư gật đầu, thành thật nói: “Để ý.”
“Người ta dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ như vậy mà sinh ra cảm tình đối với một người khác, dù thế nào cũng phải có một ngọn nguồn nào đó.”
Tiêu Vị Tân nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên than khẽ: “Nếu ta nói, không hề có nguyên do thì sao?”
“Ngươi chắc hẳn cũng biết, từ trước đến nay không ai có thể nói rõ chuyện tình ái, dù ngươi có buộc ta phải nói thì ta cũng không thể nghĩ ra nổi một nguyên cớ nào.” Y nhàn nhạt nói, “Tiểu Thư, vấn đề này ta cũng không có cách nào để cho ngươi một câu trả lời.”
“Bất quá năm tháng lâu dài, sớm sớm chiều chiều, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ nghĩ ra đáp án mà nói cho ngươi.”
Cổ họng của Du Thư có chút nghẹn lại, hắn cúi đầu nhìn giày của mình thật lâu, nhẹ giọng nói: “Nếu như ta thật sự cự tuyệt ngươi, ngươi sẽ…… như thế nào đối với ta?”
“Như thế nào ư?” Tiêu Vị Tân cười lạnh, ngón tay trái có quy luật gõ lên mặt bàn, toát ra khí thế bá đạo của một Vương gia mà nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội chạy thoát sao?”
Trong lòng Du Thư chợt lạnh, thầm hô ngọa tào thật sự có phòng tối play kìa, hắn gian nan khuyên nhủ: “Như vậy là không đúng, quyển sách này của chúng ta là bánh ngọt nhỏ, ngược thân ngược tâm sẽ bị độc giả đuổi đánh chết.”
“Hừ.” Tiêu Vị Tân hừ lạnh một tiếng, “Thì thế nào? Thứ ta muốn, cho dù có phải phí chút thủ đoạn cũng phải có được.”
“Nhưng ta cũng muốn hỏi ngươi, nếu như ta thật sự làm vậy, ngươi sẽ như thế nào? Có hận ta không?”
Du Thư nghiêm túc suy tư, kiên định mà lắc đầu nói: “Có lẽ sẽ không.”
Kể cả khi có bị y cường thủ hào đoạt, nhưng người đó vẫn là Tiêu Vị Tân, là trụ cột tinh thần giúp hắn chống đỡ nhiều năm tồn tại ở nơi dị thế này, mặc kệ y có làm gì, hắn tựa hồ như đều có thể giúp y tìm ra lý do để giải vây.
Hắn đại khái chắc cũng là một fan não tàn đi.
Tiêu Vị Tân trầm mặc, bỗng nhiên lại nói: “Nếu muốn bẻ gãy đôi cánh của ngươi thì ta đã làm ngay từ đầu, cần gì phải cho ngươi cơ hội lựa chọn.”
“Tiểu Thư, nếu đến tận lúc này mà ngươi còn chưa hiểu được tâm ý của ta đối với ngươi, vậy thì ngươi chính là một tên hỗn trướng.”
Trong lòng Du Thư khẽ run lên, nắm chặt bản thảo trong tay, thu hết dũng khí tiến lên phía trước một bước, cao giọng nói: “Nếu đã như vậy, không bằng…… chúng ta liền thử ở bên nhau đi?”
“Có ý gì?” Tiêu Vị Tân nhíu mày.
“Vương gia hẳn cũng biết, ta thật sự là một người vô cùng cẩn thận, dù là trên chuyện tình cảm thì cũng không muốn quyết định qua loa, càng không muốn bởi vì bản thân không biết tốt xấu mà làm tổn thương người khác.” Du Thư hạ quyết tâm, không hề có bất luận một chút do dự mê mang nào, “Chỉ dựa vào suy nghĩ của một mình ta thì sẽ khó mà có được kết quả, thân ở trong cục không có khả năng thấy rõ nội tâm của mình. Ta cảm thấy, có lẽ giữa chúng ta có khả năng sinh ra cảm tình như vậy, so với việc Vương gia một mình chờ đợi được đáp lại, chi bằng mỗi người chúng ta đều tiến về phía trước một bước.”
“Chúng ta có thể thử yêu đương trước, cho nhau một cơ hội.”
“Nếu con đường này không sai, chúng ta cứ như vậy mà tiếp tục ở chung, có lẽ cũng có thể có được một kết cục tốt đẹp. Còn nếu như đi sai, vậy cũng còn một con đường để quay đầu lại.”
“Vương gia, ta chưa từng yêu người nào, càng không biết phải làm thế nào để lấy thân phận người yêu mà đối đãi với người khác, nhưng ta vẫn luôn nghĩ rằng, nếu thật sự gặp được người như vậy, ta nhất định phải dốc hết mọi sức lực trả giá vì người đó, sủng ái người đó trở thành người hạnh phúc nhất thế gian. Từ trước đến nay ta đều chưa từng nghĩ tới người nọ có thể là ngươi, nhưng hiện tại, có lẽ ta cũng có thể thử dung nhập thân phận này với ngươi, cũng muốn thử đáp lại ngươi.”
“Người như Vương gia không nên vì một kẻ như ta mà phải chịu ủy khuất, nếu đêm nay ta trình bày qua loa khuất tùng với ngươi, ngươi cũng sẽ không cao hứng, mà đối với ta thì cũng không công bằng. Hãy cho ta thêm một chút thời gian, có lẽ giữa chúng ta thật sự có khả năng, có thể ta sẽ để ý đến ngươi nhiều hơn là ngươi tưởng tượng.”
“Nói không chừng, đó chính là yêu thì sao?”
Tiêu Vị Tân lần đầu tiên nghe nói đến việc loại sự tình này còn có thể thử xem, y vốn tưởng rằng có phải Du Thư đang nói đùa có lệ với mình hay không, nhưng khi nhìn thấy biểu tình vô cùng nghiêm túc kia của hắn, lời nói tiếp theo lại không thể nào thốt ra khỏi miệng.
Dưới ánh nến mông lung không thể nhìn rõ được biểu tình của Tiểu Thư, nhưng Tiêu Vị Tân lại có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn, hắn đang thật cẩn thận mà bảo hộ mình, nỗ lực không để y phải theo đuổi sự mất mát, đang vô cùng cực lực mà tiếp thu y.
Du Thư cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất mà mình có thể nghĩ ra. Hắn có thể mơ hồ nhận thấy bản thân có một loại cảm tình khác biệt đối với Tiêu Vị Tân, nhưng vì không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, hắn cũng không thể khẳng định đó có phải là tình yêu hay không. Có điều hắn cũng không phải là người nhát gan, một khi đã nghĩ thông suốt liền cực kỳ nguyện ý thay đổi suy nghĩ của mình, thử nỗ lực tiến lên phía trước một bước, tuy rằng chuyện này đã hoàn toàn lệch khỏi những thiết tưởng ban đầu của hắn, nhưng hắn cũng không phải là người quá mức cố chấp.
Chuyện nam hay nữ này cũng không quan trọng đến như vậy.
Tiêu Vị Tân cân nhắc hồi lâu, cuối cùng mới đáp lại một câu: “Được.”
Y vừa dứt lời, trong thư phòng lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Du Thư bỗng nhiên có chút co quắp, tuy hắn là người đã đưa ra biện pháp hai người có thể thử yêu đương, nhưng bản thân là một cẩu độc thân vạn năm, kỳ thật hắn căn bản cũng không biết phải làm như thế nào, bước đầu tiên khi yêu đương là cái gì nhỉ?
Hẹn hò? Viết thư tình? Tặng lễ vật?
Mà vấn đề này cũng là điều mà Tiêu Vị Tân đang âm thầm suy xét, có điều ý tưởng của y tất nhiên là lập tức lên giường, bởi vì trông Tiểu Thư thực sự quá ngon miệng.
Hai người đều là tuyển thủ trình độ cùi bắp trên chuyện tình trường, cho dù có nói trắng ra cũng không biết phải làm gì tiếp theo, nhìn nhau một lúc lâu, Tiêu Vị Tân bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Ta còn tưởng rằng Tiểu Thư nói nhiều như vậy, là đã biết về sau phải xử lý thế nào rồi chứ.”
Du Thư có chút xấu hổ, hắn rất giỏi lý luận suông, nhưng còn thực tiễn thì thôi bỏ đi, “Thuộc hạ đều nghe theo Vương gia.”
Cho dù hai người bọn họ hiện giờ cũng xem như là người yêu không đầy trạng thái, nhưng Du Thư vẫn còn chưa hoàn toàn bộc lộ hết bản thân, Tiêu Vị Tân thì lại càng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyển biến, y ngồi ở trên ghế vẫy vẫy tay với Du Thư:
“Lại đây.”
Du Thư không biết y muốn làm gì, nghe lời mà đi qua, Tiêu Vị Tân nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, bỗng nhiên duỗi tay dùng sức kéo qua, Du Thư bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, mất đi trọng lực ngã ngồi xuống ở trên đùi của y.
“Vương gia thứ tội!” Du Thư bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vội luống cuống tay chân muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Vị Tân không kiên nhẫn hạ lệnh.
Du Thư quả nhiên bất động, chỉ là cả người đều cứng đờ, hắn nghĩ không ra Tiêu Vị Tân luôn có thói ở sạch nghiêm trọng vì sao lại làm ra hành động như vậy, không phải là không cho bất kỳ kẻ nào chạm vào mình hay sao?
Tiêu Vị Tân ngồi trên ghế, nửa giam cầm Du Thư ở trên đùi của mình, tay trái vòng qua eo của Du Thư, tay phải nhẹ nhàng du tẩu khắp trên mặt hắn. Du Thư có khuôn mặt trong trẻo, mày kiếm mắt sáng, tuy rằng biểu tình lạnh lùng nhưng lại không có tính công kích, trong mắt còn biểu lộ một chút ôn lương thuần chất, điều này làm cho hắn toát ra một loại khí chất cực kỳ mâu thuẫn, cho dù đứng trong đám người cũng có thể khiến người ta vừa liếc mắt một cái là tìm được.
“Cúi đầu.” Tiêu Vị Tân nhẹ giọng nói.
Du Thư nghe lời cúi đầu thấp xuống, vừa vặn ngang với tầm mắt của Tiêu Vị Tân.
Trên môi bỗng nhiên truyền đến một mảnh xúc cảm ấm áp, Du Thư liền mở to hai mắt.
Tính cả lần trước thì đây chính là lần thứ hai Tiêu Vị Tân hôn hắn, chỉ là lần này hai người bọn họ đều thanh tỉnh, không hề có tác dụng của men say.
Du Thư có chút hoảng hốt, theo bản năng liền muốn quay đầu né tránh, nhưng bàn tay của Tiêu Vị Tân đã cưỡng chế ấn ở sau gáy của hắn không cho động đậy, hắn chỉ có thể bị buộc phải tiếp nhận nụ hôn này.
Bình tĩnh mà xem xét thì kỹ thuật hôn của Tiêu Vị Tân cũng có chút trúc trắc, ước chừng là vì không có kinh nghiệm ở phương diện này, cho nên y hoàn toàn không tìm thấy phương pháp, Du Thư tuy rằng cũng là một con gà mờ, nhưng kiếp trước hắn cũng có xem không ít phim, lý luận suông cũng có thể thắng tận hai Tiêu Vị Tân hợp lại.
Tỷ như hắn biết hôn môi thì phải mở miệng, nhưng Tiêu Vị Tân thì lại không biết.
Bất quá cũng chính vì không có kinh nghiệm, cho nên cảm xúc mới trở nên mãnh liệt nhất, dù cho không có kỹ xảo, nhưng Du Thư vẫn bị y nụ hôn ôn nhu tinh tế này của y làm cho mặt đỏ tim đập, không nhịn được mà nhắm mắt lại, dụng tâm cảm thụ xúc cảm truyền đến từ đôi môi kia.
Hóa ra trong sách không hề gạt người, hôn môi thật sự rất thoải mái.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Vị Tân rốt cuộc cũng chịu buông hắn ra, miệng hai người đều có chút đỏ, Tiêu Vị Tân ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Ngươi…… cảm thấy như thế nào? Có chán ghét không?”
“Không chán ghét.” Du Thư thành thật gật đầu, tương tự cũng đang làm bộ bình tĩnh.
Không thể để người ta nhìn ra hắn giống như một kẻ chưa hiểu sự đời được.
Cho dù có làm gay thì hắn cũng phải là một gay lãnh khốc nhất.
Tiêu Vị Tân buông lỏng tay ra, tự tin nói: “Nếu không chán ghét, vậy đó chính là thích.”
Tuy rằng không hiểu logic này là từ đâu ra, nhưng Du Thư lại không hề mở miệng phản bác.
Dù sao…… Hắn hình như cũng thật sự thích.
Thậm chí còn muốn mặt dày mà lại đến một lần.
Thẳng nam khác cũng có thể thản nhiên tiếp thu việc bị một nam nhân khác ôm vào trong ngực mà hôn giống như hắn sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã không phải là thẳng nam?
Du Thư bắt đầu hoang mang về vấn đề này.
Tiêu Vị Tân cũng không để hắn phải khó xử quá lâu, chỉ tóm được người hôn một hồi liền thả người chạy, dù sao cô nam quả nam ở chung một phòng, y lại thèm muốn người này đã lâu, sợ không cầm giữ được kéo người lên giường lại dọa đến hắn.
Mà Du Thư cũng cảm thấy nếu còn không đi thì bầu không khí ở trong phòng sẽ càng trở nên kỳ quái, vội vã từ cửa sổ nhảy ra ngoài, mặt đỏ như gấc mà nhanh chân chạy đi xa.
Tiêu Vị Tân ngồi ở trên ghế, trầm mặc một lúc lâu mới nâng tay sờ lên môi mình, nơi đó tựa hồ như vẫn còn tàn lưu một chút hơi ấm.
Tiểu Thư thật ngọt.
Mà Du Thư cố ra vẻ bình tĩnh, ngay khi vừa rời khỏi thư phòng liền phá công, lâng lâng phiêu phiêu bay trở về Ảnh Vệ doanh, mãi đến khi trở về phòng đóng cửa lại, cả người hắn mới có thể thả lỏng.
Nếu trong phòng có thắp đèn thì nhất định sẽ nhìn thấy được gương mặt hắn đang đỏ bừng.
Du Thư ngươi trấn định lại một chút đi, chẳng qua chỉ hôn có chút chút, hoảng loạn cái khỉ ấy!
Nam nhân chân chính không thể vì chút việc nhỏ này mà liền đại kinh tiểu quái được, vả lại ngươi trên tâm lý cũng lớn hơn người ta nhiều như vậy, phải gánh vác trọng trách, ngàn vạn không thể không ổn trọng giống như một mao đầu tiểu tử.
Nhưng Du Thư vẫn không thể kiềm nén được, trong nội tâm đang điên cuồng thét to.
Ta thật sự vừa cùng Vương gia hôn nhau!
Cái miệng nhỏ của Vương gia thật mềm!
Du Thư đi qua đi lại ở trong phòng, dùng việc này để áp chế trái tim xao động, hắn vẫn có thể nhớ tới ánh mắt của Tiêu Vị Tân khi đó.
Chuyên tình, ôn nhu, bên trong còn ẩn giấu một tầng dục vọng rất sâu.
Đều là nam nhân, có gì mà không hiểu chứ?
Mới đầu Du Thư vẫn còn có chút buồn bực, vì sao y lại sinh ra loại cảm tình này đối với mình, có phải là có hiểu lầm gì hay không. Nhưng hiện giờ lại cảm thấy không cần phải hoài nghi nữa, bởi vì Tiêu Vị Tân thật sự tồn tại một loại dục vọng khó có thể nói ra đối với hắn, hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu đêm nay mình thật sự gật đầu, giây tiếp theo sẽ liền bị y không chút lưu tình đè ở trên giường này này kia.
Không được, quá kích thích, chịu không nổi.
Du Thư không thắp đèn liền bò lên giường nằm, ôm gối nhìn chằm chằm lên nóc nhà tối đen, nhưng thứ hiện lên trước mắt đều là gương mặt của Tiêu Vị Tân.
Xong rồi, hắn như thế nào lại cảm thấy trên xà nhà tất cả đều là Vương gia nhà mình, một đống mặt của Vương gia, còn tách ra xoay vòng vòng nữa.
Du Thư che mắt mình lại, mặc dù làm việc này trong bóng đêm là chuyện thừa thãi, nhưng chỉ khi làm như vậy, hắn mới có thể khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận tiếng đá cửa kịch liệt, cùng với chất giọng thô khí ồn ào của Tạ Phi Viên.
“Nhãi ranh mau mở cửa cho lão tử!”
“Hôm nay lão tử phải lột da ngươi làm đồ nhắm rượu!”