Tiêu Vị Tân bảo Kỳ Hàn đánh xe về phủ một mình, còn bản thân thì đi theo bên cạnh Du Thư, định cùng hắn đi dạo một chút.
Kỳ Hàn nghe lệnh mà đánh xe ngựa rời đi, nhìn bộ dáng xuân phong mãn diện này của Vương gia nhà mình, xem ra vị kia về sau thật sự sẽ trở thành một nửa chủ tử của mình. Quả nhiên thế sự vô thường, ai có thể ngờ được một ảnh vệ cũng có thể xoay người chứ?
Hắn lắc đầu, một đường đi về phía tây.
Tuy Du Thư đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn dẫn Tiêu Vị Tân đi hẹn hò, nhưng kỳ thật hắn cũng không có mục tiêu chính xác nào. Nếu như đây là xã hội hiện đại, hắn hẳn là sẽ giống như những người khác, cùng Tiêu Vị Tân đến rạp chiếu xem phim, tan cuộc thì tìm một quán ăn nào đó ngon ngon, kế tiếp lại đi quán cà phê nói chuyện phiếm, bộ lưu trình hẹn hò này phi thường hợp lý, hơn nữa còn rất thú vị, có thể giúp làm xúc tiến tình cảm.
Nhưng vấn đề là, hẹn hò ở xã hội cổ đại thì…… có thể làm cái gì đây?
Đi nghe tiểu khúc sao?
Du Thư nhíu mày, hắn trước giờ đều không thích nghe kiểu hát ngân dài đó, vừa nghe liền thấy cả người mơ màng buồn ngủ.
Ai, hoạt động giải trí ở thời cổ đại vẫn còn tương đối đơn điệu, Du Thư nhìn thời gian, thôi cứ đi ăn trước đã, ăn xong lại nói sau.
Nhóm ảnh vệ không thường ra vào những nơi xa hoa như tửu lầu, Du Thư cũng không biết nhà nào ăn ngon, đành phải tùy tiện chọn chỗ gần nhất coi như chắp vá, Tiêu Vị Tân toàn bộ hành trình đều rất phối hợp, vui vẻ thoải mái đi bên cạnh hắn, tựa như rất thích phương thức ở chung này.
Tiểu nhị trong tửu lầu phi thường nhiệt tình nghênh đón hai người bọn họ đi vào, Du Thư chọn một nhã gian ở lầu hai, quý khẳng định là quý một chút(?). Hắn ăn ở đâu cũng không sao cả, nhưng Vương gia nhà hắn hẳn là sẽ không thích ngồi ở đại sảnh ăn cơm, chọn một gian phòng riêng sẽ tốt hơn.
Chờ hai người an vị ngồi xuống, tiểu nhị nhanh nhẹn bưng nước trà lên, lại nhanh nhẹn báo danh mục các món ăn, Du Thư nghe mà đầu váng mắt hoa không nhớ được bao nhiêu, bèn tài đại khí thô mà nói: “Khỏi báo, nơi này của các ngươi món gì ngon nhất đều mang lên một phần!”
Hắn có mang tiền ra cửa, một chút tiền cơm này không đáng nói!
Tiểu nhị cười tủm tỉm đi xuống, ánh mắt khi nhìn hắn hệt như đang nhìn một con dê béo.
Tiêu Vị Tân ở một bên chờ tới bây giờ mới cười như không cười mà mở miệng hỏi hắn: “Tiểu Thư, ngươi xác định muốn dùng bữa tại đây?”
“Có vấn đề gì sao?” Du Thư khó hiểu.
“Rượu và thức ăn ở Ngũ Vị Trai quý số một số hai kinh thành, cho dù là quan tam phẩm cũng không dám đến đây bảo tiểu nhị tùy tiện chọn món.” Tiêu Vị Tân đỡ trán vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tiểu Thư, ngươi xác định mình thật sự muốn mời khách ở nơi này sao?”
Mặt Du Thư lập tức tái mét.
Hắn làm sao mà biết được nơi mà mình mù quáng tìm được lại là quán ăn xa hoa nhất kinh thành kia chứ, tiểu kim khố của hắn lần trước lấy ra chuộc thân cho Tiểu Nguyệt Nhi cũng tiêu hết một nửa rồi, trước mắt còn thừa một nửa, vốn dĩ định chậm rãi tích cóp, về sau được tự do liền lấy làm phí dưỡng lão.
Du Thư rất muốn quay đầu bỏ chạy, phóng ra cửa sổ đằng kia chuồn lẹ, nhưng nhìn lại Tiêu Vị Tân ý cười doanh doanh mà ngồi bên cạnh mình, hắn lại không nỡ đi.
Lời đã nói ra mà còn muốn thu hồi thì thật sự rất không quân tử. Đặc biệt là người kim tôn ngọc quý như Vương gia nhà bọn hắn, y xứng với tửu lầu tốt như thế này, Du Thư cảm thấy nếu đã tính toán xem y như “tức phụ” của mình, như vậy tiêu tiền cho y chính là việc thiên kinh địa nghĩa, bằng không kiếm tiền để làm gì chứ?
“Ở đây đi.” Du Thư nuốt xuống một ngụm máu, bình tĩnh nói: “Ngươi cứ việc ăn, ta có thể tiêu tiền cho ngươi.”
Tiêu Vị Tân hơi khựng lại một chút, trong mắt chợt lóe qua một tia ôn nhu.
Hai người từ cửa sổ nhã gian ở lầu hai nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể trông thấy sông đào hộ thành, Du Thư tựa lên cạnh cửa sổ nhìn không chớp mắt, Tiêu Vị Tân không có hứng thú với cảnh sắc, ánh mắt trước sau chỉ dạo quanh ở trên người của Du Thư, nhìn chăm chú đến độ khiến cho cả người Du Thư đều không được tự nhiên.
Trước kia sao lại không phát hiện ra Vương gia nhà hắn kỳ thật chính là một người cuồng nhìn chằm chằm người khác nhỉ?
Du Thư làm bộ không thèm để ý, nhưng Tiêu Vị Tân lại có thể nhìn thấy vành tai đỏ bừng của hắn, tâm tư trêu đùa nổi lên, y bỗng nhiên ghé sát đến bên tai Du Thư, cười nói: “Tiểu Thư…… rất sợ ta sao?”
Bên tai bất ngờ bị người thổi khí, Du Thư suýt nữa đã cả kinh ngã khỏi cửa sổ, hắn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, ngươi, ngươi ngồi xuống trước đi.”
Tiêu Vị Tân cười cười, quả thực nghe lời mà ngồi trở về, “Mấy thứ dưới kia có gì để xem?”
“Đẹp.” Du Thư quay đầu nhìn y, cười nói: “Ta thích xem hoạt động thường nhật của người khác.”
Tiêu Vị Tân không hiểu: “Vì sao?”
Đó đều chỉ là một vài cảnh tượng bình thường, nhàm chán vô cùng, có ai lại thích xem những thứ này kia chứ?
Du Thư vẫy vẫy tay với y, lôi kéo Tiêu Vị Tân sóng vai đứng bên cửa sổ, chỉ vào những người ở dưới lầu: “Ngươi xem.”
“Lão hán kia mới vừa kéo một xe hàng hóa mệt đến độ mồ hôi đầy đầu, lúc này đang ngồi dưới cây liễu hóng mát.”
“Phụ nhân đang ôm hài tử kia, nàng vừa cãi nhau một trận với phu quân, giận dỗi chạy khỏi nhà, đang ôm hài tử đứng khóc ở ven đường.”
“Cả bà lão kia nữa, dưới ánh nắng chói chang bán dù giấy, nhưng mấy ngày gần đây vạn dặm không mây không mưa, căn bản là không có ai muốn dừng lại xem hàng hóa của bà.”
Tiêu Vị Tân lần lượt nhìn theo ngón tay của hắn, vẫn không khỏi khó hiểu: “Đây không phải là những việc rất thường thấy hay sao? Có gì đáng để ý?”
“Nhưng đây chính là nhân sinh muôn vẻ.” Du Thư nhẹ nhàng cười, “Ngươi xem, bọn họ đều rất khổ.”
“Có đôi khi ta cũng cảm thấy mình khổ, vào thời điểm không có cách nào để điều tiết tâm thái, ta sẽ liền tìm chút thời gian nhàn rỗi mà ngồi trên nóc nhà nhìn cuộc sống của người khác, sau đó ta sẽ phát hiện, có nhiều người khổ hơn là người cười.”
“Như vậy ngẫm lại, ta sẽ liền có được một chút an ủi, bởi vì mọi người đều giống nhau, cho nên ta cũng không được tính là một kẻ đặc biệt, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, ta đã xem như được sống một cuộc đời vui vẻ.”
Tuy rằng không có tự do, nhưng hắn ít nhất còn có một hi vọng, không đến mức lẻ loi độc hành trong bóng đêm.
Tiêu Vị Tân ngơ ngẩn nhìn Du Thư, bỗng nhiên ý thức được bản thân có khả năng chưa thật sự hiểu được hắn. Y vẫn luôn cho rằng Tiểu Thư không giống như những ảnh vệ khác, hắn đủ kiên định, có ý thức mạnh mẽ, hắn dường như rất cường đại, cho dù khi bị thương, bị Họa Xuân sống sờ sờ cắt mở da thịt cũng không kêu lấy một tiếng.
Y vẫn luôn cho rằng Tiểu Thư không biết phiền não, nhưng hóa ra lại không phải.
Hắn kỳ thật cũng sẽ có những thời điểm thâm trầm như vậy, chỉ là từ trước đến nay y đều không biết mà thôi.
Y nhẹ nhàng bao lấy bàn tay của Du Thư, chậm rãi hạ quyết tâm.
Tiểu nhị rất nhanh chóng liền dẫn người bưng món lên, Du Thư và Tiêu Vị Tân trở lại ngồi xuống ghế, nhìn một bàn mười mấy món ăn trông còn tinh xảo gấp nhiều lần so với ngự trù trong vương phủ, Du Thư lại nghĩ đến giá tiền của mấy thứ này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao để hạ đũa.
“Canh bồ câu non này là món chiêu bài của Ngũ Vị Trai, cực kỳ bổ dưỡng cho thân thể, ngươi ăn nhiều một chút đi.” Tiêu Vị Tân tự mình múc một chén nhỏ đưa cho Du Thư, dặn dò hắn ăn nhanh cho nóng.
Du Thư có chút thụ sủng nhược kinh, vừa định theo thói quen đứng dậy nhận lấy, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân ấn trở về: “Giữa ngươi với ta, về sau đều không cần phải như vậy nữa.”
“Tiểu Thư, ngươi không giống như những người khác.”
Du Thư sửng sốt, lập tức ngồi trở lại, hai tay tiếp nhận chén sứ nhỏ, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Canh bồ câu này xác thật rất tươi ngon, Du Thư vừa ăn vừa cảm thấy trong lòng chậm rãi trở nên ngọt ngào, hắn có thể nhận thấy được Tiêu Vị Tân đang nỗ lực học cách đối đãi tốt với hắn, mặc dù có chút chân tay vụng về, nhưng như vậy đã là tốt nhất trong khả năng của y rồi.
Hai người ngồi ở nhã gian trầm mặc dùng bữa, Tiêu Vị Tân khi ăn rất quy củ, cho dù đang ăn cái gì cũng đều không nhanh không chậm mà nhai kỹ, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Mà Du Thư thì đã quen với việc há mồm ăn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dáng ăn uống ưu nhã của Vương gia nhà hắn, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo.
Ừm, Vương gia của chúng ta ngay cả lúc ăn cơm cũng đẹp như vậy.
Bọn họ bên này im lắng, nhưng động tĩnh ở cách vách lại khá lớn. Nhĩ lực của Du Thư cực tốt, vốn dĩ cũng không có ý đi thám thính việc riêng của người khác, nhưng người bên kia vẫn luôn lớn tiếng oang oang, muốn không nghe cũng không được.
Việc mà đám người bên kia đang thảo luận chính là chuyện liên quan đến khởi nghĩa quân, người có thể đến ăn ở đây không phú cũng quý, vậy mà còn ngồi cao đàm khoát luận cũng không biết có phải là đầu óc có vấn đề hay không, chỗ này lại chẳng phải là quán trà ai cũng có thể tới.
Tiêu Vị Tân tất nhiên cũng nghe thấy, sắc mặt của y như thường, thậm chí còn gắp cho Du Thư một miếng cá: “Tiểu Thư đừng động, lo ăn đi.”
“Bọn họ……” Du Thư nhỏ giọng nói: “Nghe chất giọng, hình như là Công Bộ Lưu đại nhân, cùng với vài vị đại nhân giám sát Hàn Lâm Viện.”
Là một ảnh vệ, Du Thư vô cùng am hiểu tin tức của mọi quan viên đang tại chức ở trong triều, thậm chí còn có thể ghi nhớ giọng nói của từng người, cho dù hiện giờ đang ở cách một gian phòng cũng có thể nhận ra.
Tiêu Vị Tân gật đầu, “Bọn họ xem như phái thanh lưu, cả ngày tìm chuyện để bất bình, tính tình cũng cực kỳ cổ quái, cứ mặc kệ bọn họ.”
“Đã là thanh lưu, chẳng phải Vương gia cũng có thể lợi dụng một phen ư?” Du Thư hơi suy tư, “Bọn họ đang nói đến chuyện khởi nghĩa, tuy rằng quy mô còn rất nhỏ, nhưng nếu phát triển lâu dần khẳng định không phải là chuyện tốt.”
“Những người này suốt đêm dâng tấu chương lên cho Tiêu Vị Thâm nhưng lại không được coi trọng, tất nhiên là trong lòng căm giận.” Tiêu Vị Tân nhấp môi cười, “Ngươi nói đúng, lợi dụng bọn họ là một lối tắt không tồi.”
Tiêu Vị Tân đang chờ đợi, chờ đợi một nhóm khởi nghĩa quân khuếch trương đến thời cơ thích hợp, đến lúc đó trong tay Tiêu Vị Thâm không có người để dùng, y liền có thể nương theo nhóm thanh lưu này mà đẩy người của mình vào, cơ hội tiếp cận quân quyền liền gần thêm một chút.
“Ăn đi.” Tâm tình của Tiêu Vị Tân khá tốt, “Bữa ăn này của Tiểu Thư, tiêu pha vẫn đáng.”
Nhắc tới việc phải tiêu tiền, khóe miệng Du Thư giật giật, thịt đau mà âm thầm tính tính ở trong lòng, bữa cơm này không trả hai mươi lượng liền không được ra ngoài. Tính riêng mỗi ấm trà vừa nãy đã là hàng thượng đẳng, ngoại trừ hoàng cung thì thứ gì tốt nhất đều có mặt tại đây.
Một món hai lượng, quả thực không khác gì giựt tiền. Càng miễn bàn đến mấy thứ trân quý như hải sâm bào ngư gì đó, Du Thư trong lòng rơi lệ, chỉ có thể không ngừng ăn ăn ăn, dù sao cũng đã tốn tiền rồi, không ăn thì uổng lắm.
Lòng tự trọng hại chết người, nếu hắn không đua đòi sĩ diện thì đã không đến mức phải tốn nhiều tiền như vậy rồi.
Du Thư vùi đầu quét sạch một bàn đồ ăn, phần lớn những nơi xa hoa như tửu lầu đều có một bệnh chung, đó là vừa đắt tiền lại còn cho ít đồ ăn, giống như cho nhiều một chút là không đủ bức cách, mặc dù trên bàn tràn đầy mỹ thực, nhưng kỳ thật ăn vào căn bản là không có bao nhiêu, đối với loại người ăn cơm bằng chậu như Du Thư, bấy nhiêu đây còn không đủ để nhét kẽ răng.
Nhưng đánh chết hắn cũng không muốn gọi thêm đồ ăn, Du Thư vuốt bụng, tính toán chờ lát nữa lại nhìn xem ven đường có món gì ngon hay không, đồ ăn ở nơi này quá mức thanh đạm, ăn vào cứ cảm thấy trong miệng không có mùi vị gì.
Chờ đến khi bọn họ ăn xong đi xuống lầu tính tiền, Du Thư mới được vị chưởng quầy to béo báo là đã kết trướng xong rồi. Hắn ngốc lăng trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiêu Vị Tân, Tiêu Vị Tân kéo tay hắn qua, bình tĩnh bước ra ngoài: “Không phải đã nói muốn dẫn ta đi dạo sao? Đi thôi.”
Du Thư bị y kéo ra khỏi đại môn tửu lầu, hơn nửa ngày mới túm chặt lấy y: “Không phải đã nói là để ta mời khách rồi sao?”
“Có phân biệt sao?” Tiêu Vị Tân đứng dưới cây liễu, trong mắt có chút ý cười, gió nhẹ thổi bay mấy sợi tóc của y, lãng như thanh nguyệt tuấn mỹ phi phàm, “Tiểu Thư đối đãi với ta như trân bảo, ta cũng là như vậy.”
“Từ nay về sau, của ta chính là của ngươi.”
Du Thư bị sắc đẹp của y mê hoặc, đứng tại chỗ mà si ngốc nhìn y.
Tuy rằng phương thức ôm đùi vàng không giống như ý tưởng ban đầu, nhưng dù sao cũng đã ôm được rồi. Hắn nhớ tới hình như trong tay Vương gia nhà mình có rất nhiều tài sản, trong nguyên tác cũng xem như nhà giàu số một ẩn hình ở kinh thành.
Hắn thế nhưng lại có thể cùng nhà giàu số một yêu đương, ngẫm lại liền cảm thấy kích động, về sau chẳng phải là có thể làm tiểu bạch kiểm rồi hay sao?
Tưởng tượng như vậy, lòng tự tôn của nam nhân là cái quái gì.