Tiêu Vị Minh nghe theo an bài của Tiêu Vị Tân, bắt đầu ở trong phủ “dưỡng bệnh” đóng cửa không ra. Mà Hà Cần bởi vì lần trước trên đường trở về bị Du Thư hành hung một trận cho nên liền ghi hận lên người Tiêu Vị Tân, ở trên triều nơi chốn nhằm vào y, năm lần bảy lượt cố ý làm y khó xử.
Tiêu Vị Thâm cũng vì vậy mà tức giận không thôi, Hà Cần lúc trước đả thương người khác, không biết hối cải thì thôi, lên triều lại còn muốn hùng hổ dọa người như thế, liên tiếp chèn ép Lăng Vương ở ngay trước mặt hắn, có thể thấy được kẻ này thật sự không để mình vào mắt.
Tiêu Vị Thâm nhớ tới những lời mà Tiêu Vị Tân đã nói ở điện Thái Hòa ngày ấy, dần dần âm thầm hạ quyết tâm, nhưng hắn còn thiếu một cơ hội, một cơ hội để hoàn toàn diệt trừ Hà Cần.
Có điều rất nhanh chóng, cơ hội này liền “tự động” dâng đến tay hắn.
Thất nguyệt lưu hỏa, mùa hạ nóng bức đã kết thúc, cho dù ngẫu nhiên lại có mấy ngày nắng nóng nhưng chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà, thời tiết sớm muộn cũng sẽ bắt đầu trở nên mát mẻ.
“Tất cả đều được bố trí ổn thỏa rồi chứ?” Tiêu Vị Tân ngẩng đầu, sắc mặc trầm tĩnh nhìn Du Thư từ xa đi đến.
Du Thư bước nhanh tới, thấp giọng trả lời: “Tất cả đều được bố trí ổn thỏa, bên phía Lý Lương đã âm thầm bắt đầu chấp hành.”
“Ừ.” Tiêu Vị Tân nhẹ nhàng lên tiếng, “Nếu có thể nắm giữ Trấn Bắc doanh trong tay, đến lượt cấm vệ quân cũng không còn xa nữa.”
“Vâng.” Du Thư đáp.
Tiêu Vị Tân đứng ngẩng đầu dưới cây lê trong viện, hồi lâu không nói gì.
Trong triều, Hộ Bộ Thẩm Thanh Ngọc bỗng nhiên bẩm tấu, nói vừa nhận được mật báo, có người cử báo năm kia Hoàng Hà vỡ đê, triều đình ra hai mươi vạn lượng bạc trắng cứu tế sửa cầu, hơn mười vạn lượng đã bị kẻ khác nuốt làm của riêng, dẫn đến việc đê đập không thể hoàn công đúng hạn, kéo dài tới năm nay mới vừa được tu sửa xong, nhưng không quá mấy tháng lại sụp, nếu về sau lại xảy ra tai ương, chỉ sợ tổn thất sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong triều đều ồ lên, ngay cả ngân lượng cứu tế cũng dám tham ô, có thể thấy được đám người kia quả thực kiêu ngạo đến tận trời.
Tiêu Vị Thâm tất nhiên cũng rất tức giận, đương trường hạ chỉ sai Lễ Bộ liên thủ với Đại Lý Tự cùng nhau tra rõ việc này, phải bắt được toàn bộ những kẻ tham dự vào vụ tham ô, bất kể là ai cũng phải kéo vào đại lao chém đầu.
Chuyện này lập tức khiến cho khắp triều nhân tâm hoảng sợ, đám quan viên có tham dự không một ai ngờ được sẽ có người đột nhiên bóc trần việc kia ngay tại thời điểm này, lập tức quay sang oán hận Thẩm Thanh Ngọc đến ngứa răng.
Thẩm Thanh Ngọc không hề sợ hãi, quả thực bắt đầu xuống tay điều tra, hơn nữa chỉ dùng mấy ngày đã tra ra tên của một loạt quan viên, cũng dâng danh sách đến chỗ của Tiêu Vị Thâm.
Nếu là bình thường Tiêu Vị Thâm cũng sẽ không xử trí chuyện này quá nghiêm khắc, dù sao thiên hạ ai mà không tham lam, kể cả có muốn xử lý cũng không xử lý được. Nhưng lần này đám người kia lại thật sự tham quá mức, tổng cộng hai mươi vạn lượng cứu tế lại bị nuốt mất mười ba vạn, số bạc còn dư lại đến được nơi còn tiếp tục bị tầng tầng bóc lột, cuối cùng có thể dùng để cứu tế cũng không còn lại bao nhiêu, thật sự quá hoang đường.
Thời điểm Hạ Hoài Chương biết được việc Tiêu Vị Thâm lần này là thật sự muốn tra ra chuyện tham ô liền không khỏi chột dạ, cuống quýt đi tìm cha hắn xin giúp đỡ.
Tham dự vào vụ tham ô ngân lượng cứu tế này ngoài Hạ Hoài Chương thì còn có cả Hà Cần, hai kẻ này cấu kết với nhau làm việc xấu, không ai tốt hơn ai. Nhưng Hạ thừa tướng chỉ có thể giữ lại một người, Thẩm Thanh Ngọc này nhìn văn văn nhược nhược, nhưng kỳ thật thủ đoạn cứng rắn thiết diện vô tư, mặc cho lão đã nhiều lần ám chỉ muốn mượn sức hắn nhưng đều không thành công, tra ra được trên đầu của Hạ Hoài Chương chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ở thời điểm mấu chốt này, Hạ thừa tướng lại không thể trắng trợn táo bạo mà mưu hại Thẩm Thanh Ngọc, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết tâm, nếu chỉ có thể lưu lại một đứa, lão đương nhiên là muốn lưu lại nhi tử của mình.
Vì thế, lão và Hạ Hoài Chương suốt đêm tiêu hủy chứng cứ phạm tội, nghĩ biện pháp đẩy mọi tội lỗi đến trên đầu của Hà Cần, bắt gã ra ngoài gánh tội thay. Dù sao không có một đứa nghĩa tử cũng không có tổn thất gì, đổi kẻ khác tiếp nhận Trấn Bắc doanh cũng giống nhau thôi.
Vốn dĩ mục đích của Tiêu Vị Tân chính là diệt trừ Hà Cần, Thẩm Thanh Ngọc tất nhiên cũng hiểu cách thu phóng, huống chi hiện tại bọn họ cũng không định xuống tay với Hạ Hoài Chương, cố ý bức ép Hạ thừa tướng chính là để lão đẩy Hà Cần lên làm kẻ chủ mưu.
Tiêu Vị Thâm vốn đang sầu não phải làm thế nào để thay thế Hà Cần, trước mắt vừa vặn liền có một cơ hội như vậy, hắn phi thường vui sướng mà xử trí Hà Cần, nhốt gã vào đại lao chờ đợi xử quyết. Hà Cần trăm triệu cũng không ngờ được bản thân cư nhiên sẽ trở thành quân tốt thí bị vứt bỏ, gã cho người đi cầu kiến nghĩa phụ, nhưng đại môn phủ Thừa tướng đóng chặt không tiếp, gã liền biết mình sẽ phải gánh tội thay cho Hạ Hoài Chương.
Để tự bảo vệ mình, gã nóng lòng muốn tố giác chuộc tội, đáng tiếc gã căn bản là không có cơ hội để làm việc này.
Khi nghe nói Hà Cần bị người độc chết ở trong ngục, Tiêu Vị Tân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lão tặc Hạ Mậu An kia sao có thể mặc kệ cho gã phản bội mình, tiên hạ thủ vi cường cũng coi như phù hợp với tính tình của lão.
Bất quá y vốn dĩ cũng chỉ tính toán xử lý Hà Cần sau đó đưa người của mình vào thượng vị, bất kể là ai giết, kết quả giống nhau là được.
Tiêu Vị Thâm tất nhiên cũng biết đạo lý này, mắt nhắm mắt mở mà qua loa kết thúc vụ việc, cũng nhanh chóng để Tiêu Vị Minh còn đang dưỡng bệnh tiếp quản Trấn Bắc doanh.
Ở Trấn Bắc doanh hầu như đều là người của Hà Cần, nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ để Tần Vương tiếp quản nơi này, bọn họ cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành phải tiếp thu kết quả này.
Tiêu Vị Minh chưa hề có kinh nghiệm liền vội vàng kế nhiệm chức vụ, hắn căn bản không hiểu phải làm sao để ngự hạ, đối mặt với một Trấn Bắc doanh to như vậy lại hoàn toàn không thể nào xuống tay, cũng may có Dương Thất Huyền kịp thời ra tay giúp hắn ổn định cục diện, lại có Tiêu Vị Tân khống chế ở phía sau, Tiêu Vị Minh sức mẻ cũng có thể khơi mào ra một chút đại lương.
Sau khi nắm giữ Trấn Bắc doanh trong tay, tâm tình mấy ngày nay của Tiêu Vị Tân đều cực kỳ tốt.
Có điều trước mắt y còn có một việc rất quan trọng phải làm, đó chính là hủy bỏ hôn sự với Hạ Ngâm Tú.
Hôn sự vốn được định vào tháng chín, cách lúc này còn có hai tháng, Tiêu Vị Tân vẫn luôn cân nhắc phải làm thế nào để hủy bỏ cọc hôn sự khiến người chán ghét này với tiền đề là không chọc giận Hạ Mậu An. Hạ Mậu An cũng không để ý đến việc chung thân đại sự của nữ nhi của mình, nhưng nếu như có thể có thêm một phần trợ lực, lão cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, Tiêu Vị Tân muốn từ hôn, chỉ sợ cũng không dễ dàng đến như vậy.
Bất quá, y cũng không có cơ hội để suy nghĩ quá lâu, bởi vì tin tức phản quân Hồ Châu liên tiếp giành chiến thắng đã truyền tới kinh thành, Tiêu Vị Thâm rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được nữa.
Thời điểm bị triệu tiến cung, Tiêu Vị Tân đã làm tốt chuẩn bị.
Du Thư ở nhà chờ y trở về, ngồi xếp bằng dưới tàng cây đả tọa, quả nhiên không bao lâu sau, Tiêu Vị Tân đã về.
“Tiểu Thư, thu dọn một chút, theo ta ra ngoài đi.”
Du Thư quay đầu, nhoẻn miệng cười với y.
——————
Lần này đi có khả năng phải mất vài tháng, Tiêu Vị Tân liền tính toán chờ đến khi trở về vừa lúc có thể mượn cơ hội để hủy bỏ hôn sự, yên tâm giao lại hết thảy hướng đi ở kinh thành cho Thẩm Thanh Ngọc và Tạ Phi Viên, có hai người bọn họ, cho dù bản thân y không ở cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tiêu Vị Thâm cuối cùng cũng biết được tính nghiêm trọng của phản quân Hồ Châu, đặc biệt là sau khi nhận được tin tức bọn họ đã nắm giữ được Tuyền Châu mới ý thức được mức độ nguy hiểm, vội vàng triển khai vài lần hội nghị khẩn cấp thương thảo việc này.
Đáng tiếc hắn vừa mới đắc tội Hạ thừa tướng, cho nên việc lão đưa ra một chút ý kiến nào là không có khả năng, mà một mạch vây cánh của Hạ thừa tướng cũng đều bị dâm uy đè ép không dám mở miệng, tuy Dương Thất Huyền đã mở miệng nói mình nguyện ý bình định quân phản loạn, nhưng Tiêu Vị Thâm dù thế nào cũng không tín nhiệm hắn, phóng nhãn nhìn lại, toàn bộ triều đình thế nhưng lại không có một ai đứng ra.
Vì vậy, Tiêu Vị Tân liền một mình đứng dậy trong sự tha thiết mong đợi của Tiêu Vị Thâm, Tiêu Vị Thâm đại hỉ, vội vàng phong cho y danh hào Tướng quân “dũng mãnh phi thường”, lãnh năm vạn đại quân đi trấn áp phản quân.
Đây là lần đầu tiên Du Thư theo Tiêu Vị Tân xa nhà, trước kia phần lớn đều là một mình hắn. Hắn quay đầu lại nhìn nhìn đại quân đang thong thả khởi hành ở phía sau, phóng ngựa chạy nhanh về phía trước vài bước, đi đến bên cạnh Tiêu Vị Tân.
“Chúng ta đi khoảng bao lâu mới tới nơi?” Tiêu Vị Tân thấp giọng hỏi hắn.
Du Thư nhỏ giọng trả lời: “Đại khái là phải mất mười ngày.”
“Được.” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Vậy đi thôi.”
Du Thư bồi y sóng vai mà đi, lần này đi theo ngoài hắn còn có vài người của Ảnh Vệ doanh, Họa Xuân cũng tùy quân lên đường đảm đương chức vụ quân y, Tiêu Vị Tân là Tướng quân, Tiêu Vị Tĩnh là Phó tướng.
Du Thư cưỡi ngựa nhìn không chớp mắt về phía trước, thỉnh thoảng lại chú ý tới động tĩnh bốn phía, tất nhiên cũng có công sức để quản những người khác.
Tiêu Vị Tĩnh vuốt cằm cười xấu xa, ánh mắt đảo quanh ở trên người của hắn, dường như đang nhớ tới chuyện gì không đứng đắn.
Du Thư bị hắn nhìn chằm chằm đến độ da đầu tê dại nhưng lại không thể làm gì, đành phải làm bộ đang nhìn đi nơi khác, tận lực bỏ qua cặp mắt đào hoa quá mức ngả ngớn kia.
Có điều, hắn không định trêu chọc người khác, nhưng người khác chưa chắc sẽ buông tha cho hắn. Tiêu Vị Tĩnh rốt cuộc vẫn cưỡi ngựa thả bộ đi đến bên cạnh Du Thư, cười tủm tỉm chào hỏi: “Nha.”
Du Thư quay đầu, liếc mắt một cái liền đối diện với gương mặt âm nhu mỹ lệ kia của Tiêu Vị Tĩnh, không được tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng, trả lời: “Dung Vương điện hạ, có việc gì quan trọng sao?”
“Không có việc gì quan trọng cả.” Tiêu Vị Tĩnh vẫn luôn treo trên mặt biểu tình ý cười doanh doanh, khiến người khác không nhìn ra được tâm tư của mình, “Chỉ là từ lâu đã muốn đơn độc tâm sự với ngươi mà thôi.”
“Chỉ tiếc, vị Thất đệ kia của ta quá keo kiệt, luôn bảo hộ ngươi gắt gao như vậy, cũng không để người ta nhìn một cái.”
Du Thư giương mắt nhìn nhìn Tiêu Vị Tân còn đang chuyên tâm nhìn đường ở phía trước, nội tâm âm thầm thở dài, “Thuộc hạ và Dung Vương điện hạ thì có chuyện gì để tâm sự?”
“Có nhiều lắm chứ.” Tiêu Vị Tĩnh cười tủm tỉm, bỗng nhiên cúi sát lại gần, nhẹ giọng nói: “Tỷ như, ngươi làm thế nào mà mê hoặc được vị đệ đệ đầu gỗ kia của ta?”
Du Thư không thích người khác đột nhiên tới gần mình, không nhịn được mà giá mã dịch ra bên cạnh, nhíu mày nói: “Vương gia có chuyện xin hãy nói đàng hoàng, chớ có cúi sát vào như vậy.”
Nhân thiết của Tiêu Vị Tĩnh vốn chính là một công tử đào hoa cà lơ phất phơ, có thể ngồi thì sẽ không đứng, cho dù đang ngồi trên yên ngựa cũng lỏng lẻo không ra thể thống gì, nghe Du Thư nói xong cũng chỉ lười biếng điều chỉnh lại dáng ngồi, nói tiếp: “Tính tình quả thật là không thú vị.”
“Cũng không biết vị Thất đệ kia của ta coi trọng cái gì của ngươi.”
Du Thư trầm mặc không lên tiếng, làm bộ như không nghe thấy lời hắn nói.
Tiêu Vị Tĩnh nhàm chán, hừ nhẹ một tiếng lại nói: “Bất quá lớn lên quả thực không tồi, cũng khó trách Thất đệ nhớ thương.”
Dù gì việc Tiêu Vị Tân là một nhan khống chỉ thích mỹ nhân cũng không tính là bí mật gì, người bên cạnh y đại khái đều biết, Tiêu Vị Tĩnh vừa thấy tướng mạo của Du Thư liền biết là loại hình mà Tiêu Vị Tân yêu thích, có điều lại không hiểu vì sao chỉ người này là có thể được gia hỏa khắc nghiệt Tiêu Vị Tân kia coi trọng, cũng không thấy có chỗ nào khác biệt.
Hay là người này có một ít chỗ không giống bình thường, tỷ như……?
Tiêu Vị Tĩnh nghĩ nghĩ liền rẽ sang phương hướng kỳ quái, ánh mắt dao động qua lại giữa eo mông của Du Thư, trên mặt rất không có hảo ý.
Du Thư bị loại ánh mắt này của hắn làm cho nổi giận, quay đầu lại không nhịn được liền muốn rút kiếm chém tên này, nhưng lý trí lại nói cho hắn đây chính là thân vương, còn lớn hơn vài tuổi so với Vương gia nhà bọn hắn, không thể đánh được.
Du Thư ngại hắn phiền phức, dứt khoát quay ngựa trở lại đội ngũ, không muốn nhìn đến tên Tiêu Vị Tĩnh này.
Ảnh Cửu thò qua nhỏ giọng nói: “Ta thấy, Dung Vương điện hạ sớm hay muộn cũng phải bị Vương gia của chúng ta đánh chết.”