Du Thư bồi người nhà hàn huyên chốc lát, cùng nhau ăn bữa cơm trưa, sau đó hắn liền vội vàng trở về phòng, lấy di động ra bắt đầu lên mạng tra cứu, may mà lúc trước điện thoại cài khóa vân tay, nếu không thì hắn khẳng định là không thể nhớ nổi khóa mật mã của mình.
Dựa vào ký ức bấm vào một app, Du Thư đang tìm quyển tiểu thuyết kia để xem kết cục, hắn muốn nhìn xem trong đó rốt cuộc có biến hóa gì hay không, nhưng hắn kéo danh mục từ đầu đến cuối rồi từ cuối lên đầu cũng không tìm được tiểu thuyết mà mình muốn tìm.
Chẳng lẽ nhớ nhầm tên?
Du Thư buồn bực, thoát app lại lên baidu tìm tòi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Quyển tiểu thuyết tên là《Con đường nghịch tập của đế vương cao phú soái》kia đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh ở trên mạng, giống như chưa từng tồn tại, hắn đổi phương thức search tên của vai chính Tiêu Vị Tân, nhưng kết quả cũng đều là người không liên quan.
Nhưng mà quyển sách kia nói thế nào vẫn là tác phẩm mới vừa ra mắt năm trước của một tác giả đại thần nổi tiếng, ngay lúc đó mức độ nhân khí cũng rất cao, như thế nào lại tìm khắp nơi đều không thấy chứ? Chẳng lẽ sau đó tác giả đổi tên?
Vì thế Du Thư lại bấm vào chuyên mục của tác giả, cẩn thận dò kỹ văn án của từng quyển sách, nhưng vẫn không thể tìm được quyển nằm trong trí nhớ của mình, ứng chiếu thời gian, năm ngoái tác giả chỉ ra mắt một quyển sách khác mà hắn căn bản chưa từng thấy qua.
Không đúng, không nên là như thế này……
Đầu óc Du Thư có chút hỗn loạn, hắn ôm di động quyết không tin tà, dứt khoát chạy tới khu bình luận bên dưới hố mới mà tác giả vừa đào nhắn lại.
‘Đại đại, xin hỏi sao không thấy quyển <Con đường nghịch tập của đế vương cao phú soái> của ngài đâu nữa?’
Hắn gửi bình luận xong liền rối rắm chờ trả lời, nhưng hắn cũng không biết mấy vị đại thần này mỗi ngày đều có rất nhiều bình luận, có lẽ người ta căn bản là không nhìn thấy tin nhắn của mình, càng miễn bàn đến chuyện trả lời.
Du Thư thả điện thoại qua một bên, ngồi bên mép giường lâm vào trầm tư. Tiểu Nguyệt Nhi thấy cửa phòng hắn mở nên liền cầm gói khoai tây chiên chạy vào, hưng phấn nói: “Chị mang quà về cho chúng ta kìa, anh tới nhanh lên!!!”
Du Thư bị cô lôi kéo đi xuống lầu hai, quà chị hai mang về đều đặt ở thư phòng, bọn họ vừa đẩy cửa thư phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy đống đồ được đặt trên bàn con cạnh sô pha, Tiểu Nguyệt Nhi ném gói khoai qua một bên vui mừng vọt qua.
Du Thư cũng bị kéo đi chọn quà, trên bàn bày rất nhiều đặc sản tiện thể mang về từ nhiều địa phương khác nhau, đồ ăn thức uống đồ chơi cái gì cũng có, Tiểu Nguyệt Nhi thích ăn, mấy món ngon cơ bản đều bị cô cướp đi, Du Thư liền bắt đầu chọn mấy thứ còn lại.
Camera mới, máy bay không người lái mới, còn có một bộ mô hình nhân vật hoạt hình nghe nói là không còn sản xuất nữa. Du Thư cẩn thận đùa nghịch những món đồ vật vừa quen thuộc lại xa lạ này, bỗng nhiên nhớ tới, đây hình như là món quà mà hắn đặc biệt muốn vào năm sinh nhật 18 tuổi.
Hắn còn nhớ mang máng, khi đó bồi hắn ăn sinh nhật chị hai không hề nói gì, không ngờ đến cuối năm chị lại thật sự mua về. Đặc biệt là bộ mô hình không còn sản xuất này, người trong vòng đều biết có tiền cũng không mua được, chị ấy nhất định là đã dùng rất nhiều quan hệ mới giành được.
Kỳ thật khi đã cách mười lăm năm, Du Thư đã sớm không còn nhớ được nguyện vọng năm đó của mình nữa, cũng đã sớm mất đi khát vọng và hứng thú đối với những thứ này.
Hóa ra năm đó hắn cũng từng ấu trĩ như vậy……
Trong mắt Du Thư có chút ướt át, hắn phải nỗ lực không chế mới khiến mình không khóc, tuy rằng hiện giờ hắn đã không còn thích mấy thứ này nữa, nhưng hắn vẫn vô cùng quý trọng.
Tiểu Nguyệt Nhi không tim không phổi ăn bánh, quay đầu liền thấy hắn ngơ ngác ôm mô hình phát ngốc, buồn bực nói: “Anh làm sao vậy? Trước kia nhìn thấy mấy thứ này không phải đều rất vui mừng sao?”
“Không có việc gì.” Du Thư lắc đầu, cúi đầu gom đồ vật lại, “Anh lấy về sắp xếp một chút.”
Tiểu Nguyệt Nhi không hiểu ra sao ngồi nhìn hắn bước ra ngoài, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng.
Đây thật sự là anh của cô sao?
Du Thư sau khi trở về phòng liền cẩn thận đặt quà lên kệ trưng bày, lại cầm camera mới lên nhìn ngắm một chút. Hắn mơ hồ nhớ ra trước kia mình từng có một cái camera, cho người khác mượn không cẩn thận làm rơi hỏng, đó là cái camera duy nhất của hắn, được ba tặng vào sinh nhật năm mười hai tuổi, mỗi lần ra ngoài đi chơi đều phải mang theo. Sau khi nó hỏng rồi hắn cũng không bắt cậu bạn học kia đền, bởi vì cậu ta cũng không cố ý, hơn nữa gia cảnh rất khó khăn, hắn liền không cố truy cứu trách nhiệm.
Nhưng chị lại nói với hắn chuyện của bản thân thì phải tự mình chịu trách nhiệm, nếu cho người khác mượn làm hỏng nhưng lại không bắt người đó bồi thường, vậy thì phải bằng bản lĩnh của mình mà mua lại cái mới, người trong nhà sẽ không can dự.
Khi đó Du Thư vẫn chưa rõ vì sao chị lại nghiêm khắc với mình như vậy, có điều hắn vẫn nghe lời mà không đòi người nhà mua cái mới, thay vào đó chỉ tìm cách tích góp tiền, còn cố ý tham gia vừa học vừa làm ở trường.
Không ngờ hắn mới vừa tích góp đủ tiền đợi sang năm đi mua thì chị đã mua cái mới cho hắn.
Năm đó hắn không hiểu ý của chị, nhưng hiện giờ đã biết rõ, mỗi người đều phải trả giá đại giới với bất kể một lựa chọn nào của bản thân, nhưng cuối cùng cô vẫn luyến tiếc để em trai mình phải thất vọng.
Du Thư còn tưởng rằng khi đã cách mười lăm năm, rất nhiều chuyện đều sẽ phai nhạt, nhưng sau khi thật sự trở về mới phát hiện, những ký ức mà hắn cho rằng đã quên mất kia kỳ thật vẫn luôn còn đó, chỉ là phải đợi đến thời điểm thích hợp mà thôi.
Hắn tựa như bừng tỉnh một loại ảo giác, giống như dòng thời gian của hắn ở nơi này đã bị ai đó nhấn nút tạm dừng, đợi đến lúc hắn trở về thì mọi thứ lại tiếp tục như cũ, phảng phất như mười lăm năm ở giữa chỉ là một cái búng tay, một cái chớp mắt.
Du Thư đặt camera xuống giường, lại lấy di động mở lên, bình luận của hắn quả nhiên không được chính tác giả trả lời, có điều vậy mà cũng có rất nhiều độc giả có tâm đáp lại.
‘Đại đại của chúng ta chưa từng viết quyển này mà.’
‘Bạn có đọc lộn của người khác không vậy? Đại đại không có viết truyện này.’
‘Anh zai à, như này có tính là KY không nhỉ?’
Du Thư mặt vô biểu tình lật xem mười mấy bình luận trả lời ở phía dưới, tuy rằng thái độ của mọi người là không giống nhau, nhưng ý tứ mà bọn họ biểu đạt đều không mấy khác biệt, đó chính là tác giả đích xác chưa từng viết quyển sách này.
Chuyện này đến tột cùng là như thế nào?
Du Thư trong nháy mắt có một loại ảo giác mình đang ở một thế giới quỷ dị, hắn không có khả năng nhớ lầm tên quyển sách mà mình đã từng thức đêm truy hố, cũng không có khả năng nhớ lầm tên tác giả, nhưng vì sao hiện giờ khắp trên mạng đều không có thứ gì chứng minh sự tồn tại của nó?
Hắn và thế giới này, rốt cuộc ký ức của ai đã sai?
Du Thư phiền lòng, hắn ngã lưng nằm xuống giường, lại phát giác có thứ gì đó trượt ra từ chỗ cổ áo, hắn theo bản năng duỗi tay sờ soạng một phen, bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức bật dậy.
Hắn không phải là người thích đeo đồ vật trên người, trước kia vào mùa đông ngay cả khăn quàng cổ cũng rất ít dùng, nhưng hiện tại, hắn nhìn mặt dây chuyền xanh biếc nằm trong lòng bàn tay, chạm trổ tinh xảo vừa nhìn liền thấy giá trị xa xỉ, đó là hình một con cá, đặt dưới ánh mặt trời trông có chút trong suốt ôn nhuận, lóe lên một thứ ánh sáng ôn nhu.
Đây là ngọc trụy mà Tiêu Vị Tân cố ý đặt làm cho hắn, bởi vì y nói muốn cùng hắn đeo một bộ giống nhau, tựa như tình nhân bội vậy.
Du Thư khiếp sợ nhìn mặt dây chuyền hình con cá nho nhỏ trong lòng bàn tay, hô hấp có chút dồn dập.
Không đúng, món trang sức này không nên ở đây, nó, nó hẳn phải theo khối thân thể khác của hắn, chìm sâu dưới đáy sông Hoàng Hà mới đúng.
Nó không nên xuất hiện ở chỗ này.
Du Thư chợt trở nên sợ hãi.
Bản thân mình ở thế giới này, có thật sự tồn tại hay không?
——————
Tiêu Vị Tân mở mắt ra, lọt vào tầm mắt vẫn là xà nhà khắc hoa quen thuộc kia.
Họa Xuân ở một bên thủ thật lâu, hốc mắt đỏ bừng tỏ rõ nàng đã khóc một đêm, thấy y tỉnh lại liền vội ghé qua, thật cẩn thận mà nhìn y: “Vương gia tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Vị Tân tựa như nghe thấy tiếng của nàng, lại tựa như không nghe thấy, cứ ngơ ngác nằm một chỗ như vậy, không nói lời nào cũng không cử động, hệt như một con rối gỗ hình người.
Họa Xuân vừa thấy y như vậy liền khóc, giọng nói run rẩy gọi y: “Vương gia……”
Từ sau khi trở về, Vương gia nhà nàng liền vẫn luôn như vậy suốt ba ngày nay, tỉnh ngủ ngủ tỉnh, không nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không trả lời, ngay cả tin tức truyền đến từ trong cung y cũng không nghe không nhìn, giống như một cái vỏ rỗng mất hồn, dù thế nào cũng không có phản ứng.
Tiêu Vị Minh lo lắng đến độ sắp trọc đầu, dứt khoát dọn vào ở tại Lăng Vương phủ, có lẽ là vì tận mắt nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Tiêu Vị Tân nên bị kích thích, hắn qua một đêm liền trưởng thành hơn rất nhiều, bỗng nhiên hành sự trầm ổn hơn không ít, mấy ngày nay vẫn luôn cố gắng hỗ trợ Họa Xuân xử lý chuyện trong phủ, còn phải đề phòng Hạ thừa tướng làm khó dễ ở trong triều, gánh nặng trầm trọng hơn không ít.
Nhưng thiếu đi người quan trọng nhất là Tiêu Vị Tân, Tiêu Vị Tĩnh và Thẩm Thanh Ngọc đều có chút sứt đầu mẻ trán lực bất tòng tâm, những bằng chứng cấu kết kia cho dù có dâng đến trước mặt Tiêu Vị Thâm hắn cũng không dám xử trí, trước mắt biên cảnh nguy cấp, Tiêu Vị Thâm chỉ có thể dựa vào cữu cữu của mình để sống qua, nào dám sinh ra nghi ngờ gì với lão.
Một chuyến đi này của bọn họ xem như công dã tràng, Tiêu Vị Thâm chính là một bãi bùn lầy không đắp nổi thành hình.
Tiêu Vị Tân nằm trên giường thật lâu, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề mảy may quan tâm đến tin tức bên ngoài, Tiêu Vị Tĩnh nhiều lần tới tìm y thương lượng thế cục bị động trước mắt đều không được đáp lại, tức giận đến độ mấy ngày không nuốt trôi cơm.
So với hắn, người gấp gáp hơn cả chính là Tạ Phi Viên, hắn cả người đằng đằng sát khí một đường xông vào phòng ngủ của Tiêu Vị Tân, một chân đá văng tấm bình phong, kéo Tiêu Vị Tân từ trên giường xuống đất, hung tợn mà quát: “Nhãi ranh mau tỉnh dậy cho lão tử!”
“Ngươi làm bộ dáng này để cho ai xem?”
“Có biết hiện tại đang là lúc nào không?”
“Cẩu hoàng đế Tiêu Vị Thâm kia đã giao ra năm thành biên cảnh rồi, máu chảy thành sông ngươi có biết hay không!?”
“Còn cả tiện cẩu Hạ Mậu An kia, rốt cuộc ngươi có còn muốn báo thù nữa hay không?”
Họa Xuân khóc lên, tiến tới liều mạng kéo tay Tạ Phi Viên ra, “Thứ hỗn trướng ngươi muốn làm cái gì!? Ai cho phép ngươi vô lễ như vậy!”
“Tránh ra!” Tạ Phi Viên không kiên nhẫn mắng Họa Xuân, “Ngươi khóc thì có tác dụng cái rắm gì!? Vương gia nhà ngươi sắp chết đến nơi rồi biết không?”
Hắn nhìn Tiêu Vị Tân vẫn còn đang mơ màng hồ đồ, lửa giận bùng phát từ trong lòng, vung cánh tay lên vững chắc đánh vào trên mặt của Tiêu Vị Tân hai ba cái bạt tay, mỗi một lần đều dùng hết sức, đánh đến khi khóe miệng y đổ máu.
“Nhãi ranh, ngươi có còn nhớ Hiền phi không?” Tạ Phi Viên hận rèn sắt không thành thép, “Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề năm đó trước bài vị của nàng?”
“Ngươi muốn để nàng vĩnh viễn ngủ dưới ngôi mộ đơn sơ kia sao?”
Tạ Phi Viên mắt lạnh trừng y, “Ngươi nhìn bộ dáng muốn chết muốn sống này của mình xem, lão tử quả thật là đã nhìn lầm ngươi.”
“Không phải chỉ chết có một ảnh vệ thôi sao, nhìn cái tính tình nửa sống nửa chết này của ngươi đi!”
“Chỉ là một ảnh vệ hạ tiện, cũng đáng để ngươi phải như vậy?”
Nhắc tới hai chữ ảnh vệ, tròng mắt của Tiêu Vị Tân hơi giật giật, khóe miệng run lên một chút, ánh mắt dần dần bắt đầu có tiêu cự. Y giơ tay đẩy Tạ Phi Viên ra mà chậm rãi ngồi dậy, hai bên mặt đã sưng đỏ, bởi vì mấy ngày không ăn không uống, đôi môi có chút trắng bệch nổi lên không ít da khô, tóc cũng hỗn độn thắt ở sau lưng, đời này ngoại trừ những ngày mẫu thân vừa mất, y chưa bao giờ chật vật đến như vậy.
“Tiểu Thư, không phải là một ảnh vệ hạ tiện.”
“Hắn là Vương phi tương lai của ta.”
“Ta không cho phép ngươi…… nói về hắn như vậy.”
Tiêu Vị Tân đột nhiên bạo khởi đứng dậy từ trên mặt đất, một quyền đánh vào trước ngực của Tạ Phi Viên, Tạ Phi Viên không hề phòng bị, bị y đánh cho liên tục lui về phía sau, một ngụm máu cũng dâng lên cuống họng.
Có điều nhìn y đã khôi phục một chút thần chí, hắn quay qua bên cạnh phun ngụm máu ra, thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi có giác ngộ này sớm một chút không phải được rồi sao?”
“Một ảnh vệ mà thôi, chết thì chết, quản hắn mang thân phận gì chứ.”
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ thân phận của mình thôi.”
Tạ Phi Viên bỏ lại những lời này, xoay người liền nhấc chân bước ra ngoài.
“Đứng lại.”
Tiêu Vị Tân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tạ Phi Viên một lúc lâu, “Chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý.”
“Nhưng, đối với ngươi, Tiểu Thư thật sự cũng chỉ là một ảnh vệ thôi ư?”
Tạ Phi Viên quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc, sống sờ sờ phá vỡ gương mặt vốn anh tuấn dương cương kia của mình: “Vương gia thật biết nói đùa, ảnh vệ thủ hạ của ta có tới một trăm người, người sống còn không nhiều bằng người chết.”
“Nếu như người nào ta cũng để tâm, vậy vị trí Ảnh Thủ đại nhân này có còn ngồi được nữa hay không?”
“Ngươi cũng chớ quên, ngươi là một Vương gia.”
“Đừng làm chuyện hồ đồ.”
Tiêu Vị Tân đứng tại chỗ một thân chật vật, nghe Tạ Phi Viên nói xong lại không hề phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn hắn càng lúc càng đi xa.
Ánh mặt trời ấm áp của mùa thu rọi vào trong gian phòng, trên mặt đất sáng bừng một mảnh, Tiêu Vị Tân nhìn chằm chằm vào vệt sáng đó, hồi lâu không nói gì.
Tạ Phi Viên bước ra sân thần sắc vẫn như thường, gặp thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc và Dương Nam Nhược tiến đến thăm hỏi, Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, chỉ có thể bắt được một bóng lưng lạnh nhạt quyết tuyệt.
Đi qua mấy dãy hành lang gấp khúc, Tạ Phi Viên một đường rẽ tới phía sau hòn non bộ, nơi này trống trải an tĩnh không có người lui tới, ngoại trừ ngẫu nhiên lướt qua hai ba cánh chim bay.
Gió thu thổi qua một trận hiu quạnh, vài chiếc lá khô vàng lơ đãng rơi xuống trước mắt hắn.
Tạ Phi Viên đứng trầm mặc trước hòn non bộ trong chốc lát, bỗng nhiên bụm mặt chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rơi xuống chảy dọc theo ngón tay thô lệ, những tiếng khóc đè nén lọt ra từ khe hở ngón tay, tựa như một con dã lộc sơn dã mất đi ấu tể, muốn gào rống kêu khóc, nhưng lại chỉ có thể trốn đi mà âm thầm nghẹn ngào.
Sao có thể không đau kia chứ?
Hài tử kia từ nhỏ đã được hắn dưỡng bên cạnh tự mình dạy dỗ, nó ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, mọi thứ đều tiểu tâm cẩn thận, cũng không làm hắn phải lo âu sầu não, ngay từ đầu địa vị của nó ở trong lòng hắn đã không giống với những hài tử khác.
Tiếng gọi cung cung kính kính “Ảnh Thủ đại nhân” kia dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng nào ngờ người lại đột nhiên không còn nữa.
Tiêu Vị Tân cùng nó hiểu nhau chẳng qua chỉ mới một năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng hắn thân cận với hài tử kia giống như phụ tử, đã suốt mười lăm năm.
Nhà ai mất đi nhi tử mà có thể không khóc chứ?
Nhưng Tạ Phi Viên không thể, hắn chỉ có thể âm thầm kêu khóc ở một góc yên tĩnh không người, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất cũng không thể để ai nghe thấy.
Bước ra khỏi hòn non bộ này, hắn vẫn phải tiếp tục lạnh mặt, tiếp tục làm vị Ảnh Thủ đại nhân lãnh tâm lãnh tình kia.