Tiêu Vị Tân tùy tiện chọn mấy trang đọc lên, vuốt cằm thưởng thức bộ dáng xấu hổ mặt đỏ tai hồng của Du Thư, khẽ cười một tiếng: “Cho nên…… Tiểu Thư thật sự không có gì để giải thích sao?”
Mấy quyển nhật ký này chính là một chút an ủi cuối cùng của y trong khoảng thời gian Du Thư biến mất kia, mỗi lần đêm dài cô chẩm nan miên y đều thắp đèn mà đọc, đó là cơ hội cuối cùng để y có thể đến gần Tiểu Thư thêm một chút.
Nhưng càng đọc nhiều, y cũng dần dần phát hiện ra những chỗ không thích hợp, ngoại trừ rất nhiều từ ngữ y không thể lý giải, tỷ như “nam chính”, “cốt truyện” linh tinh, còn ẩn giấu rất nhiều thứ đáng sợ.
Từ đôi ba câu chữ trong đó, y có thể cảm giác được Tiểu Thư dường như đã sớm biết trước hướng đi tình thế trong tương lai, hắn thường xuyên biểu lộ ra điểm này trong những quyển sách kia.
Nhưng sao có thể chứ?
Khi đó bởi vì mất đi Tiểu Thư nên y chỉ hoàn toàn chìm đắm trong nỗi thống khổ bi thương, mấy vấn đề này cũng vì vậy mà bị xem nhẹ bỏ qua, nhưng hiện giờ Tiểu Thư đã trở lại, chỉ ở ngay bên cạnh y, cho nên đáp án của những câu hỏi này có lẽ y cũng có thể được biết.
Du Thư lúc này chỉ muốn xuyên qua thời không trở lại quá khứ, bịt miệng bản thân trước khi hắn kịp nói ra câu phó thác trước lúc lâm chung kia.
Sớm biết mình có định luật nhảy vực bất tử, hắn còn sốt ruột cái quỷ gì chứ!
Vừa nghĩ tới mấy câu tìm đường chết kia của mình ở trong nhật ký, Du Thư liền cảm thấy cả người cực kỳ không khỏe.
“Ta, ta thử bịa…… biện giải một chút.”
Tiêu Vị Tân thoải mái dựa lên đệm, tư thế vô cùng ung dung chờ nghe Du Thư giải thích, “Vậy ngươi bắt đầu đi, bổn vương nghe đây.”
Du Thư: “……”
Vương gia nhà hắn học bộ dáng phúc hắc này từ ai vậy? Thuộc tính của y không phải chính là ngạo kiều sao?
Đã đến lúc này mà Du Thư vẫn còn có thể suy nghĩ lan man, đủ để thấy rõ tố chất tâm lý của hắn đã vượt qua thử thách.
“Mấy lời ta viết trong nhật ký, ngươi cũng đừng nên giữ trong lòng.” Du Thư ho khan hai tiếng, gãi gãi mặt nói, “Có rất nhiều thứ ta viết là để tự mình sảng thôi, ngươi cũng biết sinh hoạt ở Ảnh Vệ doanh gian nan đến cỡ nào, ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn tìm cho bản thân một chút lạc thú.”
“Kỳ thật cũng không thật sự tự luyến đến mức đó đâu.” Du Thư giương mắt lén lút liếc nhìn y một cái, “Mấy thứ ta viết về ngươi cũng đâu có sai, đúng không?”
Tiêu Vị Tân thấy hắn thật cẩn thận mà giải thích cho mình, sợ mình không tin, lại nghe hắn nói sinh hoạt ở Ảnh Vệ doanh không dễ dàng, y liền lập tức mềm lòng: “Ta không phải có ý này.”
“Thôi.” Y cuối cùng lại thở dài thật sâu, từ bỏ ý tưởng theo đuổi lời giải đáp cho nghi hoặc của mình, y cũng không có ý muốn khiến Tiểu Thư phải lộ ra loại biểu tình kinh ưu này, “Ta biết ngươi có khả năng giấu trong lòng một ít bí mật nào đó, cũng không phải một hai phải tra rõ đầu đuôi, nếu Tiểu Thư thật sự khó xử, vậy ta cũng liền không hỏi.”
“Chỉ là, về sau nếu ngươi có lời muốn nói thì hãy nói thẳng với ta, đừng tiếp tục che giấu trong những quyển sách này, ta thích ngươi là vì ngươi.”
Đáy mắt của Du Thư hiện lên một tia giãy giụa, hắn biết mình đã có chút quá mức, Tiêu Vị Tân rõ ràng là thiệt tình muốn thổ lộ tình cảm với hắn, nhưng hắn thì lại nói gần nói xa, không chịu thống khoái nói ra sự thật với y.
Nhưng chuyện này rốt cuộc phải nói như thế nào chứ?
Loại sự tình như xuyên qua thì dễ giải thích rồi, nhưng còn xuyên thư thì phải nói thế nào đây?
Nếu để Tiêu Vị Tân biết, thế giới này của bọn họ chẳng qua chỉ là một quyển sách, y chỉ là một nhân vật được người ta đắp nặn lên ở trong sách, vậy y hẳn là sẽ vô cùng khổ sở đi?
Du Thư không thể xác định liệu mình có thể nói ra chân tướng hay không, lại càng không có cách nào để biết trước sau khi mình nói ra Tiêu Vị Tân có thể tiếp thu được sự thật này hay không, khó xử đến độ hai mày nhíu chặt vào nhau.
Thấy hắn khó chịu như vậy, Tiêu Vị Tân đau lòng không thôi, giơ tay nhẹ nhàng xoa lên giữa mày của hắn, “Không phải ta đều đã nói là không hỏi rồi sao, sao ngươi vẫn còn suy nghĩ?”
“Không phải.” Du Thư nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn quyết tâm, “Ta xác thật có một vài bí mật, nhưng chỉ là hiện giờ vẫn chưa thể nói ra, ngươi có thể chờ một chút hay không?”
“Chờ đến ngày hết thảy đại sự của ngươi đều hoàn thành, ta sẽ lại chậm rãi nói cho ngươi, được không?”
Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn hắn, “Cho nên, ngươi thật sự biết trước những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.”
“Vốn là như vậy.” Du Thư thở dài, “Nhưng mà hiện tại rất nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo chủ tuyến, những chuyện mà ta biết đã không còn là ưu thế nữa.”
Tiêu Vị Tân trầm tư một chốc, sau đó liền bừng tỉnh: “Khó trách khi đó ngươi lại cảm thấy ta sẽ có cái gì đó với Hạ Ngâm Tú, trong những quyển sách kia ngươi cũng chắc chắn giống như việc này nhất định sẽ xảy ra.”
“Hay là ở trong thế giới mà ngươi biết trước đó, ta thật sự sẽ thành hôn với Hạ Ngâm Tú kia?”
“Đâu chỉ thành hôn, mà còn vô cùng yêu nhau.” Du Thư phiền muộn nói, “Còn trùng quan nhất nộ vì nàng nữa kia.”
Tiêu Vị Tân cảm thấy việc này thật không thể tưởng tượng: “Ta và Hạ gia thù sâu như biển, ta sao có thể yêu nữ nhi của lão được? Thật đúng là trò cười!”
Với sự hiểu biết về bản thân, Tiêu Vị Tân cho rằng bản thân mình căn bản không có khả năng làm ra chuyện như vậy, cho dù Hạ Ngâm Tú kia dung mạo tài tình xác thật là không tồi, nhưng huyết mạch chảy trên người nàng ta vẫn là của Hạ Mậu An, chỉ duy nhất điểm này đã khiến y không có khả năng ở bên nữ nhi của kẻ thù, y không cách nào tưởng tượng được bản thân sẽ làm ra việc như vậy.
Vậy y đã đặt mẫu phi của mình ở đâu rồi? Những lời thề trước bài vị của bà đều là trò đùa sao?
Thấy y tức giận, Du Thư âm thầm tự trách mình lắm miệng: “Cho nên hiện tại không phải đã thay đổi hướng đi rồi sao? Ngươi không thích nàng, có phải hay không?”
Sau khi tận mắt nhìn thấy sự phẫn nộ của Tiêu Vị Tân, Du Thư mới dần dần phát giác, thời điểm đọc sách trước kia bản thân nhiều ít cũng có chút tam quan bất chính. Bởi vì đa số sảng văn nam tần đều có một kịch bản như vậy, nam chính ân ái dây dưa với con gái của kẻ thù, người đọc cũng cảm thấy sảng trong lòng, ngay cả con gái của kẻ thù cũng yêu nam chính, vậy chứng tỏ mị lực của nam chính là không một ai có thể địch lại.
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại một chút, loại tình tiết này cũng chỉ có thể nằm trong tiểu thuyết, ngoài hiện thực nếu thật sự xảy ra loại sự tình như yêu con gái của kẻ thù giết mẹ, nói ra ngay cả chính bản thân người đó cũng không thể tha thứ cho mình, làm sao có thể thật sự không có nổi một chút gánh nặng tâm lý mà ở bên nhau cả đời?
Cho dù Hạ Ngâm Tú quả thực là một người ưu tú, nhưng giữa cả hai người bọn họ ngay từ lúc bắt đầu cũng đã chôn xuống một mối tai họa ngầm. Hạ Mậu An âm thầm ở sau lưng thúc đẩy hại chết Hiền phi nương nương, mà kết cục của quyển truyện này lại là Tiêu Vị Tân tự mình tiêu diệt Hạ gia.
Tình yêu phải to lớn cường đại đến cỡ nào mới có thể khiến hai người bọn họ, cách nhau một mối thù sát phụ hại mẫu, vẫn có thể đến bên nhau chứ?
“Tất cả chỉ là chuyện quá khứ, hiện thực đều chưa từng phát sinh mà.” Du Thư vụng về an ủi y.
Tiêu Vị Tân bình tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên lại nói: “Nếu ngươi nhắc tới Hạ Ngâm Tú, ta cũng có chuyện này muốn nói cho ngươi.”
Đợi y nói xong, nói Du Thư không khiếp sợ là không có khả năng: “Dương Nam Nhược và Hạ Ngâm Tú!??? Hai người các nàng là một đôi???”
Lúc này trong lòng hắn chỉ có thể dùng một vạn câu ngọa tào để hình dung tâm tình của mình, chính hắn và Tiêu Vị Tân dây dưa ở bên nhau liền thôi, nhưng tuyến tình cảm của nữ chính như thế nào cũng ngã ngựa như vậy.
“Cho dù ngươi đã từ hôn với nàng, nhưng…… Sao lại là Dương Nam Nhược? Hai nàng đều là nữ tử kia mà?”
“Vậy thì lại thế nào?” Tiêu Vị Tân khó hiểu, “Ngươi với ta không phải cũng đều là nam tử sao?”
“Chính là……” Du Thư không phản ứng kịp, trong nguyên tác cũng không thấy Hạ Ngâm Tú có khuynh hướng bách hợp, tuy rằng không biết Tiêu Vị Tân làm sao mà biến thành cong, nhưng cũng không có nghĩa là nữ chính cũng phải cong theo chứ? Hắn cho rằng kể cả khi không gả cho Vương gia nhà hắn, nàng sớm hay muộn cũng sẽ gả cho một vị phu quân khác.
“Tình yêu trên thế gian cũng không chối từ một ai, nếu như thật sự tìm được người một lòng, vậy liền đầu bạc không xa nhau, cần gì phải để ý là nam hay nữ.” Tiêu Vị Tân bình tĩnh nói, “Dương phó tướng tuy là nữ tử, nhưng làm người hào sảng chính khí, còn có khả năng đảm đương hơn những nam tử tầm thường, tương lai nàng tất sẽ không cô phụ Hạ Ngâm Tú.”
“Hạ gia ngày sau sớm hay muộn cũng phải bị tiêu diệt, ngươi cảm thấy dạng nam nhân gì sẽ có thể tiếp thu được một Hạ Ngâm Tú với xuất thân như vậy? Chi bằng cứ đi theo Dương phó tướng.”
Du Thư không ngờ Tiêu Vị Tân còn có thể hiểu thấu hơn cả mình, khả năng tiếp thu loại chuyện này của y quả thực là không tầm thường, ngốc lăng nửa ngày mới nói: “Ta cũng không có ý này……”
Chủ yếu là vì hai người này một là nữ chính một là nữ hai, hai nàng trong nguyên tác tuy cũng không có quan hệ tình địch đối chọi gay gắt, nhưng tình tiết tương giao rất ít, là một độc giả, hắn hoàn toàn không thể liên hệ hai người này ở chung một chỗ, hai nàng làm thế nào mà phát triển ra được tuyến tình cảm vậy?
“Nói như vậy, ngươi tính toán sẽ cho Hạ cô nương một con đường sống sao?” Du Thư thử thăm dò mà hỏi một câu.
Thần sắc của Tiêu Vị Tân nhìn không ra hỉ nộ, mãi một lúc sau mới nói: “Giết nàng ta hay không vốn dĩ cũng không quá quan trọng, chỉ là ta muốn bán cho Dương phó tướng một phần ân tình. Đến thời điểm ta hạ đao với Hạ gia, còn lại chỉ có thể xem tính toán của nàng.”
“Nếu như nàng không hiểu rõ chính mình, muốn chết hay muốn sống, đều không liên quan đến chuyện của ta.”
Du Thư yên lặng nghĩ tới thiếu nữ trong nguyên tác kia, vì đại cục mà tự mình đưa phụ thân mình lên đoạn đầu đài, cuối cùng vẫn không thể nói ra câu tiếp theo.
Có lẽ nữ hài kia thật sự thanh tỉnh hơn tất cả mọi người, chính là đáng tiếc lại sinh ra trong một gia tộc như vậy, có một vị phụ thân âm ngoan độc ác vì tư lợi của bản thân mà cam tâm làm một gian thần bán nước.
Có thể là vì có Tiêu Vị Tân bồi ở bên cạnh, Du Thư liền dần dần chìm vào giấc ngủ, cùng y hưởng thụ giờ ngủ trưa yên tĩnh này.
……
Ngày hôm sau, Tiêu Vị Tân sáng sớm liền đi thượng triều, mà Du Thư vốn đã quen dậy sớm cũng thức dậy sau khi y vừa rời đi không lâu, được Họa Xuân hỗ trợ ngồi lên xe lăn, đẩy ra ngoài hoa viên phơi nắng.
Tiểu Nguyệt Nhi ôm một bó hoa thật lớn chạy tới, thận cẩn thận mà đưa cho hắn: “Du ca ca……”
Cách lâu như vậy mới gặp lại nàng, Du Thư giữa lúc hoảng hốt còn tưởng rằng mình thật sự gặp được em gái, hắn ổn định lại tinh thần, lộ ra một nụ cười với nàng, duỗi tay vẫy vẫy: “Tiểu Nguyệt Nhi, lại đây.”
Tiểu Nguyệt Nhi lập tức đi tới, ngồi xổm bên chân của Du Thư, cẩn thận đặt bó hoa lên đùi hắn, trong mắt có chút thương cảm.
“Hình như đã cao hơn một chút rồi.” Du Thư khoa tay múa chân một chút, “Thời điểm ta đi vẫn chỉ cao đến đây.”
Tiểu Nguyệt Nhi cười, “Mới có ba tháng, sao có thể cao lên nhanh như vậy được, Du ca ca nhớ lầm rồi!”
Du Thư cũng mỉm cười theo, “Vậy là ta nhớ lầm rồi.”
Tiểu Nguyệt Nhi gọi Tuyết Cầu tới, ôm Tuyết Cầu bồi Du Thư nói chuyện để hắn cao hứng, Du Thư cảm thấy tâm tình của mình cũng khá hơn nhiều.
Hai người ở hoa viên chơi trong chốc lát, Tiểu Nguyệt Nhi đuổi theo Tuyết Cầu chạy đi nơi khác, chỉ còn lại một mình Du Thư.
Hắn cẩn thận móc trong tay áo ra chiếc tụ tiễn Ảnh Thập cho mình ngày hôm qua, giơ tay vuốt ve thân mũi tên lạnh lẽo kia, dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng, trong đầu chỉ nghĩ về những lần vượt nóc băng tường hành tẩu trong đêm trước kia.
Tiêu Vị Tân hạ triều trở về tìm hắn khắp nơi, nghe Họa Xuân nói hắn đang ở hoa viên liền lập tức đi tới đây, nhưng lại dừng chân dưới hành lang ở hoa viên không dám tiến tới phía trước một bước.
Từ góc độ này, y có thể nhìn thấy biểu tình buồn bã mất mát trên mặt của Tiểu Thư.
Y đứng tại chỗ yên lặng siết chặt nắm tay.
Tiểu Thư chưa từng một lần để lộ ra thần thái thương tâm mềm yếu ở trước mặt y, nhưng y biết trong lòng hắn cũng vô cùng khát vọng muốn trở lại như trước đây.
Bất kể có phải trả giá bao nhiêu đại giới, y đều phải làm cho Tiểu Thư khỏe lại.