Tú Bà Và Quan Gia

Chương 37: 37: Cùng Ta Một Ngày




Ánh ban mai chiếu qua cửa sổ, mi mắt nàng run run rồi hé mở ra một đôi mắt thanh tỉnh.
Thức dậy trong lồ ng ngực của hắn không phải lần đầu, chỉ là lần này nàng lại cảm thấy sự thân thuộc vốn có đã mất đi.
"Thật hiếm thấy Tú Nhi dậy sớm như vậy." thanh âm khàn khàn mang theo dịu dàng vang lên ở bên cạnh.
Nàng cong mắt ngước lên nhìn hắn, cười nói "Hôm nay nô gia có ý định khác nên mới dậy sớm nha."
Ôm nàng vào lòng, Cố Khâm cọ má nàng, nói "Vậy có thể nói cho ta biết ý định của nàng hay không?"
Bị hắn cọ nhột, Tú Nương bật cười nói "Đương nhiên là có ý định với ngài rồi!"
Nghe đến là liên quan đến mình, Cố Khâm không nháo cùng nàng nữa, hắn nhấc nửa người trên lên, nhìn nàng cười khẽ nói "Vậy nàng nói đi, bất kể là ý định gì ta đều sẽ đồng ý."
Nàng cười híp mắt, ý vị tinh nghịch ẩn ẩn nơi khóe mắt "Thật vậy sao?"
Cố Khâm gật đầu khẳng định.

Nàng thấy vậy thì vươn tay câu lấy cổ hắn, cười nói "Vậy hôm nay nhân lúc đại sự chưa đến, quan nhân ngài phải dành ra nửa ngày cùng ta dạo phố a."

Hắn không ngần ngại đáp ứng "Được, ta cùng nàng đi."
Mặt trời lên cao, hai người bọn họ thay đồ xong thì cùng nhau ra ngoài.
Cô nương xinh đẹp cùng nam tử tuấn lãng, cả hai bọn họ như một tuyệt phối, đi đến đâu ai cũng phải thầm khen.
Tú Nương chọn một quán điểm tâm mà trước đây đám nha đầu giới thiệu cho nàng, bên trong đủ thứ điểm tâm đa dạng.

Hai người bọn họ dùng điểm tâm ở tiệm này, lại cùng nhau rảo bước khâp kinh thành phồn hoa.
Phố lớn ngõ nhỏ, nơi đâu hai người từng đi qua đều sẽ ghé một lần, nói cho đối phương biết tại đó mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.
Thời gian trôi đi rất nhanh, nhất là khi ở cạnh người trong lòng luôn cảm thấu thời gian không bao giờ đủ.
Đến trưa, Tú Nương đem Cố Khâm đ ến tửu lâu nàng thường đến.
Tiểu nhị thấy nàng vẫn niềm nở như mọi khi "Bà chủ Hoa ghé thăm tiệm nhỏ nhà chúng ta, đúng là rồng đến nhà tôm a."
Lườm nguýt gã, nàng cười khẽ nói "Bớt nịnh nọt đi, ngươi còn nói thêm vài câu nữa là sẽ bỏ đói chúng ta đấy."
Tiểu nhị nghe nàng nói thì cười hì hì đem nàng lên một nhã gian trên tầng.

Trước khi đi còn không quên hỏi "Bà chủ Hoa có muốn thêm một tô hoành thánh hay không ạ?"
"Vậy thì thêm cho ta một phần đi." nàng gật đầu nói.
Đợi khi tiểu nhị đi rồi thì Tú Nương đứng dậy, nàng lấy bộ trà cụ ra bắt đầu pha trà.
Nhìn thấy nàng quen thuộc nơi này như vậy, hắn bèn hỏi "Nàng rất thường đến đây sao?"
Trong khi chờ nước sôi, nàng cùng hắn nói chuyện, "Nơi này là do trước đây tẩu tử ta mở, đồ ăn làm ra rất ngon, giá cũng phải chăng."
Đây là lần thứ hai nghe Tú Nương nhắc đến tẩu tử của mình, hắn dù có chút tò mò nhưng cũng biết không nên tìm hiểu quá rõ.
Bởi nàng không muốn nói, đợi khi nàng muốn nói thì sẽ nói với hắn.
Trà rất nhanh liền pha xong, mỗi người một chén, nàng và hắn yên tĩnh cùng nhau thưởng trà.

Nâng chém trà đang còn nghĩ ngút hơi nóng, nàng thoáng nghĩ.

Lần trước đến đây cùng Bình thẩm, nàng nghe được xiềng xích trong lòng bà ấy bị phá tan, còn lần này đến, nàng cũng nghe thấy âm thanh tương tự.
Nhưng có lẽ là nàng tự dùng xiềng xích khóa mình lại.
Uống xong một chén trà, hai người câu được câu không cùng nhau dùng bữa, không thể chối cãi được rằng đây là một bữa cơm vui vẻ đầm ấm như một gia đình.
Buổi chiều Cố Khâm còn phải đến Hộ Bộ lo liệu chuyện nạn dân nên hai người dùng xong bữa trưa thì cũng phải trở về.
Dù thời điểm này ánh nắng có còn gay gắt thì người trên đường vẫn đông đúc, bước chân nàng bỗng nhiên dừng lại.
Hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng, vậy nhưng đáp lại hắn chỉ là một nụ cười, ý cười như đã quyết khiến lòng hắn hoảng hốt.
Trong dòng người tấp nập, thanh âm của nàng như cánh hoa nhẹ chạm vào lòng người "Giá y chàng gửi tới rất đẹp, ta rất thích."
Ánh mắt hắn thoáng mở to, từ ngỡ ngàng cho đến vui mừng, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì nàng lại lần nữa lên tiếng.
"Nhưng mà...!"
Nàng cầm vòng hồng đậu trong tay, nhìn hắn câu môi cười nói " Quan nhân.

Có phải ngài quên mất rằng bản thân ngài là Thừa Tướng quyền hành khuynh đảo triều thần hay không a?"
" Mà ta...một tú bà thanh lâu thì lấy gì để gả cho ngài đây!"nàng tự hỏi rồi lại tự đáp, tiếng than khẽ như đang than trời trách đất.

Tú Nương tiến lên một bước, nàng mở bàn tay hắn ra rồi thả vòng hồng đậu vào bàn tay hắn, ánh mắt rũ xuống nhìn chằm chằm chiếc vòng.
Thanh âm như lưu luyến lại như quyết tuyệt "Ta không dám đánh cược.

Vậy nên, ta cùng quan nhân vẫn là dừng ở đây thôi."
Buông tay hắn ra, nàng quay lưng bước đi, ý cười trên môi vừa quay đầu đã vụt tắt, nước mắt im lặng mà rơi xuống theo bước chân nàng đi xa.
Ở phía sau, Cố Khâm thẫn thờ đứng tại chỗ.

Mắt nhìn mãi theo bóng dáng dần lẫn trong đám người, trong tay là vòng hồng đậu hắn cẩn thận xâu lại.
Một chiếc vòng nhỏ đơn sơ nhưng mang nặng tâm tình.
Cứ ngỡ tâm nguyện được như ý, thế nhưng tỉnh mộng rồi mới biết vẫn còn là tư tình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.