Tự Bạch

Chương 14



Một loạt giấc mơ lộn xộn, tất cả đều là chuyện quá khứ.

Trong mơ, Giản Thư vẫn sống trong căn hộ đó với Lương Tiềm Xuyên, ban ngày khi ánh nắng vừa phải, anh sẽ giặt quần áo của hai người họ rồi mang đi phơi, còn có thể ngửi thấy mùi thơm của bột giặt ở ngoài ban công; trong tủ lạnh có đủ loại nguyên liệu nấu ăn, buổi chiều làm cơm xong vừa lúc Lương Tiềm Xuyên đi làm về, ba món một canh tuy không phong phú nhưng hương vị rất tốt. Đôi khi Giản Thư lên lớp, hai người sẽ hẹn nhau đi ăn tối bên ngoài, họ chưa bao giờ đến những nhà hàng có tiếng, Lương Tiềm Xuyên chỉ thích những quán ăn ồn ào ven đường, đồ ăn có thể không sạch sẽ, miễn là có xiên que và bia là được rồi.

Trong mơ, Giản Thư có thể mơ hồ nhớ lại bên ngoài trường học có một nhà hàng Ấn Độ có ánh đèn vàng ấm áp, anh rất muốn đến đó mấy lần nhưng đều nhân nhượng hắn nên thôi, Lương Tiềm Xuyên nói, tìm thời gian đến đó ăn thử là được rồi nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa thực hiện lời nói.

Bởi vì sau đó, mọi chuyện dần dần diễn ra không như mong đợi. Đến tột cùng là bắt đầu từ lúc nào? Có lẽ là lần đầu tiên anh nghe thấy Lương Tiềm Xuyên nén thấp giọng tranh cãi với mẹ hắn ngoài ban công. Có lẽ là lúc anh phát hiện ánh mắt Lương Tiềm Xuyên nhìn mình bắt đầu né tránh và hổ thẹn...Có lẽ là buổi chiều hôm đó, gã đột nhiên nói, A Thư, tốt hơn là chúng ta nên tách ra đi.

Sau đó là vì còn vương vấn tơ lòng dẫu đã lìa xa, hai người vẫn ở bên nhau, vẫn ăn tối cùng nhau và thậm chí mỗi buổi tối khi trở về nhà, hắn vẫn hôn lên trán anh như một cặp tình nhân, vòng tay qua vai anh như thể không có gì thay đổi. Nhưng Giản Thư có thể cảm nhận được rằng tất cả những chuyện này đã thay đổi từ lâu, nửa đêm tỉnh lại, bên giường đã trống rỗng, anh lại trằn trọc cho đến khi trời sáng dần, anh không thể ngủ được nhưng bản năng của anh vẫn không muốn tìm xem người bên cạnh rốt cuộc đã đi đâu, hàng ngày tâm trạng đều chán nản, đêm nào cũng mất ngủ, từng phút từng giây thắt lưng đều quặn đau.

Bác sĩ nói, đó là triệu chứng của bệnh trầm cảm. Giản Thư cho rằng cũng tốt, ít nhất nó cũng nói rõ không phải vì anh quá luyến tiếc mới khiến cuộc chia tay trở nên thống khổ như vậy.

Lương Tiềm Xuyên bắt đầu đi xem mắt, lần cuối cùng, hắn đưa cô gái về căn hộ, sau đó giới thiệu: Giản Thư, đây là Tiểu Nho, bạn gái của tôi.

Đương nhiên, một khi đến một thời điểm không thể cứu vãn mọi chuyện, thì dù có nỗ lực và trả giá bao nhiêu đi nữa thì tất cả đều không đáng để nhắc tới và cũng chỉ hai chữ "đã từng" mà thôi.

Bị đánh thức bởi một cảm giác trống rỗng gần như tuyệt vọng, anh mới phát hiện ngoài trời đã sáng rồi.

Quay đầu lại, anh thấy Lê Hành đã chuyển chiếc ghế đẩu đến ngồi bên cạnh giường, đang xem lại tài liệu trên tay. Cạnh giường có một cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng. Mọi thứ hiện tại không giống trong mơ, Giản Thư chợt cảm thấy một sự bình yên từ sâu trong tâm hồn. Lê Hành như có cảm ứng mà ngẩng đầu lên nhìn, thấy Giản Thư chống đỡ ngồi dậy, vì vậy hắn tiến lên giúp anh một tay, để người ngồi vững vàng tựa vào đầu giường, liền đưa ly nước cho anh.

Chờ Giản Thư nhấp một ngụm nước trong cốc, Lê Hành ngập ngừng nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua...tôi không nên để cậu ở nhà một mình, còn những chuyện kia, tôi, tôi không biết..."

Giản Thư nhìn theo mắt của hắn, mới thấy nhiều vết thương đáng sợ lộ ra dưới ống tay trái của mình. Chỗ được quấn băng gạc gợi cho anh cảm giác đau đớn khi lưỡi dao cứa vào da thịt, rất đau, đau đến kinh hoàng. Thực ra, lúc đó bất cứ một nhát dao nào, chỉ cần cứa sâu hơn một chút, có lẽ anh có thể vĩnh viễn giải thoát, nhưng tại sao anh lại không thể thực hiện được?

Tại sao?

Thấy đối phương không trả lời, Lê Hành lại nói:

"A Thư, tôi biết cậu đau khổ, bác sĩ nói bệnh này không dễ điều trị, chất lượng cuộc sống sẽ giảm sút, hơn nữa tôi cũng chăm sóc cậu không tốt, tôi biết, cầu xin cậu điều này sẽ làm cậu khó chịu, thế nhưng..., cậu có thể kiên trì thêm một chút nữa, được không, ít nhất là có thể sống tiếp..."

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng từng lời từng chữ đều nện vào trái tim của Giản Thư.

Nếu muốn anh tìm kiếm một lý do để tiếp tục giãy dụa, anh nghĩ bây giờ mình đã tìm được rồi.

"Cậu nghĩ gì thế," Giản Thư cười, "Tôi không định tự tử đâu. Những vết thương này không phải tôi cố ý. Buổi tối, cơn đau ở lưng qua dữ dội, tôi không nhịn được muốn dời lực chú ý."

Lê Hành ngây người nhìn Giản Thư, đập vào mắt hắn là nụ cười nhẹ như mây gió của anh.

"Vậy thì đêm qua..."

"Không ngờ con dao đó lại sắc như vậy. May mà cậu về kịp, nếu không thì chết chắc."

Cái cớ này không đủ thuyết phục, Giản Thư tự mình biết, nhưng anh lại không tìm được lời nào thích hợp hơn để nói với hắn, thời điểm đặt con dao trên tay rồi cứa xuống, anh đột nhiên lưu luyến không nỡ.

Ấm áp đã lâu mới xuất hiện, hy vọng cuối cùng cũng giáng lâm, chẳng phải cái chết sẽ quét sạch bọn chúng sao? Anh càng lo lắng nếu A Hành quay lại nhìn thấy cảnh tượng này, liệu hắn có bị nỗi tuyệt vọng và bất lực ném vào vực sâu vạn kiếp bất phục giống như anh lúc đó không?

Nếu là như vậy, chẳng phải anh đã phản bội chân tình của hắn dành cho anh bấy lâu nay sao?

Đương nhiên, Lê Hành sẽ không ngu ngốc tin vào cái cớ này, dao gọt hoa quả ngày nào cũng dùng, làm sao có thể không biết mức độ nghiêm trọng? Nhưng hắn nguyện ý tin tưởng, nhưng hôm nay nhìn thấy Giản Thư tỉnh lại, ít nhất chuyện này cũng chứng mình anh còn có lý do để chống đỡ sống tiếp, bất luật lý do đó là gì, có liên quan đến Lê Hành hay không thì cũng đủ khiến hắn cảm thấy an ủi.

Sau một lúc im lặng, thấy Lê Hành vẫn không có ý định nói gì, Giản Thư chủ động nói vào: "Tôi đói quá, có điểm tâm không?"

"Tôi lấy một ít đường nâu nấu cháo táo tàu, ăn một bát trước được không?"

"Hả? Cậu có từng thấy người đàn ông nào ăn món đó không?" Giản Thư bật cười.

Lê Hành đương nhiên hiểu Giản Thư đang nghĩ gì, người này, chưa bao giờ muốn những người xung quanh vì mình mà không vui, nhiều năm như vậy, anh quả nhiên vẫn thế. Nghĩ đến đây, trong ngực hắn không khỏi ấm áp, lập tức nở nụ cười: "Bổ huyết, đồ ăn còn phân biệt nam nữa à? Ăn ngon lại hiệu quả." Sau đó liền đi ra ngoài.

Vừa tới cửa, Giản Thư liền cất tiếng gọi hắn lại, trên môi vẫn nở nụ cười, ngữ khí bình tĩnh, kiên định: "A Hành, tôi hứa với cậu, sau này sẽ không như vậy nữa."

Sẽ không tự mình làm đau mình nữa.

Đây có lẽ là câu nói đẹp nhất mà Lê Hành nghe Giản Thư nói trong đời.

Còn tuyệt hơn tất cả những lời thì thầm ám muội giữa những người đang yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.