Tự Bạch

Chương 19



Giản Thư không trả lời, chỉ cười với Lê Hành, cười đến thật ấm áp: "Nước này thật ngọt."

Vì vậy, Lê Hành biết, trong lòng Giản Thư cũng không có câu trả lời.

Lần trước sẩy thai đã để lại những tiếc nuối trong lòng của anh, đúng không? Sự tiếc nuối đó đan xen với tình yêu mãnh liệt nhưng không bền vững ấy đã trở thành một vết thương không thể lành, cứ lở loét và mưng mủ, cứ hằn in mãi trong ký ức. Đứa bé kia là minh chứng cho việc anh từng gặp gỡ người mà anh từng yêu, vậy còn lần này thì sao?

Lần này, Giản Thư có một vạn lý do để lựa chọn từ bỏ, họ thậm chí còn không thật sự yêu nhau, nhiều khả năng sau khoảng thời gian này, họ sẽ đường ai nấy đi và trở thành một người bạn trên Wechat, lịch sử trò chuyện còn vài tin nhắn chưa đọc.

Cho nên sự do dự của Giản Thư khiến Lê Hành ngạc nhiên, cũng cho hắn sinh ra niềm hy vọng vô danh.

Ban ngày tiêu hao sức lực quá nhiều, trời vừa tối, Giản Thư đã dựa vào đầu giường mà buồn ngủ. Trong đầu anh hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy mình vẫn còn chuyện gì đó phải suy xét nhưng anh không thể nhớ ra là chuyện gì.

Lê Hành vẫn còn công viện bận rộn. Sau khi ăn tối, hắn nói chưa được hai câu liền chạy ra ban công gọi điện thoại làm việc, sau khi trở về thì dọn dẹp bát đĩa, chuẩn bị túi chườm nóng cho Giản Thư, kéo chăn bông, tất cả đều nhẹ nhàng, nhưng bất cứ khi nào hắn tới gần, cảm giác trong lòng Giản Thư đều dần dần phong phú, tuy rằng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nhưng cảm giác đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.

Không biết đến mấy giờ, đèn bên ngoài phòng ngủ lần lượt tắt, một lúc sau, Lê Hành bước vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.

Giản Thư nằm nghiêng, lúc này dạ dày và bụng dưới hơi đau nên hơi cuộn lại. Lê Hành dường như đặt thứ gì đó trên bàn cạnh giường ngủ, sau đó đi vòng qua một bên để thay đồ ngủ rồi chui vào chăn bông.

Giữa hai người có một khoảng trống rất lớn. Lê Hành nằm ngửa, quay đầu nhìn bóng lưng của Giản Thư, cảm thấy có chút choáng váng.

Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, người con trai mà hắn tâm ái lại bị cuộc đời dằn vặt thành như vậy?

Giản Thư cảm thấy phần giường phía sau hơi lún xuống, biết là Lê Hành ở đây, đầu óc của anh bỗng trở nên sáng suốt, ngay cả vấn đề anh vừa định nghĩ lúc nãy cũng bắt đầu xoát độ tồn tại.

Sau một lúc im lặng, cả hai đồng thời lên tiếng:

"A Hành..."

"Tôi..."

Ngẩn người rồi không hẹn mà cùng nhau bật cười, không biết là do chút ngượng ngùng này hay do sự ăn ý ngầm khó giải thích được.

Giản Thư ôn hòa nói: "Cậu nói trước đi, tôi không vội."

Lê Hành cũng không trốn tránh:

"Tôi chỉ muốn nói những gì tôi nói vừa nãy có lẽ không được diễn đạt tốt lắm. Đứa nhỏ này, không phải tôi muốn trốn tránh trách nhiệm. Chủ yếu là tôi sợ cậu..."

Giản Thư mỉm cười, vẫn quay lưng với Lê Hành, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng hắn có thể mơ hồ cảm thấy tâm trạng của anh lúc này rất thoải mái.

"Tôi biết." Giản Thư nói, mang theo ý cười, "Nếu cậu là một người vô trách nhiệm, cậu đã bỏ đi từ lâu, năng lực phán đoán này tôi vẫn có."

Lê Hành không trả lời, tâm lý vẫn chưa vì vậy mà nhẹ nhõm, hắn vẫn đang chờ quyết định của Giản Thư, điều này khiến hắn rất lo lắng.

"Nhưng, đứa bé này, tôi muốn. A Hành, cảm giác tiếc nuối quá mức khó chịu, so với buồn nôn muốn ói, buồn ngủ, không ăn được mỗi ngày còn khó chịu hơn nhiều. Tôi...không muốn trải qua lần nữa."

Lê Hành cau mày trong bóng tối: "Nhưng đứa nhỏ này không phải..."

"Không sao." Không đợi Lê Hành nói xong, Giản Thư đã hiểu. "Cậu là bố của nó, có lẽ càng tốt hơn."

Đêm nay hai người đặc biệt tâm linh tương thông, không biết có phải vì sinh mệnh mới xuất hiện này hay không.

Quan hệ huyết thống, ước chừng là mối liên hệ bền chặt nhất.

Nghĩ như thế, Giản Thư càng thêm trân trọng thứ mềm mại trong bụng mình.

"Có cậu ở đây, tôi sẽ không sao cả, tôi biết." Giọng nói của Giản Thư thoải mái, như thể anh đang nói đến những thứ không liên quan gì đến cuộc sống của mình.

Rất lâu sau này, Lê Hành mới nhớ lại tâm trạng lúc đó, cảm giác như kẻ nghèo rớt mồng tơi đột nhiên trúng lớn, chỉ có thể dùng "thụ sủng nhược kinh" để hình dung.

Và ngay lúc đó, hắn chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, đầu óc trống rỗng, không xoay chuyển được.

"Được." Lê Hành nghe chính mình nói, trong giọng nói có chút run rẩy không tự chủ được, "Vậy tôi...tôi sẽ chăm sóc em."

"Ừm."

Qua vài phút, Lê Hành vẫn cảm thấy hưng phấn, không chút nghĩ ngợi liền hỏi: "Tôi...tôi có thể ôm em được không?"

Sau một hồi im lặng, Lê Hành nhận thấy Giản Thư đang từ từ buông bỏ sự căng thẳng đang siết chặt cơ thể, anh đáp lại một cách nhẹ nhàng:

"...Được."

Vòng eo của Giản Thư gầy đến tận xương.

Cách một lớp chăn bông, hắn vẫn có thể cảm nhận được các góc cạnh rõ rệt, hơi cấn tay.

Đây là lần đầu tiên kể từ đêm đó cả hai tiếp xúc thân mật như vậy. Ban ngày, Giản Thư nôn mửa đến mức không còn sức lực, mặc dù tùy ý Lê Hành ôm ra ôm vào, nhưng cả hai đều không có thời gian để phân tâm, nhưng bây giờ thì khác: ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, mỗi động tác đều được khuếch đại vô hạn bởi bóng tối và lực chú ý, khiến người ta khó có thể lơ là.

Khi bàn tay của Lê Hành chạm vào Giản Thư, hắn có thể cảm giác anh theo phản xạ có điều kiện co lại, nhưng cuối cùng anh vẫn không né tránh, chỉ thay đổi tư thế một chút và dựa vào vòng tay của Lê Hành. Lê Hành hơi di chuyển, tiến lại gần Giản Thư, bàn tay đặt ở eo anh, chạm vào bụng dưới, nơi đó vẫn bằng phẳng nhưng lại khiến người ta tràn đầy hi vọng.

Ánh trăng không quá sáng, nhưng lại rực rỡ chiếu vào, Lê Hành mở mắt ra xem liền bị mê hoặc lúc nào không biết. Giản Thư không quay lại, hô hấp nhẹ nhàng mà đều đặn.

Lê Hành đoán rằng có lẽ anh cũng giống mình, đang nhìn vào vầng sáng màu bạc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.