Tự Bạch

Chương 37



Giản Thư ngồi dậy một chút, kê một cái gối sau thắt lưng, vươn bàn tay không có truyền dịch đỡ lấy cái bát trong tay mẹ Lê, nhưng lại bị Lê Hành chặn ở giữa chừng.

"Để em tự mình làm." Giản Thư cảm thấy có chút không thoải mái liền kéo kéo ống tay áo của Lê Hành.

"Chỉ mới ổn một chút, đừng cậy mạnh." Lê Hành ôn nhu nói, chiếc thìa trong tay đã đặt bên môi Giản Thư.

Giản Thư phản đối không có kết quả, xấu hổ cười cười với mẹ Lê, mở miệng uống canh.

"Như thế nào? Có nóng không? Nếu không thì để nguội thêm một lát nữa?" Lê Hành hỏi.

Giản Thư lắc đầu, nói với mẹ Lê đang mong đợi ở bên cạnh: "Canh này rất ngon, cháu cám ơn bác."

Mẹ Lê nghe xong lập tức mỉm cười, đấm nhẹ lên người Lê Hành, kiêu ngạo nói:

"Nhìn đi! Giản Thư người ta còn nói canh ngon, chỉ có anh và ba anh là khó hầu hạ, nhất định phải tìm dì nấu cơm ở nhà, thật là lãng phí tài nguyên!"

"Con và ba chỉ là đang cảm thấy đau lòng cho mẹ thôi mà, nếu mỗi ngày còn phải lo ba bữa cơm thì nghệ thuật gia đây lấy đâu ra thời gian để sáng tác nữa ạ?" Lê Hành liên tục động tác trên tay, trêu chọc mẹ mình.

"Lần này bác đến Hồ thành có phải còn bận việc gì không ạ?" Giản Thư xen vào.

Mẹ Lê nói: "Học viện Mỹ thuật bên đây mời bác đến tham gia tọa đàm, ngày mốt sẽ bắt đầu, có lẽ là kéo dài đến một tuần." Mẹ Lê nói, "Sau đó thì bác sẽ ở đây chăm sóc cháu mấy hôm, tên tiểu tử Lê Hành này mười ngón tay không dính nước mùa xuân, cái gì cũng không biết làm đâu."

"Không cần đâu mẹ, con có thể chăm sóc tốt cho Giản Thư, ở thủ đô mẹ còn một đống chuyện phải lo mà, với cả mẹ không thể để ba ngây ngốc một mình ở nhà được."

"Con còn nói! Chăm sóc tốt mà bây giờ người có thể nằm ở đây sao?"

Lê Hành: "..."

Cũng không biết là ai đã khiến người ta lo lắng đến mức suýt sảy thai nữa.

"Triển lãm nghệ thuật năm sau của mẹ đã chuẩn bị xong chưa?" Lê Hành lấy nhu khắc cương nhìn mẹ mình hỏi.

"Ôi, con hết chuyện để nói rồi à..." Mặt mày mẹ Lê sa sầm giống như học sinh tiểu học chưa làm xong bài tập cuối kỳ nghỉ hè, bà bướng bỉnh nói: "Vậy được, không ở lại thì cũng không sao, nhưng ít ra cũng phải đợi mẹ dạy dỗ con lại đã, cứ để thai phụ hết tiêm rồi lại truyền dịch như vậy là không được, nhất định phải điều dưỡng cho thật tốt."

"Bác không cần lo lắng đâu, cháu không sao." Giản Thư nói nhỏ.

Lê Hành mỉm cười, nhưng đồng ý nói:

"Được rồi, đúng lúc cải thiện trình độ thưởng thức đồ ăn của A Thư."

Trong tam cá nguyệt thứ hai của thai kỳ, quả thực cảm giác thèm ăn của thai phụ mạnh hơn rất nhiều, một bát canh to cũng có thể uống đến thấy đáy. Từ lúc Lê Hành chăm sóc Giản Thư đến nay đã rất lâu hắn chưa thấy anh ăn món gì ngon miệng như vậy, ánh mắt của anh đang tập trung chiếc thìa mà hắn đưa tới, giống như một con thỏ lớn đang chờ được cho ăn, mềm mại và đáng yêu vô cùng.

Lê Hành nhìn mà cảm thấy yêu thích, nhưng lại có chút chua xót và áy náy.

Mẹ Lê đã vội vàng rời đi sau bữa trưa, sau khi Giản Thư tỉnh dậy thì tinh thần thoải mái, tuy bụng vẫn còn hơi đau nhưng trong phạm vi anh có thể chịu đựng được.

Hiện tượng xuất huyết vẫn còn, trên đệm giường còn lưu lại vào vệt máu, sau khi xoa bóp eo cho anh, Lê Hành liền nhấc chăn lên để xem tình trạng chảy máu của Giản Thư có cải thiện như bác sĩ nói hay không, toàn bộ quá trình hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt, giống như đây là một chuyện dĩ nhiên.

Giản Thư có chút quẫn bách, nghĩ đến tình huống này thế nào cũng cảm thấy xấu hổ, mặt không khỏi đỏ lên.

Lê Hành tập trung sự chú ý đến tình trạng của đối phương, nên không cảm nhận được bầu không khí lúc này có chút vi diệu, sau khi xem xong liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào mắt cá chân của Giản Thư, nói: "Có lẽ ngày mai sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng."

Dứt lời, hắn không đợi Giản Thư trả lời liền xoay người đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm và khăn lông, bắt đầu công việc vệ sinh hàng ngày cho đối phương.

Khăn lông rất mềm, sức lực của Lê Hành cũng nhẹ, vừa mới lau đến bắp chân Giản Thư không hiểu sao lại bắt đầu nhớ lại lúc hai người đại chiến ba trăm hiệp vào đêm say rượu hôm đó, hai người đều mang theo dục vọng mà vuốt ve lẫn nhau, nhưng đây không đơn thuần chỉ là trong lòng cảm thấy lúng túng, mà bụng dưới lại nóng lên một cách khó hiểu, hình như còn có một loại kích động đang dần thức giấc.

Giản Thư đột nhiên cảm thấy sự xấu hổ xông thẳng lên trời cao, không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy bàn tay đang tiếp tục hướng lên trên của Lê Hành, ngăn cản không cho hắn di chuyển.

Sức lực của Giản Thư không lớn, ngón tay còn khẽ run lên, Lê Hành cho là anh có nơi nào không được khỏe nên ngẩng đầu nhìn, phát hiện chóp tai của đối phương đã đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.