Năm nay lập xuân rất sớm, đến giữa tháng 2, thời tiết ở Hồ thành đã rất ấm áp.
Bảy giờ, Giản Thư vẫn còn đang ngủ, cả người cuộn tròn như một quả bóng, một tay gối dưới đầu, tay kia ôm lấy cái bụng tròn trịa, hình như anh đang nằm mộng đẹp, khóe miệng còn nở nụ cười. Lê Hành dậy sớm, chiêm ngưỡng khuôn mặt đang say ngủ của người đàn ông của hắn suốt năm phút đồng hồ, cuối cùng vẫn phải lưu luyến cầm lấy một chiếc gối lớn đệm sau thắt lưng của Giản Thư thay cho mình, sau đó thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay là lễ tình nhân, hắn vốn định dành trọn một ngày cho người yêu nhưng đám tư bản đáng chết trong công ty kia dù nói gì cũng không chịu thả người. Hôm trước họ vừa giao cho nhóm hắn một lô bản vẽ, rồi lại sắp xếp cuộc họp nghiên cứu dự án ngay sáng ngày hôm sau, còn nhất định phải là do giám đốc kỹ thuật chủ trì.
Phải để A Thư ở nhà một mình, trái tim của Lê Hành gần như hỏng mất.
Căn hộ rất yên tĩnh. Con gái lớn Jelly năm nay đã được bốn tuổi, nhà trẻ còn chưa khai giảng, mẹ Lê thừa dịp nghỉ lễ đã đưa cô bé đến thủ đô ăn kẹo hồ lô, nha đầu ngốc thấy được ăn ngon liền lục thân không nhận, đã đi được một tuần lễ còn vui đến quên cả trời đất. Máy fax trong thư phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng tít tít, là thông báo phê duyệt chương trình học còn có thời khóa biểu và lịch trình xe buýt của trường vào học kỳ mới do Đại học Z gửi đến Giản Thư.
Thực ra, Lê Hành không đồng ý để anh tiếp tục đi dạy ở học kỳ này. Bánh bao thứ hai đã gần được năm tháng, mắt thấy sau khi khai giảng khí trời sẽ dần nóng hơn, sức khỏe của Giản Thư khi mang thai không được tốt lắm, đứng trên bục giảng hơn một tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ rất cực khổ. Thế nhưng nhìn thấy anh vừa mới bớt ốm nghén đã nhiệt tình bắt tay vào chuẩn bị bài vở, Lê Hành lại không đành lòng phá tan hứng thú của anh, cuối cùng cũng không phản đối ra miệng.
Cũng không thành vấn đề, chỉ cần anh muốn bay về phía trước, phía sau sẽ có hắn cẩn thận bảo vệ.
Những tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh nhà bếp lâu ngày chưa bị vứt đi, từng tờ từng tờ xếp chồng lên nhau, tất cả đều là minh chứng sinh hoạt của hai người, bút tích cũng không ngay ngắn mà chỉ cần xem hiểu là được rồi, chỉ là đôi câu vài lời nhưng lại vô cùng ấm áp và lãng mạn.
Lê Hành ép nước táo, lọc bỏ cặn, rót đầy một cốc rồi đặt lên bàn ăn, chuẩn bị cho Giản Thư sau khi dậy sẽ uống, sau đó lại trộn với salad rau củ, chiên một quả trứng gà, nướng thêm bánh mì bơ cho bữa sáng. Hôm nay đặc biệt hơn một chút, hắn dùng mứt hoa quả viết dòng chữ "Happy Valentine"s Day" xiêu xiêu vẹo vẹo lên dĩa để chọc cho Giản Thư vui vẻ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, Lê Hành thấy còn sớm nên tiện tay cắt một phần ba cái bánh mì, pha một tách cà phê đen, vừa ăn vừa tiến đến xem những tờ giấy dán trên tủ lạnh.
——Hôm nay em đi đón Jelly, anh đi làm về nhớ ghé tiệm giặt sấy để lấy quần áo nhé.
Đây là Giản Thư viết.
—— Đại giáo sư của anh ơi, lúc đến trường nhớ mặc dày thêm một chút, em tự coi mình là siêu nhân à?
Đây là Lê Hành.
—— Em thèm ăn chanh, anh nhớ mua loại màu vàng, dù chỉ còn loại màu xanh thì anh cũng đừng động thủ!!
Đây là tờ giấy gần đây nhất, khi đó, Giản Thư vừa mang thai bánh bao thứ hai, bị ốm nghén rất nặng.
Lê Hành thích thú xem hồi lâu, đột nhiên phát hiện trong góc có một tờ giấy mới, liền vội vàng đến đọc.
Nội dung trên tờ giấy hơi dài, viết hết cả một mặt giấy nhưng nét chữ lại gọn gàng và đẹp hơn nhiều so với trước đó.
Câu đầu tiên là:
—— Anh đừng ăn bánh mì và cà phê nữa, em đã làm cơm hộp để trong tủ lạnh, lấy ra hâm nóng một chút là có thể ăn.
Lê Hành cảm thấy đầu gối tê rần, phản xạ có điều kiện mà đặt tách cà phê trên tay xuống, tiếp tục đọc những dòng chữ phía sau:
—— Đừng nghĩ đến ngày lễ tình nhân quá nhiều, anh yên tâm đi làm, em ở nhà không chạy đi được, buổi tối em chờ anh về ăn cơm, nhắn tin cho em anh muốn ăn gì.
Tới đây có vẻ đã kết thúc nhưng một khoảng cách nhỏ bị bỏ trống, dưới cùng lại có thêm một hàng chữ:
—— Nếu anh rảnh rỗi thì sửa sang lại đống giấy trên tủ lạnh đi, em không còn chỗ dán nữa rồi!.
v
Lê Hành nhận lệnh, hí ha hí hửng dọn dẹp, sắp xếp gọn gàng, xé đến tờ cuối cùng, hét chợt phát hiện bên dưới còn có một tờ giấy khác. Hắn tò mò mở ra liền thấy là một bức tranh hoạt hình nhỏ do Giản Thư tự vẽ.
Bức tranh vẽ một cậu bé đang vươn tay về phía một cậu bé khác đang ngồi co ro cúi đầu trong góc, vẻ mặt dịu dàng và kiên nhẫn, Lê Hành vừa nhìn đã hiểu ra ý nghĩa trong đó.
Đây là hắn và anh của bốn năm trước.
Ở dưới cùng của bức tranh là một hàng chữ nhỏ: "Cảm ơn A Hành đã đưa em về, anh đã vất vả nhiều rồi, lễ tình nhân vui vẻ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lê Hành phát hiện bên ngoài dường như có một tia nắng rất ấm áp chiếu vào.
Buổi trưa, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc, trong nhóm có vài người vừa mới thoát kiếp FA, trong suốt cuộc họp cứ dùng ánh mắt khẩn cầu tập trung nhìn Lê Hành, trên lưng hắn từng trận ớn lạnh, rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, hắn tóm tắt vài lời rồi khai ân để mọi người tan họp.
Trước khi kết thúc buổi họp, những câu quen thuộc như "Hi vọng mọi người tiếp tục cố gắng" đã được thay thế bằng câu "Chúc mọi người hôm nay có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ bên gia đình."
Hội người độc thân biểu thị bị tổn thương x100.000 lần.
Một cô gái lớn gan đột nhiên hỏi: "Boss, Giản ca ca đâu rồi? Hôm nay anh chạy ra ngoài làm việc mà anh ấy không tức giận sao?"
Kể từ lần hắn đưa Giản Thư tham gia cuộc họp thường niên đó, người đàn ông của hắn đã không phụ sự mong đợi của mọi người mà dùng năng lực hòa hợp đặc biệt của mình để kết nối nhóm người hâm mộ, cả nhóm của hắn bắt đầu thân quen gọi anh là "Giản ca ca" như người một nhà.
Lê Hành chưa kịp mở miệng thì một cô gái khác đã tiếp tục nói: "Boss là đang kiếm chút tiền mua sữa bột thôi! Giản ca ca là người hiểu chuyện, đâu có tính toán chi li như cô~"
Lê Hành vừa nghe, vừa xem điện thoại, vừa mở WeChat thì nhận được một tin nhắn từ chồng mình.
—— "Bữa sáng ăn ngon không, anh có tiện ra ngoài năm phút không?"
Lê Hành bị kích động đến mức gần như không nắm chắc điện thoại, vội vàng kiểm tra thời gian tin nhắn - hơn mười phút trước, cũng không lâu lắm.
Những nhân viên nhỏ vẫn đang thích thú không biết mệt với chủ đề về Giản ca ca, thì ông chủ đã cắt ngang: "Muốn gặp Giản ca ca của mấy người không?"
Mấy cô gái nghe vậy liền kích động, trên mặt như dập dờn một hồi xuân thủy.
Lê Hành cười cười, không hề né tránh, trực tiếp bấm điện thoại gọi qua. Ngay khi vừa kết nối được, bên kia đã nhấc máy.
"A Hành?"
"Em đang ở đâu?" Lê Hành hỏi.
"Ở dưới lầu công ty của anh." Giản Thư dừng một chút, sau đó giải thích, "Giản giáo sư mang cơm đến cho anh."
Lê Hành cảm thấy trong lòng như được rót mật, nhẹ giọng nói: "Bọn anh họp xong rồi, nếu không em lên đây nhé?"
Giản Thư bật cười, không từ chối, nói lên ngay, sau đó cúp điện thoại. Mấy phút sau, Giản Thư đã quen cửa quen nẻo tìm tới phòng họp, vừa mở cửa bước vào, anh đã nhận được hàng tá ánh mắt rực lửa.
Tất cả mọi người đều như mới uống máu gà, vừa rồi còn đang huyên náo muốn chạy trốn, hiện tại một người hai người đều không muốn rời đi, chỉ muốn cùng Giản Thư nói chuyện phiếm. Còn chưa ứng phó xong những lời chào của mọi người, Giản Thư đã không kịp chuẩn bị mà rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, một lần nữa nhận lấy trêu ghẹo ồn ào.
Lê Hành tự nhiên vòng qua eo của Giản Thư, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau thường ngày của anh, tay còn lại thì bảo vệ bụng dưới của anh.
"Từ từ, từ từ, Giản ca ca của mấy người bây giờ không chỉ có một mình đâu." Lê Hành cười nói.
Mọi người sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức nổ ra một tràng tiếng hoan hô.
"Oa! Jelly có người chơi cùng rồi?"
"Chị gái có ghen tị không? Có không có không?"
"Boss! Em muốn làm mẹ đỡ đầu! Giản ca ca! Em muốn làm mẹ đỡ đầu!"
"Cút cút cút, cô còn chưa chồng mà đòi làm mẹ đỡ đầu sao? Để mấy người lấy chồng rồi như chúng tôi tới trước đi, được không?"
Giản Thư bị mọi người nói tới có chút ngượng ngùng, giơ tay đấm một cái vào lưng của Lê Hành. Lê Hành lại không quan tâm lắm, hắn không ngừng vuốt ve chóp bụng của Giản Thư, mỉm cười đến chân mày cong cong.
Nói chưa được mấy câu, hoạt động họp mặt gia đình đã biến thành một buổi vấn đáp kiến thức chuyên môn của Giáo sư Giản. Một nhóm thanh niên vây quanh Giản Thư thỉnh giáo chỗ này chỗ kia, loại sức lực như đói khát kia giống như hận không thể lôi hết những thứ không được học ở trường đại học ra để lần này bù đắp cho đủ. Người được hỏi cũng không hoang mang, Lê Hành đỡ anh ngồi xuống ghế, kiên nhẫn trả lời, giảng giải đến Lê Hành cũng cảm thấy hứng thú, đôi lúc còn bổ sung một vài câu, hai người từng là sinh viên tuổi trẻ tài cao ngươi một lời ta một lời, chỉ thiếu một cuốn giáo trình là có thể trở thành một lớp chuyên ngành ở trường đại học.
Cuối cùng, chờ đến lúc đuổi được đám người, trán của Giản Thư đã đổ mồ hôi, Lê Hành đau lòng không chịu được, bắt đầu hối hận lúc nãy đã gọi người đến, mà bản thân Giản Thư lại rất thích thú, trong ánh mắt của anh tràn đầy nhiệt huyết.
Lê Hành ôm anh đi đến tầng hầm lấy xe, chờ đến lúc ngồi trên ghế phó lái, Giản Thư mới kháng nghị: "Này, xe của em vẫn còn đỗ ở ven đường đó, em phải lái xe về..."
Lê Hành không để ý nói: "Đỗ thì đỗ, ngày mai anh giúp em lấy về, dù sao thì gần đây em cũng không dùng đến xe."
"Bây giờ đỗ xe trái phép sẽ bị trừ điểm đấy, đỗ ở đó đến ngày mai em sẽ bị thu hồi giấy phép mất...A..."
Lê Hành vội vàng cúi người vươn tay xoa bụng của anh, hỏi: "Con lại quậy em sao?"
"Ừm, luyện võ ấy mà, bình thường..."
Nghe vậy, Lê Hành vội vàng ấn ấn lên bụng của Giản Thư, ánh mắt đầy xót xa. Năm đó túi thai chưa phát triển xong anh đã làm phẫu thuật phá thai nên thành túi thai của Giản Thư vẫn luôn mang theo vết thương cũ, thai nhi bình thường đấm đá cũng đủ khiến anh đau đớn. Mặc dù đã từng trải qua chuyện tương tự một lần, nhưng khi Lê Hành đối mặt với nó một lần nữa, trái tim hắn vẫn đau đến tột đỉnh.
Cũng may, hiện tại thai nhi mới được năm tháng, vươn mình duỗi chân cũng chỉ đau nhẹ một trận rồi ổn. Khi động tĩnh trong bụng biến mất, Giản Thư vươn tay vén tóc Lê Hành, cười nói:
"Sao nhìn anh còn đau hơn cả em thế?"
"Đó là đương nhiên, không phải chúng ta có thần giao cách cảm sao?"
"Hôm nay chúng ta không đi lấy xe của em, được không? Em về nhà nằm nghỉ nhé..." Lê Hành không quản chỉ kiên trì khuyên nhủ.
Giản Thư đã giằng co cả một buổi chiều, lúc này thực sự đã hết sức, còn hơi buồn ngủ nên không còn phản đối nữa, gật đầu nhắm mắt lại. Lê Hành hạ lưng ghế ngồi xuống, kê một cái gối ở thắt lưng anh rồi lại lấy chăn từ ghế sau đắp cho anh, sau đó mơi vòng qua ghế lái, vững vàng lái xe đi ra ngoài.
Giản Thư ngủ được một lúc, lúc tỉnh dậy đã nghe máy phát nhạc của ô tô đang mở một bài hát cũ, khi còn học đại học, ở kí túc xá anh thường nghe thấy Lê Hành bật bài này, không ngờ rằng sau bao nhiêu năm mà hắn vẫn còn nghe.
"Tỉnh rồi?" Nhận thấy động tĩnh của người bên cạnh, Lê Hành liền hỏi.
"Ừm, anh có thể sáng tạo một chút không, vẫn nghe bài hát này?"
"Lúc trước cũng không biết ai hát bài này trước, nói không biết ngại hửm?"
Giản Thư khó hiểu.
"Em quên rồi à? Đêm văn nghệ lúc học quân sự năm nhất đại học, không phải em hát bài này sao?"
Giản Thư cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra.
Đúng rồi, năm đó anh đến từ một thị trấn nhỏ, tất cả những bài hát tiếng Anh mà anh có thể hát chỉ có bài này. Bài này là do một giáo viên trẻ tuổi đến quê của anh công tác dạy lại cho anh, trong đó có rất nhiều ca từ mà năm đó anh không hiểu, chỉ là anh cảm thấy giai điệu thuận miệng nên mới học, lúc tham gia văn nghệ anh không được đệm hát bằng guitar mà chỉ hát theo nhạc nền phát ra từ trong cái loa kém chất lượng cũ kỹ.
Về sau những chuyện anh trải qua ngày càng phong phú, anh cũng từ từ quên mất câu chuyện nhỏ này.
"Lúc đó anh chỉ nghĩ, nếu anh có thể tập guitar đệm đàn cho bài hát này, anh sẽ mời em hát lần nữa." Lê Hành cười nói.
"Được đó, anh chơi đàn còn em sẽ hát." Giản Thư cũng mỉm cười, giọng điệu rất thoải mái.
"À, bây giờ thì quên đi, em lo mà giữ sức để sinh con đi." Lê Hành nói đùa.
Sau một lúc im lặng, bài hát trong loa tiến vào đoạn điệp khúc, Giản Thư liền nhẹ giọng cất tiếng hát theo, âm thanh ấm áp, không nói lời nào mà chui vào trái tim của Lê Hành.
Hắn không nhịn được quay đầu nhìn Giản Thư, ánh nắng lúc hai giờ chiều phác họa rõ ràng đường nét của anh như thường ngày, ánh mắt anh tỏa ra hào quang giống như thiếu niên mới bước chân vào đại học nhiều năm trước, nhưng so với thời điểm đó, bây giờ anh có thêm sự ấm áp và bao dung do năm tháng mài giũa.
Người đàn ông của hắn, trước sau như một, không thể khiến hắn rời mắt khỏi anh.
Tất nhiên Lê Hành sẽ không nói với Giản Thư, trong suốt những năm yêu thầm anh, mỗi năm cứ đến ngày lễ tình nhân, hắn đều sẽ nghe lại bài này để vượt qua, đến khi những ca từ cuối cùng của bài hát vang lên, hắn sẽ chúc chàng trai của hắn được hạnh phúc bên người yêu.
Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng, hắn có thể đọc thuộc làu làu từ tất cả các hợp âm trong mỗi đoạn nhạc đến cách phát âm của từng từ đơn trong bài hát ấy.
Nhưng anh không cần biết chuyện này, Giản Thư mà hắn yêu vĩnh viễn phải có một tình yêu thoải mái và tự do.
I"m the one who wants to be with you.
Deep inside I hope you feel it too. (Lời bài hát "To be with you")
Lúc hai người về đến nhà đã gần hai giờ, Giản Thư buồn ngủ đến nỗi mơ màng được Lê Hành đưa vào phòng ngủ. Nắng đông dịu dàng, trong phòng chỉ kéo một lớp rèm, tùy ý để ánh sáng mang theo hơi ấm chiếu vào phòng ngủ. Lê Hành ôm Giản Thư, nhìn người trong ngực mình bình yên ngủ say.
Chờ đến lúc Giản Thư thức dậy, hai người sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa tối, hắn phụ trách rửa rau thái rau, Giản Thư sẽ sắp xếp các nguyên liệu và biến chúng thành những món ngon sắc hương đầy đủ. Hai người sẽ dùng bữa tối dưới ánh nến, dùng nước trái cây thay cho rượu vang, nắm chặt tay nhau thay vì bàn dài trang nhã. Sau bữa tối, hai người sẽ cùng chơi game giống như thời đại học. Hai người sẽ ôm nhau ngủ, chờ đợi mặt trời mọc, vào lúc sáu giờ sẽ trao nhau nụ hôn chào buổi sáng để bắt đầu một ngày mới.
Hai ngày nữa, hai người sẽ đón Jelly về, tiếp tục sinh hoạt của một gia đình ba người, lại thêm vài tháng nữa, hai người sẽ nghênh đón một sinh mệnh mới.
Hai người sẽ tiếp tục dán những tờ giấy nhỏ có những câu chữ như rồng bay phượng múa lên tủ lạnh trên đó chứa đầy tình yêu thương sâu sắc dành cho nhau và gia đình bé nhỏ này.
Rất nhiều năm sau, hai người sẽ cùng nhau đối mặt với cái chết, những giây phút cuối cùng trước khi rời khỏi cõi đời này đều sẽ dành cho nhau, kiếp sau, hai người lại nỗ lực một nữa để gặp được nhau.
Thật ra, hai người không quá câu nệ một ngày lễ tình nhân, hai người không chỉ là người yêu của nhau, mà quan trọng hơn, hai người là một gia đình.
Nói "I love you" đã quá tầm thường, vậy thì nói "Be with you".