Tử Bào Ký

Chương 27



Edit: Sakura Trang

Dung Cẩn không tiếp tục tham gia tang lễ của Tiên đế, nhưng tang lễ vẫn còn đang kéo dài.

Trong lúc quốc tang, quan viên thượng triều phải mặc y phục trắng, đội mũ ô sa, hạ triều, cần đổi thành phục. Ngoại trừ triều đình, dân gian cũng có rất nhiều cấm kỵ.

Dân gian không thể có hoạt động giải trí, quan viên bách tính không thể thú gả trong lúc quốc tang, dân gian không thể uống rượu và ăn thịt, chỉ có thể ăn chay, đồng thời ngừng làm tất cả điển lễ tế tự. Một trăm ngày nữa, quy định này mới có thể giải trừ.

Sau khi Hoàng đế hoăng, các nơi trọng yếu trong kinh thành cũng không yên tĩnh, chuông nơi các chùa, am vang ba ngàn cái, cấm giết mổ bốn mươi chín ngày. Đến lúc hoàng đế đưa tang, đủ loại quan lại cần mặc y phục trắng tiễn đưa, đồng thời cần khóc đến hoàng lăng mới có thể kết thúc.

Ven đường nơi đi qua, đủ loại quan lại và mệnh phụ Tứ phẩm trở xuống, còn có quân dân bô lão đều cần thiết tế ven đường. Sau khi đến hoàng lăng, vẫn cần đến Hiến điện hành ngu lễ, sau khi hoàn thành Thái tử mới có thể trở về kinh thành.

Trong quá trình trở lại kinh thành, đủ loại quan lại cần mặc tang phục ở ngoài thành nghênh tiếp, quan viên đi theo còn phải cho thiết trí màn trướng cho tân Hoàng đế ở ngoại thành, sau đó đủ loại quan lại sắp hàng, hành đại lễ ngũ bái tam khấu, linh vị đi trước, đủ loại quan lại đi theo phía sau.

Cho đến phụ cận cửa cung, cần tân Hoàng đế tự mình đến nghênh tiếp, sau đó mang linh vị mời vào Ky Diên điện, hành “An thần lễ”. Các quan lại cũng cần hành lễ, ngày thứ hai, các quan lại còn cần hành hành “Phụng úy lễ”, đến tận đây tang lễ mới chấm dứt.

Sau khi tang lễ kết thúc, triều đình lại lần nữa đi vào quỹ đạo. Lúc này Dung Cẩn đã mang thai gần tám tháng.

Bởi vì lúc trước ra máu, Dung Cẩn vẫn rất cẩn thận, cũng không dám quá mệt nhọc. Ngày cả trong công việc, có thể buông tay để thuộc hạ làm thì y đều giao cho họ làm, không miễn cưỡng chính mình.

Kỳ thật trước giờ y đều làm như vậy, chỉ là mấy ngày vừa rồi quá bận rộn, còn lễ bái không ngừng, ảnh hưởng đến bụng, hơn nữa ăn gì cũng không có dinh dưỡng, nên mới động thai khí.

Nhìn tiết trời đã đến tháng năm, khí trời ngày càng nóng bức, có nhiều chỗ xảy ra nạn hạn hán, cứu tế phải dùng bạc, mấy tháng này bộ Hộ chỉ có Tả Thị lang bộ Hộ là Dung Cẩn chủ sự, loay hoay y chân không chạm đất.

Hôm nay, Dung Cẩn thật vất vả bố trí xong công việc cứu tế, tổng kết số ngân lượng đã sử dụng, đi Ngự thư phòng bẩm báo với thánh nhân “… Thánh nhân, mọi chuyện đã sắp xếp xong, người xem còn có gì cần chú ý… Hít…? Ư…”

Dung Cẩn nâng bụng lớn, ngày hạ y phục đơn bạc, hài tử trong bụng Dung Cẩn đã hơn tám tháng, đúng là thời điểm máy thai có lực, thánh nhân cũng có thể nhìn thấy bào thai trong bụng y đang hoạt động.

Nghĩ đến y bị động thai khí trong tang lễ của Tiên đế, nghe nói còn ra máu nữa, không khỏi có chút bận tâm. “Tử Nghiêm sắp xếp rất tốt, vô cùng đúng ý trẫm, trẫm thấy gần đây thân thể ngươi không khỏe, qua thời kỳ bận rộn này thì nghỉ vài ngày đi!” Thánh nhân nhẹ giọng nói.

Lúc này Dung Cẩn vừa chịu đựng qua một trận thai động kịch liệt, đang nâng thai bụng nhô cao trước người nhẹ giọng thở dốc, nghe được lời ấy, vội vàng đỡ bụng khom người tạ ân.

“Thần tạ bệ hạ thông cảm, hạ thần nghĩ mấy tháng qua bộ Hộ không có chủ quan, chức Hữu Thị lang cũng trống, cả nhiều chức quan bên dưới cũng để trống, không bằng nhân cơ hội này cùng nhau bổ sung đủ, hạ thần cũng có thể nhẹ nhàng hơn.”

Kỳ thực những chuyện này Dung Cẩn đều có thể làm ổn, một người làm việc của ba người cũng có thể làm hết, thánh nhân cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, căn bản không có ý xử lý tình trạng thiếu quan trên ở bộ Hộ.

Thánh nhân cũng mới vừa kế vị hai tháng, còn chưa kịp thích ứng thay đổi vị trí từ Thái tử thành chủ quân một nước. Mấy chuyện này trước đây đều là phụ hoàng hắn quyết định rồi mới nói cho hắn biết một tiếng, để hắn hiểu vì sao tuyển một người như vậy.

Hôm nay Dung Cẩn nhắc nhở như vậy, thánh nhân mới nhớ, những chuyện này về sau đều là việc của hắn phải làm. Có lẽ chờ thêm vài năm lập Thái tử, hắn cũng phải giống như phụ hoàng giáo dục hắn giáo dục con của mình.

Hoàng thượng nghĩ đến chuyện của bản thân, hồi lâu không nói gì, Dung Cẩn không được gọi bình thân, vẫn phải duy trì trạng thái khom người. Mặc dù đã có ý thu bụng, vẫn không có tác dụng quá lớn.

Hài tử cảm thấy khó chịu, đạp mạnh một cái khiến bụng Dung Cẩn lồi lên một góc. Dung Cẩn không nhịn được, kêu ra tiếng: “Ách…”

Thánh nhân bị một tiếng này gọi lại thần, “Tử Nghiêm nhanh đứng dậy, trẫm suy nghĩ chuyện riêng mà quên mất ngươi. Ngươi nói trẫm đã biết, trẫm sẽ suy xét chuyện này, hai ngày này ngươi cũng không cần lâm triều, ở nhà tĩnh dưỡng đi!”

Tạ ơn xong, Dung Cẩn nâng cái bụng trầm nặng chậm rãi đi ra ngoài cung. Đã nhiều ngày Tương Thư Diễn đi thôn trang ngoại ô kiểm tra sổ sách, chỉ buổi tối mới có thể trở về, sở dĩ mấy ngày gần đây đều là một mình Dung Cẩn thượng hạ triều.

Hôm nay không cần đi nha thự, sau khi được Cốc Vũ đỡ lên xe, nói với hắn: “Hôm nay đi một chuyến Chử gia rồi mới về nhà.” Do Dung Cẩn mang thai nặng nề, Cốc Vũ cố ý dặn người đánh xe chậm một chút, xe ngựa đi chậm rãi về phía Chử gia ở ngoại thành.

Về phần tại sao đi Chử gia, là vì lúc tháng ba, Sầm Diễm lại vì Chử Dung Tư sinh hạ lân nhi, trong khoảng thời gian này bận chuyện, ngay cả lúc đầy tháng cũng chỉ có Tương Thư Diễn đi tặng lễ, y không đi được, nên lúc này đi Chử gia để thăm Sầm Diễm.

Xe ngựa chạy chậm, Dung Cẩn và Cốc Vũ ở trong xe trò chuyện. Cốc Vũ có chút bận tâm thân thể phu nhân, “Phu nhân thực sự nên nghỉ ngơi hai ngày cho tốt, mấy tháng qua chỉ thấy cái bụng ngày càng lớn, thân thể thì ngày càng gầy!”

Dung Cẩn chậm rãi vuốt bụng lớn đang rung động bởi vì ngồi xe ngựa, “Hài tử phát triển tốt là được, ta gầy chút cũng chỉ là bởi trong khoảng thời gian này ăn chay vì Tiên đế, chờ mấy ngày nữa hiếu kỳ Tiên đế kết thúc, rất dễ dàng bù lại.”

Dung Cẩn đỡ bụng tròn vo trước người, không ngừng vuốt ve, “Ừ… Hài tử này… Ách… Thật hiếu động… Hít… Ư…”

Cái bụng ngày càng lớn, tiểu nhi trong bụng động một chút lại sẽ đạp Dung Cẩn một cái, không thoải mái thì càng động không ngừng, nhất là hai tháng này khí lực thai nhi càng lớn, mỗi khi động đều khiến Dung Cẩn khó có thể chịu được.

Nhìn phu nhân chịu đựng máy thai mãnh liệt, Cốc Vũ cũng không giúp được gì, chỉ có thể lại đệm thêm một cái gối mềm phía sau phu nhân, mong phu nhân có thể thoái mái một chút.

Dung Cẩn ngồi dựa trong xe ngựa, vỗ vỗ cái bụng, uy hiếp tiểu nhi trong bụng: “Ách… Hô… Tiểu nhi không ngoan như vậy, hô… Chờ con đi ra, cha nhất định sẽ… Ha… Đánh mạnh mông đít nhỏ của con… A…”

Đáp lại y là bào thai trong bụng đá một cái càng thêm có lực, đau đến y kêu thành tiếng. Cốc Vũ ở một bên nhìn, “Người nói xem, cứ phải khổ vậy? Đến cuối cùng người đau không phải vẫn là người hay sao!”

Chờ đến Chử gia, thấy y lớn bụng xuống xe ngựa, khiến cha y sợ đến nhảy dựng, “Con xem con đó, bụng đã như vậy, vẫn còn lăn qua lăn lại cái gì? Đoạn đường này xóc nảy, ngộ nhỡ có chuyện gì, ta xem con khóc với ai!”

Tuy rằng trong miệng An Dương càu nhàu, nhưng trên tay lại vội vàng đỡ lấy y. Lại nói An Dương đã năm mươi tuổi, nhưng nhìn vẫn rất tinh thần, hoàn toàn không giống như là tới tuổi mặc cho số trời.

Một tay Dung Cẩn nâng bụng, một tay khoát lên trên tay Cốc Vũ, cũng không để cha đỡ mình, “Không có việc gì, cha, thai này con hoài rất ổn, nếu không cũng không chạy khắp nơi như vậy!”

“Được rồi, được rồi, biết con tự chú ý, thân thể tốt là được, ngày hôm nay sao lại về nhà vậy?” An Dương hỏi.

“Dạo gần đây công vụ cũng bớt bận rồi, thánh nhân cho con nghỉ hai ngày, lại nghĩ từ khi Dự Cẩn sinh, con chưa đến thăm, hôm nay rảnh rỗi, đặc biệt đến thăm đệ ấy và hài tử một chút.” Dung Cẩn giải thích.

“Nó ở trong phòng, lần này sinh sản coi như thuận lợi, người lớn và hài tử đều tốt! Chỉ là cứ ăn chay mãi, sữa không tốt, hài tử có chút nhỏ.”

Lần sinh sản hai năm trước của Sầm Diễm có chút nguy hiểm, lúc đó còn bị thương thân thể, bụng mới yên tĩnh một năm, cứ nghĩ sẽ không sinh được nữa, ai biết năm ngoái lại mang thai nữa rồi, lúc sinh lại vào hiếu kỳ của Tiên đế, sữa không tốt là bình thường.

Cùng cha vào phòng, nhìn thấy y ở trong phòng ôm hài tử đung đưa, dỗ nó ngủ. Vừa nhìn thấy Chử Dung Cẩn phía sau cha, vui vẻ hô một tiếng: “Đại ca, huynh đã đến rồi!”

Một tiếng gọi to của y, hài tử trong lòng vốn đang thiu thiu ngủ lại giật mình khóc lớn. Anh nhi nho nhỏ mới sinh, mới khóc mặt đã nghẹn đỏ, Dung Cẩn đau lòng, vội vàng ôm lấy, chậm rãi lắc lư, chỉ chốc lát sau nó lại ngủ tiếp.

Cẩn thận đặt hài tử lên trên giường, Dung Cẩn xoa xoa thai bụng của mình, lúc ôm hài tử không cẩn thận đụng phải, bây giờ đang huyên náo dữ dội.

Sợ ở trong này ảnh hưởng hài tử, ba người đi ra gian ngoài, An Dương để cho hai người nói chuyện, chính mình đi làm việc, Dung Cẩn đỡ bụng nằm nghiêng trên tháp, cách bàn nói chuyện với Sầm Diễm.

“Nghe cha nói sữa đệ không tốt, gần đây thân thể đã khôi phục chưa? Đệ đó, tuyệt đối không thể lấy thân thể mình làm trò đùa, cái kiểu sinh dục liên tục như vậy, sao mà không ảnh hưởng đến thân thể được! Đừng có sinh thêm nữa!”

Dung Cẩn lo lắng cằn nhằn y, “Cái đứa bé bướng bỉnh này, nói như thế nào đều không nghe, hài tử đã nhiều như vậy, còn…”

Tuy rằng Chử Dung Tư chỉ nhỏ hơn y một tuổi, nhưng Sầm Diễm lại nhỏ hơn Chử Dung Tư năm tuổi, không hơn bọn Bách Bách bao nhiêu, Chử Dung Cẩn đối với y như đối với bọn Bách Bách, luôn cảm thấy y vẫn còn nhỏ.

Sầm Diễm cứ ngồi vậy nghe Chử Dung Cẩn cằn nhằn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Trong lòng không khỏi cảm khái, duyên phận người với người chính là khó nói như vậy.

Y ở thư viện Vũ Đồng quen Chử Dung Ngôn (Bách Bách), Chử Dung Phong (Tùng Tùng), mới gả cho Tử Giới, thông qua Tử Giới cùng đại ca thành người một nhà, mỗi khi đại ca ở đây đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của huynh trưởng.

Về hài tử, trong lòng y tự có suy nghĩ riêng. Ngược lại đại ca, “Nói vậy đại ca cũng sắp sinh rồi nhỉ? Mỗi ngày còn có nhiều công vụ như vậy, phải nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, tuyệt đối đừng để bản thân mệt mỏi!”

“Ừ… Còn một tháng nữa đâu, không có chuyện gì, đại phu nói cả ta và hài tử đều tốt, không cần lo lắng, chính là… Ách… Hài tử thích động quá… Hô… Hô…” Đang nói chuyện, hài tử lại động.

Sầm Diễm đưa tay che lên trên bụng lớn đang rung động của Dung Cẩn, cảm thụ được hài tử ở trong bụng Dung Cẩn hoạt động tay chân.

“Động lợi hại như vậy? Nhất định là một tiểu tử rồi!”

“Còn không phải vậy sao, hít…” Chờ chịu đựng qua trận thai động này, hai người lại hàn huyên chút kinh nghiệm sinh nở, còn có chút tình hình trong triều, dù sao Sầm Diễm cũng là con cháu trong hoàng thất, cũng biết khá nhiều, thậm chí còn nói chút bí mật nhỏ của thánh nhân.

Hai canh giờ sau, Dung Cẩn đến nhà, vừa vặn Tương Thư Diễn cũng quay về, hai người đi Vinh Hi đường ăn cơm tối với ông nội.

Ngày hôm sau, Dung Cẩn không cần thượng triều, nhưng buổi sáng thánh chỉ đã đến, chính thức bổ nhiệm Dung Cẩn làm Thượng thư bộ Hộ, đồng thời cũng bổ sung tất cả vị trí trống trong bộ Hộ.

Ngày mùng một tháng sáu, hiếu kỳ Tiên đế kết thúc, mọi người đều thay thường phục, cũng chính vào ngày này, Bắc Cảnh truyền đến tin tức, Bắc Hồ đại hạn, cỏ nuôi súc vật đều khô héo, vô số dê bò chết đói, Bắc Hồ đã bởi vì nạn hạn hán chết không ít người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.