*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
"Khi tôi rảnh rỗi sẽ mở Weibo ra xem, giống như mấy người bạn khác lướt vòng bạn bè, lướt Teiba vậy, tôi cũng sa vào việc lướt Weibo. Mỗi một người hiện đại bây giờ ai cũng đều cầm một cái điện thoại. Bọn họ quên mất giao lưu ngoài đời thực, giống như một đám động vật bị nhốt trong lồng nên mất đi dã tính tự nhiên, tự động có thức ăn ngon đưa lên miệng là có thể mỉm cười thỏa mãn rồi. "Đinh linh linh—" đầu tiên là điện thoại của tôi rung lên một trận, sau đó, tiếng ca trầm thấp của Mạc Văn Uý bỗng nhiên bị một loại tạp âm không biết tên ảnh hưởng khiến nó trở nên quải đản lạ kỳ. Xảy ra chuyện gì thế? Di động bị rớt hư rồi ư? Tôi đè nén cảm giác ghê sợ trong lòng, bàn tay do dự trên màn hình di động một lúc rồi vẫn lựa chọn nhận cuộc gọi. "0....... 01 01" "Cái gì?" Tôi hỏi. "0....... 1, tút tút tút." Rất nhanh, điện thoại đã phát ra những tạp âm hỗn độn, tiếng vang vốn nhỏ nay lại giống như bị cuốn vào dòng hải triều mạnh mẽ, theo lốc xoáy chìm ngập trong sương mù mênh mang. Cái loại thanh âm gần như hoang đường đó đã nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, tôi hầu như cho rằng bản thân mình đã sinh ra ảo giác. Nhưng đây khẳng định là sự thật. Bởi vì cảm giác sợ hãi quá mức chân thật, cánh tay của tôi còn nổi lên một tầng da gà, đến giờ vẫn chưa lặn xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa tiệm trà sữa. Ánh mặt trời ấm áp nhàn hạ chiếu lên người. Tất cả mọi thứ bên ngoài đều bình thản trôi qua, dường như chưa có bất cứ chuyện kỳ lạ nào phát sinh. Tôi cười tự giễu: suy nghĩ vớ vẩn cái gì đâu không, ban ngày ban mặt, nói không chừng là ai đó gọi nhầm số thôi. Đến buổi khuya 01h, vì tôi đang phải chạy deadline nên vẫn chưa ngủ, đang định nằm bò trên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát. Sống lưng tôi bỗng nhiên như có thứ gì đó lạnh ngắt dán vào, cách lớp quần áo chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh băng bất ngờ xuất hiện kia. Nếu thực sự muốn miêu tả thì nó giống như một ly Coca đông đá đang âm thầm dán sau lưng, cái lạnh đó bị nhiệt độ phòng hoà tan dần dần, khí lạnh từ từ tỏa ra, thấm vào tận gan ruột. Không, tôi có một cảm giác sợ hãi rất khó hiểu. Theo bản năng, tôi nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, nhớ đến thanh âm xuất hiện trong điện thoại lúc trước, trong sự khủng hoảng nhất thời mà muốn hét to lên. 01h 01! 01h 01........ Chính là giờ này, cuối cùng thì sẽ phát sinh chuyện gì đây? Tôi luôn có loại dự cảm không ổn, rõ ràng đang ở trong nhà mình nhưng lại cất bước bỏ chạy. Còn chưa chạy được mấy bước, đèn trong phòng lại bỗng nhiên tối sầm, có cái gì đó phát ra tiếng "tút tút tút", như là một vệt nước nhanh chóng loan ra trên mặt giấy khô, chạm đến bàn chân tôi. Đã bị.... bắt lại rồi." Đây là tác phẩm [Cuộc Gọi Đến] mà An Dạ đang bắt đầu viết, là một truyền thuyết rất bình thường, bình thường đến nỗi quăng ra đường thì không ai không biết, không ai không hiểu. Cũng đã có rất nhiều tiểu thuyết và phim ảnh khai thác đề tài "Điện thoại ma", hầu như tràn lan bên ngoài.
Nếu An Dạ muốn dựa theo đó để sáng tạo ra ý tưởng mới thì không phải là một việc dễ dàng. Thế nhưng với tính cánh của cô thì vẫn muốn thử sức mình một chút, xem có thể viết ra một tác phẩm "cũ mà mới" hay không.
An Dạ gửi phần mở đầu cho Bạch Hành xem rồi đi đến phòng bếp, lấy chân gà chiên còn dư lại hôm qua bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, rưới nước sốt cà chua lên rồi chậm rãi ăn.
Chân gà ăn rất ngon, không bị mềm quá, cắn vào một phát có cảm giác như món chân giò hun khói, hoà với sốt cà chua ngọt ngào bên trên khiến hương vị ngon miễn bàn.
An Dạ bất tri bất giác ăn một đống, sau đó lại uống một ly sữa bò lạnh, xem như là bữa sáng.
"Đinh linh linh—"
Bạch Hành rất nhanh đã gọi đến.
An Dạ ấn nút nghe, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tút tút tút...."
Trong điện thoại truyền ra tạp âm bị mất tín hiệu, giống như cô đã miêu tả trong tiểu thuyết của mình.
An Dạ không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, lại hỏi thêm lần nữa: "Này?"
"An Dạ?" Cuối cùng thì đối phương cũng trả lời.
"Em đây, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?"
"Có thể là mất sóng, anh thấy mở đầu bài viết của em không tệ, anh sẽ để tổng biên tập kiểm tra lại, nếu không có gì thì anh sẽ sắp xếp giúp em."
"Được, đúng rồi, chiều nay cùng nhau ăn cơm nhá?"
Bạch Hành trầm ngâm: "Ừ, nếu thuận tiện thì cứ đến ban biên tập [Tử Bất Ngữ] tìm anh, có lẽ sẽ tan tầm trễ hơn bình thường nửa tiếng."
"Quản Tam lại tăng ca?" An Dạ nhếch miệng, thấy nhiều nhưng không thể trách, "Ổng tăng lương sao?"
"Không có tăng lương, nói không chừng là thăng chức." Bạch Hành nghiêm túc nói một câu bông đùa, sau khi tạm biệt thì cúp điện thoại.
An Dạ ra cửa, xuống hòm thư dưới lầu lấy đồ — bên trong bao gồm rất nhiều thư của fans viết về những tin đồn mới nhất.
Cô mở nắp hòm thư ra, thư tín rơi đầy đất.
An Dạ ảo não khom người định nhặt thư lên, bỗng nhiên sự chú ý bị hấp dẫn bởi một tấm hình.
Gì thế nhỉ?
Cô cầm lên thì thấy đó là một tấm ảnh chụp một người với kỹ thuật photoshop vụng về — trong ảnh là một cô bé mặc đồng phục nữ sinh mùa hè đang mỉm cười, bàn tay để hình chữ V, đầu gối hơi cong khiến làn váy vừa chạm đến đầu gối trắng nõn, rất ngọt ngào đáng yêu. Chỉ là đôi mắt cô bé ấy bị một đám sương đen che khuất, có ai đó đã photoshop toàn bộ tròng mắt thành màu đỏ, nhìn sơ qua có hơi đáng sợ.
Tấm hình này có lẽ mới chụp gần đây vì cảnh vật sau lưng cô bé là toà tháp mới nhất, vừa được tu sửa xong từ ngày 15 tháng 02.
An Dạ không rõ hàm nghĩa của bức ảnh này, khi lật qua mặt trái bức ảnh lại thấy trên đó đầy tràn nét bút bi màu đen — cứu tôi với, số điện thoại: 191ADSGXNXA.
An Dạ không biết đây có phải là một trò đùa dai của fans hay không nữa, nếu nói là kêu cứu thì cô bé này không phải nên báo cảnh sát ư?
Cô bé lại âm thầm nhờ sự giúp đỡ của An Dạ, cân nhắc về điểm này thì có chỗ khả nghi, rõ ràng mục tiêu chính là An Dạ, vậy cũng có thể chỉ là một trò đùa mà thôi.
An Dạ ôm tâm tình phức tạp gọi điện thoại cho người fan này, lúc đầu không nghe được gì hết, rất nhanh sau đó đã có âm thanh đô đô khi thực hiện cuộc gọi đi.
Điện thoại đã kết nối, An Dạ: "Này?"
"Chào cô, xin hỏi cô là?" Giọng nói của đối phương mềm mại dễ nghe, quả nhiên là một cô bé vị hành niên học trung học.
An Dạ nghe thấy thanh âm bình tĩnh của đối phương nên nghĩ chắc không phải là chuyện gì quá ghê gớm.
Cô kiềm xuống cảm giác bất mãn, thấp giọng hỏi: "Tôi là An Dạ, cũng chính là tác giả Miêu Phạn. Em có gửi cho tôi một tấm ảnh chụp, em còn nhớ không?"
Nữ sinh đó hô lên: "A, là chị Miêu Phạn. Em tên Lâm Tiểu Nhã, là fan của chị! Đúng đúng, em có gửi, chị có thể giúp em được không?"
An Dạ bất đắc dĩ: "Tôi định nói thế này, Tiểu Nhã. Loại chuyện đó nên báo cảnh sát chứ không nên xin sự giúp đỡ từ một tiểu thuyết gia viết truyện kinh dị, tôi không phải cảnh sát, cũng chẳng phải chủ nhiệm khoa của các em, không thể xử lý trò đùa dai này, mong em thứ lỗi."
Giọng nói Lâm Tiểu Nhã cao vút lên, cô bé nóng nảy: "Em đã báo cảnh sát rồi nhưng mà họ mặc kệ mấy vụ không xảy ra thương tổn thật sự như thế này, chỉ là án chờ, nếu có thêm chuyện gì nữa thì họ mới ra tay. Nhưng đây không phải là trò đùa dai đâu ạ, thật sự không phải. Trong điện thoại không thể nói rõ được, chị có thể gặp mặt em một lần được không? Không phải chị An Dạ muốn biết về tin đồn điện thoại ma sao, em có thể cung cấp thông tin, thật đấy ạ, gặp mặt một lần được không chị?"
An Dạ không thể nào lý giải được tâm tình bức thiết của cô bé này nhưng cũng không tuỳ tiện đi gặp, chỉ hẹn vào buổi tối, dẫn theo Bạch Hành giúp đỡ.
Cô thật bất đắc dĩ: "Được rồi, em cũng ở quận Hoàng Sơn hả?"
"Vâng ạ, vậy hẹn gặp tại quán cà phê Cat nằm trên đường Nam Sơn nhé chị."
"Ừ, được, vậy 6h tối nay gặp." An Dạ nói.
"Vâng vâng, cảm ơn chị An Dạ, tối nay gặp."
Lâm Tiểu Nhã cúp điện thoại, lúc này An Dạ mới kiểm tra hết tất cả thư tín còn lại, sau đó cô một mình ra cửa đi dạo phố, mua thêm nhu yếu phẩm hằng ngày.
Giữa trưa, An Dạ ăn chút mì phở trong quán rồi thẳng tiến đến chỗ ban biên tập chờ Bạch Hành.
Cô là tác giả lão làng nên hầu như mọi người trong ban biên tập đều biết mặt cô, mới bước vào đã có người làm mặt quỷ trêu: "Tiểu An tới tìm Bạch Hành đúng hôn?"
An Dạ sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng, cô cười cười: "Đúng ạ, chị Chu đang vội đi đâu thế?"
Chị Chu đưa tờ tạp chí trên tay cho An Dạ nhìn: "Em xem, khâu sắp chữ hơi có vấn đề nên phải đưa đến chỗ tổng biên tập xử lý. Em ở chơi nhá, chị bận trước đây."
"Vâng."
An Dạ cũng không nói nhiều nữa mà đi đến phòng làm việc của Bạch Hành, tìm một chỗ ngồi xuống.
Tuy cô là tác giả có uy tín trong tay Bạch Hành nhưng anh cũng không phải chỉ phụ trách mỗi cô, ngẫu nhiên cũng sẽ làm công việc tuyên truyền và tuyển thêm người mới.
Bạch Hành thản nhiên quét mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi. Còn anh thì sao?"
"Bận nên quên mất." Giọng nói Bạch Hành khàn khàn giống như lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, sợ là bận đến nỗi nước cũng quên uống.
An Dạ nói: "Em đặt cơm hộp cho anh nha."
"Ừm, cảm ơn em."
Cô gọi cơm hộp, lúc định lấy tiền ra trả cho cậu trai giao cơm thì đột nhiên làm rớt tấm ảnh chụp kỳ lạ kia khỏi túi xách.
An Dạ lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên, vậy mà lại phát hiện một điểm bất bình thường.
Bên dưới góc phải tấm ảnh có phân nửa bả vai của một người, mà người đó và vị trí của Lâm Tiểu Nhã hơi bị nghiêng góc, bố cục của tấm ảnh thoạt nhìn không đúng, tựa như bị chụp lén vậy. Nói thế nào đi nữa thì người bình thường khi chụp ảnh sẽ canh đối tượng vào giữa khung hình, còn tấm ảnh này lại giống như đang nấp ở một góc bí mật nào đó mà chụp.
Thế nhưng cũng có thể cô đã suy nghĩ nhiều, nếu bình thường mà bị chụp lén thì có ai lại hướng màn ảnh mỉm cười rồi bày ra tay chữ V hay không?
An Dạ không thèm nghĩ nữa, cô đặt cơm hộp lên bàn Bạch Hành rồi tự mình nằm lên sô pha, ngủ say sưa.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, cô mới bị Bạch Hành lay tỉnh.
An Dạ vừa mở mắt ra đã đối diện với gương mặt ấm áp của Bạch Hành, anh mở miệng, thấp giọng hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì nào?"
An Dạ lẩm bẩm: "A, đúng rồi, anh đi cùng em đến chỗ này."
Bạch Hành lái xe, An Dạ đọc địa chỉ quán cà phê Cat cho anh, sau đó, xe một đường lả lướt mà đi.
Khi đến quán cà phê thì Lâm Tiểu Nhã đã ở bên trong, bên cạnh cô bé còn có thêm một nữ sinh khác nữa, nhìn đồng phục thì có lẽ là bạn học.
An Dạ và Bạch Hành ngồi xuống đối diện bọn họ, nhẹ giọng hỏi: "Muốn uống món gì? Tôi mời hai em."
Lâm Tiểu Nhã xua xua tay: "Không không, không cần đâu ạ, cảm ơn chị An Dạ, vốn dĩ là em đã phiền đến hai người, em mời nhé?"
An Dạ mỉm cười: "Vậy thì cưa đôi, tôi không chiếm tiện nghi của tiểu muội muội đâu."
Cô gọi hai ly trà sữa đậu đỏ cho mình và hai ly trà sữa matcha cho hai cô bé ngồi đối diện.
(*) Trà sữa đậu đỏ và trà sữa matcha:An Dạ: "Được rồi, em có thể nói đến những chuyện liên quan với điện thoại ma đi."
Lâm Tiểu Nhã gật gật đầu, không biết đang lo lắng cái gì mà cô bé cứ đứng ngồi không yên, nhìn quanh bốn phía rồi mới mở miệng: "Chuyện là thế này, khoảng nửa tháng trước, em và Trần Tĩnh, cũng chính là bạn ngồi cạnh em đây, cùng nhau đến cây cầu trước toà tháp chụp hình làm kỷ niệm. Lúc đó chỉ có em và bạn ấy nhưng chị xem, tấm ảnh này...."
Cô bé lấy điện thoại từ trong túi ra, mở hình lên đưa cho An Dạ xem: "Trần Tĩnh không có rửa tấm ảnh đó, hơn nữa cũng gửi trên điện thoại cho em. Vậy thì tấm ảnh kia là ai rửa chứ?"
An Dạ lấy ảnh nhìn thoáng qua rồi lại so sánh với tấm ảnh trong điện thoại, bỗng nhiên phát hiện chỗ khác nhau.
Kích thước cao thấp của nhân vật trong hai tấm ảnh không giống nhau! Kết cấu cũng khác.
An Dạ hỏi: "Lúc em chụp thì đã kéo cự ly ra xa nhất phải không?"
Trần Tĩnh nói: "Xa nhất đấy ạ, bởi vì Tiểu Nhã muốn chụp lấy toà tháp nhưng khoảng cách trên cầu không đủ rộng, cũng chỉ có thể kéo ra xa nhất rồi mới chụp."
Bạch Hành bất ngờ lên tiếng: "Góc độ hai tấm ảnh khác nhau, không phải cùng một người chụp."
An Dạ cũng nghĩ đến điểm này, cô nghiêm túc gật gật đầu: "Trần Tĩnh, hôm đó em cũng mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt này, đúng không?"
Trần Tĩnh kinh ngạc: "Sao chị lại biết thế ạ?"
An Dạ cười, quả nhiên.
Bạch Hành nói: "Trên tấm ảnh có dính một nửa bả vai, đó là bả vai của em, hơn nữa, hình người trong đó cũng nhỏ hơn nhiều so với tấm mà em chụp, vậy có nghĩa là đứng xa hơn em mà chụp, còn cả đứng sau lưng em nữa."
Da đầu Trần Tĩnh tê dại: "Sau lưng em.... có người?"
"Tiểu Nhã, lúc ấy em có thấy ai khác không? Bởi vì em đứng đối diện Trần Tĩnh, nếu có người thì em sẽ thấy trước tiên."
Mặt Lâm Tiểu Nhã trắng bệnh, lắc đầu: "Không có gì hết, phía sau đó là lan can cầu, ở giữa không trung, làm sao mà có người được. Chẳng lẽ...."
"Chẳng lẽ cái gì?" An Dạ hỏi.
Lâm Tiểu Nhã thống khổ: "Chắc chị An Dạ chưa biết? Trong trường học dạo này có lan truyền một tin đồn, nói ảnh chụp gửi đi chính là báo trước của cái chết, lại còn có vị trí bị tổn thương nữa, chị xem, trên đó ghi rõ là mắt của em, là mắt của em đó! Hơn nữa, hơn nữa.... sẽ có cuộc điện thoại thông báo, cũng chính là cuộc gọi từ địa ngục, nó sẽ báo cho biết trước thời gian tử vong, trốn không thoát rồi, em trốn không thoát rồi...."
An Dạ mím môi: "Loại chuyện này có thật ư? Khó mà biết được đó không phải là trò đùa dai."
Trần Tĩnh liếm liếm môi dưới: "Nhưng lỡ đâu là sự thật thì sao? Vả lại ai có thể giải thích do người nào đã chụp tấm ảnh này? Rõ ràng đâu có ai!"
Bạch Hành đặt tay lên trán gõ nhẹ, nói: "Giả sử đây đều do con người làm ra. Tấm ảnh đầu tiên không phải do người chụp...."
"Cứ nói đi, nếu không phải do người chụp...." Trần Tĩnh nói.
"Vậy thì rất có thể là do máy móc, ví dụ như Bluetooth camera, tuy nhiên, nếu muốn chụp ảnh thì kẻ kia phải ở phụ cận để thao tác vì Bluetooth camera không thể sử dụng ở khoảng cách quá xa, nếu không sẽ không có tác dụng."
An Dạ hỏi: "Cuộc điện thoại kia đã gọi đến chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Lâm Tiểu Nhã lắc đầu nhưng rất nhanh, cô bé đã nghe thấy một loạt tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Cô bé hầu như đã phát cuồng: "Gọi.... gọi tới rồi!"
An Dạ cầm lấy điện thoại, bên trên không hiển thị số gọi đến, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi thì chỉ nghe trong đó truyền đến âm thanh "tút tút tút" lộn xộn, rất nhanh đã truyền đến một giọng nói máy móc — "3..... 27, 01, 01."
3, 27, 01, 01?
An Dạ xem ngày, hôm nay là ngày 25 tháng 3, cũng chính là vào lúc 01h 01 ngày thứ ba ư?
Đây chính là cuộc gọi báo trước cái chết từ góc tối, khó giải quyết, thật quá khó giải quyết.
HẾT CHƯƠNG 78