Từ Bi Điện

Chương 13




 
Lương Ngộ vén màng tiến vào, vội vàng nhìn Hoàng đế. Động tĩnh trước đó lớn, giọng của Nguyệt Hồi cũng lớn, có lẽ đã đánh thức y rồi, đôi mắt vô thần kia mở ra một khe hở, khó khăn thở dốc một hơi: “Bọn họ giải tán hết rồi sao?”
 
Lương Ngộ thưa vâng, kéo tay áo tì bà sờ lên trán Hoàng đế, nói khẽ: “Trên người chủ tử vẫn còn hơi sốt, nhưng đã tốt hơn nhiều so với đêm hôm qua rồi. Trước mắt không có vấn đề, không có gì đáng ngại, bảo bọn họ cố gắng điều trị. Ngài an tâm điều dưỡng hai ngày, chẳng mấy chốc sẽ khá hơn.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế gật đầu, bởi vì nửa đêm ho khan kịch liệt, giọng nói hơi khàn, hỏi: “Người của Nội các… có nhìn ra cái gì không?” 
 
Lương Ngộ nhìn Nguyệt Hồi một cái, cúi đầu nói: “Chủ tử yên tâm, thần ở bên ngoài không nghe ra sự khác thường, nhóm Các lão kia tuy có hoài nghi nhưng cũng không dám xen vào.”
 
“Thái hậu bên kia…”
 
“Thần đã phái thêm nhân thủ ở cửa bên trái Vĩnh Khang, phàm là có quan viên Nội các ra vào sẽ kêu miễn tất cả, chuyện ở Càn Thanh cung không vào được Từ Ninh cung.” Dứt lời chân đạp lên trước quỳ xuống, dập đầu một cái thật thấp: “Thần có tội, chưa tận lực dạy bảo muội tử, suýt nữa để muội ấy làm hỏng đại sự, xin Hoàng thượng trách phạt.”
 
Đến lúc này Nguyệt Hồi mới lo sợ, biết sự xúc động nhất thời của mình có thể sẽ gây ra đại họa, vội vàng quỳ xuống bên cạnh Lương Ngộ, cúi đầu nói: “Mọi thứ đều do nô tỳ tự chủ trước, không liên can gì đến ca ca của ta. Nô tỳ sai rồi, Hoàng thượng muốn giết cứ giết nô tỳ, tha cho ca ca của ta đi.”
 
Hai huynh muội tự dập đầu nhận tội, Nguyệt Hồi bởi vì sợ hãi mà co rúm lại, cái đầu nho nhỏ, mặc bào phục của thái giám, cúi thấp đầu xuống, mũ liền đập xuống mặt đất.
 
Hoàng đế cố hết sức thở dốc một hơi nói: “Ngươi không những không có tội, còn có công… những lời đó, trẫm đã sớm muốn nói rồi.”
 
Hắn muốn làm minh quân, nhất định phải nhận lấy các loại lời can gián xảo trá cay nghiệt của quan văn, cho dù trong lòng có không thoải mái hơn nữa thì cũng phải chịu, hai năm nay đã sớm chịu đủ rồi. Nê Bồ Tát* còn có ba phần tính bùn, nếu như dựa vào tính tình của hắn, những đại thần cố ý làm khó chủ trương ngược lại kia đều nên hung hăng trừng trị, trừng trị cho ngoan ngoãn dễ bảo, thiên hạ liền thái bình. Nhưng lời trút giận hắn không thể nào nói được, cũng không thể tùy tiện nổi giận trước mặt các quan viên đại thần, lúc Nội các vung đao vù vù, hắn chỉ có thể ngồi ngay ngắn trong gió tanh mưa máu liên tục gật đầu. Hoàng đế không kiêu không ngạo, khiêm tốn thụ giáo, có đôi khi cảm thấy Hoàng đế này làm tốt, giống như tôn tử vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
(*: Được hiểu là tác phẩm điêu khắc bằng đất sét của một vị Bồ tát. Ẩn dụ là người còn không giữ được chính mình, làm sao có thể quan tâm được đến người khác.)

 
Nguyệt Hồi là người tính tình ngay thẳng, hắn cũng nhìn ra. Thật ra khi đó bản thân đã tỉnh rồi, thấy nàng nắm chặt tay mặt đỏ bừng, trong đôi mắt kia tràn ngập ánh sáng phẫn nộ, hắn chợt phát hiện ra có thể sống như nàng cũng rất tốt. Nàng quát lớn đám nguyên lão kia, mặc dù vẻ quyết tâm chỉ sử dụng ba phần, nhưng cũng không tệ. Hoàng đế cảm thấy mượn gan của nàng để mở miệng hung ác, nếu như người hôm nay ứng phó với Nội các là mình, sợ là hắn không có khí phách được như vậy.
 
Hắn nhẹ nhàng kéo khóe môi: “Chỉ là có một chỗ ngươi nói sai, Hoàng đế không nói thánh cung trẫm không khỏe…” Hắn chậm lại một chút mới lại nói: “Nói là cung trẫm không khỏe.”
 
(Thánh cung là thân thể của vua, cung là thân thể, thánh là vua.)
 
Nguyệt Hồi thoạt đầu nơm nớp lo sợ, sợ sự liều lĩnh của mình làm liên luyện đến ca ca, không nghĩ tới Hoàng đế hiền lành, cũng không bởi vì chuyện này mà trách tội nàng.
 
Nàng nhìn trộm Lương Ngộ, Lương Ngộ ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái: “Còn không tạ ân điển của Hoàng thượng!”
 
Nàng vội nói vâng: “Nô tỳ thụ giáo, tạ ân điển của Hoàng thượng.”
 
Hoàng đế hơi gật đầu, mới nói mấy câu đã hao hết khí lực, quay đầu đi, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
 
Nguyệt Hồi đi theo Lương Ngộ lui ra ngoài, chiếu theo lúc trước mà lùi ra khỏi nơi nội tấu sự, trên đường đi nhìn sắc mặt hắn, gò má của hắn lộ ra sự lạnh lùng trong gió tuyết, mi mắt dày sâu đan xen, không đoán ra được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
 
“Ca ca.” Nguyệt Hồi nhẹ nhàng giật giật tay áo hắn: “Huynh còn giận muội sao?”
 
Lương Ngộ không nói lời nào, bờ môi mím thật chặt, bước chân cũng đi vội vàng.
 
Trong lòng Nguyệt Hồi bắt đầu kéo căng, ngập ngừng nói: “Hoàng thượng lại không trị tội muội, ca ca cũng đừng tức giận. Hơn nữa muội cũng là bất bình cho huynh, ai bảo những người kia chống đối huynh!”
 
Đúng vậy, chung quy cũng là nàng không nỡ thấy người ca ca này chịu uất ức, là một mảnh tình thân của nàng. Lương Ngộ bình ổn tâm tình, rũ mắt xuống nhìn nàng: “Những người kia chống đối huynh, huynh đương nhiên sẽ khiến cho bọn họ chịu không nổi. Nhưng lời lúc đầu huynh nói với muội, muội quên hết rồi, trong cung này mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, nếu tùy hứng làm ẩu, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chặt.”

 
Hắn lại muốn nhắc tới, Nguyệt Hồi vội vàng qua loa, cười theo nói: “Lần này muội nhất định ghi nhớ, không nói lời không nên nói, không làm chuyện không nên làm. Có điều con người Hoàng thượng thật là tốt, muội phạm lỗi như vậy, ngài ấy cũng có thể tha thứ.”
 
Bên dưới cây dù hoàng lư có bọt tuyết nhỏ vụn dán vào, xoay chuyển bồng bềnh, rơi lên lông mi lông mày của người ta. Lương Ngộ hơi nhắm mắt lại, lành lạnh cười nói: “Đó là người cao quý nhất trên đời, quyền sinh sát trong tay tất cả chỉ trong một ý niệm của ngài ấy. Ngài ấy không giống với chúng ta, ho khan một tiếng, bao nhiêu người đều phải mất mạng, tốt sao? Đừng bởi vì những gì mình thấy trước mắt mà tùy tiện kết luận sự tốt xấu của một người.”
 
Có lẽ là mấy năm nay khổ cực, đã sớm nhìn thấu thế gian muôn màu, sự giải thích của Lương Ngộ đối với bất kỳ ai hoặc là chuyện gì đều giữ lại ba phần, không đạt hết mức cao nhất. Nguyệt Hồi tuổi còn rất trẻ, cái xấu trong mắt nàng chỉ giới hạn ở việc chịu uất ức trên bến tàu, sự ức hiếp giữa người nghèo đều trần trụi, có rất ít ai bằng lòng tốn thời gian làm những chuyện vòng vo đó. Mà người có quyền thế thì khác, không hẳn là kêu đánh kêu giết, thứ cầm trong tay lại là miệng lưỡi sắc bén, nàng chưa từng lĩnh giáo, cho nên nàng không hiểu.
 
Dù sao thì lời của ca ca cũng sẽ không sai, Nguyệt Hồi vâng dạ đáp lại, lại ngửa mặt hỏi: “Khi nào chúng ta quay về? Muội ở đây, dù sao cũng không quá tự do.”
 
Lương Ngộ buồn bã nhìn về phía Càn Thanh cung, hơi thở thở ra trước mặt ngưng tụ thành khói: “Cố gắng đến mai đi, phải xem khi nào thì Hoàng thượng trở lại bình thường. Trong cung nhiều thiêu thân, nói không chừng còn có lúc cần dùng đến muội, lại đợi thêm một chút nữa, chờ Hoàng thượng lên tiếng rồi tính.”
 
Một khi vào cửa cung là thân bất do kỷ, Nguyệt Hồi đành phải nhìn tay áo thở dài. Lương Ngộ đi ở phía trước, nàng theo đuôi ở phía sau, mới đến dưới hành lang, một người mặc duệ tát áo màu son đi tới, ngoan ngoãn gọi một tiếng lão tổ tông: “Chuyện đã giải quyết xong rồi.”
 
Lương Ngộ ừm một tiếng: “Ra oai phủ đầu Nội các, xem bọn họ có phục hay không, nếu không phục thì tiếp tục rung cây dọa khỉ cho gia đây.”
 
Thừa Lương nói vâng: “Tần Cửu An tự mình áp giải người vào Chiêu ngục, bất kể thế nào thì họ Tống đừng nghĩ đến việc sống trở ra. Còn có những người đưa chân dung kia, toàn bộ danh sách cho bọn họ giữ lại, lão tổ tông xem, tiếp theo để Đông Xưởng gõ cửa từng nhà một hay phải thế nào, đều nghe theo chỉ thị của lão tổ tông.”
 
Thừa Lương mở miệng một tiếng lão tổ tông đến hưng phấn, Nguyệt Hồi ở một bên cảm thấy có chút buồn cười.
 
Ca ca mới hai mươi lăm, tuổi như vậy đã được người ta xưng là lão tổ tông, không phải khiến người ta già rồi à. Nhưng nhìn bọn họ một cái, một người dám gọi một người dám đáp lời, vả lại trong cung này thái giám hầu hết cũng xưng hô như thế, nghĩ tới người đã tới được địa vị nhất định, không làm tổ tông người ta thì sẽ có lỗi với mũ ô sa trên đầu này mất.
 
Lương Ngộ nói không vội: “Cách thời gian đón năm mới còn một tháng nữa, ba vị còn lại đều đặn thu thập một chút, ta phải để người của Nội các cảm thấy bất an, không biết được tai họa bất ngờ tiếp theo sẽ rơi xuống đầu ai.” Nói hết lời, chợt nhớ tới Nguyệt Hồi còn ở bên cạnh, hắn ngược lại giật mình, lo lắng sự tính toán như vậy sẽ dọa sợ nàng, ai ngờ nàng mặt mày cong cong, đang mỉm cười nhìn hắn. Sự mưu tính đàng hoàng trịnh trọng ở trước mặt nàng bỗng nhiên lại trở nên buồn cười.

 
Thừa Lương nhìn hắn, có chút xấu hổ, trước kia chuyện tìm người là do hắn ta gánh vác, mặc dù không biết giữa Chưởng ấn và nữ hài này có quan hệ gì, nhưng chỉ dựa vào suy đoán thì cũng biết tuyệt đối không tầm thường.
 
Hắn ta nâng tay nói: “Vậy thì… lời của lão tổ tông ta nhớ kỹ rồi, toàn bộ xử lý dựa theo sự phân phó của lão tổ tông. Tiểu nhân không còn chuyện gì khác nữa, tiểu nhân cáo lui.” Trước khi đi còn hướng về phía cô nương khom người.
 
Lương Ngộ lườm Nguyệt Hồi một cái: “Đi vào đi.”
 
Nguyệt Hồi đi theo bên cạnh hắn, cười ha ha hỏi: “Vì sao bọn họ đều gọi huynh là lão tổ tông?”
 
“Đây là quy củ từ trước của Ti Lễ giám, bởi vì thái giám đoạn tử tuyệt tông, người bên dưới nịnh nọt, giành giật làm tôn tử của cấp trên.”
 
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn: “Trước tiên muội gọi huynh như thế nào đây, cũng gọi là lão tổ tông theo bọn họ sao?”
 
Cái này còn quá hơn cả bái cha nuôi, Lương Ngộ nhíu mày nói đừng: “Muội là tiểu tổ tông của huynh, huynh cũng không dám nhận một tiếng này của muội.” Suy nghĩ một chút nói: “Gọi là Chưởng ấn theo cung nhân đi, trước sau tỉnh táo một chút là được rồi.”
 
Nguyệt Hồi nói “Được thôi”, đáp đến vô cùng dứt khoát vang dội. Nàng là loại người chui vào nơi nào liền có thể bám rễ nảy mầm, một ngày lăn lộn ở Ti Lễ giám, lạnh thì hơ lửa, đói thì ăn trái cây. Trong phòng chính của Chưởng ấn có một gian phòng nho nhỏ, người ngoài không vào được, nàng liền an tâm ở trong đó cả một ngày, còn nếm đồ ăn mà hoàng cung chuyên cung cấp cho Chưởng ấn, dựng thẳng ngón cái: “Đỉnh hơn đầu bếp ở Đông Lai nhiều!”
 
Nàng không phải là người chính thức trong cung, không thể làm việc trong Càn Thanh cung, bởi vậy tình hình Hoàng đế bên kia thế nào, nàng cũng không biết. Đợi đến khi sắp tối, người của Ngự tiền đi đi lại lại nói về bệnh tình của Hoàng đế, nghe nói đã tốt hơn buổi sáng một chút, đã có thể ngồi dậy ăn uống rồi.
 
Lương Ngộ thở phào một cái, quay lại nói với Nguyệt Hồi: “Xem ra không cần đợi đến ngày mai nữa, quay lại nói với Hoàng thượng một tiếng, huynh cho người đưa muội về.”
 
Trong lòng Nguyệt Hồi có chút đáng tiếc, khó có được một lần tiến cung, hôm qua đến lúc nửa đêm, hôm nay lại xách đèn ra ngoài, không thể thực sự mở mang tầm mắt một lần. Có điều trong cung từng bước hung hiểm, nàng vẫn đi ra ngoài sớm mới tốt, cũng bớt đi phiền phức cho ca ca.
 
Thế là đi theo cùng đến Càn Thanh cung, dự định thỉnh an quỳ gối với Hoàng đế một cái liền cáo lui. Xuyên qua bọt tuyết nhỏ mịn, cung điện nguy nga giữa trời chiều thẳng đứng trước đường phố rộng lớn, một dải đèn cung đình treo cao, chiếu sáng rực rỡ bức tranh màu hòa tỉ* dưới mái hiên.
 
(*: Loại tranh màu xây dựng cung điện truyền thống này là loại tranh màu cao cấp nhất vào thời nhà Thanh, chủ yếu được vẽ trên các tòa nhà cung điện hoặc các công trình liên quan đến hoàng gia.)
 

Hoàng đế còn đang ở buồng sưởi phía Đông, rèm nhung tơ vàng trên cửa rủ xuống được vén sang một bên, mơ hồ có thể nghe thấy động tĩnh bên trong. Hoàng đế đang dùng rượu, bữa ăn sắp xếp đầy trên bàn, nhưng khẩu vị hắn không được tốt, chỉ chọn một chén cháo tổ yến vàng nâng trong tay, chậm rãi cầm thìa vàng múc ăn.
 
Ở cửa có người đi vào, hắn nâng mắt lên. Nguyệt Hồi từng thấy hắn mấy lần, trước kia hắn đều nằm, nhìn không ra dáng vẻ dài ngắn như thế nào. Lúc này ngồi dậy, một chiếc mi lặc* toàn châu buộc trên trán, hai hàng lông mi bên dưới vừa vừa dài. Mắt của Hoàng đế là loại mắt phượng kia, mắt một mí trong ấn tượng của Nguyệt Hồi phần lớn có sưng mí trên, nhưng Hoàng đế không giống như vậy. Mắt phượng của hắn là mắt của Vương Chiêu Quân** trên bức tranh cổ, khóe mắt nhếch lên lại hẹp dài, nếu như nghiêng người nhìn một cái, đôi mắt đó khó lường, rất có cảm giác mặt mày đưa tình.
 
*Mi lặc

 
**Vương Chiêu Quân, cũng gọi Minh phi hoặc Minh Quân, là một nhân vật chính trị thời nhà Hán, nguyên là cung nhân của Hán Nguyên Đế, rồi trở thành vợ của Thiền vu Hung Nô là Hô Hàn Tà.
 
Nguyệt Hồi vẫn được tính là nội tâm, nàng biết thưởng thức cái đẹp, nhưng cũng phải xem xem đối phương là ai. Vị này là thiên tử cao nhất, nàng không dám làm càn, rất kính cẩn mà đi sao theo sau lưng ca ca, hai chân cũng rất chú ý, ngay cả tật xấu đứng chữ bát (八) cũng sửa lại.
 
Trong giọng nói của Lương Ngộ tràn ngập sự vui mừng: “Thần đã cẩn thận hỏi thái y đang trực, bệnh tình của chủ tử đã giảm hơn phân nửa, lúc này cũng đỡ hơn trước kia rất nhiều.”
 
Hoàng đế thở dài: “Đúng vậy, trước kia cũng phải dây dưa ba bốn ngày.”
 
“Thần thấy tinh thần của chủ tử rất tốt, quả nhiên là bệnh đi như kéo tơ. Nếu đã như thế, thần sẽ để Nguyệt Hồi quay về…” Hắn quay đầu nhìn nàng: “Trong cung người đến người đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
 
Vốn dĩ thuận miệng đáp lại một câu, chuyện này liền kết thúc, nhưng Hoàng đế chẳng thế. Hắn hơi nghiêng người, tìm kiếm người đứng phía sau Lương Ngộ, gọi Nguyệt Hồi một tiếng: “Lần này tiến cung quá vội vàng, ngươi có nguyện ý ở lại thêm hai ngày không?”
 
Nguyệt Hồi cảm thấy rất bất ngờ, mờ mịt nhìn về phía Lương Ngộ, sắc mặt ca ca như thường, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.
 
Nếu như từ chối, Hoàng đế là người thế nào, đã lên tiếng rồi thì nào có ý tứ hỏi thăm, rõ ràng là hạ lệnh. Nguyệt Hồi nâng tay, cân nhắc một chút nói: “Nhận được sự cất nhắc của Hoàng thượng, đây là phúc khí của nô tỳ. Chỉ là nô tỳ không hiểu quy củ trong cung, chỉ sợ không chú ý lại rước lấy rắc rối, tăng thêm phiền phức cho Hoàng thượng.”
 
Hoàng đế cũng mới mười bảy tuổi, trên mặt người thiếu niên luôn có một đoạn thần khí chân thành tha thiết, cười nói: “Ngươi không hiểu quy củ cũng không sao, dù sao thì những người khác cũng biết, bọn họ cũng sẽ thuận tiện giúp ngươi.”
 
Lúc này không thể từ chối nữa, Nguyệt Hồi không biết kế tiếp là lành hay dữ, thấp thỏm liếc nhìn ca ca. Lương Ngộ thấy nàng chần chừ, cũng không tiện nói cái gì khác, khẽ nói: “Đây là ân điển của Hoàng thượng, nhanh quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn đi.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.