Từ Bi Điện

Chương 16




 
Lương Ngộ có dáng vẻ đẹp đẽ, đối với ăn mặc chi tiêu đều chú ý, huân hương hắn dùng đương nhiên cũng không tầm thường, nghe đồn là hương Hoàng đế đốt lúc phong thiện*, đốt một đoạn ba ngày không tan, có tên là Trầm Du.
 
*Phong thiện thời xưa chỉ việc vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi từ lần đầu tiên bổ nhào vào ngực hắn ngửi được mùi này liền sinh lòng mơ ước, bây giờ nằm trong chăn có mùi này vờn quanh, biểu cảm trên mặt nàng quả thật có thể xưng là tham lam.
 
Nàng thở phì phì, dáng vẻ kia giống như đăng đồ tử* vô sỉ, chui vào trong chăn của cô nương muốn làm chuyện vô liêm sỉ. Lương Ngộ có chút bất đắc dĩ, muội muội này lăn lộn nơi chợ búa quá nhiều năm rồi, lúc vừa trở về còn biết giả bộ, bây giờ đã lộ ra nguyên hình rồi.
 
*Đồ dê xồm.
 
Hắn thở dài, hắn kéo mặt của nàng từ trong gối ra để ngay ngắn: “Mùi của nam nhân có gì mà thơm, chờ đến mai huynh bảo chỗ tạo hương chuyển toàn bộ hương trong cung đến để muội ngửi cho đã, thích loại nào thì lấy loại đó, mang về cho muội xông váy áo.”
 
Nguyệt Hồi cười đến mặt mày cong cong, lúc nàng cười là đẹp nhất, phảng phất như trên đời chưa từng có sự đau khổ, nàng là đứa trẻ lớn lên trong hũ đường.
 
Nụ cười này có thể lây nhiễm cho người ta, cũng kéo ra được sự nhẹ nhàng của hắn, hắn đẩy sợi tóc lướt qua mặt cho nàng, nói khẽ: “Ngủ đi.”
 
Nguyệt Hồi trước mặt ca ca mãi mãi chưa trưởng thành, thật là kỳ lạ, cho dù đã mười một năm không gặp nhau nhưng bắt đầu từ thời khắc trùng phùng, nàng đã bắt đầu toàn tâm ỷ lại vào hắn. Người khác đều nói Lương Ngộ lòng dạ độc ác, nhưng trong mắt nàng, hắn là người dịu dàng nhất trên đời, bọn họ chửi bởi hắn chỉ bởi vì hắn cao cao tại thượng, bọn họ sợ hắn.
 
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng mí mắt không khép chặt, ở giữa lưu lại một đường hở, len lén nhìn hắn từ trong ánh sáng của đường hở đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lúc giơ tay nhấc chân Lương Ngộ luôn có một luồng sức lực thong dong không nhanh không chậm, đó là sự điềm tĩnh như sương khói, là hơi thở phú quý nồng đậm ưu nhã, chính là sự thành thạo điêu luyện đó khiến cho người ta rất hâm mộ. Nàng nhìn hắn đi đến trước bàn, sắp xếp chỉnh tề đống đề bản cao cao, bởi vì giường ngủ và bàn dài ở vị trí đối góc nên nàng không nhìn thấy mặt hắn, chỉ có bên mặt, tóc được buộc lên cẩn thận, lúc cúi đầu dưới viền cổ áo* nguyên y lộ ra một đoạn cổ và cằm dưới lả lướt, lúc này Chưởng ấn đại nhân rõ ràng tốt đẹp như một bức họa.

 
*Cổ áo kiểu này nè:

 
Có điều nhìn chằm chằm vào một người, người kia sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra, hắn bỗng nhiên quay đầu, dọa cho nàng vội vàng nhắm chặt mắt. Hắn do dự gọi một tiếng: “Nguyệt Hồi…”
 
Nàng nào dám đáp lời, cắn chặt hàm răng một mực giả chết, hắn đợi một chút nhưng không thấy nàng có động tĩnh thì cũng thôi.
 
Gác đêm trong trực phòng không chú ý được giống như bình thường, sau khi hắn rửa mặt qua loa thì để nguyên áo mà nằm xuống. Nguyệt Hồi bởi vì mình chiếm đoạt giường của hắn, lại chiếm đoạt áo choàng của hắn mà sợ ban đêm hắn lạnh, nàng muốn nhìn xem cái lò sưởi kia có ở trước mặt hắn hay không. Kết quả nàng vừa chống người dậy liền nghe thấy giọng nói lười biếng của hắn vang lên: “Không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi.”
 
Thật ra hắn vẫn biết nàng đang nhìn trộm mình, nhưng lại tốt tính không vạch trần nàng, Nguyệt Hồi thè lưỡi: “Ca ca lạnh không?”
 
Lương Ngộ nói không lạnh: “Muội lo tốt cho chính mình là được.”
 
Nàng ồ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Đến sáng mai chúng ta ăn cái gì vậy?”
 
Thật là một nha đầu dông dài, hai mắt Lương Ngộ nhắm nghiền: “Muốn ăn gì cũng có, điểm tâm bánh trái cháo tổ yến…”
 
“Có bánh bao mắt dê không?”
 
Lương Ngộ bắt đầu đau đầu: “Đừng ăn bánh bao mắt dê nữa, ăn mì gà tơ được không? Huynh bảo bọn họ chuẩn bị…”
 
“Cái đó cũng được.” Nguyệt Hồi suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải thêm nhiều giấm.”

 
“Được.”
 
“Vậy trưa mai ăn cái gì vậy?”
 
Trẻ con ồn ào có đôi khi thật sự là cho người ta không chịu được, Lương Ngộ miễn cưỡng đè xuống sự xúc động muốn dạy dỗ nàng, hắn nhẫn nại nói: “Thiện phòng trong cung có đủ các loại đầu bếp, muội muốn ăn cái gì thì có cái đó. Lương Nguyệt Hồi, vừa rồi không phải muội còn nói mí mắt sụp đến rốn sao, bây giờ sao không ngủ nữa, còn có lòng rảnh rỗi ở đây suy nghĩ đến đồ ăn?”
 
Lần này nàng không lên tiếng nữa, thật lâu sau mới tự lầm bầm: “Muội chỉ là muốn trò chuyện với huynh…”
 
Chỉ câu này thôi đã dập tắt hơn phân nửa ngọn lửa trong lòng. Lương Ngộ ngước mắt nhìn góc mái nhà, trong lòng có chút buồn vô cớ, cơ hội để hai huynh muội gần gũi như thế này không nhiều, tương lai nàng có nam nhân con cái, thấy hắn thì nhiều lắm là cười một cái, nói một câu “Ca ca tới rồi”, nào có còn không buông tha mà hỏi sáng mai ăn gì, buổi trưa ăn gì.
 
“Nguyệt Hồi, nếu như lần này Hoàng thượng không thả cho muội về thì muội định thế nào?” Hắn thử dò xét nói: “Thật ra cho dù là ở lại trong cung thì cũng không sao, dù gì cũng có huynh đây…”
 
Thế nhưng đợi rồi đợi cũng không thấy nàng đáp lại, hắn chống người quay đầu nhìn, thấy nàng ôm lấy chăn mền ngủ mất rồi.
 
***
 
Tuyết rơi cả đêm, đến lúc hừng đông mới dần dần ngừng lại, trên sân rộng trước Càn Thanh cung đọng một lớp tuyết thật dày, gió từ phía trên thổi qua, sự giá lạnh phía trên tăng thêm một phần.
 
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Hồi trông thấy tình cảnh trong cung quét tuyết, mười mấy tiểu hỏa giả xếp thành một hàng, đẩy tấm ván gỗ cao cỡ nửa người quét đường, sau đó lại cùng mấy chục người vung chổi làm từ cây trúc dọn dẹp khe gạch. Bởi vì trời quá lạnh nên tuyết đọng dưới chân ép thành băng mỏng, người đi qua trên đó đứng không vững, mới nửa nén hương mà liên tục có mấy người té ngã.
 
Từ dưới chỗ thấp nhất bước từng bước lên chỗ cao, khó khăn đến cỡ nào chứ! Nguyệt Hồi đứng dưới mái hiên nhìn về phía nơi xa, hoảng hốt nhìn thấy dáng vẻ Lương Ngộ mười bốn tuổi quét sạch đường đi, những lời hắn nói hôm qua, đến lúc này nàng mới hiểu được một chút. Thăng chức trên quan trường giống như đánh cược, vốn cược càng lớn thì càng không dễ thu tay lại. Thật ra Tử Cấm thành là một nơi kỳ lạ, nhốt nhiều người như vậy giống như nhà lao, mà trong nhà lao này còn phải phân chia ra đủ loại khác biệt, có người thì ngồi trên mây, có người thì nằm bò trong bụi đất.

 
Hành lang bên kia có tiểu thái giám mang theo hộp cơm đi tới, trong đó chính là mì gà tơ. Cả buổi sáng Nguyệt Hồi không nhìn thấy ca ca, không biết giờ cơm mà hắn lại đi đâu rồi, nàng đang nhìn bốn phía thì thái giám báo cáo ngày hôm qua cầm cây phất trần tiến đến, cười nói: “Đừng chờ Chưởng ấn nữa, ngài tự dùng trước đi.”
 
Người này cũng coi như là nhìn quen mắt, Nguyệt Hồi cười cười: “Xin hỏi công công, xưng hô như thế nào?”
 
Thái giám kia ồ một tiếng: “Cũng không dám nhận một tiếng công công của ngài, ngài gọi ta là Thừa Lương là được, ta là Tùy đường của Ti Lễ giám, chuyên làm trợ thủ cho lão tổ tông của chúng ta…” Nói rồi hắn hạ thấp giọng nói xuống, nhìn quanh bốn phía, thấy gần đây không có ai mới đè giọng nói: “Giống như việc tìm cô nương, lúc trước chính là ta phụng mệnh chịu trách nhiệm.”
 
Nguyệt Hồi lập tức một mặt cảm kích: “Vậy ta phải tạ ơn ngài.” Cái nắp trong tay mở ra, nàng đang muốn động đũa nhưng lại có chút ngượng ngùng, lấy tay chỉ chỉ: “Ngài dùng bữa chưa? Nếu không… cùng ăn một chút đi?”
 
Thừa Lương bật cười, trong cung này trên thì tới lão nương nương Thái hậu, dưới thì đến cung nữ ma ma, không có một ai giống như nàng, người sinh ra ở dân gianđúng là biết đối đãi.
 
“Ngài đừng khách khí, ta đã sớm dùng qua rồi, ở lại đây là vì nghe ngài sai khiến.”
 
Ti Lễ giám này vốn không phải là nha môn bình thường, người trong đó đi ra ngoài từng người đều là gia, Nguyệt Hồi trước kia sợ người như vậy, lúc này bọ hung biến thành ve sầu, bọn họ thay phiên nhau đến nịnh bợ. Nhưng dù là như thế thì nàng cũng không quá dễ chịu, nàng nghiêm mặt ra vẻ tươi  cười, nói: “Bảo ta sai khiến ngài, vậy ta cũng không dám… Trách ta ngủ quá say, buổi sáng đã không thấy Chưởng ấn, lão nhân gia huynh ấy lúc này bận rộn gì sao?”
 
Thừa Lương nâng tay nói: “Không trách cô nương dậy muộn, là chỗ này của bọn ta dậy quá sớm. Trong cung từ trước đến nay là như vậy, gà dậy canh năm bền lòng vững dạ, không chỉ có người làm việc phía dưới mà ngay cả Hoàng thượng cũng như vậy. Hôm nay có triều nghị, các quan thần vào đầu giờ Mão đã ở trong triều phòng điểm danh, giữa giờ Mão, Vạn Tuế gia bãi giá đến Bảo Hòa điện, lão tổ tông của chúng ta tùy giá vào triều rồi.” Dứt lời, hắn cười một tiếng: “Có điều bắt đầu từ ngày mai thì không phải là ‘tùy giá’ nữa mà là quan viên chính thức vào triều nghị sự. Ngài không biết, trước kia tuy Ti Lễ giám có quyền trong mười hai nha môn nhưng dựa theo gia pháp cung quy thì vẫn là nha môn nô tài, nô tài chỉ để làm việc, không thể vào triều cùng văn võ bá quan. Bây giờ thì tốt rồi, lão tổ tông của chúng ta làm tiền lệ, sau này chính là triều thần, co thể có địa vị ngang với Nội các. Lúc trước đám mọt sách Nội các kia giả vờ giả vịt, cô nương cũng nhìn thấy rồi, từ lúc hôm qua hung hăng đưa ra quy củ, lúc này thì thành thật rồi, Hoàng thượng muốn đề bạt Ti Lễ giám, có ai dám nói nửa chữ không chứ!”
 
Nguyệt Hồi bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách hôm qua ca ca nói phải khiến những người phản loạn kia quỳ xuống gọi tổ tông, lúc này mới qua một ngày mà đã làm được rồi. Đến lúc này nàng không khỏi cảm khái, quyền lực quả thật là khiến cho người ta say mê, bỏ những thứ không tiến bộ qua một bên không nói, phàm là nam nhân muốn lên cao thì đây không phải là trò chơi thú vị nhất sao?
 
Nàng ăn mì gà tơ một cách qua loa, tùy tiện xới hai ngụm liền ra bên ngoài đợi tin tốt. Kết quả chờ nửa ngày cũng không đợi được Lương Ngộ, ngược lại là Hoàng đế quay về trước.
 
Hoàng đế mặc quan phục đoan trang uy nghiêm không giống với lúc mang bệnh trong người, tuổi tác thì hơi trẻ nhưng không làm giảm sự uy nghiêm của đế vương. Một dãy thái giám mặc cát phục đỏ chót nâng kiệu Cửu Long từ Càn Thanh môn tiến đến, ánh mặt trời xuyên thấu qua chiếc ô vàng thêu hình rồng trên đỉnh cán cong vàng, chiếu xuống một tầng ánh sáng nhu hòa màu vàng nâu. Hắn ngồi trong bóng râm của hoàng quyền, ban đầu là dáng vẻ không có tâm tình gì, nhưng trông thấy nàng, y liền lộ ra một nụ cười nhạt.
 
“Nguyệt Hồi.” Hoàng đế gọi nàng một tiếng, thái giám đi đầu vội vàng vỗ vỗ tay, kiệu vững vàng ngừng lại. Y dựa vào tay vịn từ trên cao nhìn xuống hỏi nàng: “Ngươi ăn chưa?”
 
Câu hỏi này của Vạn Tuế gia cực kỳ giống như hỏi việc nhà, giống như một tú tài mỗi ngày đi ngang qua cửa thôn, thấy ai cũng cười tủm tỉm hỏi ---- “Ngài ăn chưa?”
 

Nguyệt Hồi vội vàng khom eo, khoanh tay cúi đầu nói: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng. Hồi Hoàng thượng, nô tỳ ăn rồi, ăn mì gà tơ.”
 
“Chỉ có cái gà thôi ư?” Bởi vì buổi tối hôm qua trò chuyện vui vẻ với nàng nên Hoàng thượng nói chuyện cũng không đứng đắn, y nhiệt tình mời nàng: “Lát nữa trẫm muốn truyền thiện, ngươi có tới không?”
 
Nguyệt Hồi có chút buồn bực: “Trước khi ngài vào triều vẫn chưa ăn, thấy đói sao?”
 
Hoàng đế nói không phải: “Trẫm đã ăn hai cái bánh ống trúc*, chưa ăn no, định quay về ăn tiếp. Ngươi thì sao? Thích ăn cái gì, trẫm cho người chuẩn bị.”
 
*Bánh ống trúc

 
Nguyệt Hồi đến cùng vẫn là một cô nương, thật không tiện mở miệng nói muốn ăn, nàng chỉ nói: “Nô tỳ mới ăn xong, lúc này không đói bụng, đa tạ ân điển của Hoàng thượng.”
 
Nhưng Hoàng đế suy nghĩ một vòng, trong cung này ngoại trừ ngự thiện thì không có nơi khác có thể làm cho nàng ngon miệng, không cầu kỳ trong chuyện ăn uống thì chỉ sợ không giữ được nàng.
 
Liên quan tới Nguyệt Hồi, có loại duyên phận gọi là mới gặp đã thân, thật ra thì nói vậy có chút hoang đường, trên đời này ai cũng có thể dựa vào nghĩa khí để làm việc, duy chỉ có Hoàng đế là không thể. Từ nhỏ lão sư đã dạy y vâng theo phong phạm hoàng tử, chờ đến lúc đăng cơ, Thái hậu lại truyền y đi mạnh mẽ dạy bảo một trận, muốn y lúc nào cũng chú ý đến thể diện người làm vua, bởi vậy y không thường xuyên tiếp cận người khác, càng không có một câu tán gẫu trò chuyện với người ta. Nếu nói người thân cận nhất thì những năm này chỉ có đại bạn. Lương Ngộ vào cung vào năm y sáu tuổi, tuy nói hắn vốn là cung giám hầu hạ người ta nhưng bản thân y thật sự tin tưởng hắn, nể trọng hắn. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này mà khi gặp muội muội Lương Ngộ, lại là người tuổi tác xấp xỉ, sở thích hợp nhau, y liền muốn giữ nàng lại.
 
Con người dần dần cũng có tuổi tác và sự từng trải, một vài thứ mất đi giống như nước chảy, y thường thường nhớ lại rồi lưu luyến thật sâu, nếu như có thể thì y tình nguyện không muốn lớn lên. Nhưng trước khác nay khác, thân phận con người thay đổi rồi, tình cảnh cũng phải thuận theo đó mà thay đổi. Mình làm Hoàng đế, đại bạn liền đến thay y trông coi Ti Lễ giám, trông coi Cẩm Y vệ của Đông Xưởng, những quyền hành này là gan của Hoàng đế, không có không được. Đại bạn bận rộn, thế là vị trí người quan trọng nhất bên cạnh bị khuyết đi, Nguyệt Hồi trở thành người tốt nhất tiếp theo. Nàng và Lương Ngộ có cùng một nguồn gốc, hơn nữa nàng lại có một phen phong vị khác, tư tâm của y dậy lên sự mờ ám, bỗng nhiên hiểu rõ một đạo lý, chỉ cần giữ nàng lại thì Lương Ngộ chính là một con diều bị buộc dây, bay không cao, kéo lại được.
 
Bởi vậy Hoàng đế dùng hết sức dụ dỗ: “Buổi sáng ăn không hết, liền nghĩ đến đồ ăn bữa trưa, bạch bát quảng đỗ*, thịt sườn hoa cúc, chim cút chiên giòn, sò đỏ kho tàu… buổi chiều trẫm rảnh, còn có thể dạy ngươi chế hương, thế nào?”
 
*Bạch bát quảng đỗ là một món ăn, quảng đỗ là bao tử lớn, đã trở thành cống phẩm vào thời nhà Đường, vào thời nhà Tống thì xuất hiện ở các quán ăn, từ ngàn năm nay đều được liệt kê vào hàng trân phẩm.
 
Dáng vẻ Hoàng đế ngồi trên ngự liễn cao cao, cúi đầu nói chuyện giống như là đi trên đường gặp hàng xóm, trong câu chữ lộ ra sự dịu dàng gợi tình.
 
Nguyệt Hồi không dám lỗ mãng, nàng cẩn thận khom eo: “Nô tỳ không dám đòi ăn trước mặt Hoàng thượng, nô tỳ chỉ biết hầu hạ Hoàng thượng. Hoàng thượng bảo nô tỳ làm gì thì nô tỳ làm cái đó, nô tỳ nghe theo chỉ thị của Hoàng thượng.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.