Từ Bi Điện

Chương 36





 
Nguyệt Hồi ngược lại rất thích, nàng thích vui chơi, kể cả mới vừa đi dạo một vòng ở quỷ môn quan nhưng nên chơi thì vẫn phải chơi. Cuộc sống cứ không ngừng trôi qua, nàng đã sống đến tuổi này rồi, đã chịu đủ đau khổ mà vẫn sống lạc quan vô tư.
 
Nàng bị ốm liền nói: “Chờ ta khá hơn một chút là có thể xuống giường đi lại…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế nói không vội: “Trẫm chờ nàng. Lúc này cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuyện công việc cũng không cần nhọc lòng. Trẫm vốn muốn làm bạn với nàng, không nghĩ tới mới đến ngày thứ hai đã xảy ra chuyện như vậy…”
 
Lương Ngộ ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nam nữ trẻ tuổi mỗi người một câu, có thể nhẹ nhàng, ấm áp tiếp chuyện thật sự vừa ý. Hắn cảm thấy có vẻ hắn không nên ở lại đây, vì vậy mà im lặng lui ra ngoài hành lang.
 
Lúc này không biết trong cung Thái hậu thế nào, không có chút động tĩnh gì, hắn đang chờ, chờ Thái hậu tìm tới cửa gây chuyện, đến lúc đó chỉ cần nói ra thì trong lòng mọi người sẽ rõ. Có vài người giống như ngọn nến, không thắp thì không sáng, Thái hậu thuộc kiểu người như vậy. Trước đây tiên đế đối với bà ta cũng coi như kính trọng, đối xử với bà ta như một đứa trẻ, đó là bởi vì tính tình tiên đế hiền lành, Thái hậu liền cho rằng ai trên đời này cũng giống như tiên đế. Thật ra thì người nào tốt quá cũng không sống lâu được, luôn luôn cảm thông với mọi người, người khác làm chuyện xấu xa thì đều tha thứ, trong lòng chịu đựng bao nhiêu chuyện dơ bẩn? Cho nên đến khi tiên đế buông tay rời đi, để lại một Hoàng hậu cay nghiệt không biết xem xét thời thế, thuận lý thành chương leo lên ngôi Thái hậu. Thái hậu vốn đã có tuổi, được sự tôn sùng nuôi dưỡng thì cũng thôi đi, nhưng bà ta lại muốn nhúng tay vào chuyện của Hoàng đế, không khơi mào tranh chấp thì không dừng tay, giống như không sợ trời không sợ đất, trên đời không có gì có thể làm gì được.
 
Lương Ngộ chắp hai ống tay áo, chậm rãi thở dài một cái, cất giọng kêu Tần Cửu An: “Hiện nay Từ Ninh cung có động tĩnh gì?”
 
Tần Cửu An nói: “Dương Ngu Lỗ đã dẫn người đến đó đem lụa mỏng đi, lão tổ tông chờ một chút, nhất định có thể thám thính được tin tức.”
 
Lời nói vừa dứt, Dương Ngu Lỗ tiến vào, cầm ô đứng dưới mái hiên sau đó đưa ô cho người hầu rồi chắp tay với Lương Ngộ nói: “Thái hậu đang làm loạn trong cung, chất vấn tại sao không thấy hai ma ma đâu, muốn truyền Nội các tới nói chuyện.”
 
Lương Ngộ cười chế giễu: “Nội các đã trở thành nha môn thái giám thứ hai rồi, ngày nào cũng phải quản mấy việc cỏn con này của bà ta.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Vẫn làm như cũ, canh gác ở Long Tông môn, cho dù Thái hậu tự mình ra cửa thì cũng nên khuyên một chút. Dù sao thì người của tiền triều đều là nam nhân, hậu cung hỗn loạn có nam nhân bên ngoài cũng không tốt, chúng ta ở trong cung làm việc phải bảo toàn thể diện cho tiên đế.”
 
Dương Ngu Lỗ nói vâng rồi lui ra ngoài bố trí thuộc hạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Hoàng đế thăm hỏi Nguyệt Hồi xong đi ra, chung quy trong lòng còn chút bất an, Lương Ngộ tiến đến phủ thêm áo choàng cho y, y chậm chạp nói: “Đêm ba mươi có đại yến tế trời, gia đình Từ Thái phó nhất định sẽ vào cung tạ ơn. Lúc ấy ban chiếu, người đi đầu chính là Từ Dụ, lúc này Thái hậu làm ầm ĩ như vậy, e rằng hôm đó sẽ có trò hay.”
 
Lương Ngộ lại không lo lắng: “Chủ tử không cần suy nghĩ nhiều, chuyện lập Hậu này, từ khi khai quốc, chiếu thư đều là mượn danh Thái hậu ban bố, nhưng mà đây chỉ là lúc đầu, Từ Thái phó là lão nhân trong triều, làm sao có thể không biết. Huống chi Thái hậu luôn luôn không hợp với Từ gia, cho dù Từ gia tạ ơn thì cũng không thể khiến cho Thái hậu có sắc mặt tốt. Còn về phần Thái hậu, thần sẽ cố gắng nghĩ cách khuyên nhủ, dù sao cũng phải nhất hòa vi quý, làm ầm ĩ quá sẽ rất khó coi.” Hắn vừa nói vừa vén bào quỳ xuống: “Thần phải tạ tội với chủ tử, là thần không thể quản giáo tốt muội muội, để Nguyệt Hồi đụng phải Thái hậu, làm loạn khiến cho chủ tử bị khó xử.” 
 
Hoàng đế vội vàng đỡ Lương Ngộ: “Sao đại bạn lại nói như vậy, rõ ràng là Thái hậu oán hận trẫm nên mới muốn trút giận lên Nguyệt Hồi, sao lại đổi thành Nguyệt Hồi có lỗi chứ? Trẫm cũng không gạt đại bạn, trẫm thật sự có chút tâm tư với Nguyệt Hồi, kể cả sau này đông tây lục cung đều có người lấp đầy thì Nguyệt Hồi đối với trẫm mà nói vẫn là sự mong đợi thuở thiếu thời của trẫm, là niềm an ủi lớn nhất khi trẫm chưa tự mình chấp chính. Xin đại bạn thay trẫm bảo vệ tốt phần ân tình này, cũng bảo vệ cho Nguyệt Hồi thật tốt, khi tình hình đã ổn định, trẫm hứa sẽ cho Nguyệt Hồi một tương lai, tuyệt sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa.”
 
Lương Ngộ nghe xong thì dịch tay cúi lạy Hoàng đế: “Thần thay Nguyệt Hồi, tạ chủ long ân.”
 
Hoàng đế khẳng khái nói xong lời này thì đi về Càn Thanh cung, Lương Ngộ đưa mắt nhìn bóng dáng kia đi xa rồi mới trở về phòng.
 
Ở trên giường, Nguyệt Hồi vẫn nhắm hai mắt mà rầm rì.
 
Lương Ngộ đi qua, thấy kỳ lạ vì vừa rồi Hoàng đế ở đây, sao mồm miệng nàng lại nói năng rõ ràng như thế, không rên rỉ chút nào. Dù thế nào cũng chỉ có thể làm nũng trước mặt ca ca, nàng lẩm bẩm tự nói: “Muội chóng mặt, ca ca, muội chóng mặt…”
 
Toa thuốc của Thái Y viện đã được sắc thành chén thuốc, một tiểu thái giám đưa vào, nói: “Lão tổ tông, thuốc đã xong rồi.”
 
Lương Ngộ xoay người nhận lấy rồi đặt lên bàn nhỏ trước giường, sai người lót gối sau lưng nàng, sau đó cầm muỗng bạc múc, đút từng muỗng cho nàng.
 
Thuốc không dễ uống lắm, nàng trực tiếp nhíu mày, quay đầu không muốn uống nữa. Lương Ngộ đành phải kiên nhẫn khuyên nàng: “Thuốc đắng dã tật, nếu muội không uống thì không hết chóng mặt được. Còn có lưng, bên trong khó tránh khỏi bị tổn thương, muội muốn khi già eo cong lưng còng, đứng chỉ cao bằng một nửa người ta thôi sao?”
 
Nguyệt Hồi không có cách nào, suy nghĩ một chút rồi vẫn hé miệng. Nhưng mà mùi của thuốc nồng đến mức cổ họng nàng căng lên, cuối cùng nàng quay đầu, nôn toàn bộ thuốc vừa uống vào hộp.
 

Lương Ngộ bất lực, đặt bát xuống nói: “Thôi, đợi đến khi đỡ hơn một chút rồi uống tiếp.” Sau đó hắn đỡ nàng nằm xuống.
 
Nhưng nàng nằm cũng không yên ổn, trằn trọc, nhíu chặt lông mày. Lương Ngộ hỏi nàng làm sao vậy, nàng ậm ừ một câu: “Muội đau lưng.”
 
Bản trứ rất lợi hại, tuy hắn chưa từng trải qua nhưng cũng biết loại khổ sở này đã hành hạ bao nhiêu người, cho tới bây giờ hắn cảm thấy cứu được nàng trở về đã là rất may mắn rồi. Lưng bị đau là không thể tránh được, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Muội quay lưng lại, huynh xoa bóp giúp muội. Nếu muội cảm thấy thoải mái thì cố gắng ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏe hơn.”
 
Nàng nghe xong thì ngoan ngoãn nằm xuống, mái tóc rối tung che khuất mặt, nàng nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Ca ca, trước kia rốt cuộc là huynh làm thế nào mà chịu đựng được…”
 
Bàn tay Lương Ngộ ở trên lưng nàng nhẹ nhàng xoa bóp, hắn thấp giọng nói: “Con người sống không phải chính là là hưởng phúc nhỏ, chịu tội lớn hay sao. Làm sao chịu đựng được, huynh đã không nhớ rõ nữa, huynh đã từng nghe mắng, cũng từng ăn roi, có thể ghi tạc những ấm ức đó vào trong lòng nhưng không thể nhớ rõ quá sâu. Nếu như tương lai có cơ hội báo thù, báo xong thì lại trôi đi không dấu vết, nếu quá khắc cốt ghi tâm thì chính là không buông tha chính mình, tự làm khó bản thân.”
 
Nguyệt Hồi hơi mê man, ca ca nắm bắt lực đạo rất khá, nàng thích cảm giác chua xót trong cơn đau đớn này. Còn những lời nói đó, nàng biết đó đều là những điều mà người ta trải qua cực khổ mới ngộ ra được, không phải ai sinh ra cũng đã nắm quyền. Bản thân vừa mới chịu chút ấm ức như vậy mà đã khóc đã tố khổ rồi, lúc ca ca một mình ở trong cung, ai nhìn huynh ấy khóc, ai thương khi anh ấy bị giày vò cơ chứ.
 
Nàng mặc một chiếc áo đơn mỏng, tấm lưng gầy yếu nhỏ bé, ngón tay hơi ấn mạnh một chút thì tay liền cảm nhận được xương nàng. Từ vai gáy đến thắt lưng, những nơi chịu lực đều không thể qua loa được, hắn thật cẩn thận mà giúp nàng thả lỏng xương cốt, nghe thấy tiếng hít thở từ từ của nàng vang lên, hắn có thể đoán được nàng đã thoải mái hơn chút, chỉ cần có thể giảm bớt, hắn cũng an lòng rồi.
 
Nhưng mà thân hình cô nương quá yếu ớt, còn nhớ rõ đứa trẻ khi bé tay ngắn chân ngắn, cái bụng tròn vo, không nghĩ tới vòng eo có thể nhỏ gọn lại.
 
Cũng không biết nghĩ thế nào, hắn rất muốn thử ấn vào chỗ không hay để ý, vì vậy hắn dời tay xuống, rơi lên chỗ lõm tuyệt đẹp kia. Mới vừa mở hai tay ra, hắn bỗng nhiên giật mình, trong đầu ong một tiếng, vội vàng thu tay về.
 
Hắn ngơ ngẩn một hồi lâu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, không rõ tại sao bản thân lại tò mò với eo Nguyệt Hồi. Hắn đứng dậy, có phải trong phòng quá nóng hay không, làm cho hắn hoảng hốt? Hắn phải đi ra ngoài, đi được hai bước lại lần nữa trở lại giúp nàng đắp chăn rồi mới vén màn lên rời khỏi trực phòng.
 
Gió bên ngoài rất lạnh, quấn lấy mưa bụi quét qua hành lang, hơi nóng nơi cổ áo cuối cùng cũng tiêu tán một chút. Hắn lấy lại bình tĩnh, nóng lòng muốn tìm chút chuyện gì đó để làm, nhớ tới trong phòng nghỉ còn chưa được thu xếp xong, hắn liền gọi người chuẩn bị ô, định đi về phía Nam.
 

Nhưng mà vừa mới ra khỏi Trinh Thuận Môn đã thấy Dương Ngu Lỗ đi từ phía đối diện tới, bước chân vội vã đi rất nhanh, hắn ta tới trước mặt cúi người bẩm báo: “Trước đó Trương Thủ phụ của Nội Các đi vào Từ Ninh cung phục mệnh, tam ti nha môn bên ngoài đảm nhiệm việc điều tra người, lục tung biên giới Trực Lệ thì tìm thấy ba tên học được tiếng chim kêu, Trương Thủ phụ đi vào hồi bẩm, bị Thái hậu chửi mắng một trận, Thái hậu nhận định Trương Thủ phụ và Từ Thái phó ngồi chung một thuyền, đến cuối cùng thì đánh bay Trương thủ phụ ra ngoài.”
Lương Ngộ nghe xong thì cười: “Hai món quà kia cũng không phải là cho không, lúc này Trương Thủ phụ không thành thật, sợ là Thái hậu nghi ngờ ông ta đến cùng rồi.”
 
Đáng tiếc cho Nguyệt Hồi, vốn tưởng rằng có thể trốn được một kiếp, không nghĩ tới bỗng dưng cũng bị phạt, có thể thấy con người Thái hậu không có quy tắc gì, không thể suy đoán theo lẽ thường.
 
Lương Ngộ che ô, chậm rãi đi về phía phòng nghỉ, hôm nay là lần cuối cùng lên triều trong năm, chờ công vụ trên tay được xử lý xong, những triều thần sẽ về ăn Tết. Những năm trước đều theo lệ như vậy, các đại thần đã khổ cực một năm, đến cuối năm triều đình sẽ ban lộc. Hắn mang theo mấy Giám thừa vận chuyển hai cái giỏ đồ đi vào, bên trong đó chứa đầy bút lông, vàng bạc và điểm tâm, phân phát cho từng vị. Hắn tới trước mặt Trương Hằng, thấy sắc mặt của Trương Hằng, hắn liền cầm lấy tay nải hồng lụa từ trong tay Giám thừa, trịnh trọng đưa cho Trương Hằng, cười nói: “Đây là món quà đặc biệt riêng mà Vạn Tuế gia chuẩn bị cho Thủ phụ đại nhân trong ngày lễ, chúc Thủ phụ đại nhân năm mới hạnh phúc.”
 
Trương Hằng nói không dám, hai tay nhận lấy nói: “Xin Lương Chưởng ấn thay ta cảm tạ Hoàng thượng.”
 
Lương Ngộ gật đầu một cái, lại biết rõ mà còn cố hỏi: “Sắc mặt Thủ phụ đại nhân không được tốt lắm, có gì khó chịu vậy? Có cần truyền Thái y tới xem một chút không?”
 
Trương Hằng ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng biết Lương Ngộ luôn giở trò, nhưng ngoài mặt không muốn đắc tội, ông ta chỉ miễn cưỡng ứng phó: “Chỉ là hai ngày nay bị nhiễm phong hàn, đã uống thuốc rồi, không có gì đáng lo, đa tạ Lương Chưởng ấn đã quan tâm.”
 
Lương Ngộ hơi gật đầu: “Sau chuyện quốc gia đại sự còn cần phải bảo trọng thân thể.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Thật ra Thủ phụ đại nhân biết tính tình của Thái hậu nương nương mà, chúng ta cũng biết. Chúng ta làm nô tài vốn không phải là người, bị đánh chịu phạt đều là chuyện bình thường. Hôm nay nương nương bắt nữ quan trước mặt Hoàng thượng chỉ vì nữ quan kia có dính dáng tới chúng ta, phạt nàng ta suýt nữa phải bỏ mạng, ngài nhìn xem, nỗi oan này phải giãi bày cùng ai? Nói thật lòng thì, chuyện Hoàng thượng lập Hậu, chúng ta chỉ chuẩn bị phần đại lễ, ngay cả lời còn chưa nói quá được một câu, hôm nay xảy ra bất trắc như vậy liền chèn ép người, như vậy thật không phải. Thủ phụ đại nhân, cũng không biết tại sao mà tính tình của nương nương còn không bằng hai năm trước. Hiện giờ bệnh hay quên nặng thêm rồi, muốn làm gì là làm, nhớ trước không nhớ sau, muốn hầu hạ cho bà ấy thoải mái, thật sự là khó thấy.”
 
Trương Hằng cũng có chút đồng cảm, nói thật, ông ta cũng không thể tin nổi trên đời thực sự có người có thể học được giọng nói của người khác, mà còn giống y hệt. Hôm nay Thái hậu đổ lỗi lầm này lên người ông ta, đúng là có ngàn cái miệng cũng không nói rõ được.
 
Trương Hằng thở dài, hơi thở này phát ra từ trong phổi, thở hết sức: “Lương Chưởng ấn, công chuyện khó làm, tưởng rằng Thái hậu nương nương đã thay đổi chủ ý, lại không có cách nào cứu vãn, có lẽ trong lòng không vừa ý.”
 
Lương Ngộ cũng than thở theo: “Thủ phụ nghe chúng ta khuyên một câu, Hoàng thượng sắp phải đại hôn, sắp tự mình chấp chính, dù sao thì giang sơn xã tắc vẫn cần phải xem ý của Hoàng thượng. Lời của Thái hậu không phải là không nghe, chỉ là trước khi nghe thì cần cân nhắc, dựa theo ý của gia đây, từ nay về sau Nội các vẫn lấy tiền triều làm trọng, mấy chuyện vặt vãnh ở hậu cung đã có Ti Lễ giám chúng ta đảm nhận, như thế cũng không đến nỗi khiến cánh tay đắc lực của triều đình dùng không đúng chỗ, Thủ phụ đại nhân nói xem có đúng hay không?”
 
Tuy Lương Ngộ có mưu tính nhưng cũng có đôi lời đúng, giang sơn xã tắc từ nay về sau còn phải lấy Hoàng đế làm trọng. Không phải chưa từng có triều đại Thái hậu lên cầm quyền, nhưng trước kia Vũ Liệt Hoàng hậu cầm quân ra trận, một đám trọng thần tâm phục khẩu phục bà ấy. Đâu giống như Thái hậu triều đại này, trên một tờ giấy vẽ một lỗ mũi để phần mặt thật to, bà ta mắng Thủ phụ đương triều như mắng cháu trai, Trương Hằng cũng không muốn chịu cơn giận cáu bẳn kia của bà ta.
 
Bây giờ nói rõ rồi, từ nay về sau có thể bớt can thiệp chuyện hậu cung, dù sao cũng không còn giống lúc Hoàng thượng mới đăng cơ. Nếu Nội các quá dính dáng tới Thái hậu thì sẽ khiến cho người khác mượn cớ, nói rằng bọn họ không trung thành với Hoàng đế. Trương Hằng liên tục gật đầu: “Lương Chưởng ấn nói phải.”
 
Lương Ngộ mỉm cười một cái, nói đến đó thì ngừng, xoay người lại hướng về phía chúng thần chắp tay: “Đã hết một năm, chúng ta trước hết chúc các đại nhân năm mới hạnh phúc. Sau hôm nay sẽ nghỉ ngơi, các vị, năm sau chúng ta gặp lại.”
 

Chúng thần rối rít đáp lễ, mọi người trong phòng nghỉ chúc mừng năm mới lẫn nhau, cực kỳ náo nhiệt.
 
Đương nhiên trong cung cũng có không khí Tết, nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ, trên cửa sổ dán đầy hoa trang trí, những cây cối qua mùa đông cũng được quấn lụa đỏ. Lương Ngộ đi về từ phòng nghỉ, nhìn chung quanh một vòng, thuộc hạ làm việc tận tâm, không có gì chướng mắt.
 
Chỉ là lúc ăn Tết trời mưa có nhiều bất tiện, năm nay đặc biệt chuẩn bị nhiều pháo hoa hơn năm trước, sợ đến lúc đó mưa nhiều sẽ bị chậm trễ, không ngờ mưa tạnh, tuyết rơi lất phất. Hắn nhìn những bông tuyết bay đầy trời bên ngoài dù, bước chân nhanh chóng đi về trực phòng. Lúc đi ngang qua Long Tông môn, hắn thấy quản sự của Từ Ninh cung đang đứng chờ ở cửa, hắn ta thấy hắn tới thì vội vàng kêu Lương Chưởng ấn rồi tiến lên khoanh tay nói: “Thái hậu nương nương cho mời…”
 
Lương Ngộ vốn không quan tâm, cười nói: “Bây giờ thực sự không dành ra thời gian được, phía sau đang chuẩn bị đại yến đêm ba mươi, không thể rời đi một khắc nào cả. Ngươi trở về bẩm báo với Thái hậu một tiếng, nói đợi ta đặt xuống được công chuyện trên tay, sau đó sẽ đến Từ Ninh cung điều trần*.”
 
*Điều trần là một từ vựng pháp lý, dùng để chỉ các phiên điều trần giữa chừng của các bên tham gia vụ kiện bởi tòa án trước khi vụ án được xét xử công khai. Các phiên điều trần thường được tiến hành trong các phòng, và những người không liên quan gì đến vụ án không được phép tham dự. (Theo Baidu)
 
Tổng quản của Từ Ninh cung bối rối đang định nói gì đó, hắn đã che dù, đi về phía quảng trường trước Càn Thanh cung.
 
Một vị Thái hậu mà người thì ngại, chó thì không ưa, cũng chỉ xứng với sự thờ ơ, dù sao thì hiện nay có chuyện quan trọng hơn chuyện nịnh nọt Thái hậu. Hắn đi lâu như vậy không biết Nguyệt Hồi có nghỉ ngơi tốt hay không, giữa chừng có nôn nữa không. Trong lòng hắn vội vàng, bước chân tự nhiên nhanh lên, sau khi chạy vào cửa trực phòng nhìn, kỳ lạ là lúc hắn đi bộ dáng nàng kiểu gì thì lúc trở về vẫn là dạng ấy, nha đầu này vẫn nằm sấp như cũ, ngủ cũng không trở mình sao?
 
Trong lòng hắn bỗng nhiên sợ hãi, dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ hắn. Hắn cuống quýt tiến lên xem xét: “Nguyệt Hồi! Nguyệt Hồi!”
 
Hai tiếng sét nổ tung ở bên tai, Nguyệt Hồi rốt cuộc cũng có phản ứng, mờ mịt ngẩng đầu ưm một tiếng. Thật sự là nàng ngủ quá say, trên má hiện lên mấy vết hằn, phần chăn lót bên dưới má ướt thành một vũng lớn, tất cả đều là nước dãi của nàng.
 
 






 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.