Từ Bi Điện

Chương 56




 
Mình nhìn lén ca ca còn có vẻ yên tâm, thoải mái, không ngờ hắn lại nhìn nàng trước, khiến nàng thấy khó hiểu.
 
Chỉ là nàng không thể hỏi thẳng: “Huynh nhìn muội làm gì”, như vậy sẽ phát hỏng bầu không khí ngay lập tức. Nàng chỉ có thể rụt rè mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn có điều gì muốn nói với nàng! Chẳng lẽ hắn muốn nàng lấy sắc hầu quân, để cho Hoàng đế không để ý tới chuyện triều chính nữa? Hay là hắn đã nhìn trúng cô nương nào, định đưa người đó về nhà?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng vẻ ngoài Lương Ngộ quả thật không thể chê vào đâu được, mặc dù cách nhau gần như vậy nhưng vẫn không thể phát hiện ra bất cứ một khuyết điểm nào. Hắn đẹp như vậy nhưng lại làm thái giám, thật sự là khiến các cô nương khắp thiên hạ tiếc nuối.
 
Cho nên dù nàng có biết chân tướng hay không nàng cũng không dám hướng đến nơi không nên nghĩ đến. Tuy rằng lúc đầu Nguyệt Hồi lúc nào cũng háo sắc nhưng nàng không thể thoát ra khỏi vòng tròn gia đình được. Nàng biết ca ca chính là ca ca, cho dù hắn có sắc đẹp mê người nàng cũng không dám nảy sinh suy nghĩ linh tinh, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết.
 
Nhưng về phía Lương Ngộ, giao chiến giữa người và trời còn một đường lui cuối cùng, mặc dù đường lui này trái với luân lý làm người, hắn còn có thể xoay người trong hoàn cảnh bí bách. Có thể xoay người liền tâm viên ý mã (*). Chỉ là hắn cũng tự biết hổ thẹn, chỉ là một tia lửa nhỏ ẩn dưới lớp tro tàn, không cần ai ngăn cản, nó vẫn sẽ vụt tắt.
 
(*) Tâm viên ý mã:cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
 
Cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể nương nhờ vào thủ túc tình thâm để thỏa mãn tư dục của mình. Lúc này hắn nhìn Nguyệt Hồi, trong lòng hổ thẹn nhưng không hề cảm thấy hối hận. Nàng thích đồ chơi này, hắn tìm mọi cách làm nàng hết buồn. Hắn biết nếu mình nói ra tâm tư của mình thì sẽ khiến nàng sợ nên sẽ che lấp, cả đời này hắn làm ca ca của nàng là đủ rồi.
 
“Khi còn nhỏ huynh đã từng làm người trúc này cho muội, muội còn nhớ không?”
 
Nguyệt Hồi nghiêng đầu suy nghĩ, nói không nhớ rõ rồi rất nhanh nói thêm một câu: “Nhưng muội nhớ rất rõ ca ca đưa muội đi thả diều, đợi hôm nào trời ấm áp, chúng ta đi đến chỗ nào trống, huynh đưa muội đi thả diều nhé?”
 
Hắn mỉm cười, gật đầu nói được, dừng một chút lại nói bóng gió với nàng: “Chỉ cần vẫn là nữ quan, huynh có thể đưa muội đến những nơi muội muốn. Nhưng nếu có một ngày muội thành Phi tần của Hoàng thượng, cho dù huynh đâu có bản lĩnh tới đâu cũng không có cách nào đưa muội rời khỏi Tử Cấm thành.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyệt Hồi không lo lắng tới chuyện này, chưa nói tới chuyện nàng không muốn dây dưa quá sâu với Hoàng đế, coi như nàng trốn không thoát được số mệnh đại phú đại quý, đó cũng là chuyện sau này, sẽ không làm ảnh hưởng tới việc ngày xuân nàng và ca ca đi thả diều.
 
Nàng nói: “Chúng ta chọn ngày để cho muội có hy vọng đi.”
 
Lương Ngộ không hề nghĩ ngợi: “Ngày mùng bảy tháng tư, nếu như trời ấm áp.”

 
Nói cách khác đó chính là hôm trước ngày đại hôn của đế hậu, nàng phải giữ khoảng cách với Hoàng thượng.
 
Tuy rằng Nguyệt Hồi cẩu thả nhưng không ngốc, lập tức đồng ý, sau đó lẩm bẩm nói: “Trước kia huynh muốn muội làm nương nương, tại sao bây giờ lại đổi ý rồi?”
 
Lương Ngộ rũ mắt nhìn chằm chằm người trúc, giọng điệu chậm rãi, động tác điều khiển người trúc cũng chậm rãi theo: “Huynh chỉ còn một người thân duy nhất, một khi muội gả đi rồi, kể cả gả cho Hoàng thượng, cho dù ngày nào huynh cũng có thể nhìn thấy muội, huynh vẫn cảm thấy muội không còn là của huynh nữa.”
 
Hắn nói lời trong lòng ra như vậy hẳn là không sao, chỉ là chuyện thường tình đi! Giống như phụ thân quyến luyến nữ nhi, mà huynh trưởng như cha.
 
Chỉ là đầu óc Nguyệt Hồi phát triển kiểu gì, nàng bật thốt lên: “Vậy huynh cảm thấy, bây giờ muội là của huynh à?”
 
Hàng mi khẽ run lên, Nguyệt Hồi nhìn ra chút tư vị yếu ớt, bỗng nhiên cảm thấy tuy rằng ca ca lợi hại nhưng hắn cũng là một đóa hoa đẹp đẽ cần được che chở nha.
 
“Là của huynh…” Hắn mở miệng, nhẹ giọng nói: “Là muội muội duy nhất của huynh, là tay chân của huynh.”
 
“Huynh xem huynh đi, không rời bỏ muội được!” Nàng làm bộ thở dài: “Ngày chúng ta nhận nhau không phải đã nói rồi sao, muội sẽ không gả cho ai hết, huynh lại bảo không cần.”
 
Mười ngón tay nắm chặt giường tre, người trúc đứng đơn độc trên giường, tản ra nỗi buồn vô tận.
 
Hắn không muốn nói với nàng về chuyện đó nữa, bình tĩnh lại, hỏi nàng có muốn đi chơi không. Cuối cùng Nguyệt Hồi vẫn rất trẻ con, lập tức vươn tay, nói muốn.
 
Lương Ngộ nói: “Đưa tay cho huynh.”
 
Nàng rất nhanh liền thụt tay xuống dưới giường, giường che như một tấm chắn, không nhìn được gì, chỉ có thể sờ soạng trong bóng tối. Nàng chạm được vào ngón tay hắn, mặc dù không nhìn thấy cũng có thể tự khắc họa được trong đầu.
 
Lòng bàn tay hắn rất mềm mại, không giống như kiểu hay dùng kiếm, chậm rãi gỡ bỏ những sợi tơ trên tay nàng. Tim Nguyệt Hồi đập thình thịch, nguyên nhân chính là vì không thấy, mỗi một động tác nhỏ dưới giường tre đều ảnh hưởng tới thần kinh của nàng.
 

Hắn dịu dàng, đụng chạm như gần như xa, loại cảm giác này quả thật gây chết người. Nếu nắm lấy được, động tác cũng như bị thôi miên, hào hứng hơn hẳn. Nàng hơi buồn, bỗng nhiên cảm thấy có chút uể oải, hắn tròng dây lên tay nàng, nhẹ nhàng nói một câu được rồi, người trúc trên giường vẫn nằm im thin thít, không nhúc nhích.
 
Lương Ngộ thấy nàng thất thần liền hỏi: “Làm sao vậy?”
 
Nguyệt Hồi lắc đầu, hoàn hồn động đậy ngón tay, nhìn chằm chằm người trúc đang nằm im trên giường.
 
Cảm xúc của nàng đi xuống, đương nhiên hắn biết nên hỏi nàng lần nữa: “Có phải có tâm sự gì không? Có muốn nói với ca ca không?”
 
Nàng không thể nói cho hắn, Nguyệt Hồi ngửa mặt lên, than ngắn thở dài: “Có phải nên ăn cơm trưa rồi không?”
 
Hóa ra là đói bụng, Lương Ngộ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ vừa rồi bị nàng nhận ra sự bất an của hắn, càng sợ sau khi nàng phát hiện ra sẽ tức giận. Mối quan hệ huynh muội này không dễ dàng có được, nếu tâm tư xấu xa này của hắn bị bại lộ trước mặt nàng, sau này hai người muốn làm huynh muội cũng làm không được.
 
Vẫn may, nàng không phải người thận trọng. Khi đồ ăn đã được đem lên, nàng lập tức vui vẻ, nói cái này ăn ngon, cái kia ăn cũng được, ân cần gắp thức ăn cho hắn, nói: “Ca ca ăn đi.”
 
Hắn ăn mà không biết mùi vị gì, nhưng hắn vẫn thích. Sau khi gần ăn cơm xong, hắn buông đũa xuống nói: “Sắp đến sinh thần của Thái hậu, năm trước đều tổ chức tiệc chúc thọ, năm nay vừa lúc Hoàng thượng tự mình chấp chính, bỗng nhiên không có động tĩnh gì, sợ rằng người ngoài sẽ hoài nghi.”
 
Nguyệt Hồi ừ một tiếng, nàng không lo lắng đến những âm mưu quyền lực gì, ăn một miếng trứng cuộn, nói: “Huynh định làm thế nào?”
 
Hắn cũng nói thẳng: “Huynh muốn tạm thời đưa muội vào trong Từ Ninh cung, tiến hành từng bước để Thái hậu ngày càng ốm yếu, sau này nếu có tuyên bố băng hà thì còn dễ nói.”
 
Nguyệt Hồi nhớ tới đôi mắt kia của Thái hậu, trong lòng lập tức sợ sệt, nàng cúi đầu nói: “Thái hậu đang rất hận muội.”
 
Nàng là một người chưa từng tận mắt nhìn thấy những âm mưu hiểm độc trong cung, luôn yếu lòng, Lương Ngộ cười nói: “Thái hậu không hận ai cơ chứ? Hận Hoàng thượng, hận huynh, hận người hầu hạ trong Từ Ninh cung, càng hận tiên đế. Với tính khí như vậy, bà ấy không nên ở trong cung, nếu là một Phi tần tầm thường có con nối dõi, nhi tử sẽ đưa bà ta đi theo, như vậy sẽ không xảy ra chuyện này. Đáng tiếc bà ta không có đức, cũng không có may mắn, đến cuối cùng chỉ có thể lâm vào tình cảnh này.”
 
Nguyệt Hồi thở phào: “Muội cũng không áy náy, trước đây muội không chọc tới bà ta, bà ta đã sai người chặn muội, phạt bản muội. Thà đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội với tiểu nhân, muội chính là tiểu nhân như vậy!”
 

Lương Ngộ thấy nàng tự động viên bản thân, bật cười, thấy trên môi nàng có dính chút đồ ăn, vươn tay ra lau cho nàng.
 
Bởi vì hành động này của hắn mà má nàng đỏ lên, nàng thẹn thùng lại cắn thêm một miếng trứng: “Khi nào muội đến Từ Ninh cung?”
 
Lương Ngộ có chút do dự: “Hoàng thượng vẫn chưa đồng ý, huynh thấy Hoàng thượng đang luyến tiếc nhưng chuyện lớn đang ở trước mắt, chỉ lo chuyện tình cảm không phải là biện pháp tốt. Hơn nữa Từ Ninh cung và Càn Thanh cung chỉ cách nhau hai cái cửa cung mà thôi, cũng không phải cách núi cách biển gì đâu.”
 
Nguyệt Hồi nhanh nhẹn nói: “Muội đi nói với Hoàng thượng nhưng chuyện về sinh nhật chỉ nói qua cho có lệ.”
 
Lương Ngộ cũng định để nàng đi đến ngự tiền, nhưng nàng lại tình nguyện nói muốn đi, vậy dĩ nhiên không thể tốt hơn nữa.
 
Vì vậy sau khi ăn ngọ thiện, Nguyệt Hồi thay y phục, cài trâm cá vàng trên đầu, mỉm cười đi đến trước long sàng.
 
Tinh thần của Hoàng đế nhìn qua đã tốt lên không ít, y đã có thể ngồi dậy uống tổ yến, nửa dựa vào giường xem đề bản. Y thấy nàng tới, đặt đồ vật trong tay xuống, mỉm cười nhìn nàng.
 
Nguyệt Hồi lắc lắc đầu: “Ngài, nhìn thấy cái gì?”
 
Hoàng đế liếc mắt một cái liền thấy chiếc trâm kia, vảy cá ánh vàng, khi nàng lắc đầu, mắt cá sẽ lóe lên.
 
“Trông rất đẹp!” Hoàng đế giơ tay lên vuốt tóc nàng: “Chờ trẫm khỏe lại sẽ tặng cho nàng một bộ trang sức để ngày nào nàng cũng có thể thay đổi.”
 
Nguyệt Hồi nói: “Thần chỉ cần một, nhiều quá sẽ không còn trân quý. Ta mang nó tới Từ Ninh cung, làm việc vặt cho Vạn Tuế gia. Vừa rồi Chưởng ấn nói với ta, sắp tới sinh nhật của Thái hậu, trong cung lại im lặng không có động tĩnh, mọi người cảm thấy vạn tuế gia không lỗi lạc, đối xử không tốt với Thái hậu nương nương. Hay là ngài để ta đi đi, nếu Thái hậu tự nói miễn tiệc sinh nhật đương nhiên mọi người sẽ tin, nếu không ngược lại sẽ khiến người người nghi ngờ.” 
 
Hoàng đế cũng nghĩ tới chuyện này, theo lý y nên để nàng đi, nhưng nàng không ở trong tầm mắt, lại cảm thấy không tiện. Hiện tại thoạt nhìn dường như không thể không đi, huynh muội bọn họ đã tính toán chu toàn mọi việc, chính mình ngược lại kéo chân sau, thật sự có chút buồn cười.
 
“Vậy đi đi.” Hoàng đế nói: “Dù sao nàng cũng chỉ đi vài ngày, xong việc liền trở về.”
 
Nguyệt Hồi nói vâng, che miệng cười nhẹ: “Vạn Tuế gia bị bệnh một thời gian, tại sao tính tình lại trở nên trẻ con hơn vậy.”
 
Hoàng đế ngẩn ra, giả bộ tức giận nói: “Nàng dám chế giễu trẫm?”
 
Đáng tiếc lá gan nàng rất lớn, Nguyệt Hồi lập tức mở miệng nói ngọt: “Chính là như vậy, mới có vẻ là thiên chất tự nhiên của Vạn Tuế gia. Trên triều đình đã phải bày ra dáng vẻ như ông cụ non cũng thôi đi, đến cả trong tẩm cung cũng vậy thì không đáng.”
 

Cho nên chuyện này chỉ cần nói vài ba câu là đã giải quyết xong. Hoàng đế nắm tay nàng thở dài: “Trẫm thật sự không muốn nàng rời xa trẫm.”
 
Nguyệt Hồi nói không sao đâu: “Trên đầu ta còn có phần thưởng của ngài, vào Từ Ninh cung sẽ tiếp thêm can đảm cho ta, tựa như có ngài ở bên cạnh ta.”
 
Nàng rất thông minh, thông minh ở chỗ không để Hoàng đế rơi vào hoàn cảnh xấu, tự đặt mình vào vị trí thấp, chắc chắn mình phải rời xa Hoàng đế. Hoàng đế tất nhiên không còn gì để nói, chỉ đành đồng ý cho nàng tạm đến Từ Ninh cung, nàng đến đó rồi cũng tìm một số việc để làm, cùng Trân ma ma lau người, thay quần áo cho Thái hậu.
 
Một người không thể động đậy cơ thể, còn sống nhưng không có ý nghĩa quá lớn, ăn uống tiểu tiện hoàn toàn không thể tự làm chủ, người luôn được đặt nằm trên giường, cả ngày bất động im lặng, không biết là tình hay ngủ. Nguyệt Hồi thay miếng đệm lót cho Thái hậu, trong lòng cũng cảm thấy thương cảm, bà ta đã từng là người tôn quý, hiện giờ lại chật vật như vậy, là do đâu chứ. Người của Ti Lễ giám quả thật ra tay tàn nhẫn nhưng cũng đâu còn cách nào khác, không thể để bà ta làm náo loạn triều đình được. Còn bản thân nàng, trong lòng ít nhiều cũng có chút thẹn với bà ta, không có cách nào đền bù nên chỉ có thể hầu hạ mấy việc bẩn thỉu, làm tận tâm một chút.
 
Kết quả Lương Ngộ biết được nàng ở Từ Ninh cung giúp Thái hậu dọn phân, lau nước tiểu, lập tức quăng chén trà trong tay: “Ai để Nguyệt Hồi làm những việc đó? Người của Từ Ninh cung chết hết rồi sao?”
 
Tần Cửu An sợ đến mức rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ: “Là do cô nương muốn tự mình làm, thuộc hạ không ngăn được. Tiểu nhân đã thông báo qua, lại nhìn thấy cô nương đi vào buồng sưởi, cho dù thế nào cũng cản nô tài ở ngoài, rốt cuộc để Hoàng thượng biết cũng không phải điều tốt.”
 
Lương Ngộ lạnh mặt đứng dậy, đi qua đi lại hai vòng: “Nói với Tôn gia, Thái hậu có ý chỉ, tuyên Tôn phu nhân ngày mai vào Từ Ninh cung yết kiến. Chuyện này nên giải quyết sớm, để lâu cũng không phải cách tốt.”
 
Tần Cửu An nói vâng, vội mang theo áo choàng ra ngoài truyền lời.
 
Phía bên Tôn gia nhận được tin, hai vợ chồng nhìn nhau, đến khi tiễn người ra khỏi cửa, Tôn phu nhân mới nói: “Bây giờ Thái hậu truyền ta vào cung là có ý gì?”
 
Tôn Tri Đồng cũng rất kinh ngạc, ông ta đã mua được tin, nghe nói ngày đó đồ của Thái hậu không có đặt mua qua nha môn bọn họ, tất cả đều qua tay Ti Lễ giám. Hiện giờ Lương Ngộ bận chuyện quản lý việc quan trọng, sao có thể lo lắng những chuyện nhỏ nhặt, nếu phân phó cho Ti Lễ giám gánh vác, không phải là nói rõ bên trong có bí mật sao. Bà còn nhớ hay không, lần sắc lập Hoàng hậu đó, Trương Hằng phụng mệnh tìm người giả giọng nói ở địa giới Trực Lệ? Rốt cuộc ngày đó có phải chính miệng Thái hậu nói không, tạm thời khó mà biết được, hai người là tỷ muội nhiều năm, ngày mai nghe xong sẽ rõ.
 
Tôn phu nhân nói ra nghi vấn: “Cả triều văn võ nhiều người như vậy, còn không nghe ra có phải Thái hậu nói không? Đều điếc cả rồi sao!”
 
Tôn Tri Đồng trừng mắt liếc nhìn bà một cái: “Phụng Thiên điện lớn như vậy, tiếng vang tiếng gió hòa lẫn với nhau, sao có thể phân biệt được!”
 
Tôn phu nhân bị mắng, ngượng ngùng ngậm miệng, cân nhắc một lát lại nói: “Ông nói lần trước ở điện buông rèm, nếu như ngày mai đi vẫn không được gặp mặt, vậy phải làm thế nào? Tóm lại vẫn không thể xông vào! Đám Phiên tử Đông Xưởng làm hại bao nhiêu quan viên triều đình, nếu chúng ta lỗ mãng…”
 
Lỗ mãng tức là tự tìm đường chết, dĩ nhiên Tôn Tri Đồng biết, nếu không phải đột nhiên chọn Hoàng hậu kia, ông ta cũng không muốn đi vào vũng bùn này. Tuy nói Thái hậu rất tùy hứng nhưng nếu là chuyện lớn sẽ không tùy ý thay đổi, cũng là bởi có thể vì không phục nên suy cho cùng ông ta ít nhất muốn biết được lý do thay đổi Hoàng hậu.
 
“Không gặp được người cũng không cần xông vào, chỉ cần cẩn thận lưu ý, nhìn xem có điều gì khác thường không.” Tôn Tri Đồng nói, nhìn bầu trời bên ngoài: “Năm trước Phò mã lại được chuyển đến Giang Chiết, Công chúa hành trang đơn giản hồi kinh, nếu đi nhanh thì hai ngày sau sẽ đến Trực Lệ. Ti Lễ giám có thể cản chúng thần gặp Thái hậu nhưng không thể ngăn khuê nữ thăm mẹ ruột, đến lúc đó điện hạ muốn vào cung, ta ngược lại muốn xem Lương Ngộ sẽ có hành động như thế nào.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.