Từ Bi Thành

Chương 24: Tuần Vực



“Giám đốc Mộ, gần đây chị có chuyện vui gì mà khí sắc tốt thế”. Trợ lý Giang Na đặt tài liệu lên bàn, tươi cười hỏi Mộ Thiện.

Một cô gái trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh mỉm cười: “Chắc chắn là chị…đang yêu đúng không ạ? Giám đốc Mộ, lúc nào chị bảo người bạn trai đi BMW của chị mời tụi em ăn cơm nhé”.

Nếu là trước kia, Mộ Thiện nhất định sẽ tán gẫu cùng đồng nghiệp, nhưng hôm nay cô chỉ mỉm cười: “Đừng nói linh tinh, các cô mau làm việc đi”.

Mộ Thiện vừa cầm tập tài liệu, chuông điện thoại reo vang. Giọng nói trầm ấm của Trần Bắc Nghiêu truyền đến: “Anh đang ở dưới tầng một”.

Mộ Thiện rời khỏi văn phòng trong ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò của đồng nghiệp. Khi ra khỏi đại sảnh, cô nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đỗ ngoài cửa.

Ngày nào cũng như ngày nào. Nắm trong tay hai giới hắc bạch đạo ở thành phố Lâm, đáng lẽ Trần Bắc Nghiêu phải bận tối mắt tối mũi mới đúng, vậy mà anh có thời gian rảnh rỗi đưa đón cô mỗi ngày.

Khi Mộ Thiện đi gần đến nơi, lái xe mở cửa cho cô. Mộ Thiện cúi đầu, thấy Trần Bắc Nghiêu mặc comple đen ngồi ở hàng ghế sau, tay anh đặt lên đầu gối. Anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.

Mộ Thiện coi anh như không khí, cô ngồi vào vị trí, giở tập tài liệu trong tay ra xem.

Mấy giây sau, Trần Bắc Nghiêu đặt tay lên vai Mộ Thiện: “Tươi tỉnh một chút đi em!”

Sắc mặt Mộ Thiện vẫn lạnh như băng.

Đã năm ngày trôi qua kể từ đêm cuồng loạn đó.

Tất cả hành lý của Mộ Thiện được chuyển đến nhà Trần Bắc Nghiêu, cô chính thức trở thành người đàn bà của anh. Trần Bắc Nghiêu dường như không bao giờ thỏa mãn nhu cầu, dù vết thương chưa lành hẳn nhưng tối nào anh cũng nhấn chìm cô trong hoan lạc, khiến cô thực sự nhận thức một người đàn ông kìm nén dục vọng nhiều năm đáng sợ như thế nào.

Ban ngày anh giữ lời hứa, không gây ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của cô. Chỉ có điều ngày nào anh cũng gửi hoa tươi đến văn phòng Mộ Thiện, thỉnh thoảng còn chuẩn bị hộp quà đặt ở ghế sau xe ô tô.

Giống như cô và anh đang yêu đương hẹn hò, anh rất dịu dàng và chiều chuộng cô.

Mộ Thiện không nhìn Trần Bắc Nghiêu, cô luôn giữ thái độ thờ ơ từ đầu đến cuối.

Chỉ có ở trên giường, thỉnh thoảng cô mới cắn xé anh, anh đáp lại bằng cách càng ra vào mạnh hơn, đưa cô đến hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khoái lạc khác.

Mộ Thiện biết Trần Bắc Nghiêu đang từng bước mài mòn góc cạnh sắc nhọn của cô.

Trần Bắc Nghiêu dẫn Mộ Thiện tới một nhà hàng nằm ở con đường phía sau khách sạn nơi phồn hoa nhất thành phố. Mặc dù nằm ở khu phố sầm uất nhưng không gian nhà hàng rất yên tĩnh. Bức tường đá rêu phong mang đậm kiến trúc cổ xưa.

Ở bên trong nhà hàng, lối đi lại cũng rất tĩnh mịch. Ngoài nhân viên phục vụ dẫn đường, Mộ Thiện không nhìn thấy một người nào khác. Cô lặng lẽ đi theo Trần Bắc Nghiêu tới phòng riêng nằm ở góc trong cùng.

Khách vẫn chưa đến, căn phòng không một bóng người. Trên chiếc bàn gỗ đen thấp theo kiểu Nhật Bản bày mấy đĩa đồ ăn trông rất bắt mắt. Đằng sau có một bức bình phong thủy mặc.

Trần Bắc Nghiêu cầm tay Mộ Thiện đi vòng ra sau tấm bình phong. Anh đẩy cánh cửa gỗ ở đằng sau, cánh cửa thông sang một gian phòng khác.

Hóa ra đó là một phòng tranh. Trên tường treo đầy những bức họa tinh tế, có tranh thủy mặc, tranh sơn dầu, giống như ở một nơi phong cảnh đẹp không có tận cùng.

Hai người đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài cửa kính trồng đầy cây xanh. Ở góc phòng, một chiếc piano màu đen bóng nổi bật dưới ngọn đèn vàng.

Trần Bắc Nghiêu buông tay Mộ Thiện, anh đi tới chỗ cây đàn ngồi xuống.

Tiếng đàn du dương vang lên, bản nhạc anh chơi là bản “Canon” nổi tiếng.

Mộ Thiện vốn nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau cô không nhịn được liền quay lại nhìn anh.

Trần Bắc Nghiêu cúi đầu, anh chơi rất tập trung.

Mi mắt anh hơi khép lại, gương mặt trắng trẻo của anh lung linh dưới ánh đèn vàng, bất cứ ai liếc qua dáng vẻ của anh lúc này cũng không thể rời mắt.

Thần sắc anh khoan thai và thư thái hiếm thấy. Đôi bàn tay anh như có linh hồn, lướt nhanh trên phím đàn.

Hình ảnh Trần Bắc Nghiêu đang ngồi chơi đàn và người đàn ông thâm hiểm cường thủ hào đoạt những ngày qua như hai người hoàn toàn xa lạ.

Tiếng đàn réo rắt bi thương, Mộ Thiện cảm thấy vạn vật đều biến mất, tầm mắt cô chỉ còn lại bóng dáng cô độc của anh ngồi ở đó.

Vào giây phút này, người đàn ông trước mặt Mộ Thiện vô cùng dịu dàng và tinh khiết.

Mộ Thiện thấy chua xót trong lòng, cô hận Trần Bắc Nghiêu, nhưng nghe tiếng đàn và nhìn gương mặt bình thản của anh, cô chỉ mong giây phút này có thể kéo dài mãi mãi.

Khi bản nhạc kết thúc, Trần Bắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn Mộ Thiện. Hai tay Mộ Thiện túm lấy gấu váy, cô nhìn vào mắt anh, nhất thời không nhúc nhích.

Hai người ngẩn ngơ trầm mặc mắt đối mắt, cho đến khi đằng sau vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.

“Mộ Thiện, Bắc Nghiêu”.

Diệp Vi Nông đứng dưới bức tranh cuộn tròn ở trên tường, đằng sau cô là một người đàn ông cao lớn. Anh ta mỉm cười gật đầu với Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu.

Mộ Thiện giật mình.

Người đàn ông khoảng ba lăm ba sáu tuổi, diện mạo sáng sủa. Đôi mắt sâu của anh ta rất ôn hòa, khiến ngũ quan vốn góc cạnh mềm mại hẳn. Chỉ đứng yên một chỗ nhưng người đàn ông tỏa ra một sức mạnh đáng tin cậy.

Trong lúc Mộ Thiện chưa định thần, vai cô bị một người ôm nhẹ, người đó đưa cô đi đến trước Diệp Vi Nông và người đàn ông mới xuất hiện.

“Đây là Lão Tuần nhà tớ”. Diệp Vi Nông mỉm cười: “Hai người gọi anh ấy Lão Tuần là được rồi”.

“Cậu chơi đàn hay thật”. Lão Tuần nhìn Trần Bắc Nghiêu: “Tuần Vực”.

Trần Bắc Nghiêu bắt tay anh ta: “Trần Bắc Nghiêu”.

Bốn người quay về phòng ăn ngồi xuống. Sau khi hàn huyên vài câu, Diệp Vi Nông quay sang Lão Tuần: “Anh nói những thứ thuộc về nghệ thuật như tiếng đàn và tranh vẽ có thể phản ánh tình cảm và lòng dạ con người. Hôm nay nghe Tiểu Bắc đánh đàn, anh có cảm nhận gì?”

Lão Tuần mỉm cười, thốt ra mấy từ đầy thâm ý nhưng lại khó nắm bắt: “Tiếng đàn như bản thân người đó”.

Trần Bắc Nghiêu cười cười, kính rượu Lão Tuần.

Đặt ly rượu xuống bàn, Lão Tuần nhìn Mộ Thiện: “Nghe Vi Nông nói, Tiểu Mộ cũng tốt nghiệp đại học H?”

Mộ Thiện gật đầu: “Không ngờ trùng hợp như vậy”.

Lão Tuần cất giọng tán thưởng: “Bỏ qua nhiều doanh nghiệp nước ngoài với mức lương cao để về quê gian khổ lập nghiệp, người như Tiểu Mộ thật hiếm có. Sau này trong việc kinh doanh gặp khó khăn gì, cô hãy gọi điện cho thư ký của tôi, đừng ngại”.

Mộ Thiện tỏ ra cảm kích, cô nâng ly rượu nhưng bị Trần Bắc Nghiêu đoạt mất, anh cười tươi với cô: “Còn không mau gọi sư huynh? Anh thay em kính sư huynh một ly”.

Diệp Vi Nông cười cười: “Cậu ấy có uống ngàn chén cũng chẳng say đâu. Trần Bắc Nghiêu, anh bảo vệ cậu ấy kỹ quá đấy!”

Trần Bắc Nghiêu uống cạn ly rượu rồi cất giọng bình thản: “Chúng tôi dự định có con nên tôi mới không cho cô ấy uống rượu”.

Ngữ điệu của anh rất đúng mực và dịu dàng, người nào nghe thấy chắc cũng sẽ cảm động.

Mộ Thiện đang uống trà bị sặc trong cổ họng.

Diệp Vi Nông kinh ngạc nhìn Mộ Thiện. Ánh mắt Lão Tuần ôn hòa thêm mấy phần, anh ta gật đầu với Trần Bắc Nghiêu: “Cậu có phúc mới tìm được cô bạn gái tốt như Tiểu Mộ”.

Mặc dù lời nhận xét “Tiếng đàn như bản thân người đó” mang tính khách sáo nhưng ấn tượng của Lão Tuần về Trần Bắc Nghiêu cũng không tồi. Hai người trò chuyện đến nửa đêm, phần lớn thời gian họ bàn luận về nền kinh tế của thành phố Lâm và những khó khăn các doanh nghiệp vừa nhỏ gặp phải khi chuyển đổi mô hình kinh tế. Có lúc Lão Tuần cau mày trầm ngâm, có lúc mỉm cười vui vẻ.

Diệp Vi Nông kéo Mộ Thiện ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.

Trước đó Mộ Thiện đã thông báo với Diệp Vi Nông, cô thay đổi quyết định, cô muốn quay về với Trần Bắc Nghiêu. Diệp Vi Nông biết mối quan hệ giữa Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu không phải nói bỏ là có thể bỏ nên cô cũng không có ý định khuyên nhủ bạn.

Lúc đó, Diệp Vi Nông chỉ thở dài nói: “Cũng tốt thôi, thật ra tớ mong cậu quay về với anh ta, ít nhất cậu cũng không ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mấy hôm trước”.

Lúc này, Diệp Vi Nông quan sát từ đầu đến chân Mộ Thiện rồi mỉm cười: “Quả nhiên khác hẳn”.

“Khác gì cơ?” Mộ Thiện giả bộ không hiểu.

Diệp Vi Nông véo má Mộ Thiện: “Trông cậu mềm mại tươi tắn hẳn ra”.

Mộ Thiện đỏ mặt, Diệp Vi Nông nói nhỏ: “Vừa rồi chứng kiến cảnh anh ta chơi đàn cho cậu nghe, tớ rất cảm động. Mộ Thiện, tớ biết bây giờ cậu vẫn chưa thoải mái lắm, nhưng mỗi người cả đời cũng chỉ yêu một người. Tuy công ty của Trần Bắc Nghiêu có dính dáng đến xã hội đen nhưng dù sao anh ta không làm ăn phi pháp quá đáng. Nếu không hôm nay Lão Tuần cũng chẳng đến gặp anh ta”.

Mộ Thiện không lên tiếng.

Diệp Vi Nông không nhìn Mộ Thiện, cô thở dài: “Không ngờ một người đàn ông lạnh lùng như Trần Bắc Nghiêu mở miệng ra là nhắc đến con cái. Nếu cậu không tình nguyện ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ rất đáng thương”.

Mộ Thiện đánh trống lảng: “Còn cậu thì sao? Lúc nào mới định sinh con? Lúc gặp cậu, thị trưởng Tuần không phải độc thân đúng không?”

Diệp Vi Nông mỉm cười: “Bên Bắc Kinh ép anh ấy tái giá nhưng anh ấy không chịu. Tớ và anh ấy không thể kết hôn, nhưng sống như bây giờ tớ đã cảm thấy mãn nguyện rồi”.

Hơn mười giờ đêm, Lão Tuần và Diệp Vi Nông ngồi xe ra về trước. Trần Bắc Nghiêu tặng Lão Tuần bức thư pháp do ông ngoại anh viết. Lão Tuần hơi bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.

Vừa ngồi lên xe, Trần Bắc Nghiêu lập tức áp sát, người anh toàn mùi rượu.

“Cám ơn em!” Đôi mắt anh sáng ngời.

Mộ Thiện nói lãnh đạm: “Không phải vì anh. Ba năm sau, công ty tôi vẫn tiếp tục làm ăn ở thành phố Lâm”.

Trần Bắc Nghiêu không đếm xỉa đến sự lạnh nhạt của Mộ Thiện, anh cười cười cầm tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ. Mộ Thiện cảm thấy buồn buồn, vừa định giật lại nhưng anh càng nắm chặt hơn.

Trần Bắc Nghiêu không còn vẻ dịu dàng, trầm mặc và ẩn nhẫn của ngày nào. Bây giờ chỉ cần anh muốn, anh sẽ cướp đoạt một cách thẳng thắn và tàn nhẫn.

Có lẽ do cuộc gặp gỡ tối nay thuận lợi nên tâm trạng Trần Bắc Nghiêu rất tốt.

Tối nay, Mộ Thiện lại được chứng kiến một bộ mặt khác của Trần Bắc Nghiêu. Cô không thể không khâm phục thủ đoạn của anh.

Thị trưởng Tuần là người có gia thế lẫy lừng, anh ta không bận tâm đến tiền bạc cũng như phụ nữ, mấy năm nay bên cạnh anh ta chỉ có Diệp Vi Nông. Anh ta được điều từ Bắc Kinh về thành phố Lâm, không bao lâu sau chắc chắn sẽ được đề bạt vào vị trí cao hơn.

Làm thế nào mới có thể khiến thị trưởng Tuần trở thành bạn bè?

Đó là chiêu “quân tử kết giao”.

Bản nhạc “Canon” bi thương, ai nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu lúc đó cũng sẽ bị tư thế và dung mạo thanh tao cô độc của anh chinh phục.

Người phụ nữ của anh lại là sinh viên đại học H, là tiểu sư muội trong sạch chính trực. Điều này càng giúp Trần Bắc Nghiêu ghi điểm trong con mắt thị trưởng Tuần. Hơn nữa anh dịu dàng chăm sóc bảo vệ người anh yêu thương, anh chung tình như thị trưởng Tuần đối với Diệp Vi Nông.

Anh có cách nhìn độc đáo về xu hướng phát triển kinh tế của thành phố Lâm, anh cho thấy anh là một nhà doanh nghiệp trẻ đầy tài năng.

Anh thể hiện tất cả nhiều điều đó một cách tự nhiên, khiến thị trưởng Tuần nhìn anh bằng con mắt khác hoàn toàn.

Mộ Thiện không hề cảm thấy bất ngờ khi chứng kiến Trần Bắc Nghiêu khéo léo dẫn dắt thị trưởng Tuần trở thành tri kỷ của anh. Người đàn ông này làm gì cũng mưu tính trước. Cô chỉ là không biết anh kết bạn với thị trưởng Tuần là để "thủ thành" hay "tiến công"?

Dường như nhận ra sự ngờ vực của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu nhếch mép: “Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không giấu em”.

Mộ Thiện không muốn nhiều lời với Trần Bắc Nghiêu, nhưng chuyện này liên quan đến thị trưởng Tuần và Diệp Vi Nông, cô không thể không bận tâm, vì vậy cô hỏi: “Gần đây anh bận công việc gì?”

Trần Bắc Nghiêu không trả lời, chỉ cười cười nhìn cô. Đáp án cô tự hiểu.

Ánh mắt của anh khiến Mộ Thiện không chống đỡ nổi, cô quay sang chỗ khác rồi mở miệng hỏi thẳng: “Sau khi kết bạn với thị trưởng Tuần, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”

Trần Bắc Nghiêu tiếp tục cười cười, anh sờ bao thuốc, nhìn thấy cô lại rút tay về.

“Thiện Thiện, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Chín mươi chín phần trăm thời gian, anh là một thương nhân làm ăn chân chính”.

Mộ Thiện im lặng.

Trần Bắc Nghiêu tiếp tục lên tiếng: “Phó tỉnh trưởng họ Triệu vừa được đề bạt đi Bắc Kinh. Tỉnh ủy khuyết một vị trí, nghe nói sẽ tuyển người từ thành phố Lâm. Em càng đánh giá ai cao hơn?”

Mộ Thiện hiểu chữ “càng” anh nói ở đây là chỉ thị trưởng Tuần và phó thị trưởng Ôn Tệ Trân.

Cô trầm mặc vài giây rồi mở miệng: “Nghe nói Tuần Vực là con trai nhỏ không được trọng dụng của Tuần gia nên mới bị đẩy đến thành phố Lâm, bản thân anh ta cũng không tệ. Ôn Tệ Trân nhiều năm qua là chỗ dựa của Đinh Mặc Ngôn, tôi không nghĩ ông ta trong sạch. So với Ôn Tệ Trân, tôi thà bỏ một phiếu cho thị trưởng Tuần”.

Thấy Mộ Thiện không còn giữ thái độ xa cách, Trần Bắc Nghiêu cúi đầu, hai tay anh nâng mặt cô rồi dịu dàng liếm viền môi cô.

“Ừ, chúng ta cùng bỏ một phiếu cho thị trưởng Tuần”.

Hôm đó Trần Bắc Nghiêu và thị trường Tuần chỉ nói chuyện thuộc tầm vĩ mô, không hề nhắc đến vấn đề cá nhân. Vài ngày sau, Trần Bắc Nghiêu lại bảo Mộ Thiện cùng anh đi gặp thị trưởng Tuần. Lần này, hai người giống như bạn tâm giao thật sự.

Có một điều Mộ Thiện không ngờ tới, nửa tháng sau xuất hiện một vụ scandal long trời lở đất, khiến chốn quan trường từ trước đến nay vốn rất bình ổn của thành phố Lâm rung chuyển mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.