Từ Bi Thành

Chương 41: Quyến Luyến



Mộ Thiện ngủ khoảng một tiếng đồng hồ mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cô trông thấy Trần Bắc Nghiêu đang ngắm nhìn cô. Không đợi cô định thần, anh giơ tay giữ gáy cô và cúi xuống hôn cô.

Trần Bắc Nghiêu không nhịn được, muốn hôn là hôn. Mộ Thiện hồn bay phách lạc trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Đầu cô lại một lần nữa xuất hiện câu hỏi, cô và Trần Bắc Nghiêu đi đến đâu mới là tận cùng? Vào thời khắc này, cô không muốn rời xa anh hơn bất cứ lúc nào. Nhưng đến khi trở về và phải đối mặt với hiện thực thì sao?

Nghĩ đến đây, đầu lưỡi Mộ Thiện hơi cứng lại, cô thở dài một hơi. Trần Bắc Nghiêu nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của cô, anh rời khỏi môi Mộ Thiện, cô cười nói: "Em...em đi xem nồi canh."

Trần Bắc Nghiêu dõi theo dáng đi vội vã của cô, anh không kiềm chế nổi thè lưỡi liếm môi.

Ở góc bên này, Đinh Hành nghe thấy hết tiếng động mờ ám của hai người? Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng bên ngoài bầu trời trong vắt, không một vầng mây, tầm nhìn hạn hẹp khiến anh không thể dừng mắt ở một nơi nào đó để phân tán sự chú ý.

Vài phút sau, Mộ Thiện và Buma lần lượt mang cơm lên nhà. Buma tuy bảo thủ nhưng những việc chăm sóc bệnh nhân như đút cơm bà không hề quản ngại.

Trần Bắc Nghiêu vốn đang mải suy nghĩ nên không để ý đến Mộ Thiện. Đến lúc ngẩng đầu, anh mới nhìn thấy cô ngồi xuống cạnh anh, trước mặt là khay cơm canh thơm phức. Do bị thương, Trần Bắc Nghiêu không có khẩu vị, nhưng trước bát canh gà vàng óng ánh và đĩa cá hấp ngon mắt, anh liền động đậy ngón tay cái tỏ ý tán thưởng.

Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Đinh Hành ăn kiểu gì?"

"Buma đút cho anh ấy." Mộ Thiện múc một thìa canh đưa lên miệng thổi, cô sợ còn nóng nên thè lưỡi liếm thử mới đưa vào miệng anh.

Trần Bắc Nghiêu há mồm uống hết, anh cảm thấy mùi vị hấp dẫn vô cùng.

Mộ Thiện gỡ hết xương cá từ lúc ở dưới bếp, cô gạt miếng cá, miệng lẩm bẩn: "Hình như vẫn gỡ hết xương nhỏ."

"Thiện Thiện, miệng anh không bị thương đâu."

Mộ Thiện phì cười: "Em quên mất."

Trần Bắc Nghiêu mỉm cười nhìn Mộ Thiện, như muốn nói với cô, miệng anh không bị thương, chẳng phải vừa rồi cô mới thưởng thức hay sao? Mộ Thiện đỏ mặt, Trần Bắc Nghiêu lại nói nhỏ: "Quan tâm quá sẽ loạn đó."

Mộ Thiện vừa định đáp lời, phía bên kia tấm màn che đột nhiên vang lên tiếng ho của Đinh Hành. Mộ Thiện đặt bát cơm xuống khay, đứng dậy vén màn đi qua bên đó. Đinh Hành đang ngồi thẳng, tay anh ôm cổ ho sặc sụa.

Mộ Thiện vội kêu Buma đi lấy dấm. Đinh Hành ngửi thấy mùi dấm liền cau mày: "Tôi không cần...một lát sẽ đỡ ngay."

"Bị hóc xương cá không phải chuyện nhỏ đâu". Mộ Thiện vỗ lưng Đinh Hành, nói giọng dịu dàng.

Đinh Hành nhìn nửa bát dấm trong tay Mộ Thiện, anh mỉm cười rồi uống sạch.

"Cả đời này chắc tôi chưa bao giờ uống nhiều dấm như vậy". Anh nhăn nhó.

"Anh thấy đỡ hơn chưa?"

Đinh Hành gật đầu.

"Anh ăn từ từ thôi". Mộ Thiện nói, cô không yên tâm, đón cái bát và thìa trong tay Buma rồi tỉ mỉ gỡ hết xương nhỏ.

Đinh Hành không rời mắt khỏi Mộ Thiện: "Là tôi ăn vội quá."

Mộ Thiện mỉm cười: "Trong nồi vẫn còn nhiều, anh cứ ăn từ từ đi." Nói xong cô đứng dậy đi sang bên kia tấm màn che. Đinh Hành nhìn đống thịt cá trong bát, anh đột nhiên thấy cổ họng vẫn còn đau buốt.

Dưới sự chăm sóc chu đáo của Mộ Thiện, vết thương của hai người dần hồi phục, khí sắc của họ mỗi ngày một tốt hơn. Mộ Thiện dò hỏi ra, đi thuyền một đêm là có thể đến thị trấn gần nhất. Chỉ là trên sông thường có binh lính tuần tra, có thể lọt qua tầm mắt của bọn họ hay không cần đến yếu tố may mắn.

Nhưng cũng chỉ còn cách đó.

Vào ngày thứ tư, thời tiết nóng bức hơn bình thường. Buổi tối khi Mộ Thiện lau người cho Đinh Hành, cô cảm thấy thân thể anh hơi nóng. Lúc đầu cô không để ý, nhưng sau đó khi lau nguời Trần Bắc Nghiêu, cô mới cảm thấy nhiệt độ cách biệt khá lớn.

Mộ Thiện lập tức đi lấy cặp nhiệt độ đưa cho Đinh Hành. Bộ dạng Đinh Hành tương đối uể oải, anh cau mày nói không cần. Mộ Thiện bắt anh giơ tay rồi kẹp nhiệt độ vào nách anh.

Vài phút sau Mộ Thiện rút cặp nhiệt độ ra kiểm tra, là 39 độ 2. Cô hơi hốt hoảng, mở vết thương của anh ra xem, quả nhiên vết thương mưng mủ, biểu hiện của sự nhiễm trùng.

Mặt Đinh Hành đỏ một cách không bình thường, ánh mắt đờ đẫn. Bắt gặp vẻ căng thẳng của Mộ Thiện, anh mở miệng an ủi: "Em đừng lo, tôi có thể chịu đựng."

Mộ Thiện tuy không phải là người làm nghề y, nhưng cô cũng từng nghe nói đến hậu quả nghiêm trọng của việc vết thương đạn bắn bị nhiễm trùng. "Không được!" Cô cất giọng kiên quyết: "Tôi sẽ đi tìm bác sỹ."

Cô lại bước qua tấm vải về bên Trần Bắc Nghiêu: "Vết thương của Đinh Hành hình như bị nhiễm trùng rồi. Em phải đi tìm bác sỹ." Nói thì nói vậy nhưng cả ba người đều biết, đã mấy ngày trôi qua, tình hình bên ngoài chắc chắn vẫn còn căng thẳng. Lúc này đi tìm bác sỹ khám cho bệnh nhân bị đạn bắn là một việc làm rất mạo hiểm. Vì vậy Đinh Hành mới nói anh có thể chịu đựng.

Trần Bắc Nghiêu đưa mắt về phía Đinh Hành: "Dìu anh qua bên đó xem thế nào."

Mộ Thiện không lên tiếng, anh và Đinh Hành cùng một loại người, đối với vết thương kiểu này chắc chắn có kinh nghiệm hơn cô. Trần Bắc Nghiêu tựa vào Mộ Thiện, khó nhọc tiến lại gần Đinh Hành.

"Đúng là bị nhiễm trùng rồi." Ánh mắt anh tối lại: "Liệu có thể tìm được một bác sỹ đáng tin cậy không?"

Mộ Thiện đáp: "Buma nói, trong thôn có ông bác sỹ già sống một mình. Ông ta từng là bác sỹ quân y, em bảo Buma đi mời ông ấy đến đây rồi tính sau."

Trần Bắc Nghiêu gật đầu, Đinh Hành nói nhỏ với Mộ Thiện: "Em hãy cẩn thận, đừng miễn cưỡng quá."

Mộ Thiện nghĩ, cùng lắm là nhét cho ông bác sỹ nhiều tiền để ông ta ngậm miệng. Hơn nữa cô nghĩ, ông ta hành nghề y nhiều năm, chắc cũng có lòng trắc ẩn. Còn Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành lại có chung ý nghĩ: nếu ông bác sỹ không nghe lời, họ sẽ giết người diệt khẩu.

Mộ Thiện kể tình hình với Buma, Buma tưởng Đinh Hành là anh trai Mộ Thiện, không nói không rằng lập tức đi tìm ông bác sỹ. Một lúc sau, bà một mình quay về, nói với Mộ Thiện, ông bác sỹ muốn nhận tiền trước mới chịu đến đây. Trên người Mộ Thiện chỉ còn lại hơn một trăm đô la Mỹ. Cô vốn có ý định đưa tờ một trăm cho ông bác sỹ, nhưng ngẫm đi nghĩ lại, cô chỉ đưa cho Buma tờ hai mươi đô la.

Khoảng mười phút sau, ông bác sỹ đến nơi. Ông ta không cao lắm, tầm năm mươi tuổi, hai mắt ti hí trông không mấy có thiện cảm.

Bác sỹ vào nhà, vừa nhìn thấy Mộ Thiện liền cau mày: "Người đại lục?"

Ông ta sử dụng tiếng Trung. Mộ Thiện nghĩ thầm, hóa ra là bác sỹ của Quốc dân đảng. Nhưng người đại lục thì có gì đáng nhăn mặt nhíu mày?

"Vâng, tôi từ Bắc Kinh đến đây du lịch. Vài ngày trước anh trai tôi bị trúng đạn." Mộ Thiện trả lời.

Ông bác sỹ gật đầu đi vào phòng trong. Ông ta hơi sững người khi thấy tấm vải treo giữa phòng. Mộ Thiện đưa ông ta đến chỗ Đinh Hành. Ông ta kiểm tra vết thương, sờ trán Đinh Hành rồi lắc đầu: "Nhiễm trùng nặng quá, không dễ chữa trị."

Mộ Thiện hiểu ý, rút tờ một trăm đô la dúi vào tay ông ta: "Bác sỹ, xin hãy cứu anh trai tôi."

Ông bác sỹ bỏ tờ tiền vào túi áo, chỉ tay vào vết thương của Đinh Hành: "Ai xử lý vết thương này, không nhiễm trùng mới lạ. Tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, thuốc cũng không dễ kiếm."

"Bác sỹ, tôi chỉ có từng đó tiền." Mộ Thiện lên tiếng.

Ông bác sỹ đưa mắt nhìn cô rồi quay sang nói với Buma vài câu tiếng Thái. Buma đi ra ngoài, một lát sau bà cầm tờ một trăm đô la đưa cho bác sỹ. Bác sỹ nhận tiền mới bắt đầu mở hộp thuốc ông ta mang theo xử lý vết thương của Đinh Hành.

Mộ Thiện cảm thấy rất khó chịu, Buma giúp bọn cô nhiều như vậy, bây giờ bà lại phải lấy số tiền bọn cô ban đầu đưa cho bà làm tiền thuốc. Ông bác sỹ này rõ ràng thừa nước đục thả câu, ức hiếp người lương thiện.

Nhưng Mộ Thiện cố gắng nhẫn nhịn. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bác sỹ cuối cùng cũng xử lý xong vết thương. Ông ta đưa cho Mộ Thiện một số thảo dược, dặn cô cách sử dụng. Sau đó ông ta nói: "Đây là lượng thuốc dùng trong ba ngày. Ba ngày sau hết thuốc cô hãy đến chỗ tôi lấy thêm."

Mộ Thiện tất nhiên hiểu ý, ba ngày sau lại phải bỏ tiền mua thuốc. Bắt gặp vẻ ngập ngừng của Mộ Thiện, ông bác sỹ đột ngột chuyển đề tài: "Tôi nghe nói mấy ngày trước có tàn binh của Thủ lĩnh Khunda trốn đến nơi này. Bây giờ tướng quân thưởng một trăm đô la cho một đầu người, cậu này không phải lính đào ngũ đấy chứ?"

Mộ Thiện trầm mặc trong giây lát, sau đó cô cười cười: "Ông đợi một lát, tôi nhớ còn một cái đồng hồ có thể đưa cho ông. Xin ông hãy cho tôi lượng thuốc đủ dùng."

"Cho tôi xem trước đã." Bác sỹ ra ngoài đợi ở phòng khách.

Mộ Thiện đóng cửa phòng rồi đi về chỗ của Trần Bắc Nghiêu, cô bắt đầu lục tung đống quần áo. Ở phía bên kia, Đinh Hành vừa thở nặng nhọc vừa đưa mắt ra hiệu Trần Bắc Nghiêu.

Mộ Thiện cuối cùng cũng mò thấy khẩu súng, cô cầm đi ra cửa. Ngoảnh đầu bắt gặp hai người đàn ông đang chăm chú nhìn mình, Mộ Thiện nói nhỏ: "Em đi dọa ông ta...Loại người tham lam như vậy, không cho ông ta biết thế nào là sợ hãi, chỉ e vừa nhận tiền của chúng ta xong, quay lưng là đi lĩnh thưởng ngay."

Cô nắm chặt khẩu súng, người không nhúc nhích. Lòng bàn tay cô đổ đầy đồ hôi từ bao giờ. Cô đặt ngón tay lên nòng súng, giữ chặt rồi lại thả lòng.

"Không thể để người này sống sót." Đinh Hành lên tiếng.

"Không được." Mộ Thiện đặt tay lên chốt cửa. Cô cảm thấy ông bác sỹ tuy đáng ghét nhưng không đến nỗi phải chết. Nếu bắt cô giết người vô tội vì sự an nguy của mình, cô không làm được điều đó. Cô chỉ muốn hù dọa ông ta, cô biết loại người như ông ta nhát gan sợ chết, sẽ không dám làm ầm lên.

Thế nhưng chuyện này hoàn toàn khác vụ cầm súng giết người trong mấy ngày trước. Bây giờ bảo Mộ Thiện ra ngoài, cầm súng uy hiếp một ông già tay không tấc sắt, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cô không bao giờ có thể ngờ, cuộc đời này cô cũng có lúc cầm súng đe dọa người khác.

Trần Bắc Nghiêu nhìn ra sư do dự của Mộ Thiện, anh chống tay xuống thành ghế, từ từ đứng dậy.

"Anh định làm gì vậy?" Mộ Thiện nghe thấy tiếng động liền quay lại đỡ anh. Cùng lúc đó, anh vươn tay nhanh như tia chớp giật khẩu súng trong tay cô.

"Để anh". Trần Bắc Nghiêu chậm rãi mở miệng: "Em yên tâm, anh sẽ không giết ông ta."

"Nhưng anh không thể đứng..."

"Mặc quần áo cho anh, gọi ông ta vào đây."

Chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay và quần ngắn cũng mất tầm mười phút. Trán Trần Bắc Nghiêu chảy đầy mồ hôi.

Anh tỏ ra kiên quyết, Mộ Thiện đành phải làm theo ý anh. Cô ra ngoài gọi ông bác sỹ. Khi cô và bác sỹ đi vào phòng, cả hai đều ngây người.

Trần Bắc Nghiêu đứng trước cửa sổ, anh đứng thẳng chứ không tựa vào đâu, cứ như người không hề hấn gì. Trong bộ quần áo màu xanh bộ đội, thân hình anh càng cao lớn hơn. Thần sắc của anh rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén sát khí đằng đằng. Chỉ nhìn anh từ xa cũng có cảm giác ngột ngạt và sợ hãi.

"Thiện Thiện, em ra ngoài trước đi." Trần Bắc Nghiêu từ từ ngồi xuống ghế, tiện tay đặt khẩu súng lên bàn.

Mộ Thiện đứng ngay ngoài cửa phòng, cô cảm thấy hơi bất an. Một lúc sau, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của ông bác sỹ, vài giây sau lại im bặt. Mộ Thiện vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, Trần Bắc Nghiêu nói không giết ông ta, anh chắc chắn sẽ không hạ sát. Lẽ nào anh làm ông bác sỹ tàn phế, nhưng cô không hề nghe thấy tiếng súng nổ? Hơn nữa với tình trạng sức khỏe của anh bây giờ, dù có đánh nhau cũng chưa chắc đánh lại ông bác sỹ.

Mộ Thiện còn đang sốt ruột, cửa phòng đột ngột mở toang. Ông bác sỹ lảo đảo xông ra ngoài, ông ta nhét tờ một trăm đô la Mỹ vào tay Mộ Thiện, miệng lắp bắp: "Tôi xin lỗi...hai mươi...hai mươi đô là đủ rồi." Nói xong không đợi Mộ Thiện mở miệng, ông ta cuống cuồng chạy khỏi nhà.

Buma cũng nghi hoặc, bà giải thích với Mộ Thiện, ông bác sỹ này rất khó tính, đây là lần đầu tiên thấy ông ta dễ ăn nói như vậy. Mộ Thiện chạy vào phòng, Trần Bắc Nghiêu đang tựa vào thành ghế thở hổn hển. Nhìn thấy cô, anh ngồi thẳng người: "Em yên tâm đi, ông ta sẽ không dám nói lung tung."

Mộ Thiện vô cùng xót xa vội đến đỡ anh nằm xuống: "Anh đã như vậy rồi còn cố làm gì?"

Trần Bắc Nghiêu nằm một lúc rồi nhẹ nhàng cầm tay cô.

Anh chưa bao giờ có một cảm giác mãnh liệt như lúc này, mấy thứ như súng ống không nên xuất hiện trong tay cô. Vừa rồi nhìn cô nắm chặt khẩu súng đứng bất động ở đó, anh có thể nhận ra tâm trạng mâu thuẫn của cô.

Điều đó khiến anh tự nhiên có cảm giác chán ghét bản thân đã đẩy cô vào hoàn cảnh buộc phải cầm súng giết người.

Trần Bắc Nghiêu bỏ khẩu súng xuống dưới gối, anh nói nhẹ nhàng: "Sau này em đừng động đến súng nữa. Những chuyện tương tự, để anh làm là được rồi."

Mộ Thiện lặng người, khóe mắt hơi cay cay.

Đinh Hành nằm bất động ở góc bên kia, anh chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc, từ cảnh Trần Bắc Nghiêu mặt trắng bệch cố gắng đứng dậy; cảnh anh bóp cổ ông bác sỹ, ánh mắt anh đầy sát khí; cảnh sau khi ông bác sỹ ra ngoài, Trần Bắc Nghiêu suýt nữa ngã xuống nền nhà, nhưng khi Mộ Thiện đi vào, thần sắc anh như không có chuyện gì xảy ra.

Vào giây phút này, Đinh Hành còn phải chứng kiến cảnh Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu quyến luyến ôm chặt nhau, quên cả sự tồn tại của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.