Từ Bi Thành

Chương 8: Bí Mật Thân Thế



Đinh Hành cảm thấy cả người anh đang di chuyển, nhưng không biết di chuyển đi đâu và trong bao lâu. Anh muốn mở mắt nhưng không mở nổi. Đầu óc anh mơ hồ thoáng qua vài hình ảnh vỡ vụn, đó là cha anh và Mạn Thù cuốn chặt vào nhau như thân rắn, khiến anh thấy buồn nôn; sau đó anh nổ súng vào cha anh, ông nằm úp mặt trên vũng máu…

Đinh Hành biết đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn. Nhưng đầu óc anh vô cùng nặng nề, giống như không chịu sự điều khiển của anh.

Đinh Hành rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, anh có cảm nhận toàn thân bỗng dưng chìm xuống, cằm đột nhiên đau buốt.

Tiếp theo có một bàn tay lớn nhét thứ gì đó vào miệng anh, khiến anh bị sặc, anh ra sức giãy giụa lắc đầu. Nhưng tóc anh bị ai đó túm chặt, miệng bị một bàn tay bóp mạnh buộc phải há ra, có người lại tiếp tục đổ vào mồm anh.

Bạch phiến! Đầu óc Đinh Hành hiện lên từ này, anh ho sặc sụa. Thứ bột màu trắng nhét đầy cổ họng và xoang mũi anh. Bọn chúng muốn anh chết vì sử dụng ma túy quá liều.

Đinh Hành hô hấp ngày càng khó khăn. Lúc anh tưởng mình tắt thở, cằm được thả ra, thân thể anh mềm nhũn đổ xuống đất.

Sau đó không có bất cứ động tĩnh nào khác.

Trong đêm tối không thấy đâu là bờ bến, Đinh Hành cảm nhận được một cơn khoái cảm kỳ dị, khiến toàn thân anh bất giác run rẩy. Anh thấy vô số bàn tay mềm mại đang dịu dàng vuốt ve cơ thể anh, sau đó người anh dâng trào một khoái cảm mãnh liệt trên cơ thể thơm ngát của một người phụ nữ.

Đinh Hành nhìn thấy Mộ Thiện, thân thể lõa lồ của cô quấn lấy người anh, cả hai không ngừng triền miên dây dưa. Anh cảm thấy tim anh đập mỗi lúc một nhanh hơn, anh dường như nghe rõ nhịp đập của huyết mạch. Đầu anh và toàn thân anh lên cơn co giật, khiến Đinh Hành theo phản xạ đập mạnh xuống nền nhà lạnh toát.

Anh biết anh sắp rơi xuống địa ngục.

“Ầm”, Đinh Hành phảng phất nghe thấy tiếng động lớn. Mặc dù nhắm mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được một luồng sáng đang chiếu vào mình.

“Có người…Hình như là Đinh Hành!” Ai đó hét lớn: “Anh ta dùng heroin! Anh ta vẫn còn hơi thở!”

Đinh Hành muốn mở mắt nói chuyện nhưng anh không thể thốt ra một tiếng. Chỉ trong giây lát anh lại chìm vào tăm tối.

Đến khi tỉnh lại, Đinh Hành chỉ nhìn thấy xung quanh một màu trắng toát. Mùi thuốc khử trùng nhức mũi tràn ngập trong không khí.

Cậu ruột Ôn Tệ Trân đang ngồi trên ghế dài đối diện giường bệnh. Thấy Đinh Hành tỉnh lại, ông ta liền đứng dậy đi tới và nắm chặt tay anh.

“Cậu…” Giọng nói anh khản đặc.

“Cháu đừng nói gì cả, cháu sẽ không sao đâu”. Chưa đầy một tháng, phó thị trưởng mới gần năm mươi tuổi dường như già đi rất nhanh. Ông ta chăm chú nhìn Đinh Hành, thần sắc vô cùng nặng nề: “Cháu hãy kể tỉ mỉ cho cậu nghe chuyện xảy ra ngày hôm đó”.

Hai ngày sau, Ôn Tệ Trân lại đến phòng bệnh của Đinh Hành.

“Trên khẩu súng có dấu tay của cháu, hiện trường chỉ có dấu chân một mình cháu. Nhân chứng Mộ Thiện mà cháu nhắc tới đã mất tích. Có điều không sao cả, vụ án này tồn tại rất nhiều nghi vấn, động cơ cháu giết người không đầy đủ, tên bác sỹ đó đã biến mất. Cậu đã sắp xếp để một người nhận tội thay cháu, nói là đánh cắp súng của cháu, phía tổ trọng án cậu cũng thu xếp xong rồi.

Bây giờ Dung Thái đã sụp đổ, Châu Á Trạch ra làm ăn riêng, không còn nhiều người giúp cháu nữa đâu. Chuyện xấu trong nhà không nên rêu rao, hôm nay thị ủy đã mở cuộc họp, vụ án này chỉ có thể giải quyết như vậy”.

Ôn Tệ Trân phân tích tình hình trước mắt đâu vào đấy, nhân thể quan sát phản ứng của Đinh Hành. Nhưng Đinh Hành tỏ ra rất bình thản, làm ông ta không nhìn ra điều gì. Sự kiện xảy ra ở Dung Thái rốt cuộc là ngẫu nhiên hay có người đứng sau thao túng? Đinh Mặc Ngôn rốt cuộc bị Đinh Hành lỡ tay giết chết hay anh bị vu oan giá họa? Trước mắt Ôn Tệ Trân vẫn chưa thể đi đến kết luận rõ ràng.

Nhưng bất luận là trường hợp nào, ông ta đều ủng hộ Đinh Hành.

Là một phó thị trưởng quản lý phương diện xây dựng và giao thông, hai năm nay Ôn Tệ Trân con đường làm quan thuận lợi, thậm chí ông ta còn ngầm tự phong là nhân vật chính trị số một ở thành phố Lâm, ông ta có tham vọng sang năm sẽ tiến vào ban lãnh đạo tỉnh.

Nhưng đúng lúc này, Dung Thái sụp đổ, Ôn Tệ Trân mất đi sự ủng hộ của một doanh nghiệp lớn nhất. Con gái chết trong tủi nhục khiến ông ta đau khổ tột cùng. Tuy nhiên, ông ta vẫn cảm thấy mất thể diện khi được lãnh đạo các cấp và bạn bè quan tâm hỏi thăm.

Ôn Tệ Trân thậm chí tán đồng quyết định kết thúc vụ án của thị ủy, chính là vì ông ta không muốn vụ việc này tiếp tục trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của người dân thành phố. Nhưng điều đó không có nghĩa ông ta không tiếp tục điều tra, tìm ra hung thủ hại chết con gái ông ta.

“Cám ơn cậu”. Sắc mặt Đinh Hành vẫn trắng bệch: “Trần Bắc Nghiêu bây giờ thế nào rồi?”

“Cháu nghi ngờ thằng đó?” Ôn Tệ Trân nhíu mày: “Công ty đầu tư hải ngoại của bên cháu có phải do nó quản lý đâu?”

“Cháu biết, hắn còn luôn bất hòa với Triệu Kỳ Thụy, người phụ trách chi nhánh công ty ở hải ngoại. Nhưng Triệu Kỳ Thụy không thể giăng cái bẫy lớn như vậy, trong công ty chỉ một mình hắn mới có năng lực đó”. Đinh Hành hít một hơi dài.

Kể từ khi Đinh Hành được cảnh sát đưa ra khỏi căn phòng tối, Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch không hề lộ diện. Họ chỉ cử người thông báo với anh sau này họ sẽ ra làm ăn riêng. Tuy nói là tan đàn xẻ nghé nhưng hai người không đến nỗi quá tuyệt tình, Trần Bắc Nghiệu thậm chí còn gửi năm triệu cho anh.

Nhưng Đinh Hành suy nghĩ tỉ mỉ một lượt, anh phát hiện người có thể giăng bẫy hai cha con anh mà thần không biết quỷ không hay chỉ có Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch.

Có lẽ bọn họ cũng đoán ra điều này nên không cần giả bộ này nọ mà đoạn tuyệt quan hệ một cách dứt khoát.

“Cháu nói cũng có lý, nhưng trong thành phố không ít người đem tiền ủy thác vào công ty đầu tư Dung Thái. Sau khi Dung Thái sụp đổ, Trần Bắc Nghiêu đứng ra thành lập công ty riêng, nó hứa hẹn nó sẽ giúp mọi người lấy lại số tiền đầu tư trong ba tháng". Ôn Tệ Trân nói nhỏ: “Bây giờ nó thường xuyên qua lại với đám quan chức, khác hoàn toàn trước đây”.

Đinh Hành hít một hơi sâu: “Cậu, trước kia ba cháu từng điều tra lý lịch của Trần Bắc Nghiêu nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Cháu nghi ngờ hắn không phải là người Hongkong chính gốc, cậu giúp cháu tìm hiểu xem sao”.

“Được”. Ôn Tệ Trân lại hỏi: “Liệu có phải do Lữ gia làm không? Lần trước chẳng phải bên đó tranh với cháu miếng đất ở ngoại ô phía đông thành phố hay sao?”

“Không đâu”. Đinh Hành trả lời: “Việc này chắc chắn do người quen gây ra. Có điều chúng đã tính sai ở điểm, cháu hít nhiều heroin như vậy mà không chết”.

Ôn Tệ Trân nói lạnh lùng: “Cháu yên tâm đi, nếu đúng là nó làm, cậu sẽ không tha cho nó”.

Đinh Hành gật đầu, đột nhiên chuyển đề tài khác: “Vẫn chưa tìm thấy Mộ Thiện sao ạ?”

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, Mộ Thiện đỏ bừng mặt. Khóe miệng anh thậm chí vẫn còn lưu lại xúc cảm khi chạm vào bờ môi mềm mại của cô.

“Cô bạn của cháu…lành ít dữ nhiều”.

Lúc Đinh Hành nằm trên giường bệnh, Mộ Thiện đang đứng trên boong tàu. Chiếc du thuyền dập dềnh trên sóng nước khiến cô phải cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn ở lồng ngực.

Trước mắt Mộ Thiện nước sông cuồn cuộn chảy, khoang tàu phía sau vọng đến tiếng nhạc, tiếng nói chuyện và hò reo. Qua khung cửa sổ khoang tàu, cô thấp thoáng nhìn thấy bàn cờ bạc màu xanh lục, máy chơi cờ bạc và những gương mặt đầy hưng phấn.

Trước đó Mộ Thiện không hề hay biết biết, trên sông cũng có tàu casino. Bây giờ cô mới biết, trong tám tuyến đường thủy của tỉnh, sáu tuyến đã thuộc về Trần Bắc Nghiêu. Chỉ đến khi Đinh gia bị lật đổ, thế lực anh che dấu bấy lâu mới lộ ra.

Nhưng tại sao Trần Bắc Nghiêu lại đưa cô đến đây?

Mộ Thiện bám chặt vào lan can con tàu, đầu óc cô choáng váng quay cuồng, khóe mắt cô nhìn thấy bóng đen đi nhanh đến. Sau đó, một cánh tay rắn chắc giữ chặt thân hình lảo đảo của cô. Mộ Thiện ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Trần Bắc Nghiêu.

“Trước đây em đâu có say sóng”. Trần Bắc Nghiêu đỡ cô về khoang tàu.

“Trước đây anh cũng đâu có giết người”. Ngữ khí của Mộ Thiện nhẹ nhàng và tỉnh bơ như đang bàn luận đến thời tiết nhưng đầy ý châm biếm.

Trần Bắc Nghiêu không lên tiếng, anh lặng lẽ đỡ cô về căn phòng riêng của anh ở tầng trên cùng khoang tàu. Trong phòng trang bị đầy đủ nội thất, Mộ Thiện tựa người vào thành ghế sofa thở hổn hển, Trần Bắc Nghiêu một tay cầm cốc nước, một tay cầm khăn mặt, anh không bận tâm đến tôn nghiêm và bộ comple đắt tiền đã bị nhàu nhát, cứ thế ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Thiện.

“Em đã đỡ chưa?” Động tác của Trần Bắc Nghiêu rất dịu dàng, nhưng giọng nói trầm ấm không để lộ bất cứ tâm trạng nào.

“Ừm…”. Cô tìm tư thế thoải mái trên ghế sofa: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát”.

Trần Bắc Nghiêu tỏ ra không hiểu ý đuổi khéo khách của Mộ Thiện, anh đứng dậy và ngồi xuống ghế sofa, chỉ cách cô một khuỷu tay.

Một không gian vốn rộng rãi, vì có sự xuất hiện của anh nên vô cùng chật hẹp.

Trần Bắc Nghiêu cúi đầu, khuôn mặt anh áp sát vào trán cô. Mộ Thiện thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.

Đây là tư thế như ngả vào nhau. Đầu óc Mộ Thiện lập tức trống rỗng ở thời khắc đó. Cô đã tưởng tượng ra cảnh này trăm ngàn lần trong tám năm qua.

Đôi mắt sáng của anh ở cự ly rất gần.

Ánh nắng từ bên ngoài lọt qua cửa sổ chiếu sáng lên gương mặt nghiêng anh tuấn của Trần Bắc Nghiêu. Anh từ từ nhắm mắt, hàng lông mi dài rung động lòng người, bờ môi mỏng của anh lặng lẽ tiến về phía cô, hơi run run chờ đợi.

Mộ Thiện ngoảnh đầu né tránh.

Khi đôi môi rơi vào khoảng không, Trần Bắc Nghiêu liền mở mắt. Anh ra tay nhanh như tia chớp khóa chặt hai tay cô, mạnh đến mức khiến cô đau buốt.

Khác với thái độ dịu dàng và bình tĩnh trước đó, vẻ mặt Trần Bắc Nghiêu lúc này hơi đanh lại, đôi mắt anh ẩn chứa tia tà ác. Anh nhìn cô chằm chằm, như muốn xuyên thấu trái tim cô.

“Đến giờ cơm rồi, ông chủ” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói trong trẻo của một cô gái.

Mộ Thiện giãy giụa hòng tránh xa sự đụng chạm với anh.

Chuyến đi kéo dài ba ngày sắp xếp lịch trình kín mít. Kể từ hôm đó, Trần Bắc Nghiêu không hề có cử chỉ thân mật với Mộ Thiện.

Mộ Thiện ở trên tàu casino mất một ngày, buổi tối cô được dẫn đến mấy hộp đêm khá lớn. Cô còn đi xem một số công trình trước đó thuộc công ty bất động sản Dung Thái được Trần Bắc Nghiêu mua lại với giá thấp. Trần Bắc Nghiêu đưa cô tới công ty đầu tư tài chính Trần thị mới thành lập, ở đó cô nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc vốn là nhân viên Dung Thái trước kia. Tất nhiên bọn họ nhiều khả năng là người của Trần Bắc Nghiêu.

Đế quốc thương nghiệp gồm cả hắc lẫn bạch của Trần Bắc Nghiêu đều bày ra trước mặt Mộ Thiện. Chỉ có điều cô không biết anh làm vậy với mục đích gì?

Tại sao anh bắt cô xem những thứ này?

Buổi tối ngày thứ ba, bọn họ trở lại ngôi biệt thự. Trần Bắc Nghiêu đưa Mộ Thiện lên sân thượng trên trần nhà.

Bởi vì ngôi biệt thự nằm ở trên cao nên tầm mắt rất rộng, Mộ Thiện nhìn thấy cả bầu trời đầy sao và chân núi phía xa xa.

Mộ Thiện biết, đã đến lúc anh ngả bài.

Đêm khuya vô cùng yên tĩnh. Trần Bắc Nghiêu châm một điếu thuốc lá rồi quay sang nhìn Mộ Thiện từ đầu đến cuối im lặng ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên của anh là cởi áo comple và khoác lên người cô.

Mộ Thiện lịch sự cám ơn, chỉ là mùi thuốc lá nhè nhẹ từ áo khoác của anh bao vây cô, khiến trong lòng cô khó giữ bình tĩnh.

“Mộ Thiện, em đã thấy tất cả tài sản của tôi”. Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu đột nhiên trở nên trầm lắng.

“Sau đó thì sao? Lẽ nào anh hy vọng tôi tán đồng xã hội đen?” Cô không nhượng bộ.

“Ban ngày có trật tự của ban ngày, ban đêm có trật tự của đêm đen”. Trần Bắc Nghiêu chậm rãi trả lời: “Kiểu gì cũng phải có người duy trì trật tự đó. Tôi sẽ làm tốt hơn Đinh Mặc Ngôn, Đinh Hành, Lữ gia hay bất cứ người nào khác”.

“Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ kinh?”. Cô hùng hổ lên tiếng (“Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ kinh” có nghĩa đứng trước hai cái lợi, sẽ chọn cái lợi lớn hơn dù bất chấp thủ đoạn)

“Mộ Thiện, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, bọn họ cũng vậy”. Anh nói,

Ngữ khí của anh rất thê lương, khiến tim Mộ Thiện nhói đau. Cô không thể kiềm chế liền hỏi ra miệng: “Tại sao anh giết Đinh Mặc Ngôn và Mạn Thù?”

Lẽ nào anh có lý do khiến anh không thể không giết người?

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!” Trần Bắc Nghiêu hạ giọng: “Giống như nhìn một đống rác rưởi”.

Ngữ điệu của anh có chút thương tâm, khiến Mộ Thiện như chìm trong nước vừa chua vừa chát.

“Hơn mười năm trước, lão đại của thành phố Lâm không phải họ Đinh mà là họ Giang”. Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu trở nên xa xăm: “Tôi là con riêng của Giang Minh”.

Mộ Thiện hồi hộp lắng nghe.

“Giang Minh là một người ngu ngốc”. Trần Bắc Nghiêu cất giọng lãnh đạm.

Ông đúng là ngu ngốc, lúc bấy giờ sắp đến năm 2000, thời buổi còn ai nói đến nghĩa khí? Còn đại ca xã hội đen nào chém giết trên đường phố? Giang lão đại nổi tiếng của thập niên 90 ở thành phố Lâm biết cách mở nhà hàng sòng bạc làm ăn, nhưng lại không biết cách chỉ lo thân mình, mặc kệ kẻ khác tốt xấu. Ông giống như một người anh hùng ấu trĩ, lúc nào cũng muốn bao che cho tất cả anh em. Trong khi ông không biết có kẻ không phải là anh em của ông mà là mãnh hổ đội da người, có kẻ không cần sự che chở của ông mà cần mạng sống của ông.

“Giang Minh bị chém chết ngay trên đường phố. Vợ chính thức và tình nhân của ông, tức là mẹ tôi bị chúng thay nhau hãm hiếp đến mất mạng. Tôi chỉ có một người mẹ thôi”. Thần sắc anh rất lãnh đạm như chuyện anh đang kể không liên quan đến bản thân.

“Là Đinh Mặc Ngôn làm sao?”

Trần Bắc Nghiêu gật đầu, anh rít một hơi thuốc: “Đinh Mặc Ngôn là người anh em tốt nhất của Giang Minh. Giang Minh còn hai người con trai bị mất tích, nghe nói bị chặt xác thành từng mảnh và bị chôn ở công trường, cũng có người nói bị ném xuống sông…tóm lại không ai biết rõ. Bởi vì cả nhà Giang Minh chết sạch nên tất cả mối làm ăn đều về tay Đinh gia”.

Chỉ vài câu nói ngắn gọn đã có thể miêu tả cái chết thảm khốc của gia đình anh.

Mộ Thiện bị chấn động: “Vậy tại sao anh…”

Trần Bắc Nghiêu nhả một làn khói: “Ngay từ khi sinh ra, ông ngoại tôi đã không cho tôi tiếp xúc nhiều với Giang Minh. Mẹ tôi gửi tôi sống với ông ngoại cũng là muốn tránh tai họa. Vì vậy rất ít người biết tôi là con trai Giang Minh. Sau đó, anh họ tôi đã bỏ mạng thay tôi, ông ngoại tôi cũng bị giết chết”.

Trần Bắc Nghiêu không kể nhiều, nhưng trong đầu Mộ Thiện lập tức hiện lên hình ảnh ông ngoại của anh, một nhà thư pháp nghiêm nghị và người anh họ mập mạp vui tính của anh. Thảo nào sau đó cô không tìm thấy bất cứ manh mối nào liên quan đến Trần Bắc Nghiêu và ông ngoại anh.

“Những chuyện đó xảy ra lúc nào?” Giọng Mộ Thiện run run.

Ngón tay dài của anh búng tàn thuốc lá, đốm lửa trên đầu ngọn thuốc lập lòe trong đêm tối. Trần Bắc Nghiêu nhìn Mộ Thiện, ánh mắt anh vô cùng sâu như đáy bể.

“Vài ngày sau khi em đòi chia tay tôi”.

Tối nay anh nói với cô nhiều như vậy, nhưng câu này khiến cô đau nhất.

“Tại sao?” Mộ Thiện hỏi nhỏ.

Tại sao anh lại nói với cô chuyện này? Tại sao anh cho cô thấy mọi thứ của anh?

Tại sao anh đồng ý thả cô về, nhưng lại vừa nắm tay vừa hôn cô, bộc lộ tình ý như có như không?

Trần Bắc Nghiêu phảng phất nhìn ra tâm trạng hỗn loạn của Mộ Thiện, nhưng anh trầm mặc không lên tiếng, khiến cô đoán không ra, nhìn không thấu.

Mộ Thiện nói chậm rãi từng từ một: “Trần Bắc Nghiêu, ông ngoại anh từng nói, tuy bề ngoài anh lạnh lùng và cố chấp, nhưng trái tim anh lương thiện hơn bất cứ ai khác. Con đường trừng trị tội phạm một cách chính đáng dù có thể khó đi, nhưng tại sao anh không thử? Bây giờ không chỉ đơn giản anh giết chết hai mạng người là Đinh Mặc Ngôn và Mạn Thù, anh đã không thể quay đầu rồi”.

Trần Bắc Nghiêu nhếch miệng cười: “Thế đạo này…Tôi cũng hết cách”.

Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu nói tiếp: “Chuyện của Đinh Hành, em đừng cảm thấy khó xử nữa. Tôi đã nhận được tin, cậu anh ta thần thông quảng đại, đến tổ chuyên án trên tỉnh cũng có thể mua chuộc. Ông ta còn tìm người nhận tội thay Đinh Hành, Đinh Hành cũng có nhân chứng mới chứng minh anh ta không có mặt ở hiện trường rồi”.

Mộ Thiện cảm thấy trong lòng phức tạp và hỗn loạn, cô còn đang trầm tư chợt nghe thấy tiếng cười tự chế giễu của Trần Bắc Nghiêu: “Em có thể tiếp tục duy trì nguyên tắc của em…Em không cần bán rẻ lương tâm”.

Sau khi Mộ Thiện rời khỏi sân thượng, Trần Bắc Nghiêu một mình đứng đó hồi lâu.

Châu Á Trạch và Lý Thành từ cầu thang tối đi lên. Châu Á Trạch cất giọng hiếu kỳ: “Cô ấy nói, anh còn giết chết ai nữa?”

Trần Bắc Nghiêu nói lãnh đạm: “Trần Bắc Nghiêu trong lòng cô ấy”.

Châu Á Trạch ngây người, Lý Thành trầm mặc.

Một lúc sau, Lý Thành đột nhiên hỏi: “Bắc Nghiêu, chuyện anh kể có phải là thật không? Anh là con trai riêng của Giang Minh à?”

Trần Bắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời và nói nhỏ: “Điều đó quan trọng sao?”

Châu Á Trạch cười nhếch mép, Lý Thành trầm ngâm.

Trần Bắc Nghiêu cất giọng hờ hững: “Bây giờ quan trọng hơn cả là chúng ta đã giành được mọi thứ chúng ta muốn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.