Tù Binh Của Lão Đại

Chương 12



Khi Y Thanh Huyền bất tỉnh trong bóng tối từ từ tỉnh lại,đã nhìn không thấy bóng dáng người đàn ông kia,hắn phát giác mình nằm trên mặt giường lớn hoa lệ chứ không phải bị giày xéo trên sàn nhà,trên người còn đắp một tấm chăn mềm nhẹ.

Hắn không biết mình bị chuyển qua giường lúc nào,đầu có chút mơ màng,nữa người dưới loáng thoáng còn chút đau đớn,nhưng thân thể trải qua xâm phạm tựa hồ được thanh tẩy qua,tìm không thấy một chút cảm giác dinh dính.

Là Lôi Đình Ngọc tẩy trừ cho hắn sao? Hừ,tên kia muốn hủy bỏ chứng cứ chứ gì?

Nghĩ đến trước đó bị nhục nhã,Y Thanh Huyền không khỏi tức giận,khi hắn khó khăn ngồi dậy muốn đi tìm tên kia tính sổ thì một gương mặt phụ nữ trung niên chưa từng thấy,mặc trang phục người giúp việc,dáng người to con cầm lấy nước nóng cùng khăn lông đi đến,nhìn thấy hắn muốn đứng dậy liền đưa tay đè vai hắn xuống,trong miệng còn nói tiếng không biết của nước nào.

“Bà là ai? Buông!” Y Thanh Huyền vùng vẫy muốn thoát khỏi tay bà,nhưng bởi vì tiêu hao thể lực quá lớn,giờ không còn sức đẩy bà ta ra. “#%^^” Người phụ nữ trung niên đó không biết nói ngoại ngữ của hành tinh nào,cánh tay mạnh mẽ ngăn chặn hắn,khiến Y Thanh Huyền phải nằm lại trên giường.

“Tôi bảo bà buông ra bà không nghe thấy sao?” Thấy bà ta không nghe lời mình,Y Thanh Huyền càng tăng thêm lửa giận,thật làm phản,hiện tại ngay cả người giúp việc không biết từ đâu nhô ra cũng không để hắn vào trong mắt!

Người đó lắc đầu,đem khăn lông ấm đặt lên trán hắn.

“Tôi đang nói chuyện với bà,bà là người điếc không nghe thấy sao?” Mặc dù nhiệt độ khăn lông làm hắn thoải mái rất nhiều,nhưng hắn nghĩ người giúp việc không nghe lời này rất có thể do Lôi Đình Ngọc phái tới, trong bụng nổi giận, “Là tên Lôi Đình Ngọc phái bà đến sao?”

Người phụ nữ đó không biết nghe không hiểu hay giả bộ không nghe thấy,bưng chậu nước đặt trên mặt đất đi ra ngoài.

“Ơ! Tôi còn chưa hỏi xong!”

Y Thanh Huyền khàn cả giọng gào thét về phía bóng lưng,nhưng người đó ngay cả quay đầu lại cũng không có,đóng cửa rời đi.

Ngay cả người giúp việc cũng kêu căng! Quả nhiên giống tên hạ nhân kia!

Trong lòng dấy lên oán hận,Y Thanh Huyền cố gắng rời khỏi giường,hắn không thể ngồi chờ chết,nếu như hắn có thể từ trong tay Lôi Đình Ngọc đoạt lại cây súng của cha hắn,như vậy Lôi Đình Ngọc sẽ không thể thuận lợi ngồi lên vị trí đại ca,đến lúc đó tình thế nghịch chuyển,hắn sẽ bắt tên kia hoàn lại tất cả,trả tất cả nhục nhã gấp trăm lần lại cho tên đó,bởi vì theo nội quy trong Song Long Bang,muốn ngồi lên vị trí đại ca cần phải có cây súng mới có thể coi chính thức kế nhiệm.

Hắn lảo đảo đi đến cửa phòng,không nghĩ tới cửa phòng lại bị khóa lại,đẩy thế nào cũng không ra.

………….

“Mở cửa ra!” Y Thanh Huyền dùng sức gõ cửa, khàn cả giọng hô, “Bên ngoài có nghe không? Mở cửa ra!”

Đáng ghét! Tại sao lâu như vậy còn chưa có người trả lời hắn? Những tên đàn em của hắn chết ở đâu rồi? Chẳng lẽ Lôi Đình Ngọc cố ý giam lỏng hắn nên phái bọn họ đi hết sao?

Hắn sẽ không thể cho tên kia hợp như ý nguyện!

Càng nghĩ càng không cam lòng,hắn càng gõ càng lớn,không tiếc gõ đến hai tay vừa đau vừa sưng,hắn không tin không ai nghe được,rốt cục khi hắn cố gắng dùng thân thể đụng vỡ cửa phòng thì cửa được mở ra.

Xuất hiện ở trước cửa là vẻ mặt nhàn nhã của Lôi Đình Ngọc cùng mấy tên đàn em đi theo phía sau lưng hắn.

“Lôi Đình Ngọc anh đây là ý gì?” Y Thanh Huyền hổn hển gầm thét, “Còn dám khóa cửa! Anh muốn nhốt tôi ở đây sao?”

“Thiếu chủ,ngài hiểu lầm rồi” Lôi Đình Ngọc giả bộ vô tội nói, “Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của Thiếu chủ,không cho ngài ra ngoài cũng vì muốn tốt cho ngài!”

“Nói chuyện quỷ gì!” Y Thanh Huyền trong lòng chỉ cảm thấy tức giận,tên đầu sỏ có tư cách gì nói như thế!”Đừng cho rằng ta không biết lòng anh đang nghĩ chuyện gì!”

“Thiếu chủ,ngài hiểu lầm đại ca rồi,anh ấy thật lòng quan tâm sức khỏe của ngài, ” Không hiểu được tại sao Y Thanh Huyền không thích đại ca quan tâm,một trong đám đàn em đứng ra khuyên giải, “Hai ngày này ngài sốt nằm mê man trên giường,đều do một mình đại ca ở bên cạnh chăm sóc ngài.”

“Đúng vậy,cho đến sáng hôm nay có việc ra ngoài,vẫn không quên căn dặn bác sĩ khi ngài chưa hồi phục thì không thể ra ngoài tránh bị nhiễm lạnh, đại ca lại sợ khi ngài tỉnh dậy mà không có ai ở đây ngài sẽ chạy ra ngoài,bất đắc dĩ mới khóa cửa lại!” Cái tên đàn em khác cũng rối rít phụ họa.”Còn nữa chuyện đại ca bị ám sát, kẻ chủ mưu phía sau màn đến bây giờ còn chưa bắt được,lỡ ra ngoài gặp sát thủ thì sẽ nguy hiểm lắm.”

“Tất cả câm mồm cho tôi!” Y Thanh Huyền nằm mơ cũng không nghĩ đến Lôi Đình Ngọc giỏi mua chuộc lòng người, ở trong thời gian thật ngắn làm cho đám đàn em răm rắp nghe theo,chẳng qua bọn họ căn bản không biết Lôi Đình Ngọc đã làm chuyện không bằng cầm thú với hắn! Nói gì một tấc cũng không rời chăm sóc hắn, bất quá chỉ đang diễn kịch thôi!”Người này căn bản giả nhân giả nghĩa,các ngươi không nên bị hắn lừa gạt!”

“Thiếu chủ, ngài đang nói gì? Tôi làm sao là người như vậy?” Lôi Đình Ngọc đeo mặt nạ dối trá cãi lại nói.

“Chúng ta có thể bảo đảm đại ca không phải người như vậy!” Tất cả bọn đàn em nghĩa bất dung từ biện hộ giùm,Lôi Đình Ngọc đến tột cùng cho bọn uống súp gì!

“Ngươi...... Các ngươi.....” Y Thanh Huyền thấy bọn đàn em thường ngày trung thành với cha hắn cũng đứng bên phe Lôi Đình Ngọc,không khỏi nổi nóng, giận đến cả người phát run,hận không được lột ra mặt nạ của tên ác ma này,nhưng không biết có phải di chứng sau khi bị lăng nhục đột nhiên một trận cháng váng đánh tới khiến hắn cơ hồ muốn ngất.

“Cẩn thận!” Lôi Đình Ngọc thấy thế giả mù sa mưa đở hắn, “Thiếu chủ,sức khỏe của ngài còn chưa phục hồi như cũ,hay là đến trên giường nghỉ ngơi đi!”

“Đừng đụng tôi!” Y Thanh Huyền thấy hắn làm bộ làm tịch cảm thấy nôn mửa,muốn hất ra tay của hắn.

Nhưng Lôi Đình Ngọc thừa dịp lúc này nhích tới gần bên tai hắn dùng âm lượng người bên cạnh nghe không được,”Cậu muốn nói chuyện bị tôi xâm phạm ở trước mặt đàn em sao?Tôi không quan tâm!Chỉ sợ Thiếu chủ lòng tự ái cao sẽ chịu không nổi! Hay cậu muốn cởi hết quần áo trần truồng để cho đám đàn em thưởng thức những dấu hôn lớn nhỏ trên người Thiếu chủ?”

“Anh!” Y Thanh Huyền siết chặc quả đấm,tức giận,khuất nhục,thống hận đều tích tụ trong mắt nhìn chằm chằm Lôi Đình Ngọc,giờ phút này hắn rốt cục hiểu cái gì gọi là hận thấu xương,nếu được tự do,hắn thật muốn chặt tên tự cao trước mắt thành tám khúc,vứt xuống biển Thái Bình Dương,để tên đó chết không có chỗ chôn.

“Xin nghe lời tôi,trở về trên giường nghỉ ngơi đi!” Không đếm xỉa phẫn hận phát ra mãnh liệt của hắn,Lôi Đình Ngọc biểu hiện được tựa như quản gia trung thành kiên nhẫn dụ dỗ thiếu gia tùy hứng,nhưng Y Thanh Huyền không bỏ qua trong mắt của hắn ẩn giấu tia cười nhạo khiến người tức giận.

Nếu như không phải xương giống cả người như bị hủy đi khó có thể cử động,hắn đã sớm nhào tới trước đấu sống chết với tên kia.

“Tôi không muốn!” Cho dù bị Lôi Đình Ngọc uy hiếp,cho dù tôn nghiêm quét rơi trên đất Y Thanh Huyền vẫn không cam lòng chịu thua, “Tôi muốn ra ngoài!” Hắn từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo không chịu khuất phục,hắn biết rõ ý đồ Lôi Đình Ngọc muốn hắn trở về trên giường,tên kia đừng mơ giống như lần trước muốn làm gì thì làm.

“Như vậy sao được?” Giống như sợ hắn chạy mất,Lôi Đình Ngọc thoáng cái bắt được tai hắn,giả nhân giả nghĩa nói: “Ngài còn chưa hết sốt!”

“Cho dù ta chết cũng không cần anh lo!” Y Thanh Huyền ra sức vùng vẫy,cố gắng muốn thoát khỏi kiềm chế.

“Thiếu chủ! Ngài nên nghe lời đại ca khuyên!” Ở trong mắt bọn đàn em không biết gì,Y Thanh Huyền hành động giống như đứa bé cố tình gây sự,không khỏi lo lắng đại ca có biện pháp ứng phó hay không,phải biết rằng Thiếu chủ một khi nổi nóng thật khó giải quyết.

“Buông!” Còn hiện tại đối với Y Thanh Huyền mà nói bọn đàn em khuyên can chỉ là lửa cháy đổ thêm dầu,bởi vì hắn biết người đàn ông tự cho trung thành thật ra là ác ma khoác da sói.”Các người mau đến đây đỡ ta,đừng để tên đó ngăn cản ta.” Biết Lôi Đình Ngọc sẽ không thả hắn,hắn đành ngoảnh lại ra lệnh cho đám đàn em, chỉ thấy vẻ mặt bọn đàn em lộ vẻ khó xử,không ai có động tác tiến lên một bước.

Y Thanh Huyền nhìn thấy tức giận hơn,”Các ngươi đang làm gì đó!? Ngay cả ta ra lệnh cũng không nghe sao?”

“Thiếu chủ cũng đừng làm khó bọn họ nữa,bọn họ đều biết tôi vì muốn cho ngài,nên sẽ không giúp ngài cản tôi” Lôi Đình Ngọc thuận thế thúc ép chặc hơn.”Hiện tại quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi,lỡ như bệnh tình nặng thêm sẽ không tốt! Huống chi Thiếu chủ lúc trước tăng nhiều thể lực! Đó đều là trách nhiệm của tôi,ngài yên tâm,tôi nhất định sẽ chăm sóc ngài” bên giường chiếu cố ngài” cho đến khang phục mới thôi.” Hắn nói bằng giọng tự trách,chỉ có Y Thanh Huyền nghe ra ý khác trong lời hắn.

“Tôi không cần ngươi chăm sóc! Buông ra!” Y Thanh Huyền kích động thét to,giãy dụa càng mạnh hơn.

“Thật không có biện pháp giữa ngài!” Lôi Đình Ngọc dài một hơi không biết làm sao,từ trong túi tiền lấy ra một cây kim,thình lình đâm vào trên tay Y Thanh Huyền.

“Anh....... đang làm gì!” Cảm thấy tay truyền đến đau nhói như bị kim đâm,Y Thanh Huyền khó nén giật mình nhìn về Lôi Đình Ngọc.

“Đừng lo lắng,chẳng qua để cậu bình tĩnh lại thôi! Sẽ không tổn thương thân thể.” Lôi Đình Ngọc không nhanh không vội nói,vừa đem toàn bộ thuốc trong ống bơm vào người, “Rất nhanh sẽ có hiệu quả,có thể làm cho ngài ngủ một giấc ngon.”

“Anh... ưm....” Phát giác ý đồ của hắn,Y Thanh Huyền xúc động phẫn nộ trừng lớn hai mắt,đang muốn chửi ầm tên hèn hạ kia dám dùng thủ đoạn như thế, nhưng bị thuốc ăn mòn,bóng tối thâm trầm nhanh chóng phủ tới,chặn tất cả tầm mắt cùng ý thức,hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn,cả người ngã xuống vực sâu.

Khi hắn mất đi ý thức ngã về phía sau,Lôi Đình Ngọc nhanh chóng đỡ được hắn nhưng không mất đi khí thế phái nam.

“Đại ca,Thiếu chủ không có việc gì chứ?” Bọn đàn em lo lắng nhìn Y Thanh Huyền hôn mê.

“Hắn chỉ ngủ mê man mà thôi,vì để cho hắn nghỉ ngơi tốt,ta vừa cho hắn thuốn an thần!”

“Đại ca thật là có lòng!” Cho rằng Lôi Đình Ngọc thật lòng lo lắng sức khỏe thiếu chủ,bọn đàn em lóe lên tia sáng cảm động.”Đại ca qua đời nếu biết ngài tốt với thiếu chủ như vậy sẽ rất vui!”

“Đó là đương nhiên,ban đầu đại ca thu dưỡng ta,còn truyền vị trí đại ca cho ta! Ta đương nhiên phải báo đáp ân đức của ông ấy!” Lôi Đình Ngọc nhìn chăm chú vào thiếu niên trong ngực,lộ ra ánh mắt âm trầm chỉ có hắn biết.

“Thiếu chủ là con trai bảo bối của ông ấy! Cho dù mất tánh mạng ta cũng phải bảo vệ hắn.”

“Đại ca! Chúng tôi sẽ đi theo đại ca bảo vệ Thiếu chủ!” Bọn đàn em nghe nói như thế lại càng cảm động đến vành mắt hiện hồng,thiếu chút nữa không có chảy xuống nước mắt đàn ông,đại ca thật là nghĩa bạc vân thiên,trọng tình trọng nghĩa,đại ca trước quả nhiên không chọn lầm người.”Muốn chúng tôi giúp đỡ Thiếu chủ lên trên giường không?”

“Không cần,các ngươi cứ làm chuyện của mình,một mình ta làm được rồi.”

“Dạ! Vậy thì phiền đại ca!” Bọn đàn em nghe lệnh lui xuống,cũng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.