Tù Binh Của Lão Đại

Chương 16



“Đừng tưởng rằng kết thúc rồi!” Lôi Đình Ngọc lạnh lùng nói,ánh mắt càn rỡ quét qua con mồi đáng thương toàn thân mồ hôi nhỏ giọt,một mảnh da thịt bị nhiễm phấn hồng.”Tiếp theo đến phiên cậu thỏa mãn tôi!”

“Ư......” Không còn lòng dạ nghe lời y,Y Thanh Huyền chẳng qua bất lực thở hổn hển chưa thoát khỏi dư âm cao trào,dục vọng vùi sâu vào trong cơ thể hắn rất nhanh khôi phục độ cứng,lần nữa đẩy hắn xuống vực sâu,một lần tiếp một lần vô tình giày xéo cùng lật tới lật lui.

Không biết thân thể không chịu được đau đớn xâm phạm hay muốn trốn tránh mình bị buộc cùng người đàn ông tằng tịu với nhau bắt đầu cảm giác được vui sướng, Y Thanh Huyền quyết định đem ý thức rơi vào trong giấc ngủ thật say.

Sáng sớm hôm sau,Y Thanh Huyền được ánh nắng ban mai rọi vào tỉnh lại,tay chân bị trói chẳng biết lúc nào được cởi ra,hắn muốn thử ngồi dậy nhưng toàn thân bủn rủn vô lực,động một đầu ngón tay cũng khó khăn,hắn không nhịn được mắng bản thân yếu đuối,mới để cho cái tên xấu kia được như ý một lần lại một lần hành hạ mình.

Chẳng qua trên nhục thể còn chưa đủ thỏa mãn tên đó,Lôi Đình Ngọc còn dùng thủ đoạn ti bỉ sử dụng thuốc,tên đó rốt cuộc muốn nhục nhã hắn đến tình trạng nào mới bằng lòng dừng tay? Một ngọn lửa oán hận từ ngực đốt ra ngoài,Y Thanh Huyền vừa nghĩ tới thân thể mình bị tên kia xâm chiếm,nghĩ thôi đã cảm thấy buồn nôn muốn ói,hận không thể xóa đi vết cắn nhục nhã trên da thịt.

Hắn thề với trời hắn nhất định sẽ trả thù,một khi tìm được cơ hội ăn miếng trả miếng chuyển bại thành thắng,hắn sẽ hoàn trả tất cả.

Lôi Đình Ngọc,anh chờ đấy! Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vặn ngã anh! Đoạt lại vị trí lão đại!

Ngay vào lúc này,Lôi Đình Ngọc từ phòng tắm bên cạnh đi ra,toàn thân không một mảnh vải,hạ thân vẻn vẹn bọc một cái khăn tắm lộ ra làn da kiện mĩ màu đồng, khi ánh nắng chiếu xuống lóe ra ánh sáng,y nhìn thấy Y Thanh Huyền đã thức tỉnh,trên môi để lộ hài lòng khó nhìn thấy,nghênh ngang đi về hướng hắn,con ngươi màu đen chứa một tia trêu chọc.

“Mỹ nhân ngủ đã tỉnh à?”

“Hãy gọi tên của tôi!Tôi không phải phụ nữ!” Không thể nhịn được lời nói đùa của tên kia,hai tròng mắt Y Thanh Huyền vốn u ám không sáng nháy mắt khôi phục tức giận,hắn hóa bi phẫn thành sức mạnh,tiện tay nắm đồng hồ báo thức trên tủ làm vũ khí chọi qua.

“Thật nguy hiểm!”Lôi Đình Ngọc đã từng luyện qua võ thuật linh động nghiêng mình né đi,dễ dàng tránh thoát công kích,đồng hồ báo thức đập vào vách tường phía sau vỡ ra trên đất.”Thiếu chủ không hài lòng được gọi vậy sao? Nhưng cậu tối hôm qua ở trên giường biểu hiện giống như phụ nữ!”

“Anh cực kỳ vô sỉ!!!!” Y Thanh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn hắn,khuôn mặt tuấn tú không hề che giấu căm ghét.

Lôi Đình Ngọc làm như không thấy sải bước đến trước mặt hắn,”Không nghĩ tôi hôm qua trải qua yêu thương quá độ,Thiếu chủ còn có tinh thần,như vậy tôi cũng yên tâm!” Y dùng dọng dương dương tự đắc nói,đưa tay vuốt ve đầu của hắn.

Y Thanh Huyền vô cùng khinh thường quay đầu sang chỗ khác,tránh người đàn ông kia đụng chạm, “Không được đụng tôi!Anh đụng vào khiến tôi cảm thấy buồn nôn!”

“Buồn nôn?” Lôi Đình Ngọc vẻ mặt không thay đổi mấy,nhưng tròng mắt từ trước đến giờ sâu không lường được mơ hồ nổi sóng, “Không biết người ban nãy động tình nằm dưới người tôi là ai?”

“Đó là anh dùng thuốc quan hệ!” Y Thanh Huyền hổn hển nói,tích cực biện hộ cho tự ái bản thân.

“Nhưng không phải cậu cũng rất vui vẻ sao?” Lôi Đình Ngọc mang theo dáng dấp người thắng cuộc chê cười hắn tối hôm qua phóng đãng, “Đừng quên cậu đạt mấy lần cao trào trong tay biến thái đáng ghét này!”

Chẳng những đem tôn nghiêm của hắn tàn phá hầu như không còn,còn lấy ra làm thành truyện cười để chà đạp đúng là sát muối lên vết thương.Y Thanh Huyền sắc mặt lúc trắng lúc xanh,ánh mắt của hắn bao hàm cuồng nộ,khuất nhục,giận,còn có một chút chán ghét bất lực của mình,hắn lại đễ dàng bị thuốc ảnh hưởng trở thành bại tướng trong tay tên đáng ghét.”Chỉ biết dùng thuốc khống chế thân thể người khác có gì để đắc ý!” Hắn miệng lưỡi sắc bén cãi lại,niềm kiêu ngạo của hắn để hắn chết cũng không cho tên kia biết lời y nói đã thành công đánh tay ý chí hắn.

Đối mặt cặp con ngươi bị nhục nhã nhưng lóe lên tia không khuất phục,Lôi Đình Ngọc thưởng thức nhìn chăm chú vào hắn,bí mật mang theo một tia khiêu chiến “Thật đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ,có muốn tôi tái hiện cảnh ấy lần nữa để Thiếu chủ biết mình phóng túng cỡ nào,chờ Thiếu chủ nhìn thấy có lẽ sẽ không nói như vậy nữa!”

“Anh có ý gì?” Y Thanh Huyền có loại dự cảm không tốt rất mãnh liệt,đến nỗi sắc mặt hắn cũng thay đổi.

“Tôi đem máy quay cảnh chúng ta triền miên đêm qua tới,hiện tại tôi mở cho cậu xem.” Lôi Đình Ngọc lấy ra TV đong đưa nhấn một cái,màn hình tinh thể lỏng cực lớn treo trên vách tường đối diện giường lập tức chiếu lên hình ảnh hai người quay cuồng trên giường.

“A......” Từng tiếng phóng đãng thở dốc theo người kia chạy nước rút từ từ lên cao,từ hai loa bật ra ngoài càng thêm hiệu quả mạnh mẽ

Y Thanh Huyền bị đả kích lớn nhìn chằm chằm khuôn mặt xuân sắc của mình,trong lúc nhất thời đầu óc ngưng vận chuyển,thật sự là mình sao?

“Như thế nào? Có phải thấy rất rõ không?” Lôi Đình Ngọc lửa cháy đổ thêm dầu bổ sung.

“Không không không! Tắt nó! Mau tắt nó!” Y Thanh Huyền dùng hai tay che mặt,giọng nói cơ hồ hỏng mất,hắn trăm triệu lần không nghĩ đến Lôi Đình Ngọc quay lại đầy đủ quá trình hắn bị xâm phạm.

“Sao vậy? Tôi còn tưởng rằng Thiếu chủ sẽ thích,quay không phải rất tốt sao?” Lôi Đình Ngọc nhìn hắn phản ứng kịch liệt biết rõ còn cố hỏi.

Y Thanh Huyền không nói một chải tóc không muốn nghe y giễu cợt,hắn biết rõ tên kia kiêu ngạo,nhân cách của hắn cũng bị tàn nhẫn đánh nát,bởi vì vậy hắn tuyệt không thể hiện ra bất kỳ một tia chấn động,để tên kia tiến một bước bắt được cơ hội đánh ngã hắn.

“Tại sao không cãi lại?” Lôi Đình Ngọc tắt TV,ác ý hỏi”Theo tính cách Thiếu chủ phải dùng lời sắc bén phản bác,bị đả kích quá lớn sao? Không biết đem cuộn phim này chia sẽ cho đám anh em,bọn họ xem xong sẽ phản ứng thế nào hả Thiếu Chủ?”

“Anh dám!?” Sau khi nghe nửa câu sau,Y Thanh Huyền không cách nào chịu được nữa hỏi vặn lại.

“Cậu cứ nói đi?” Lôi Đình Ngọc khiêu khích nghênh đón cặp mắt tràn đầy lửa giận, “Tôi là người thừa kế cha cậu ủy nhiệm,cậu đã không có bất cứ tư cách nêu ý kiến! Ngược lại muốn xử trí thế nào tùy theo ý thích của tôi.”

“Anh..... rốt cuộc muốn thế nào?”Không thể đoán ra trong hồ lô y bán thuốc gì,Y Thanh Huyền nhanh cảnh giác phòng bị.

“Vậy thì phải xem Thiếu chủ biểu hiện thế nào!” Lôi Đình Ngọc giọng nói tự cao.

“Anh đang uy hiếp tôi?” Nhận thấy uy hiếp trong lời y,Y Thanh Huyền trừng mắt nhìn mục tiêu gầm thét.

“Đừng nói khó nghe như vậy,tôi bất quá chỉ muốn Thiếu chủ biết điều nghe lời đừng chọc giận tôi,bằng không cuộn phim này chẳng những xem như quà gửi cho các anh em.còn có thể công khai in trên báo để mọi xem,gần đây tựa hồ rất lưu hành in quảng cáo,tôi tin tin tức Thiếu chủ cùng đàn ông ân ái nhất định sẽ chấn động lớn.”

“Anh cũng có bên trong,anh không sợ bản thân cũng bị người khác nhìn thấy sao?” Rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng Y Thanh Huyền vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh.

“Tôi không sao cả ” Lôi Đình Ngọc không thèm quan tâm nhún vai, “Nhưng Thiếu chủ từ trước đến giờ coi trọng mặt mũi,nhất định không muốn bị người ta thấy hành vi phóng túng của mình!”

“Anh so với tôi tưởng tượng còn hèn hạ vô sỉ hơn!” Biết đấu không lại hắn,Y Thanh Huyền biết không có cách chỉ có thể dùng miệng lưỡi sắc bén bộc lộ bất mãn của mình.

“So với cha cậu ta còn kém xa đấy!” So với hắn xúc động phẫn nộ,Lôi Đình Ngọc tâm trạng vui vẻ nhìn vẻ mặt không cam lòng của hắn.”Ban đầu cha cậu đối đãi tôi giống như trong đoạn phim cậu thấy,khác cái ông ta không dùng xuân dượng,cậu có biết đối với một đứa trẻ không có lực chống cự mà nói đau đớn cỡ nào không.

“Ngươi vì trả thù cha tôi mà đối với tôi vậy sao?”Dù Y Thanh Huyền không muốn thừa nhận người cha yêu hắn như lời tên kia nói,nhưng cẩn thận suy nghĩ những hành vi man rợ của tên kia sử dụng với hắn,cùng với ánh mắt tối sầm của cha hắn mỗi khi đến thăm hắn,hắn không cách nào không đắn đo ra kết luận.

Lôi Đình Ngọc không trả lời thẳng,nói như thế nào cũng được: “Thay vì nói trả thù cha cậu,hay nói thân thể cậu là nguyên nhân dụ dỗ tôi!”

“Anh!” Y Thanh Huyền cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Không để ý ánh mắt đằng đằng sát khí,Lôi Đình Ngọc tiếp tục nói: “Nhắc tới cha cậu,chút nữa sẽ cử hành lễ tang của ông ta,các anh em đều bận tối mày tối mặt! Tôi lo lắng dáng vẻ hiện tại của cậu không cách nào ra ngoài,vậy thì thật phiền phức!”

“Tang lễ cha tôi,tôi nhất định tham dự!” Dựa vài một tia kiên nghị cùng lòng yêu thương người cha đã mất,hắn mạnh mẽ nén tất cả đau đớn,từ trên giường nhảy dựng lên,chứng minh hắn không hề yếu ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.