Tù Binh Của Lão Đại

Chương 19



Thời điểm hai bên triền đấu hừng hực khí thế đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, “Lôi ca? Thiếu chủ? Hai người ở trong phòng sao?” Là giọng của tên đàn em.

Nhất thời cắt đứt hăng hái Lôi Đình Ngọc chiến đấu với con mồi,kích tình trong mắt đã lui trở lại vẻ mặt nghiêm túc,đôi môi y rời khỏi Y Thanh Huyền đang thở dồn dập,nhưng tay vẫn ôm chặc eo hắn không buông.”Chuyện gì?” Y dùng giọng bình tĩnh mà uy nghiêm hỏi.

“Sắp bắt đầu Tang lễ ” tên đàn em khúm núm nói, “Xin hỏi ngài và Thiếu chủ chuẩn bị xong chưa?”

Y Thanh Huyền chưa thoát khỏi trận lốc xoáy vừa rồi,ngực của hắn kịch liệt phập phồng lên xuống,hít thở dồn dập,răng môi hơi hé máu tươi lâm ly,hắn giận Lôi Đình Ngọc bà ra một bộ tự cao tự đại giọng điệu chỉ huy đám đàn em,nghiễm nhiên không xem Thiếu chủ hắn ra gì,một ngọn lửa vô danh bốc lên,thật là một người hai mặt giỏi diễn kịch,nói đến đây cả đám đàn em đều ngốc đến muốn chết,một chút cũng không biết Lôi ca bọn họ tôn kính đối đãi thiếu chủ bọn họ ra sao!

Giống như nhìn thấu suy nghĩ người phía dưới,Lôi Đình Ngọc giương cao mày rậm cho hắn một ý nụ cười mỉa,vừa căn dặn bọn đàn em: “Thiếu chủ còn cần một chút thời gian chuẩn bị,ta sẽ chờ hắn cùng đi,các ngươi hãy đi dặn tài xế đi chuẩn bị xe.” “Dạ,em lập tức đi!” Tên đàn em nghe lệnh làm việc,ngay sau đó rời đi.

“Buông!” Nghe tiếng bước chân vội vã từ từ đi xa,Y Thanh Huyền nhanh chóng muốn thoát ép buộc,nhưng bởi vì đồ vật chấn động mãnh liệt động,giọng nói hắn lộ ra không chút uy lực.”Có mau bấm dừng chốt mở đồ chơi của ngươi không!”

“Muốn tôi dừng lại..có thể ” Lôi Đình Ngọc mặc dù nhận lời nhưng y làm sao dễ dàng đồng ý yêu cầu của hắn, “Nhưng Thiếu chủ phải mang nó đến tang lễ, không được gở xuống.” Hắn nói ra điều kiện trao đổi.

“Không!” Y Thanh Huyền thà chết chứ không chịu khuất phục,kiên trì không phản ứng.

“Tùy cậu” Lôi Đình Ngọc lơ đễnh nhún nhún vai, “Như vậy chúng ta cứ kéo dài thời gian ở nơi này,cho đến cậu gật đầu đồng ý! Nếu như Thiếu chủ không quan tâm đến trễ lễ tang cha mình,tôi rất vui lòng tốn khoảng thời gian này.”

Ánh mắt Y Thanh Huyền như muốn giết người không cam lòng bắn về phía y”Tang lễ cha tôi cần con trai xuất hiện,nếu tôi trễ vẫn không đến nhất định có người tìm đến tôu,đến lúc đó việc ác của ngươi sẽ bị vạch trần!” Hắn từ trong kẽ răng nặn ra thanh âm,Lôi Đình Ngọc cả gan làm bậy đến người đời căm phẫn.

“Tôi tuyệt không để ý, ” Lôi Đình Ngọc không sợ hãi uy hiếp của hắn,cố ý nhổ một bải nước miếng nóng về phía hắn, “Chẳng qua Thiếu chủ bị món đồ chơi nhỏ đùa bỡn dáng vẻ mừng rỡ như điên cũng sẽ bị các anh em thấy,cậu cũng không để ý sao?”

“Anh!” Y Thanh Huyền sắc mặt cứng đờ,người đàn ông này thật không bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể đả kích hắn,nếu tiếp tục giằng co nữa,chịu nhục sẽ là mình.

“Như thế nào?” Lôi Đình Ngọc dù bận vẫn ung dung chờ câu trả lời của hắn,giống như Phật Như Lai dùng bàn tay vây khốn Tôn Ngộ Không,tất cả cử động của hắn đều ở trong lòng bàn tay mình, “Quyết định của cậu thế nào?”

Y Thanh Huyền nhếch môi không nói một câu,mông tròn bị dị vật kích thích ngăn không được vặn vẹo,mặc dù muốn nhẫn nhịn nhưng tên kia lại duỗi thân tay xoa nắn phân thân của hắn,khiến hắn chịu hành hạ bật ra rên rỉ khổ sở.

“Quyết định nhanh một chút ” giọng nói Lôi Đình Ngọc trầm thấp thúc giục “Trì hoãn tiếp nữa,các anh em của cậu đợi không được sẽ vội vã đến phòng tìm cậu!”

Y Thanh Huyền miệng khẽ nhếch thở dốc mạnh mẽ,nhưng lòng tràn đầy không phục,nhưng thân thể không cách nào chối cải bị vui vẻ ăn mòn, “Không.....” Cái tên hèn hạ này bắt được nhược điểm của hắn cưỡng bức dụ dỗ,hắn cảm giác bản thân kiên trì không nổi nữa.

“Thiếu chủ có phải không thấy quan tài không đỗ lệ! Đến lúc này còn muốn chết chống đỡ sao?” Vì buộc hắn đến đường cùng,Lôi Đình Ngọc đánh ra chiêu cuối cùng,bàn tay cầm gắng gượng của Y Thanh Huyền đột nhiên buộc chặt hệ rễ, xảo diệu khống chế được hắn,để cho hắn không thể theo ý mình phát tiết,đầu ngón tay bò lên đỉnh không nhịn được nhỏ ra vuốt khẽ.

“Đừng....” Dưới thế công càng ngày càng mạnh quân lính từ từ tan rã,thân thể Y Thanh Huyền giống như rơi vào địa ngục ***,trước mắt là một mảng sương mù,sóng lớn liều lĩnh công phá phòng tuyến,chiếm cứ toàn bộ thần kinh của hắn,hắn cắn chặc răng cố gắng chống chọi khổ sở cuối cùng.

“Vẻ mặt nhẫn nại của cậu thật gợi cảm,không biết những anh em bên ngoài đang đợi cậu tham gia tang lễ sẽ nghĩ thế nào?Trong ngày quan trọng thế này,vốn nên khổ sở thương tiếc lão đại đã mất,nhưng con trai ông ta lại đắm chìm trong vui sướng,không cảm thấy thật có lỗi lệnh tôn sao?” Lôi Đình Ngọc từ cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ chói tai,lưỡi khẽ liếm cắn chặt anh đào run rẩy trước ngực hắn, “Nói cho tôi biết,cậu có phải càng ngày càng vui đến quên cả trời đất phải không?”

“Mới không có..... chuyện đó.......” Y Thanh Huyền quả quyết phủ nhận,cố gắng quên đi liên tiếp chấn động mật huyệt khiến cơn khoái cảm ập đến,theo tính cách kiêu ngạo của hắn tuyệt đối không thành thật đầu hàng tên trước mắt.

Lúc này từ ngoài cửa vừa truyền đến tiếng gọi của tên đàn em,”Lôi ca, Thiếu chủ,xe đã chuẩn bị tốt,hội trường bên kia cũng chuẩn bị đã tốt,các anh em đều chờ các người.”

“Cậu thấy đó,đàn em đang hối thúc chúng ta, ” Cảm giác thân thể phía dưới cứng đờ,Lôi Đình Ngọc hài lòng ở khoảng cách gần quan sát dáng vẻ nhếch nhác của hắn.”Muốn tôi gọi hắn vào không?”

“Không!” Y Thanh Huyền thần kinh căng thẳng tựa như dây cung kéo căng,con ngươi màu hổ phách không ổn định lung lay,rất sợ tên đó gọi đàn em đó vào,từng thành tôn nghiêm cùng kiêu ngạo chắc chắn thoáng cái bị đánh hạ.

“Vậy cậu đồng ý điều kiện của tôi rồi?” Lôi Đình Ngọc từng bước tiến sát đến gần hắn.

“Ngươi thắng!” Y Thanh Huyền vạn bất đắc dĩ,đành phải nghiến răng nghiến lợi nhượng bộ cấp nhận điều kiện của y,so với việc trong người đặt máy run mini đến tang lễ,hắn càng không nguyện ý để đàn em thấy tình trạng thảm hại của hắn.

“Thức thời là trang tuấn kiệt,Thiếu chủ cuối cùng đã nghĩ thông suốt!” Lôi Đình Ngọc nhếch nhẹ cánh môi,ác ý khen thưởng,y buông ra khống chế dâng trào của hắn,đồng thời tắt chốt mở máy run “Sớm nói không phải sớm giải thoát sao!”

“Anh đừng đắc ý quá sớm, ” Lốc xoáy dục vọng rốt cục dừng,Y Thanh Huyền tựa hồ còn dư âm dập dờn bồng bềnh “Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vặn ngã anh.” Hắn thở gấp hư hư nhìn gương mặt anh tuấn của Lôi Đình Ngọc cười đến cuồng vọng,hận nghiến răng.

“Tôi mong đợi đến ngày đó,bất quá trước đó tôi phải thuần phục xong cậu,để cậu cam tâm tình nguyện nghe lệnh ở dưới chân tôi,đến lúc đó Thiếu chủ van xin tôi cưng chìu cũng không được!” Lôi Đình Ngọc hoàn toàn không xem lời mắng của hắn ra gì,chỉ xem hắn như con cọp giấy phô trương thanh thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.